Vay nóng Tinvay

Truyện:Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu - Chương 077

Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Hiện có 126 chương (chưa hoàn)
Chương 077
77: Cầu Tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-126 )

Siêu sale Shopee


Vĩnh An đế thấy Khương Mạn một mái tóc đen chỉ vấn thành một búi tóc đơn giản, các loại trâm vòng đồ trang sức đều không mang, trên mặt cũng chưa trang điểm, nhìn cũng biết là Khương Mạn đã nghỉ ngơi, nhưng nghe tin của Nhị Hoàng tử lại vội vàng chạy tới.

Nhìn Khương Mạn mặt đầy căng thẳng quan sát Nhị Hoàng tử đang khóc náo cùng thái y đang chẩn mạch, Vĩnh An đế tiến lên cầm tay nàng an ủi: "Ái phi yên tâm, Nhị Hoàng tử sẽ không có chuyện gì đâu."

Lời này vừa là an ủi Khương Mạn, cũng là sự bảo đảm, Nhị Hoàng tử không chỉ là hài tử của Khương Mạn, đối với hắn mà nói Nhị Hoàng tử cũng quan trọng như vậy, hắn sẽ không để Nhị Hoàng tử xảy ra chuyện.

Trong lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ, khiến Khương Mạn thoáng tỉnh táo hơn, nàng ngửa đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Vĩnh An đế, "Hoàng thượng, thân thể Nhị Hoàng tử vẫn luôn khang kiện, tại sao lại đột nhiên đau bụng chứ?"

Khương Mạn có chút bận tâm có phải là có người nào dùng thủ đoạn với Nhị Hoàng tử không.

Không thể trách Khương Mạn suy nghĩ nhiều, mặc dù Từ Ninh Cung có Thái hậu nương nương trấn giữ, người bình thường rất khó với tay tới Từ Ninh Cung, nhưng những thủ đoạn xấu xa trong hậu cũng trước giờ luôn khó lòng phòng bị, cho dù Từ Ninh Cung trông như một khối sắt cũng khố có thể bảo đảm không có ai ở bên trong táy máy tay chân.

Hơn nữa từ khi Nhị Hoàng tử được sinh ra tới giờ vẫn luôn ăn ngon ngủ say, cường tráng như một con nghé vậy, làm sao lúc xế chiều nàng rời Từ Ninh Cung hắn vẫn còn tốt, mới qua chưa được bao lâu lại đau bụng chứ?

Nhị Hoàng tử còn nhỏ như vậy, nếu cứ đau bụng không ngừng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Có lẽ vú nuôi không để ý thức ăn." Vĩnh An đế nhéo tay Khương Mạn, an ủi.

Lo lắng của Khương Mạn Vĩnh An đế biết, chỉ là hắn hy vọng lần này Nhị Hoàng tử đau bụng không liên quan đến bất kỳ ai, nếu không...

Nếu thật sự có người lớn gan dám động tay động chân với Nhị Hoàng tử, đôi mắt Vĩnh An đế thoáng qua vẻ tàn khốc, hắn chắc chắn sẽ khiến người đó trả giá thật lớn.

Khương Mạn và Vĩnh An đế nói vài lời, thái y đã chuẩn mạch cho Nhị Hoàng tử xong.

Thái y hôm nay tới chẩn mạch cho Nhị Hoàng tử là một vị họ Thang, Thang thái y giỏi nhất là về các bệnh của trẻ nhỏ, việc điều dưỡng thân thể của Ngũ Công chúa cũng là hắn phụ trách.

Khương Mạn nhìn sắc mặt Thang thái y không hề nghiêm trọng, mơ hồ còn có ý thở phào nhẹ nhõm, lo âu trong lòng Khương Mạn cũng giảm đi, bất kể nguyên nhân Nhị Hoàng tử đau bụng là gì, thân thể Nhị Hoàng tử hẳn là không có gì đáng ngại.

Quả nhiên, Thang thái y mở miệng liền nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Khương Tiệp dư, Nhị Hoàng tử không có gì đáng ngại.

Nguyên nhân đau bụng có lẽ là do vô tình mà có, một là có thể gần đây vú nuôi ăn đồ ăn quá mức dầu mỡ, hai là gần đây thời tiết bỗng dưng nóng lên mới khiến Nhị Hoàng tử đau bụng.

Thần khai một ít thuốc để hoàng tử uống ngay bây giờ, sáng sớm ngày mai lại uống thêm một lần nữa là sẽ ổn."

Vĩnh An đế gật đầu một cái, phất tay nói: "Đi kê đơn thuốc đi."

Từ lúc Nhị Hoàng tử không khỏe, vú nuôi của Nhị Hoàng tử, Tần thị vẫn luôn lo lắng, sau khi nghe thái y nói một trong những nguyên nhân Nhị Hoàng tử đau bụng là vì nàng ăn đồ quá dầu mỡ thì vừa hối hận áy náy lại bất an.

Lúc Thang thái y rời đi, tầm mắt của Vĩnh An đế chuyển hướng sang nàng, sắc mặt nàng trắng hơn vài phần.

Khương Mạn cũng không quản sắc mặt của Tần thị thế nào, nàng thấy Nhị Hoàng tử ở trong ngực Tần thị khóc khàn cả giọng nhưng lại không cho người khác bế, liền tiến len thử đưa tay về phía Nhị Hoàng tử.

Kết quả là Nhị Hoàng tử vốn không để cho ai đến gần vừa thấy nàng đưa tay ra liền vung tay đá chân lao vào lòng nàng, nước mắt Khương Mạn chợt rơi xuống, nàng đưa tay lau nước mắt đi, nhận lấy Nhị Hoàng tử từ Tần thị, ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.

Không còn bế Nhị Hoàng tử, Tần thị vội vàng quỳ xuống tạ tội, "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Khương Tiệp dư thứ tội, nô tỳ không chăm sóc tốt Nhị Hoàng tử, nô tỳ đáng chết."

Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn đang bế Nhị Hoàng tử, không mở miệng nói chuyện.

Nhị Hoàng tử cong người nằm trong lòng Khương Mạn, hai hàng lệ ủy khuất chảy xuống.

Một tay Khương Mạn ôm lấy Nhị Hoàng tử, một tay nhẹ vỗ lưng hắn, ôn nhu dỗ dành: "Giác nhi ngoan, Giác nhi không khóc.

Lát nữa uống xong thuốc là thoải mái a, nương yêu Giác nhi nhất, Giác nhi không khóc, nương bồi Giác nhi được không?"

Có lẽ là mùi hương trên người Khương Mạn khiến Nhị Hoàng tử yên tâm, hoặc cũng có lẽ là thanh âm của Khương Mạn thành công trấn an Nhị Hoàng tử, tiếng khóc của hắn dần dần nhỏ lại, bất quá vẫn nằm trên bả vai Khương Mạn không ngẩng đầu lên, tiểu hài tử cũng hơi co người lại.

Vĩnh An đế thu hồi tầm mắt, trầm mặc nhìn về phía Tần Thị đang quỳ dưới đất, "Ngươi là vú nuôi của Nhị Hoàng tử, vì h@m muốn ăn uống của mình mà khiến Nhị Hoàng tử thành ra thế này là tội lớn, trẫm cho dù có chém ngươi cũng không quá đáng."

Tần thị có lòng muốn giải thích, thật ra nàng cũng không phải là do bản thân thèm ăn muốn uống mới đi uống những thứ cháo gà hay canh chân gà dầu mỡ kia, nàng là bởi vì Tô ma ma bên người Thái hậu nương nương nói vú nuôi ăn càng tốt, đứa trẻ mới có thể cường tráng hơn, vì vậy nàng mới cố chịu đựng sự ghê tởm uống những thứ canh dầu mỡ đó.

Nhưng suy nghĩ một chút, Tô ma ma là người có thể diện nhất trước mặt Thái hậu nương nương, ý của bà cũng đại biểu cho ý của thái hậu, nếu nàng nói như vậy, há chẳng phải là đẩy hết trách nhiệm lên người Thái hậu nương nương sao?

Nàng là bề tôi tớ, chủ tử có sai cũng là đám hạ nhân các nàng không khuyên nhủ tốt, huống chi Thái hậu nương nương vẫn còn ở đây, nàng nói như vậy khác nào đánh vào mặt Thái hậu nương nương đâu.

Tần thị nhắm hai mắt, sau đó lại mở ra, cam chịu nói: "Nô tỳ biết tội."

"Rất tốt!" Vĩnh An đế gật đầu một cái, gọi một tiếng: "Triệu Toàn Phúc."

Mặc dù tâm tư của Khương Mạn hơn nửa đều đặt trên người Nhị Hoàng tử, nhưng cũng có chú ý đến những lời Vĩnh An đế hỏi Tần thị.

Tần thị vẫn luôn chăm sóc Nhị Hoàng tử rất tốt, nàng đối với Tần thị vẫn khá tin tưởng.

Mặc dù lần này Nhị Hoàng tử đau bụng phần lớn nguyên nhân là ở đồ ăn mà Tần thị dùng, nhưng Khương Mạn cảm thấy Tần thị không đáng tội chết, nhưng nếu cứ tha cho Tần thị dễ dàng như vậy, Khương Mạn lo lắng lần sau nàng ta sẽ tiếp tục tái phạm.

Hơn nữa nàng muốn cho Tần thị một cái ơn, để sau này nàng ta chăm sóc Nhị Hoàng tử tốt hơn nữa.

Cho nên khi Vĩnh An đế nói tội của Tần thị phải chém nàng cũng không vội nói giúp, đến tận khi Tần thị đã nhận tội, Vĩnh An đế đã gọi Triệu Toàn Phúc nàng mới mở miệng nói: "Hoàng thượng khai ân!"

Khương Mạn hướng về phía Vĩnh An đế, nói: "Mặc dù Tần thị không chăm sóc tốt Nhị Hoàng tử, khiến thân thể Nhị Hoàng tử khó chịu, Hoàng thượng có chém nàng cũng là đúng.

Nhưng dù gì Tần thị vẫn là vú nuôi của Nhị Hoàng tử, từ khi tiểu hài tử ra đời vẫn luôn chăm sóc nó, xin Hoàng thượng vì Nhị Hoàng tử mà tha tội chết cho Tần thị."

Tiểu phi tần của hắn cũng thật thông minh!

Hắn vốn là chờ Khương Mạn cầu tình thay Tần thị, bây giờ Khương Mạn vừa lên tiếng, hắn cũng biết thời biết thế nói: "Nếu Khương Thiệp dư đã thay người xin tha thứ, vậy trẫm sẽ tha tội chết cho ngươi.".


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-126 )