Bàn bạc!!
← Ch.13 | Ch.15 → |
Cô không biết đây chỉ là một vở kịch hay là sự giàn xếp chu đáo. Cô cứ có cảm giác chuyện này rất gây nguy hiểm đến Lạc Gia. Trong lúc hai người nói chuyện cô nhìn thấy một bóng dáng lấp ló ngoài vườn nghe lén. Chắc chắn đấy không phải là Cao Bá.
Bóng lưng Cao Bá rất lớn, lại thích mặc bộ đồ đen, nếu ông muốn nghe thì sẽ đi thẳng vào trực diện chứ không phải lén lén lút lút.
Cô không biết Bà Mạnh và Phạm Hương đã đi chưa hay Phạm Hương sẽ ở lại đây quấy rối cuộc sống của cô và Lạc Gia. Cô chỉ cảm thấy có nhiều chuyện rất vô lí ở đây. Nhà cô cũng thuộc loại nhà khá giả nhưng lại không giàu có đến mức quen biết Gia tộc nhà họ Mạnh đến mức thân thiết như thế. Lại không từ thủ đoạn để lấy lòng bà Mạnh và đẩy cô xuống nước.
Em gái cô, dù cô không tiếp xúc với nó nhưng cô hiểu rõ tính khí của nó. Nó sẽ không đụng chạm hay hãm hại cô dù chỉ một lần, nhưng hôm nay lại thay đổi rất lớn.
Không được! Cô nhất định phải tìm ra nguyên nhất. Cô vào sống ở đây, không chỉ ăn không ngồi rồi chờ giặc đến mới đánh trả. Cô muốn là Gia Cát Lượng, luôn luôn phòng bị trước mọi thứ.
Lạc Gia hôm nay hoảng sợ, nên khả năng cô ra ngoài tìm hiểu rất ít.
Đình Đình giỗ dành Lạc Gia ngủ rồi gọi Cao Bá vào:
"Cao Bá, chuyện hôm nay ông biết đúng không" cô cúi đầu giọng nói dịu nhẹ
Cao Bá nhìn cô rồi gật đầu, chuyện ngày hôm nay ông đã nhìn rõ hết thảy. Ông biết Bà Mạnh luôn ghét bỏ Lạc Gia nhưng ông không chống đối cũng không có khả năng chống đối. Hôm nay ông thấy người con gái trước mắt này lạnh nhạt mạnh mẽ cả gan chống đối bà Mạnh để bảo vệ Lạc Gia. Bỗng dưng ông cảm thấy bản thân ông tồi tệ. Thua cả một đứa mới lớn như cô.
"sao hôm nay, chỉ có bà Mạnh, anh trai của Lạc Gia đâu"
Cao Bá ngạc nhiên nói:
"không phải hôm nay cậu chủ đã đến hay sao, cô thật không nhìn thấy?"
Đình Đình nhíu chặt lông mày.
Đã đến!
Xem ra người nghe lén ngoài kia khả năng là anh trai của Lạc Gia! Nhưng hà cớ gì phải trốn tránh như vậy?
"hắn, có yêu thương Lạc Gia không"
Cô xoay lại, vuốt tóc Lạc Gia đang ngủ. Hỏi một câu rất không liên quan
"cậu chủ rất yêu thương Lạc Gia, năm chín tuổi, vì để bà Mạnh không phân biệt đối xử với Lạc Gia, cậu cầu xin bà Mạnh suốt năm ngày nhưng đổi lại bà ngang nhiên cắt đứt quan hệ giữa hai người.."
"sau đó thì sao"
"sau đó, cậu chủ bỗng dưng đổi tính, lạnh nhạt với bà chủ, lại rất kiên cường học tập để trở nên mạnh mẽ, nhưngđổi lại cậu chủ chỉ nhìn Lạc Gía, chưa bao giờ tiếp xúc với Lạc Gia một lần"
"à" Đình Đình thuận tiện trả lời một tiếng. Tỏ vẻ đã hiểu. Hóa ra người này rất thông minh. Anh ta biết chỉ có thể tránh xa Lạc Gia mới bớt đi cho Lạc Gia sự nguy hiểm.
Lại cố gắng trở lên mạnh mẽ để nhanh chóng đón Lạc Gia về.
Cô đoán chắc. Hôm nay không thấy anh ta đến thăm Lạc Gia chắc bà Mạnh hả hê lắm.
Nhưng tình yêu mẫu tử nó khắt khe như vậy ư:
"ông đi đi" Cao Bá nghĩ dành cho cô một thời gian để suy nghĩ kĩ mọi việc. Đối chọi với bà chủ. Sẽ không có kết cục tốt.
Đình Đình vuốt đầu Lạc Gia. Lạc Gia như nhận được hơi ấm. Úp mặt vào tay cô, ngủ tiếp.
"Lạc Gia, nếu tôi đấu tranh với mẹ cậu, thì trong cuộc chiến này, cậu sẽ chọn ai?"
Trả lời câu hỏi của cô bằng sự yên tĩnh lạ thường.
Màn đêm dần buông xuống. Nếu Phạm Hương ở đây thì chắc giờ đã nghỉ ngơi rồi. Riêng cô thì cô ngủ không được.
"reng reng reng" tiếng điện thoại cô kêu.
Đã lâu rồi không có người gọi cho cô. Hôm nay lại có, lại vào đêm khuyu như thế này thì ai gọi?
Cô bắt máy
"cô là Phạm Đình Đình" giọng nói trầm ổn bên kia vang lên
"là tôi" Đình Đình xác nhận
"tôi là Mạnh Viễn Thiên, chắc cô cũng biết rồi"
Mạnh Viễn Thiên, lại là người nhà họ Mạnh. gọi cô vào giờ này có việc gì nhỉ?
"thật xin lỗi, tôi thật sự không biết anh là ai"
Đầu giây bên kia khựng lại, rồi nói tiếp.
"con trai duy nhất của gia tộc họ Mạnh, anh trai của Mạnh Lạc Gia"
Cô thở phào nhẹ nhõm. Cứ nghĩ là vệ sĩ do bà Mạnh phái đến ám át cô.
Không nghe thấy tiếng trả lời. Đầu giây bên kia nói thiếp
"tôi cần bàn bạc với cô một số chuyện liên quan đến Lạc Gia"
"ừ" cô nhẹ nhàng trả lời
"tôi biết cô hôm nay đã gây tội với mẹ tôi"
"anh định trả thù thay bà"
"không, tôi chỉ nói trước cho cô, cô đã gây ra một họa lớn, không chỉ liên quan đến cô mà còn đến Lạc Gia"
"nếu tôi đã chọn con đường này thì tất nhiên tôi tự tin là có đủ năng lực bảo vệ Lạc Gia, nhưng tôi chỉ không biết, người như anh có thể giúp đỡ tôi một tay hay không"
Đầu giây bên kia ngạc nhiên rồi cười khẽ:
"cô rất thông minh"
"nhưng còn thua xa đứa em gái cặn bã của tôi nhiều" cô lạnh nhạt đáp lại
"tôi sẽ cử vệ sĩ riêng cho hai người, ngoài ra chi phí thì không cần lo lắng, chỉ cần cô có thể sử dụng điểm mạnh của cô là được rồi"
"anh không sợ tôi sẽ hại chết mẹ anh sao"
Đầu giây bên kia cười nhẹ
"sau này rồi cô sẽ biết đó có phải là mẹ tôi hay không, tút tút"
đầu giây bên kia đã ngắt. Cô thì ngồi suy nghĩ nghiêm trọng.
Chuyện ngày càng rắc rối rồi
← Ch. 13 | Ch. 15 → |