11: Thời Cơ
← Ch.010 | Ch.012 → |
Đội ngũ đi xuân liệp hồi triều ngày hai mươi hai tháng ba, nhưng ngày hai mươi mốt lại xảy ra chuyện: Đường Tu dung ở Khang Nhạc Cung bỗng dưng qua đời.
"Đường Tu dung?" Khương Mạn suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra Đường Tu dung là ai.
Không phải chứ vị Đường Tu dung này cũng quá khiêm tốn, tuy là một trong Cửu tần nhưng lại không có một chút cảm giác tồn tại.
Một người như vậy tại sao lại đột nhiên tạ thế chứ? Nàng cản đường ai đó, hay đã biết điều gì không thể biết nên mới bỏ mạng?
"Cung nữ hầu hạ bên cạnh Đường Tu dung nói thì vị này bị ho khan.
Đến năm ngoái thì bắt đầu ho ra máu nhưng vẫn giấu bệnh.
Sau nhiều tháng chịu đựng cuối cùng tối ngày hôm qua đã không qua khỏi, thái y ở Thái Y Viện cũng nói nàng quả thật mắc bệnh ho khan lâu năm." Tiểu Đậu Tử nói.
"Hoàn toàn không có sơ hở nào cả." Đường Tu dung cũng đã sớm thất sủng, bất kể vì nguyên nhân gì mà đột nhiên qua đời, cuối cùng người ngoài vẫn nghĩ chỉ là do ho khan.
Quả nhiên, sau khi Vĩnh An đế hồi cung biết Đường Tu dung đã từ trần cũng không nói gì, ngay cả truy phong cũng không có, Đường Tu dung được hạ táng theo phân vị tần.
Trong cung không có một tu dung thất sủng, hậu cung vẫn thế chẳng nổi lên chút sóng gió nào.
Mặc dù Khương Mạn không chắc mình có thật sự đang mang thai hay không, nhưng vẫn chú ý đứng lên đi lại, vài thứ khi mang thai không thể ăn, đồ không thể dùng nàng cũng không động đến.
Sau này cũng có vài lần thiện phòng làm mấy món cá, Khương Mạn vẫn chỉ ngửi một chút là lại nôn một lúc lâu.
Nhưng chỉ cần không ngửi thấy mùi cá, còn lại nàng một chút phản ứng cũng không có.
Thẳng đến tháng tư, nguyệt sự của nàng vẫn không đến, Khương Mạn đối với việc mình đã mang thai cũng cơ bản chắc chắn.
Liễm Thu cùng Vãn Đông đều cố gắng kiềm chế sự hưng phấn, cả ngày luôn dính chặt mắt quan sát Khương Mạn, rất sợ có gì sơ xuất xảy ra.
Tiểu Đậu Tử cùng một tiểu thái giám khác hầu hạ ở Ngọc Phù uyển là Tiểu Quả Tử cũng biết Khương Mạn có thai, toàn bộ Ngọc Phù uyển rơi vào trạng thái vừa vui mừng lại phải liều mạng áp chế sự hưng phấn xuống để người ngoài không nhìn ra được điều gì bất thường.
Loại không khí này kéo dài mấy ngày, Liễm Thu thấy Khương Mạn vẫn không có ý mời thái y đến thì không khỏi lo lắng, "Chủ tử, thật sự không mời thái y đến xem qua sao?"
Tuy nói các nàng đã hết sức chú ý, nhưng cuối cùng vẫn là không có kinh nghiệm, lỡ như có chỗ nào săn sóc không chu toàn làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng thì làm sao? Mời thái y đến xem một chút sẽ yên tâm hơn a.
"Chờ thêm chút nữa đi." Khương Mạn nói.
Đứa bé trong bụng nàng tuy đã hơn ba tháng, quả thật không cần che giấu nữa.
Nhưng Khương Mạn lo lắng nếu như Hoàng thượng biết tin nàng có thai sẽ miễn cấm túc nàng, mà ngay sau đó là tiết Đoan ngọ, nếu như miễn cấm túc thì chắc chắn nàng sẽ phải tham gia cung yến.
Có rất nhiều người tham gia cung yến, ngộ nhỡ có chuyện xảy ra nàng hối hận cũng không kịp.
Cho nên nàng muốn chờ qua tiết Đoan ngọ rồi mới tiết lộ tin mình đã có thai.
Chẳng mấy chốc là đến tiết Đoan ngọ vào mùng năm tháng năm, cung yến sẽ tổ chức ở Tuyên Minh Điện.
Các vị nương nương chủ tử đều đã sớm ăn mặc chải chuốt, chuẩn bị ở cung yến nhất minh kinh nhân (1).
Nhưng những việc này đều không liên quan đến Khương Mạn vẫn còn đang cấm túc, nàng đã sớm đi ngủ chờ ngày mai gọi thái y đến bắt mạch.
(1) nhất minh kinh nhân: trở nên nổi bật rung động lòng người
Sau một đêm ngon giấc, Khương Mạn tỉnh lại mới biết tối qua cung yến bắt đầu chưa bao lâu thì Tống Tu nghi của Minh Sắt Cung bởi vì nôn mửa mà tuyên thái y, sau khi chẩn mạch thái y nói Tống Tu nghi vừa có bầu được một tháng.
Tối qua là một lão thái y có kinh nghiệm dày dặn đi, nếu không chưa chắc đã chẩn ra được.
Vĩnh An đế vui mừng vô cùng liền thưởng Tống Tu nghi không ít thứ tốt.
Khương Mạn cũng rất cao hứng, đây thật là chó ngáp phải ruồi mà, nàng đang rầu không biết nên lấy lý do gì mời thái y đến chẩn mạch thì lý do lại đưa đến trước mặt nàng.
Trái với Khương Mạn đang vui vẻ phấn chấn, Liễm Thu và mấy người khác lại có chút sốt ruột, nghe Khương Mạn bảo nàng đi tìm thái y, Liễm Thu khuyên nhủ: "Hay là chủ tử đợi qua một thời gian ngắn rồi hẵng tìm thái y chẩn mạch?"
Khương Mạn cười nói: "Trước đây không phải ngươi luôn vội vã muốn ta truyền thái y sao?"
Liễm Thu thở dài: "Nô tỳ đâu có nghĩ đến tối qua Tống Tu nghi lại chẩn ra hỷ mạch chứ? Nếu như là mấy ngày trước Hoàng thượng biết chủ tử có thai sẽ rất vui mừng, nhưng tối qua Tống Tu nghi lại chẩn ra hỷ mạch, lúc này Hoàng thượng mà biết chủ tử hoài long tự liệu niềm vui có giảm đi nhiều không?"
Khương Mạn cười: "Lúc này đối với ta mà nói mới là thời cơ thích hợp, nếu như có thể ta còn hy vọng cung yến tối qua có thêm vài vị phi tần chẩn ra hỷ mạch, như vậy mọi người đều sẽ không chú ý đến ta." Như vậy tỷ lệ nàng bình an sinh hạ hài tử cũng lớn hơn.
Bất quá bây giờ cũng không tệ, tin tức Tống Tu nghi có thai cũng đã di dời phần lớn ánh mắt của mọi người.
Tống Tu nghi cùng Quý Chiêu dung tuy đều là một trong Cửu tần, vị phân của Quý Chiêu dung cũng cao hơn Tống Tu nghi, nhưng Tống Tu nghi lại là con gái của Hộ bộ Thượng thư Tống Chí, từ lúc vào cung đến nay vẫn luôn hưởng ân sủng không ngừng.
Chỉ cần Tống Tu nghi có thể bình an sinh hạ đứa trẻ, bất kể là nam hay nữ thì tấn vị vẫn là điều đương nhiên.
So sánh với Quý Chiêu dung thì khả năng vị tu nghi này leo lên hậu vị sẽ cao hơn.
Lúc này Tống Tu nghi chẩn đoán ra là đang có thai, dưới tình huống ở cung yến như thế thì dù muốn cũng không thể giấu được, đồng nghĩa với việc trở thành mục tiêu để mọi người ghen ghét.
Khương Mạn có thể nghĩ đến thì trong hậu cung những người khác cũng có thể nghĩ đến, Tống Tu nghi là một người thông minh, càng không thể không cân nhắc đến chuyện này.
Trong Minh Sắt Cung, vẻ mặt Tống Tu nghi phức tạp nhìn bụng mình.
Đúng là nàng vẫn luôn muốn có một đứa con, tốt nhất là một bé trai, nhưng lại không nghĩ đến sẽ phát hiện mình mang thai trong tình huống bất ngờ như thế.
"Tu nghi?" Đại cung nữ Minh Sắt Cung Triều Vân dè dặt kên một tiếng, nàng biết tu nghi của các nàng vẫn luôn mong được hoài long tự, mấy năm nay đều uống thuốc điều dưỡng thân thể nhưng vẫn chậm chạp không có tin tức.
Tối hôm qua chẩn ra hỷ mạch, theo lý tu nghi các nàng phải vô cùng cao hứng mới đúng, kết quả từ khi tu nghi rời cung yến thì thỉnh thoảng lại thẫn thờ nhìn bụng mình, những cung nhân hầu hạ trong Minh Sắt Cung cũng không có ban thưởng.
"Ừ?" Tống Tu nghi ngẩng đầu.
"Tu nghi, ngài có thai là chuyện tốt, chúng ta có phải nên ban thưởng cho những cung nhân trong Minh Sắt Cung?" Triều Vân nói.
Tống Tu nghi hít sâu một hơi, chậm rãi nở nụ cười, mặc dù tối qua mọi người biết nàng mang thai sẽ đem đến cho nàng một chút phiền toái, nhưng việc có thai nói thế nào cũng là chuyện tốt.
Nàng có gia thế, có năng lực, lại được Hoàng thượng sủng ái, nếu ai muốn hại đứa bé của nàng cứ thử xem sao.
"Ban thưởng đi, từ hai đến mười lượng bạc tùy theo cấp bậc, để mọi người có chút thời gian vui vẻ, cụ thể ngươi tự an bài đi."
Mà trong Ngọc Phù uyển, Tiểu Đậu Tử phụng lệnh Khương Mạn chạy một chuyến đến Thái Y Viện..
← Ch. 010 | Ch. 012 → |