54: Bàn Chuyện Làm Ăn
← Ch.053 | Ch.055 → |
"Có gì không thể chứ."
Nghe câu trả lời của Vĩnh An đế, trong lòng Khương Mạn cũng có chút cân nhắc, hôm nay Vĩnh An đế đưa nàng xuất cung sợ là đã có chủ ý muốn gặp tỷ tỷ nàng từ trước rồi.
Dĩ nhiên hắn cũng có thể trực tiếp gọi tỷ tỷ vào cung diện kiến, nhưng như vậy sẽ khiến người khác chú ý.
Có lẽ hắn cũng không muốn để tất cả mọi người đều biết chuyện này, cho nên mới để nàng xuất cung cùng hắn, lấy danh nghĩa cùng nàng đi gặp tỷ tỷ, nàng liền hiểu ra vì sao Hoàng thượng vô duyên vô cớ lại dẫn nàng xuất cung.
Chẳng qua là Hoàng thượng gặp tỷ tỷ nàng để làm gì chứ? Trừ việc tỷ tỷ nàng giỏi kiếm tiền thì cũng chẳng còn gì đáng để Vĩnh An đế gặp.
Chẳng lẽ nói Hoàng thượng thiếu tiền, muốn tỷ tỷ quyên thêm một khoản nữa cho triều đình? Tỷ tỷ còn tiền thừa để quyên sao
Khương Mạn mang một bụng hoài nghi đi tới phố Tứ Bình cùng Vĩnh An đế.
Nghiêm gia tọa lạc trên phố Tứ Bình, trên con đường này tất cả đều là phú hộ nhân gia ở kinh đô, đoàn người ngựa của bọn họ mặc dù lộng lẫy quý giá, nhưng cũng không dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Xe ngựa dừng trước cửa Nghiêm phủ, Triệu Toàn Phúc tiến lên gõ cửa.
Mặc dù tên sai vặt thấy người gõ cửa không quen, nhưng người tới ăn mặc chỉnh tề, xe ngựa phía sau trông cũng không giống xe ngựa của nhà bình thường, cho nên thái độ rất tốt, "Không biết ngài tìm ai?"
Triệu Toàn Phúc cười nói: "Xin truyền lại một tiếng, muội muội của Nghiêm thái thái cố ý đến thăm Nghiêm thái thái."
Ánh mắt tên sai vặt lại dừng trên xe ngựa một cái, nói một tiếng, "Xin ngài chờ một chút." Rồi truyền lời vào trong.
Tên sai vặt đi vào trong vẫn còn nghi ngờ, thái thái nhà bọn họ có tổng cộng hai người muội muội.
Một người là muội muội ruột đã tiến cung, người còn lại là kế muội có quan hệ không tốt với thái thái của bọn họ.
Từ hồi thái thái gả đến Nghiêm gia, cô nàng kế muội kia chưa bao giờ tìm đến cửa, người đến nói là muội muội của thái thái, không biết là người nào đây?
Chẳng lẽ là người kế muội kia thấy Nghiêm gia bọn họ nay đã khác xưa, cho nên đặc biệt tới xây dựng lại quan hệ với thái thái? Hay là người đến là biểu muội phương xa của thái thái?
Nghe người làm bẩm báo xong Khương Phù cũng mơ hồ theo, "Ngươi không nghe lầm, người tới nói đúng thật là muội muội của ta?"
Người làm vội vàng bày tỏ mình tuyệt đối không nghe lầm, người tới quả thật nói như vậy.
"Thái thái, nếu không hay là cho người đuổi đi?" Đại nha hoàn bên người Khương Phù - Tử Diên nói.
Thái thái nhà các nàng trước giờ vốn không có biểu muội phương xa nào, nếu người tới không phải là kế muội khiến người ta chán ghét thì chắc chắn chính là một kẻ lừa gạt.
Khương Phù suy nghĩ một chút, nói: "Cứ để ta ra ngoài nhìn một cái xem thế nào." Mặc dù cảm thấy khả năng không lớn, nhưng Khương Phù nghĩ lỡ như thật sự là Khương Mạn tới thì sao?
Kết quả Khương Phù vừa ra khỏi cửa đã thấy Khương Mạn tươi tắn đứng bên cạnh xe ngựa.
Khương Phù không tin dụi mắt một cái, thấy Khương Mạn vẫn đứng ở đó, lúc này mới chắc chắn không phải nàng bị hoa mắt, mà là Khương Mạn thật sự đã xuất cung tới thăm nàng.
Trong mắt Khương Phù toàn là Khương Mạn, căn bản không hề chú ý tới Vĩnh An đế đang đứng bên cạnh.
Nàng bước vài bước đến trước mặt Khương Mạn, kéo tay nàng hỏi: "Mạn nhi, sao muội lại tới đây?"
Khương Mạn kéo cánh tay chị gái, ra hiệu với nàng, "Hoàng thượng dẫn ta tới."
Lúc này Khương Phù mới chú ý tới Vĩnh An đế đang đứng một bên, vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Không biết bệ hạ giá lâm, không thể nghênh đón từ xa, xin bệ hạ thứ tội."
"Không cần đa lễ." Vĩnh An đế vừa nói vừa ném cho Triệu Toàn Phúc một ánh mắt, Triệu Toàn Phúc liền đứng lên đỡ Khương Phù đứng dậy.
Khương Phù theo lực đạo của Triệu Toàn Phúc đứng lên, nói với Vĩnh An đế: "Hàn xá đơn sơ, mong bệ hạ không chê, dời bước vào trong nói chuyện."
Nói xong Khương Phù dẫn đường cho Vĩnh An đế, một bên sai người đi tìm Nghiêm Văn Hoa và thông báo cho Nghiêm lão gia cùng Nghiêm lão thái thái.
Đi tới phòng khách của Nghiêm gia, Nghiêm lão gia cùng Nghiêm lão thái thái vội vàng chạy tới làm lễ.
Vĩnh An đế miễn lễ hai người, cùng Khương Mạn ngồi lên chủ tọa.
Sau khi uống mấy ngụm trà, sau đó mới nhàn nhã mở miệng dưới ánh mắt lo lắng bất an của đám người Nghiêm gia, "Trẫm nghe nói Nghiêm thái thái làm ăn rất tốt?"
Nghiêm lão gia cùng Nghiêm lão phu nhân nhất thời đều nhìn về phía Khương Phù.
Khương Phù liếc Khương Mạn một cái, nhìn sắc mặt Khương Mạn vẫn như thường liền cười nói: "Hoàng thượng quá khen, dân phụ cũng chỉ là một tiểu thương nho nhỏ thôi."
Vĩnh An đế nhấp một ngụm trà, cười nói: "Một tiểu thương nho nhỏ mà có thể đưa ra ba triệu lượng bạc trắng trong chốc lát, Nghiêm thái thái quả là người có tấm lòng đại nghĩa."
Khương Phù cẩn thận trả lời, "Không dám nhận lời khen của Hoàng thượng, dân phụ chỉ là muốn vì triều đình cùng bách tính Du Ninh phủ góp một phần tâm ý.
Nói thật, ba triệu lượng bạc trắng kia cơ hồ đã rút hết vốn của dân phụ, mấy cửa hàng của dân phụ thiếu chút nữa ngay cả tiền hàng cũng không lấy ra được."
Vĩnh An đế tựa tiếu phi tiếu "A" một tiếng, buông chung trà xuống, nói: "Vậy xem ra là trẫm đã đi một chuyến vô ích rồi.
Vốn trẫm còn muốn nói một vụ làm ăn lớn với Nghiêm thái thái, bây giờ nhìn lại vụ làm ăn này có lẽ là không được rồi."
Khương Phù chớp chớp mắt, trong mắt thoáng qua một tia tinh quang, sửa lời nói: "Mặc dù dân phụ không thể tự mình lấy ra tiền vốn, nhưng không phải còn có Nghiêm gia sao? Hoàng thượng ngài muốn làm ăn gì, nếu cần tới dân phụ cùng Nghiêm gia thì cứ mở lời."
Nàng đã sớm chú ý tới mấy vụ làm ăn lớn, nhưng mấy vụ này đều không được triều đình cho phép, không biết làm ăn mà Vĩnh An đế nói có phải là một trong mấy vụ mà nàng coi trọng không.
Nghiêm lão gia tuy không biết Vĩnh An đế, một hoàng đế đương triều sẽ bàn chuyện làm ăn gì với bọn họ, nhưng nghe lời Khương Phù, hắn cũng theo lời nàng nói: "Con dâu của thảo dân nói không sai, cái khác Nghiêm gia không có, nhưng tiền bạc quả thật vẫn còn một ít.
Nếu Hoàng thượng có cần đến Nghiêm gia thì xin ngài phân phó."
Vĩnh An đế gõ bàn một cái, hỏi: "Nghiêm đại thái thái đối với việc ra biển thấy thế nào?"
Khương Phù nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vĩnh An đế, ý của hắn là định mở lệnh cấm biển sao? Nàng không phải đang nằm mơ chứ? Lại gặp phải loại chuyện tốt thế này.
Khương Phù sắp xếp từ ngữ nói: "Từ xưa tới nay, người người đều biết ra biển có lợi nhuận rất lớn, dân phụ tự nhiên cũng cho là như vậy.
Bất quá lợi ích lớn thường cũng đi đôi với nguy hiểm lớn, tạm không nói đến thời tiết sóng gió trên biển, còn có thể gặp phải hải tặc, lỡ xảy ra điều gì không may liền một đi mà không trở về."
Vĩnh An đế gật đầu, hỏi tiếp: "Nghiêm đại thái thái có nguyện ra biển không?"
Khương Mạn nghe vậy lập tức căng tròn cặp mắt, nàng muốn mở miệng nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của tỷ tỷ, vẫn tạm thời kiềm chế lại.
Nghiêm lão thái thái muốn nói gì đó cũng bị ánh mắt của Nghiêm lão gia ngăn lại.
Một khắc sau Khương Mạn liền nghe thấy tỷ tỷ nói: "Dân phụ là một thương nhân, thiên tính của thương nhân chính là mạo hiểm.
Nếu Hoàng thượng mở lệnh cấm biển, một con đường phát tài như vậy đặt trước mặt dân phụ, đương nhiên dân phụ muốn thử một lần."
"Tốt, Nghiêm thái thái thật là can đảm!" Vĩnh An đế khen một câu.
Sau đó hai người liền bàn rất nhiều chuyện về vụ làm ăn, Khương Mạn nghe hai người còn ấn định thời gian ra biển, phân chia lợi nhuận cũng nói rõ ràng, liền biết việc tỷ tỷ ra khơi đã không thể thay đổi nữa..
← Ch. 053 | Ch. 055 → |