← Ch.13 | Ch.15 → |
Lúc ngủ dậy buổi sáng, mí mắt của tôi giật một cách rất lợi hại. Người xưa nói, mắt trái giật là có tiền, mắt phải giật là có họa. Nhưng tôi lại bị giật cả hai mắt, khó lòng mà nói được là hôm nay sẽ gặp tiền hay gặp họa.
Khi đi trong trường thi thoảng lại có người ngoái đầu nhìn gì đó, lúc đầu tôi còn ngoái đầu theo người đó, sau đó mới phát hiện ra là bọn họ nhìn tôi. Nói thế nào thì chuyện này cũng rất khó hiểu. Thế này nhé, một người muốn thu hút ánh mắt thiên hạ, hoặc là phải đẹp cực kỳ hoặc là phải xấu kinh hoàng, nếu không phải hai trường hợp trên thì phải là kiểu đàn ông mặc quần áo đàn bà hoặc đàn bà mặc quần áo đàn ông, nhưng rõ ràng tôi không phù hợp với bất kỳ tiêu chí nào vừa được nêu ra.
May mà buổi sáng trôi qua trong bình an, không có gì đáng sợ, không vấp phải xấp đô la, cũng không bị chậu hoa nào rơi trúng đầu, nếu xế chiều có thể bình an về đến nhà, vậy có thể dùng thực tế để chứng minh sự sai trái của mê tín dị đoan.
Giúp giáo sư sửa chữa một bài thi Hán ngữ cổ đại của một sinh viên chưa tốt nghiệp xong, nhìn ra ngoài vẫn thấy nắng chiều hiu hắt, chắc là chưa quá mười sáu giờ. Vừa ra khỏi giảng đường, đã thấy Hàn Mai Mai đứng sừng sững ở đầu cầu thang từ lúc nào. Tôi sửng sốt, nghĩ thầm hình như cô ấy học ngành Luật.
Khu giảng đường ban Khoa học xã hội này là khu giảng đường cũ nát tồi tàn nhất đại học T, những sinh viên đi ra từ khu giảng đường này căn bản là vô phương phát tài, có hy vọng nhất là các chuyên ngành ngoại ngữ, nhưng suốt gần bốn mươi năm qua cũng không có nữ sinh viên nào kiếm được chồng đại gia, thế nên số tiền quyên góp mỗi kỳ kỷ niệm thành lập trường đều thấp lẹt đẹt, ban Khoa học xã hội không thể xây dựng cơ sở vật chất riêng, nhìn khoa Quản Trị Kinh Doanh tự xây được tòa nhà để học tập nghiên cứu riêng, tất cả mọi người đều rất ghen tỵ.
Tôi khóa cửa cẩn thận rồi quay người lại, tôi cứ nghĩ Hàn Mai Mai đến giảng đường khoa Luật ở bên cạnh thì cô ta lại bình tĩnh đứng trước mặt tôi. Tôi bị dọa phát sợ, lặng lẽ lui lại một bước. Cô ta mím môi, thần sắc nghiêm nghị, nhìn tôi với ánh mắt nghiên cứu một hồi, vành mắt đột nhiên đỏ hoe, kéo tay của tôi: "Cô đi theo tôi."
Tôi thắc mắc: "Đi theo cô đến đâu?" Tôi vừa đi vừa hỏi, thật ra thì tôi cũng phải xuống cầu thang, coi như thuận theo tự nhiên.
Hàn Mai Mai không quay đầu lại: "Đi gặp Lâm Kiều."
Mấy cây cổ thụ ngoài khung cửa che một góc trời, hành lang hiu hắt nắng chiều.
Tôi lẳng lặng dừng lại, giằng tay mình ra khỏi tay cô ta, đây là đoạn cầu thang cuối cùng, nối thẳng đến đại sảnh, ở đại sảnh có một tấm gương rất lớn, phản chiếu tôi và cô ta.
Cô ta quay đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫn đỏ hoe, tôi không thể hiểu nổi cô ta nữa, đi vòng lên: "Hai người các ngươi bị làm sao đấy? Kẹp đầu vào cửa ah? Nửa tháng trước không phải cô đưa tôi tiền bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt anh ta nữa sao? Dù cô không dùng tiền yêu cầu tôi cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh ta nữa, không cần cô phải yêu cầu. Thôi ngay đi, muốn phá hoại thì về nhà mà phá hoại, tôi không liên quan tới hai người, hoàn toàn không liên quan."
Sau lưng lặng phắc, tôi phối hợp đi ra ngoài, khi đi tới cửa, Hàn Mai Mai đột nhiên khóc nức nở: "Cô tưởng tôi muốn tìm cô lắm sao, nếu hôm nay cô không đi theo tôi, cô nhất định sẽ hối hận, cô sẽ hối hận cả đời."
Tim tôi rơi xuống bộp bộp: "Lâm Kiều bị sao vậy?"
Dọc theo đường đi, tôi suy nghĩ rất nhiều, trong đầu không ngừng hiện lên từng hiện trường tai nạn giao thông đã thấy trên báo, còn hiện ra ánh mắt trống rỗng của các bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối trong phim truyền hình. Tôi nghĩ Lâm Kiều sẽ không ra đi như thế đâu, nhưng không đến lúc sinh ly tử biệt, Hàn Mai Mai sao có thể tìm đến tôi, trừ phi là cô ta bị kẹp đầu vào cửa thật. Tôi cảm thấy bản thân vừa như bình tĩnh lại vừa như hoảng hốt. Đã há miệng mấy lần, muốn hỏi rốt cuộc tình huống của Lâm Kiều thế nào, nhưng vẫn chẳng thể thốt ra lời.
Hai người đi một mạch không nói tiếng nào, mười phút sau, chúng tôi đi tới bờ hồ Tiểu Minh nằm sau thư viện khoa Kỹ Thuật. Hồ Tiểu Minh của đại học T được đặt tên đó là để ghi nhớ nhà tài trợ Trương Đại Minh. Vì để cám ơn sự tài trợ của tiên sinh Trương Đại Minh, lúc đầu định lấy tên ông ấy đặt là hồ Đại Minh, nhưng bất hạnh là trùng tên với danh lam thắng cảnh cấp quốc gia, khi lợi ích quốc gia xung đột với lợi ích cá nhân, tất là lợi ích quốc gia phải cao hơn lợi ích cá nhân, hơn nữa tên thân mật của Trương Đại Minh tiên sinh là Tiểu Minh, trải qua mấy lần bàn bạc, cuối cùng quyết định đặt tên hồ là hồ Tiểu Minh. Hồ Tiểu Minh nhờ bộ phim truyền hình bối cảnh thời Thanh 《Hoàn Châu cách cách 》 của Quỳnh Dao mà trở nên nổi tiếng, khi nam nữ hẹn hò, người nữ luôn kéo người nam đến đây, trải nghiệm một phen màn gặp mặt đầy lãng mạn dưới màn mưa bên hồ Đại Minh của Càn Long và Hạ Vũ Hà, chẳng ngại chi cái sự hoang vu vắng vẻ. Hơn nữa mỗi khi mưa lác đác, lại phát hiện bờ hồ Tiểu Minh xuất hiện từng đôi tình nhân dập dìu mà không che ô, cảnh tượng kỳ thú đó, trừ đại học T, chỉ có vào bệnh viện tâm thần mới có may mắn chứng kiến. Lâm Kiều đang ngồi ở ghế đá ven hồ phơi nắng đọc sách, đó là gương mặt nhìn nghiêng ít người có được trong ký ức của tôi. Dường như phát hiện ra ánh mắt của chúng tôi, anh ta ngẩng đầu lên, thật là một gương mặt đẹp trai.
Tôi dựa vào một cái đôn đá ven hồ, chờ Hàn Mai Mai mở lời, hàng lan can ven hồ rỉ sét loang lổ. Lâm Kiều mặt không đổi sắc, ung dung liếc mắt nhìn tôi, lại giống như không nhìn thấy tôi, tia nhìn dừng lại trên người Hàn Mai Mai, cau mày nói: "Hôm nay dù có ấm hơn, nhưng trời vẫn lạnh, em mặc phong phanh quá."
Trong tiểu thuyết ngôn tình thông thường, gặp nhau mà không quen biết, hay không biết nói gì đại loại cũng như thế này. Tôi quay đầu nhìn Hàn Mai Mai, áo len dày với quần jean, đúng là phong phanh thật. Lâm Kiều đúng là một người bạn trai chu đáo, năm đó đối với Tô Kỳ, anh ta cũng luôn cẩn thận chăm sóc, khiến các nữ sinh thầm thương trộm nhớ anh ta đại biểu có tôi luôn phải vật vã ghen tức mỗi đêm.
Hàn Mai Mai nắm áo len thật chặt, trầm mặc mười giây đồng hồ, Lâm Kiều đóng quyển sách nhìn cô ta. Tôi day day Thái dương, xoay người muốn đi. Hàn Mai Mai lại giơ tay ra, cứng rắn cản đường tôi: "Cô đừng đi." Rồi xoay người nhìn Lâm Kiều: "Em đưa cô ấy tới rồi, có hiểu lầm gì... có hiểu lầm gì thì hai người nói rõ ràng đi, em biết đều là em không đúng, nếu không phải vì em, anh sẽ không ngã bệnh, sẽ không đến..." Còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Kiều cắt lời bằng chất giọng nam trầm: "Anh và Nhan Tống không có hiểu lầm gì hết, em đừng cả nghĩ." Hàn Mai Mai lắc đầu nói: "Thư tình post trên BBS là em viết cho anh, không phải Nhan Tống viết cho anh, em thấy cô ấy thi được vào trường mình, em chỉ muốn giúp hai người, chuyện giữa hai người lúc trước em cũng biết, em cũng không biết tại sao kết quả lại thành ra thế. Em thừa nhận sau đó là em nhân cơ hội mà nhảy vào, nhưng em cũng chỉ muốn chứng minh, cho dù anh như thế nào, tình cảm em dành cho anh tuyệt đối không thay đổi, từ cấp ba lên đại học, em..."
Đưa mắt nhìn sang, một hòn đảo nhỏ trơ trọi giữa hồ lọt vào tầm mắt, tôi nghe thấy giọng mình khô khốc: "Cô nói khi tôi mới nhập học cô đã giả mạo tôi viết thư tình cho Lâm Kiều post lên BBS?"
Hàn Mai Mai chưa nói gì, tôi đã gật đầu nói: "Nói ra thì, tôi cũng từng viết thư tình cho Lâm Kiều, đó là vào năm lớp 10, còn là thư tình song ngữ Anh – Trung."
Một hồi lâu sau vẫn không có ai nói tiếng nào, có thể chia sẻ bí mật chôn giấu đáy lòng suốt nhiều năm với đương sự, đúng là dễ chịu hơn rất nhiều
Tôi dựa vào đôn đá đưa mắt nhìn Lâm Kiều: "Nghe nói sau việc trên BBS, anh còn đến trước cửa nhà tôi thuê đứng chờ một tuần, khi đó tôi về quê chăm bà ngoại ốm, hoàn toàn không biết chuyện đó. Cái tôi không hiểu là ở chỗ, coi như thư tình đó là tôi viết đi, vậy tại sao anh lại đến tìm tôi, tại sao phải chờ tôi, không phải anh đã nói chưa từng thích tôi sao?"
Chuyện này phải làm cho rõ ràng, nếu không thật sự là chết không nhắm mắt. Mặc dù chúng tôi mới thề không gặp mặt vỏn vẹn có một tuần, nhưng mấy cái lời thề kiểu đó, sự tồn tại của nó căn bản chỉ để người ta làm trái, huống hồ lúc thề cũng không thỏa thuận điều khoản chi tiết, hoàn toàn không cần lo lắng báo ứng.
Thời gian nặng nề trôi qua, hai con thủy điểu xẹt qua mặt hồ, tạo ra tiếng nước tanh tách. Lâm Kiều rốt cục lên tiếng, lạnh nhạt nói: "Không phải em nói chúng ta nên quên chuyện trước kia mà sống cho tốt sao? Tất cả đều là quá khứ rồi." Dừng một chút lại nói: "Giờ anh đã có Mai Mai, anh sẽ đối tốt với cô ấy."
Hàn Mai Mai giơ lên đôi mắt sưng đỏ, ngơ ngác nhìn anh ta.
Lâm Kiều cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Những chuyện em vừa nói ... anh đã biết, anh không trách em, cũng không liên quan tới em, anh và Nhan Tống đã hoàn toàn kết thúc, sau này em đừng chuyện bé xé ra to thần hồn nát thần tính."
Hàn Mai Mai dụi dụi mắt, tiếp tục ngơ ngác nhìn anh ta, nói: "Rõ ràng là anh..."
Lâm Kiều cầm tay cô ta: "Không phải là mai em có môn thi sao, nên về nhà ôn bài đi, anh đưa em về."
Cảnh tượng êm đềm trước mắt khiến tôi nhớ lại năm lớp 11 ấy, tôi trơ trọi đứng trước cửa phòng chiếu, cùng cậu em lớp dưới nhìn nhau mà không nói được câu gì. Thời gian thật là một cái vòng luẩn quẩn. Có cái dằm đâm vào mà không thể rút ra, bạn cho là không còn đau nữa, kỳ thật là nó đã đâm sâu vào thịt, kích thích bình thường căn bản không tác động tới được, nhưng một khi tác động tới, nó đau cả toàn thân. Khi tôi còn chưa kịp tỉnh táo, mồm đã thốt ra: "Lâm Kiều, có phải anh cảm thấy con người tôi đặc biệt dễ bắt nạt không. Khi học cấp ba cũng thế, nhìn phản ứng vừa rồi của anh, chắc là đã biết tôi thích anh hồi cấp ba ngay từ lúc đấy, vậy mà mỗi lúc anh hẹn hò lại lôi tôi theo, hai người âu yếm, lại để tôi đứng canh. Đại học cũng thế, xảy ra chuyện như thế anh cũng chẳng quan tâm, có gì tôi cũng phải chịu trách nhiệm một mình. Đến tận lúc này, rõ ràng là đến để nói cho hết hiểu lầm, còn cho tôi chứng kiến màn tình cảm nồng cháy của vợ chồng nhà anh. Trái tim ai không là máu thịt, anh tưởng tim tôi làm bằng kim cương sao mà chịu được sự tàn phá đó của mấy người, các người đừng đánh giá tôi quá cao như thế có được không?" Anh ta hơi lảo đảo, mặt vẫn lạnh như băng, có lẽ tôi bị ánh nắng làm ảo giác, người ta không hề lảo đảo, vẫn đứng rất vững.
Anh ta chậm rãi thở dài: "Em khóc vì cái gì?"
Tôi kinh ngạc lau khóe mắt, đờ đẫn nhìn bàn tay hoen lệ, nhất thời quẫn bách, lui lại đằng sau một bước nói: "..."
Vẫn chưa kịp nói tiếng nào, tôi đã rơi xuống hồ.
Năm đó tôi cảm thấy nhân thế gian nan, không có dũng khí để sống, định đi nhảy sông, chủ yếu là vì đinh ninh bản thân không biết bơi, nhảy xuống thì chết là điều không có gì để nghi ngờ, nhất định có thể tự sát thành công. Mà nếu chẳng may có biết bơi, đến phút cuối cùng bản năng sẽ tự cứu, tự bơi vào bờ, do đó tự sát bất thành. Năm đó tôi không biết bơi, lúc này cũng không.
Chứng sợ nước của tôi dường như có một nguyên nhân rất xa xôi, nhưng xa đến thế nào thì chưa nghiên cứu được, tôi cho rằng nó có liên quan đến việc mất trí nhớ năm mười sáu tuổi, cũng có thể là do một sang chấn tâm lý nào đó từ hồi bé, nhưng những việc đó đã không còn quan trọng.
Điều quan trọng hiện tại là, nước hồ lạnh lẽo đang bao trùm, tôi há mồm kêu cứu theo bản năng, thành ra bị sặc nước, cũng không ho ra được, đau đớn vô cùng.
Cảnh vật trên bờ mơ hồ không rõ, hai tai ù đi, càng vùng vẫy càng chìm, mà không vùng vẫy còn chìm nhanh hơn, khiến người ta khó lòng mà quyết định được là có nên vùng vẫy tiếp hay không.
Nước hồ rất lạnh, cái lạnh đâm thẳng vào các đầu khớp xương.
Có người gọi tên tôi, tôi không thể phân tích xem đó là giọng của ai nữa. Tôi giơ tay định tóm thứ gì đó, nhưng trong thời gian một cái nháy mắt, đột nhiên nghe thấy giọng của Tần Mạc, sâu thẳm từ đáy hồ hoặc là sâu thẳm từ trong trí óc tôi, anh ta nói: "Đừng sợ, anh giữ được eo em rồi, sẽ không chìm nữa, đừng sợ, Lạc Lạc."
Tôi nghĩ, sao có thể không sợ hãi, tôi vẫn chưa mua bảo hiểm cho tai nạn ngoài ý muốn.
Khi học năm thứ hai tôi có xem một luận văn, nói về con người trước khi chết, sẽ thấy những chuyện đã trải qua được tua lại trong đầu một lần như đèn kéo quân, còn đưa ra rất nhiều căn cứ khoa học để chứng minh cho quan điểm này, mặc dù phần lớn căn cứ không có quan hệ logic với kết luận. Nhưng nhìn theo một góc độ nào đấy, cũng coi như một luận văn đặc sắc theo phong cách Trung Quốc... Khi đọc luận văn đó, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi chính là: thật tốt quá, ít nhất trước khi chết có thể nhớ được cha của Nhan Lãng là ai, bản thân tôi là ai, không phải rời nhân thế một cách mù mờ với cái tên Nhan Tống này. Nhưng oái oăm là, vào cái buổi chiều mà tôi nghĩ mình sẽ chết này, tôi lại chẳng thể nhớ ra chuyện trước khi mất trí nhớ, ngược lại lại nhớ ra những chuyện một mực muốn quên, là những kỷ niệm có vẻ ngọt ngào với Lâm Kiều, lớp 10 năm ấy, chúng ta là bạn bè cả đời. Đời người ngắn ngủi, tình bạn cũng ngắn ngủi.
Tôi thấy một cô bé mặc áo T-shirt màu hồng chấm bi xanh với váy jean, buộc tóc đuôi ngựa, so với con gái mười sáu tuổi mà nói, cô ấy cao hơn trung bình, mặc dù như thế, vẻ mặt hoàn toàn phụ lòng vóc dáng cao ráo ấy, thật sự là ngây thơ khờ khạo đến không đành lòng. Chàng thanh niên đứng cạnh mặc sơ mi đen quần dài màu vàng nhạt, đẹp trai như diễn viên Kashiwabara Takashi, cúi đầu nhìn đường qua cặp kính gọng vàng giá trị. Hai người sánh vai đi dưới ánh đèn mờ nhạt trên trần hành lang, phân tích từng người ra thì cũng coi như là gái tài trai sắc, không dám nói xứng đôi, nhưng cũng không đến nỗi cọc cạch. Đó là tôi năm mười sáu tuổi và Lâm Kiều năm mười sáu tuổi. Khi đó tôi vẫn chưa thích anh ta, mà Tô Kỳ cũng chưa gia nhập nhóm chúng tôi, ngày hôm đó chúng tôi đang hờn giận vụn vặt gì đó
Lâm Kiều hồi học lớp 10 mặc dù được người người mơ ước, nhưng tất cả mọi người đều không dám xuống tay tùy tiện, vừa là sợ bại lộ vừa là sợ bị anh từ chối, chín mươi chín phần trăm là sợ bị đại đội fanclub của anh ta đập chết, số còn lại thì khiếp sợ những câu nói lạnh hơn băng hà phương Bắc của anh ta. Giang hồ đồn sau khi Tô Kỳ thành công, mặc dù được dư luận che chở, nhưng lúc mới đầu cũng thường nhận được thư nặc danh đe dọa, thậm chí còn nhận được con chuột giấu trong hộp, bản thân tôi tiếp xúc thân mật với Lâm Kiều như thế, vậy mà chút dọa dẫm cũng chưa từng được nghe, đúng là không dễ dàng gì, đến nay vẫn là một nghi án không lời giải đáp.
Khi hắn mới tới dạy kèm tôi, kỳ thật tôi đã phải trải qua một quãng thời gian khá là đau thương, người này nhìn như không vấn đề, mở miệng lại nói toàn những câu độc địa, hơn nữa nói cái là chết liền, khiến người ta còn chẳng có cơ hội mà quằn quại. Như là "Cậu tìm ra lời giải phức tạp thế cho đề bài đơn giản này cũng thật không dễ dàng gì, mấu chốt là lòng vòng thế nhưng giải sai bét rồi, người bình thường khó lòng mà có được bản lĩnh đó." Hay là: "Hôm nay cậu có quên não ở nhà không thế? Hay là trước giờ tôi vẫn hiểu lầm cậu, thật ra đầu cậu không hề phát triển?" Mỗi một câu đều rất quen thuộc, khó lòng quên nổi. Nhưng khi giảng bài cho tôi thì lại rất chăm chú, cho dù sau khi hắn vừa giảng xong tôi vẫn lặp lại lỗi sai đấy, hắn cũng sẽ không vứt bút chạy lấy người, nhiều lắm chỉ thở dài một câu: "Cậu đang cố tình làm sai để trả thù tôi đúng không?" Thở dài xong lại vùi đầu giảng lại, từ điểm đó suy ra, hắn là một người rất có đạo đức nghề nghiệp.
Sau lâu dần thành quen, khi hắn mỉm cười búng lên trán tôi, tôi bạo gan mở miệng phản bác một hai câu, nhưng luôn bị hắn đánh bại, không có đường thương lượng. Mọi thứ đều không bằng hắn đã đủ đau lòng rồi, giờ cả cãi nhau cũng không thắng được hắn thật là càng đau lòng hơn, thế là hắn lôi tôi đi xem bóng rổ, đánh lạc hướng cái sự đau lòng của tôi.
Trời lúc nào cũng xanh, mặt trời lúc nào cũng ở trên đỉnh đầu, hàng cổ thụ cành nhánh rối bời như chia cắt bầu trời, tàng lá xanh mướt phủ bóng râm, tiếng ve râm ran gọi hè về. Mỗi một lần ném rổ Lâm Kiều đều sẽ dẫn tới những tiếng la hét chói tai của các thiếu nữ đứng xem, nhưng quá nửa trong số đó không có chút khái niệm nào về bất cứ quy tắc cơ bản nào của bóng rổ, nói cách khác, cho dù hắn có lên cơn mà quay sang tự đốt rổ nhà thì bọn họ vẫn cứ hưng phấn thét chói tai, đây là hiệu ứng ngôi sao và sự trung thành của fanclub. Tôi cầm khăn lông và nước khoáng đứng chờ ngoài sân, nhìn hắn nổi bật trong đám cầu thủ đang thi đấu, phong thái nhanh nhẹn tấn công sắc bén, ánh mắt lại lạnh nhạt hững hờ, sở hữu tất cả điều kiện của một thần tượng học đường. Khi đó hắn có một cái tật, đó là khi nghỉ giải lao giữa trận, phải uống chai nước khoáng tôi đã uống rồi, tựa như hoàng đế cổ đại có thái giám thử độc trước khi ăn, thấy thái giám không sùi bọt mép ra đó vì trúng độc thì mới yên tâm động đũa. Tôi từng hỏi lý do, hắn đều đánh trống lảng ngay lập tức. Tôi là nữ sinh duy nhất thường xuyên tiếp xúc với hắn, kỳ quái là không tạo thành scandal gì.
Buổi tối mà tôi và Lâm Kiều sóng vai đi dưới hành lang, tôi vẫn nhớ rất rõ, trời hôm đấy nhiều sao một cách hiếm hoi, đó là một đêm hè đầy sao. Buổi tối như thế thích hợp để gặp gỡ, bói toán, hẹn hò, yêu đương vụng trộm và các loại sự kiện lãng mạn khác v. v..., nhưng chúng tôi lại được sai đi lấy trấn thất chi bảo của phòng Sinh Vật là bộ mô hình xương người, để giúp các bạn tìm hiểu thêm về kết cấu xương xẩu trên người, nhiệm vụ này vừa nghiêm túc lại vừa đứng đắn, không có chút lãng mạn nào. Lâm Kiều là thủ khoa môn Anh và môn Sinh, sứ mệnh là giúp giáo viên Sinh Học, tôi là trốn học đi mua kem bất hạnh bị bắt quả tang, không thể không tìm cơ hội lấy công chuộc tội, nói theo một cách nào đó, cũng coi như là định mệnh an bài...
Phòng Sinh Vật ở tầng trên cùng của tòa nhà xưa nhất của trường, tòa nhà đó xưa đến mức cổ vật quốc gia diện kiến cũng tự thấy hổ thẹn, mặt trời vừa khuất núi, âm khí đã dầy đặc, ngoại trừ thầy giáo Sinh Học, cơ bản không có ai khác dám ra vào.
Lâm Kiều đã biết đến sự tồn tại của Nhan Lãng vào ngày hôm trước, khi đó mặt hắn tím xanh hồi lâu, ánh mắt như xuất hiện một lớp băng dày, từ giây phút đó liền như không thấy tôi nữa. Tôi tuyệt đối không hề cảm thấy việc mình sinh Nhan Lãng khi mới mười sáu tuổi là việc trời đất không dung, ngay cả trời cao cũng có thể tha thứ, vậy hắn dựa vào cái gì mà không tha thứ được, nghĩ đến đó, tôi cũng mặc kệ hắn.
Sàn gỗ cũ mọt cọt kẹt theo từng bước chân, bóng đèn trên trần hắt xuống thứ ánh sáng lờ mờ, mỗi một âm thanh đều rõ mồn một, hai dãy phòng tối om hai bên cũng như cất giấu những điều bí ẩn, trí tưởng tượng của tôi càng lúc càng bay xa, càng nghĩ càng khủng bố, mỗi một bước chân đều khiến tôi hết cả hồn. Nếu không phải chúng tôi đang chiến tranh lạnh, tôi nhất định sẽ bỏ cuộc giữa chừng, bảo Lâm Kiều đi lấy bộ xương một mình, tôi chờ ở dưới nhà, tình huống này đúng là không có đường lùi. Một cơn gió lùa qua, tôi sợ run cả người, Lâm Kiều đột nhiên dừng lại, gọi tôi một tiếng: "Nhan Tống." Tôi quay đầu lại ném cho hắn cái nhìn khinh miệt, hừ một tiếng cũng đầy khinh miệt: "Gì?" Hắn nói: "Cái người luôn đi theo cậu là ai vậy?" Tôi ngẩn người, da gà chạy dọc gót chân lên sống lưng, hai giây sau hét một tiếng thảm thiết, nhào vội lên người hắn. Giọng của hắn không được bình tĩnh cho lắm: "Tóc dài, áo trắng, là người quen của cậu sao?" Tôi ôm chặt cổ hắn, hận không thể xuyên thấu qua hắn mà trốn sau vách tường, nhưng nghĩ đến đó lại chợt nhớ đến bộ phim trinh thám mới xem mấy hôm trước có chi tiết giết người giấu xác trong tủ âm tường, tôi cảm thấy khủng bố đến mức lông tóc dựng ngược hết lên, rốt cục ôm hắn khóc nức nở: "Cậu đừng dọa mình, Lâm Kiều, cậu đừng dọa mình."
Dường như không thể ngờ rằng tôi sẽ phản ứng kịch liệt như thế, người hắn cứng đờ, tôi khóc được hai phút đồng hồ, hắn mới giơ tay vỗ nhẹ lên lưng tôi, dịu dàng nói: "Mình chỉ đùa một chút thôi, đừng khóc nữa mà?" Nhưng tôi giữ vững lập trường, hắn dừng một lát, chậm rãi bổ sung: "Cậu còn khóc nữa là có cái gì mò theo tiếng khóc của cậu đến đây đó." Hắn không nói còn đỡ, nói xong liền đẩy chỉ số khủng bố lên mức cao nhất, lưng tôi như tê dại, không dám khóc thành tiếng, nhưng vì quá sợ hãi, chỉ có thể gục đầu lên vai hắn thút thít. Hắn vỗ nhẹ lên lưng tôi mấy cái, nói với giọng buồn cười: "Sao cậu nhát gan thế." Tôi đã bị dọa đến mất hết chí khí, chết sống không dám đến phòng Sinh Vật lấy bộ xương, cũng không dám ở lại một mình, lại càng không dám quay về một mình, Lâm Kiều bị tôi ép buộc đến gần như phát điên, cam đoan hết lần này tới lần khác, đây là một thế giới duy vật, bản chất thế giới là vật chất, vừa nãy là hắn dọa tôi thôi. Nhưng tôi lập tức nghĩ ra phương pháp phản bác hắn, tôi nói tôi tin Phật giáo chứ không tin chủ nghĩa Mác... Cuối cùng Lâm Kiều phải thề, giơ một tay cho tôi nắm, còn kéo tôi đến phòng Sinh Vật...
Đôi mắt đằng sau cặp kính gọng vàng của hắn ẩn lộ ý cười, lục đục giữa tôi và hắn trong phút chốc tan thành mây khói, hắn vươn tay về phía tôi, những ngón tay thon dài vì chơi piano từ nhỏ, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, hắn nói: "Nhan Tống, mình bảo bọc cho cậu, cậu sợ sao, không có gì phải sợ, mình bảo bọc cho cậu."
Không có gì đáng sợ, mình bảo bọc cho cậu.
Trong những năm tháng gian nan nhất cuộc đời đấy, khi không còn muốn sống nữa, tôi đã hy vọng biết bao rằng sẽ có ai đó nói với mình câu này. Không có gì phải sợ, mình bảo bọc cho cậu. Có khả năng là khi đó bên cạnh tôi không có ai có thể nói thế. Bà ngoại già yếu Nhan Lãng thơ dại đều cần tôi bảo bọc cho họ. Đến hôm nay thì tôi đã rõ ràng, cuộc đời mỗi người phải dựa vào chính bản thân người đó, mong đợi vào sự giúp đỡ của người khác là tư tưởng không lành mạnh. Không phải có câu nói như thế này sao, có người giúp thì là may mắn, không ai giúp là bởi số phận. Thật ra ông trời đối với tôi thế cũng công bằng, thật sự không nên so đo nhiều. Chỉ không thể ngờ rằng, những chàng trai cô gái mười sáu thanh xuân không buồn không lo ngày ấy giờ lại đối mặt với nhau như thế này.
Huyệt Thái Dương như muốn nổ tung, tôi cảm thấy bản thân không còn chìm nữa, mà đang nằm ở một nơi nào đấy, rất nhiều người đang gọi tên tôi, Tống Tống, Tống Tống. Hình như từ đầu đến cuối chỉ có một giọng nói đó, nhưng giọng nói kia lại đang gọi Lạc Lạc, Lôi Lôi, rồi lại còn Nhạc Nhạc?
Có giọng nữ hoảng hốt: "Di động Trung Quốc kết nối kiểu gì đây, không có tín hiệu." Giọng nam nói: "Em cầm điện thoại đi lại một chút xem, xem có được không? Biết đâu chỗ em với chỗ người ta trùng hợp là không có sóng thì sao?" Giọng nữ nói: "Oa, có rồi này." Giọng nam nói: "Thấy không, làm thế nào để gọi được di động ở Trung Quốc, là vừa gọi vừa di động chứ còn gì nữa." Giọng nữ nói: "Anh lợi hại thật." Sau đó đi đi lại lại liên tục, vừa đi vừa nói: "Mộc Đầu, này này, Mộc Đầu, trưa nay anh mình xuống bếp, mình không qua nữa, cậu đi ăn McDonald một mình nhé... Đừng tới đây, chỉ làm hai phần cơm thôi, cậu mà đến mình ăn cái gì, chiều mình sẽ qua chỗ cậu sau." Giọng nam rất giống giọng Tần Mạc, chỉ có điều trẻ hơn nhiều.
Tôi đã chán những "cảnh tượng ý thức cuối cùng" thế này lắm rồi, chỉ thấy mùi xui xẻo, nhưng cái cảnh tượng ý thức đó thật sự là cái cuối cùng, dù rằng cái cảnh tượng ý thức này không có hình mà chỉ có tiếng, kết bằng tiếng hát lẩm nhẩm của cô bé kia: "Hãy ngắm trăng đi, quay đầu mà ngắm trăng đi."
Theo lý thuyết khi tôi rơi xuống hồ trước mặt Lâm Kiều và Hàn Mai Mai, dù hai người đó có hận tôi thế nào, có không muốn thấy tôi đến mức nào, nhưng căn cứ vào tình bạn mấy năm, chắc cũng không đến mức chờ tôi chết đuối mới nhảy xuống vớt xác. Rất lâu sau này tôi mới biết là mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nghe nói khi tôi rơi xuống nước thì Lâm Kiều liền nhảy xuống cứu tôi ngay lập tức, vừa bơi đến thì bị tôi tóm chặt đúng như câu chết đuối vớ được cọc, thiếu chút nữa thì hắn cũng bỏ xác dưới đáy hồ Tiểu Minh cùng tôi. Thế cũng thôi đi, mấu chốt là vất vả lắm hắn mới gỡ được tay tôi, sắp kéo tôi đến bên bờ, lại trùng hợp bị chuột rút, cuối cùng cả hai còn sống là nhờ trời không tuyệt đường mà thôi. Trong vòng có một tuần mà tôi vào viện tận hai lần, thật là hiếm có khó tìm, trải qua bảo sự kiện thế, có lẽ sẽ chẳng còn nữ chính ngôn tình bệnh tật đầy mình nào dám đến trước mặt tôi mà tự xưng bản thân là nữ chính bệnh tật đầy mình.
Khôi phục ý thức rồi, chuyện đầu tiên tôi làm là mở mắt ngay lập tức, thấy Lâm Kiều như bị bỏng, buông tay ngay lập tức, khi đầu ngón tay hắn lướt qua tôi không thấy chút ấm áp nào. Hắn toàn thân ướt đẫm, tóc tai bù rối, áo len vẫn đang rỏ nước tí tách, ánh sáng chạm phải hắn cũng biến thành hàn khí. Tôi không có gì để nói, ngửa đầu nhìn trần nhà. Ngoài cửa sổ không còn ánh mặt trời, bốn phía lặng thinh, cả hai trầm mặc năm phút đồng hồ, hắn đột nhiên nói: "Anh cứ tự cho rằng, làm thế là tốt nhất cho em."
Tôi nhìn hắn một cái, không trả lời.
Hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại run rẩy, không biết là do lạnh hay do nguyên nhân gì khác, hắn nói: "Lúc em không tỉnh, anh chỉ nghĩ rằng, nếu em chết..."
Tôi xen vào: "Anh mới chết."
Hắn bị tôi gây rối, nhưng không phản bác, chỉ nhìn tôi đăm đăm, như một con chim ưng nhìn mồi, một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Anh không dám tưởng tượng rằng em sẽ chết trước mắt anh. Còn em, Nhan Tống, nếu anh chết trước mắt em, em có không chịu đựng nổi không?"
Tôi tưởng tượng cảnh đó, đúng là không thể tưởng tượng nổi, nói: "Cha mẹ anh sẽ không chịu đựng nổi cho anh, bạn gái anh sẽ không chịu đựng nổi cho anh, thêm tôi để làm gì, anh cần gì cái sự không chịu đựng nổi của tôi."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không chút kiêng dè mà nói, mắt anh ta ẩn sau cặp kính gọng vàng, chỉ khẽ ho khan hai tiếng. Từ nhỏ anh ta đã là cậu con vàng ngọc, ai nấy đều có cảm tình, khi học cấp ba, mỗi chấn thương của anh ta đều khiến các nữ sinh lũ lượt gửi tặng thuốc chống viêm và giảm đau, nếu anh ta chết chắc quá nửa nữ sinh của đại học T khóc lóc đòi đi theo anh ta... Nghĩ cho kỹ thì, tôi có chịu đựng nổi hay không chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục.
Anh ta khẽ đẩy kính, môi tím tái, chỉ có hai tiếng ngắn ngủi mà như muôn vàn gian nan mới thốt ra được, hắn nói: "Nhan Tống..." Còn chưa dứt lời, cửa đã mở toang, tôi quay đầu nhìn, Hàn Mai Mai cầm một túi quần áo đằng đằng sát khí đứng ở cửa, rít từng tiếng qua kẽ răng: "Nhan Tống, tại sao cô phải nhỏ nhen như thế?" Sau đó mắt liền đỏ hoe: "Cô bị hận thù che mắt, cô có biết mấy năm nay Lâm Kiều đã trải qua những chuyện gì, cô không biết anh ấy đã..." Lâm Kiều chợt quát một tiếng. Âm lượng của tiếng quát này cũng không lớn, Hàn Mai Mai lại sợ hãi vô cùng nhìn hắn: "Em chỉ là vì..." Lâm Kiều lạnh nhạt phẩy tay: "Em đi về trước đi."
Trần nhà có một vệt mờ rất khó nhìn ra, hôm trước tôi bị hành hung vào đầu, giờ bị hai người này gây rối, đầu óc quay mòng mòng, liền nghĩ cái nhà này sập đi cho thế giới được yên. Chắc là dạo này Hàn Mai Mai xem hơi nhiều phim truyền hình Hàn Quốc, nhập vai rất tốt, hơn nữa còn là mẫu nữ chính thiên sứ, còn khó thoát ra khỏi ám ảnh vai diễn, mặc dù bị Lâm Kiều quát một tiếng, cũng chỉ yên tĩnh được hai giây, lại chuyển đề tài được ngay lập tức, nhưng vẫn cứ là hét vào mặt tôi: "Nhan Tống, cô là đồ không có trái tim, cô là đồ không có trái tim, cô không hề biết đến nỗi khổ của Lâm Kiều..." Tôi nhẫn nại thật lâu, rốt cục không chịu đựng nổi quyết định chạy trốn, tôi giật mạnh kim tiêm truyền dịch, bình truyền dịch vỡ choang dưới sàn, phòng đột nhiên lặng phắc, thật tiện cho cái giọng thều thào của tôi có thể vang đến tai từng người khi bọn họ còn đang sững sờ.
Tôi buồn cười nhìn Hàn Mai Mai: "Bị hận thù che mắt? Không hề biết nỗi khổ của Lâm Kiều? Coi thù hận như trò tiêu khiển cuối cùng để giết thời gian, chỉ có những người không phải lo cơm áo gạo tiền như các ngươi mới có tinh lực làm thế thôi. Không sợ cô chê cười, thời gian suốt mấy năm nay của tôi đều dùng để sợ hãi. Sợ mẹ tôi không chịu được cảnh tù đày, sợ bà ngoại đã già không cẩn thận là sẽ ngã bệnh, sợ Nhan Lãng không có tôi bên cạnh bị người khác ức hiếp, sợ xí nghiệp tài trợ tiền học cho tôi đổi ý thì đi đâu kiếm tiền đóng học phí, sợ ông chủ không trả lương đúng ngày, sợ..." Lâm Kiều đưa tay xoa mắt tôi, run rẩy đứt quãng: "Nhan Tống..."
Tôi đẩy hắn ra, nỗi sợ hãi mỗi đêm mỗi ngày ập tới, đã quên lâu như thế, đã quên lâu như thế, rốt cục tôi không nhịn được nữa khóc rống lên: "Các ngươi bất tôi thấu hiểu cho các người, tôi không hiểu thì là tôi không có trái tim, anh còn hỏi nếu anh chết tôi liệu có không chịu đựng nổi không, nếu tôi chết thì có ai không chịu đựng nổi cho tôi? Các ngươi có biết tù đày là thế nào không, mẹ của tôi đang ngồi tù, ngày lễ ngày tết đều phải biếu xén người ta, nhưng tôi lại không có tiền đưa bà để biếu xén. Nhan Lãng bị người ta nói 'đứa không cha không ai thiết, đứa không mẹ như cỏ dại ven đường', chạy về hỏi tôi câu đó có ý nghĩa gì. Từ khi tôi vào đại học, chuyện nghĩ đến nhiều nhất trong ngày ngoài chuyện học chính là chuyện ba bữa ăn thế nào để vừa đủ dinh dưỡng vừa tiết kiệm tiền, các ngươi có từng trải qua cuộc sống thế chưa? Nếu chưa từng trải qua, vậy các ngươi lấy tư cách gì mà chỉ trích tôi?"
Huyệt Thái Dương đau nhói từng hồi, tôi cảm thấy hôm nay đã đến lúc kết thúc rồi, kỳ thật tôi cũng không muốn nói những lời này, nhưng không biết tại sao lại nói ra, cách giải thích duy nhất là bản thân mất khống chế rồi. Mặt Lâm Kiều và Hàn Mai Mai dao động trong màn hơi nước ướt nhòe mắt tôi, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, người đột nhiên bị ai đó ôm lấy, người đó nói với tôi: "Bình tĩnh lại đi, Tống Tống, em bình tĩnh lại."
Là Tần Mạc.
Giữa người với người luôn tồn tại lực hấp dẫn lẫn nhau, tôi biết người đó là Tần Mạc.
Điều khiến tôi không hiểu là tại sao anh lại xuất hiện vào giây phút không thể tưởng tượng nổi thế này, giống như tôi vẫn không rõ tại sao cước thuê bao của di động ở Trung Quốc lại hay thay đổi thất thường như thế. Tôi nhớ là chiều hôm nay anh có buổi tọa đàm ở khán phòng lớn, thật sự không nên xuất hiện ở phòng bệnh này, nhưng anh lại ở đây, ôm tôi vào lòng, thận trọng như ôm một cô gái nhỏ bị người ta ám sát cả trăm lần đang trong cơn hấp hối.
Hơi thở anh phả bên tai tôi, tôi vốn đã bình tĩnh trở lại, bắt đầu ổn định, nhưng dựa vào ngực anh như vậy, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy tủi thân, nhất thời khí thế đập vỡ bình truyền dịch bay biến, hai tay chậm rãi đưa lên, ôm lấy anh như con sông chảy xiết ôm lấy ngọn núi đá vững chắc. Anh ôm tôi càng chặt, vỗ lưng tôi trấn an, thì thầm bên tai tôi: "Không có việc gì nữa rồi, anh ở đây, không có việc gì nữa rồi." Tôi kìm nén ba mươi giây, rốt cuộc còn cảm thấy nặng nề hơn lúc tức giận mà hét lên hồi nãy, òa một tiếng khóc lớn.
Tiếng khóc này thật như cuồng phong vạn dặm, non sông biến sắc. Trong thời khắc tứ cố vô thân, cố gắng thì cũng tự mình chống đỡ mà vượt qua được thôi, nhưng xuất phát từ tâm lý thích tận dụng nên vẫn luôn hy vọng có một ai đó chống đỡ giúp mình, và khi tôi có mong muốn đó, cuối cùng cũng có một người xuất hiện, chờ đợi đã năm năm, cuối cùng cũng thấy một người?
Tôi vừa lau nước mắt ở trên áo Tần Mạc, vừa lướt qua bờ vai anh thấy Lâm Kiều đang nhìn tôi da diết ở giường bệnh bên cạnh. Hồi còn niên thiếu, anh ta tung hoành trên sân bóng rổ như Rukawa(1), hơn nữa thành tích học tập lại tốt, mỗi kỳ thi đều như Takenori Akagi(2) hơn nữa còn biết chơi piano, lúc này lại như Shinichi Kudo. Anh ta có nhiều cái vỏ ngoài như thế, mà cái vỏ nào cũng sáng láng, lại đáng tin cậy, đã không thể dùng mấy chữ 'niềm tự hào' đơn thuần để hình dung, mà phải là 'niềm tự hào vô giá', đó là Lâm Kiều niên thiếu trong trí nhớ của tôi, một Lâm Kiều mười bảy tuổi chưa bao giờ nhạt phai trong ký ức. Hiện tại Lâm Kiều hai mươi tư tuổi trước mặt này, lại làm cho tôi nhìn thấy một dáng vẻ tiều tụy mà tôi chưa bao giờ chứng kiến, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, bờ môi tím tái lạnh băng, Hàn Mai Mai luống cuống lấy khăn giúp anh ta lau tóc, bị anh ta đẩy ra, vẫn nhìn tôi không hề chớp mắt.
Cả phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng khóc của tôi, lúc dồn dập lúc tỉ tê, nếu là đêm khuya, tại bệnh viện trống trải này, chắc chắn sẽ đem đến một cảm giác kinh hoàng khó mà miêu tả. Mu bàn tay hình như hơi đau, sự tủi thân kỳ lạ trong lòng lại dường như lớn dần, càng ngày càng đau xót. Tôi vừa khóc vừa nấc nghẹn ngào, Tần Mạc khẽ buông tôi, nhẹ giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Vì khóc nấc nên tôi không nói được, tầm mắt anh thản nhiên đưa một vòng phòng bệnh, dừng lại ở những mảnh thủy tinh vỡ tan tành trên sàn, người anh cứng đờ, lập tức quay đầu nhíu mày nhìn tay tôi đánh giá, nghiêm túc nói: "Sao lại thế này?"
Tôi khịt khịt mũi nhìn anh cầm tay phải mình, không biết trả lời thế nào. Căn bản tôi không muốn làm anh nổi giận, nhưng ánh mắt tối đen của anh khóa chặt tôi, giống như tôi không giải thích thì sẽ không thể yên thân được, giống như tôi ngoài việc làm anh nổi giận ra không còn lựa chọn nào khác.
Tôi rụt lại cánh tay bị anh cầm, vừa kéo vừa nói: "Không phải tay này, " Lại giơ cánh tay còn lại cho anh xem, chỉ vào vết sưng trên mu bàn tay: "Là tay này." Tìm kiếm một hồi lâu: "Anh xem, chỗ này có máu, còn thấy cả vết kim tiêm, đúng là tay này."
Nói xong ngẩng đầu quan sát phản ứng của anh. Anh nhíu mày, mặt không chút thay đổi nhìn tôi. Anh với tôi bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, anh nói: "Kim tiêm là tự em rút?"
Tôi do dự một lúc, gật đầu.
"Bình truyền dịch cũng là em ném vỡ?"
Tôi lại gật đầu.
Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi, tay của tôi đặt trước mặt anh, anh cũng không cầm, cho dù là phim Quỳnh Dao hay phim Hàn Quốc đều không diễn biến như vậy, tôi không biết bây giờ phải làm sao cho đúng, cũng không thể chủ động đi nắm tay anh, đang chuẩn bị rút lại, thì đúng vào lúc này, anh đột nhiên vươn tay day lên vết sưng trên mu bàn tay tôi thật mạnh: "Đau không?"
Tôi đau đến phát khóc.
Lâm Kiều nói: "Anh đừng động vào miệng vết thương của cô ấy."
Tần Mạc không nhìn anh ta, vẫn nhíu mày nhìn tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy Tần Mạc tức giận, không biết khi anh tức giận bộ dạng sẽ thế nào, nhưng tình cảnh này làm cho bản năng tôi cảm nhận được anh đang tức giận, cái chính là không rõ việc gì đã chọc vào anh. Thế sự xoay vần, một phút trước tôi còn cảm thấy may mắn, ở đây rốt cuộc còn có một đồng minh, mà không quá ba phút sau, đồng minh này đã trở mặt thành thù. Mọi người đều bất động, làm cho người ta không có cách nào nắm bắt được bầu không khí lúc này, Tần Mạc bước vài bước đi đến bấm chuông cạnh giường bệnh rồi quay lại ôm tôi về giường, kéo chăn lên tận cổ tôi, tôi lo sợ nói: "Tần Mạc..."
Rốt cuộc anh mở miệng: "Nếu biết đau tại sao còn làm chuyện tổn thương đến bản thân mình?"
Tôi sửng sốt một hồi lâu, mới nhận thức được là anh đang nói gì, lập tức nhanh nhảu giải thích: "Việc này không liên quan đến nhau, làm rồi mới biết bị đau đấy thôi." Nói hết lời đột nhiên mới cảm thấy không thích hợp, lại nhanh chóng bổ sung: "Huống hồ, cái này cũng không phải làm thương tổn bản thân, mà chính là..." Đắn đo nửa ngày, bản năng cảm thấy phải tìm một câu gì đó để trốn tránh trách nhiệm, nghĩ tới nghĩ lui, đáp: "Chính là... kìm lòng không được..."
Anh hạ mắt nhìn tôi một lát, ánh mắt khó hiểu, không nói gì, ngược lại xoay người hạ lệnh đuổi khách với hai người kia: "Tống Tống hay bất cẩn, nghe nói hôm nay cô ấy rơi xuống nước là anh Lâm cứu mạng, thật sự rất cảm kích. Nhưng bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi, mời hai vị về trước, hôm khác tôi sẽ đưa cô ấy đến nhà cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị."
Phòng bệnh nhất thời yên tĩnh, sau một lúc lâu cũng không thấy âm thanh gì khác.
Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Kiều một cái, gặp ánh mắt anh ta nhìn mình, môi anh ta khẽ giật, khàn khàn nói: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt." Lập tức xoay người rời đi. Hàn Mai Mai theo đuôi chạy sau, chạy đến cửa phòng đột nhiên quay đầu: "Hai người thật sự đến với nhau?" Tần Mạc thản nhiên đưa mắt nhìn cô ấy một cái.
Hàn Mai Mai cười lạnh nói: "Tôi thật không rõ, cô ta đã có con, mà ngay cha đứa bé là ai cũng không biết, cô ta có cái gì tốt?"
Những lời này lại sát muối vào vết thương lòng của tôi một lần nữa, làm cho tôi chẳng cách nào phản bác. Tần Mạc thản nhiên nói: "Cô nghĩ như vậy là bình thường, nếu cô nhìn cô ấy giống như tôi thì cô đã là tình địch của tôi rồi."
Lâm Kiều chống tay vào cửa dừng lại một chút, nhưng không quay đầu. Tôi mơ hồ cảm nhận được câu nói kia có ẩn ý gì đó, nhưng chưa kịp phân tích. Nghiêng đầu nhìn bóng lưng ướt sũng của Lâm Kiều lung lay như sắp đổ, mỗi khoảnh khắc trong trí nhớ lại khắc khoải, tựa như những tấm ảnh bố cục rất đẹp nhưng lại sáng quá độ. Đây thật sự là chuyện tàn nhẫn nhất, vốn đã tìm được một góc chụp chuẩn như vậy, lại vì nguyên nhân kỹ thuật mà tàn phá tác phẩm, chẳng khác nào mèo mù vớ phải chuột chết mới tìm ra góc độ hoàn mĩ này, trên cơ bản nhất định không thể tìm thấy góc độ đó thêm một lần thứ hai. Không thể nào giữ lại giây phút thanh xuân, chỉ để lại một cây kéo, cắt nát quá khứ.
Trong năm phút đồng hồ, y tá đã thu dọn xong toàn bộ tàn cục, đem tay kia của tôi ra chuẩn bị cắm ống truyền. Việc này chỉ do tôi tự làm tự chịu, cho dù nữ y tá trẻ tuổi có trách móc tôi cũng không dám ý kiến ý cò gì. Vốn định yên lặng chịu đựng, nhưng tay nghề của cô nàng này thật không thể chịu được, chọc kim ba lần vẫn không thấy ven. Tần Mạc đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, tôi đau nghiến răng, cười gượng với cô y tá: "Cô có thể tìm chuẩn xác một chút rồi hãy chọc kim được không, châm thế này tay tôi sắp thành cái đài sen mất rồi."
Giọng nói Tần Mạc vang lên đầy thản nhiên: "Cô đừng để ý đến cô ấy, cứ việc thử, làm cho cô ấy nhớ lâu một chút."
Cô nàng y tá được cổ vũ, lần chọc kim thứ bốn cực kỳ tàn nhẫn, tôi run lên một cái, giống như có thứ gì đó lạnh như băng ngấm vào lòng, không nói nên lời. Tựa như đánh nhau với người khác bị thua, tìm sự giúp đỡ, kết quả trợ thủ lại thèm nhỏ dãi sắc đẹp của đối phương, lâm trận một cái đã lập tức đào ngũ. Đối với tình huống này, ngoài việc đại nghĩa diệt thân còn có thể làm gì đây?
Nhưng so với Tần Mạc đang nổi nóng, dù sao khí thế của tôi cũng đã thua kém một bậc, không bị anh diệt là may lắm rồi.
Tôi vốn nghĩ đã tìm được một người, có thể mang gánh nặng năm năm trên vai giao lại cho anh, thế là tôi có thể giống những cô gái cùng tuổi rồi, như vậy thật là tốt, nhưng kết quả chẳng qua chỉ là mộng tưởng, khi không có việc gì ngẫm lại, chỉ làm cho người ta cảm thấy buồn lòng.
Phòng bệnh không biết từ khi nào đã bật đèn sáng trưng, hiện rõ sự trống trải trong phòng. Tôi nhìn Tần Mạc, nản lòng thoái chí nói: "Anh giận? Anh giận cái gì? Thôi bỏ đi, anh không nói em cũng biết. Em cũng không có ý định nói dối anh. Anh đi đi, trong lòng em rất khó chịu, anh không cần tức giận trước mặt em, em nhìn càng khó chịu thêm. Em truyền dịch xong sẽ tự về, em muốn nghỉ ngơi rồi, anh đi đi."
Anh rõ ràng biết, lại càng làm bộ không biết, muốn tôi tự mình nói ra: "Em giấu giếm tôi cái gì?"
Tôi đang suy nghĩ xem là giấu giếm anh những chuyện gì, cũng không thể ngờ anh lại nói ra những lời này, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn ngoài cửa số: "Em và Lâm Kiều, em từng nói với anh anh ta là mối tình đầu của em, nhưng lại không nói với anh những việc vượt xa phạm trù mối tình đầu giữa em và anh ấy. Anh cũng chưa từng hỏi em, em vốn nghĩ tới việc nên chủ động nói cho anh, chỉ là không muốn phải nhớ lại lần nữa. Điều Hàn Mai Mai vừa nói cũng không sai, em mười sáu tuổi sinh Nhan Lãng, lại ngay cả ba nó là ai cũng không biết. Em luôn luôn tự hỏi anh thích em vì cái gì, có phải cảm thấy em rất ngây thơ, khác với những cô gái anh đã từng gặp? Thực ra, em không hề ngây thơ, khi còn trẻ có lẽ đã từng qua lại với rất nhiều đàn ông, còn hít thuốc phiện, kéo bè lũ đánh nhau gì đó. Chỉ là em không nhớ ra, sau tai nạn xe cộ năm mười sáu tuổi ấy, không nhớ được bất cứ điều gì."
Tôi nghe thấy Tần Mạc rời khỏi ghế, chân ghế rít lên sàn nhà tạo thành âm thanh chói tai. Tôi nghĩ sau khi tôi nói ra hết chuyện này Tần Mạc nhất định sẽ chán tôi, nhưng đây là chuyện không thể trốn tránh, giống như một quả bom hẹn giờ, không thể không nổ, nhưng để cho nó nổ một cách bất ngờ, không bằng tự mình châm ngòi.
Ngoài cửa sổ cành cây lay động thành những chiếc bóng ma quái, tôi nghe được giọng nói mình vang lên bình tĩnh trong không gian trống rỗng tĩnh mịch: "Anh nói xem loại con gái nào mới có thể cùng với một người đàn ông có thai ở tuổi mười sáu? Cô ta rốt cuộc nghĩ cái gì? Người đàn ông kia lại là dạng đàn ông như thế nào đây? Rất nhiều việc ngay cả em cũng không thể nhận thức được, khi tỉnh lại, quá khứ trống rỗng, nhưng những chuyện đã xảy ra với em đều là sự thật, em mười sáu tuổi, có một đứa con, thực ra em vô cùng sợ hãi. Nhưng nói đi nói lại, không thể vì sợ hãi mà dậm chân tại chỗ, không thể bởi sai lầm mà không dám bước đi, mọi người đều tiến về trước, em cũng muốn mình tự mình bước đi. Anh xem, có phải em đã bước đi tốt lắm không?"
Hình như qua rất lâu, lại giống như trong nháy mắt, thời gian dường như xuất hiện một thứ lực đàn hồi mãnh liệt như trong văn học, Tần Mạc cúi đầu nói: "Đúng, Tống Tống, em đã bước đi tốt lắm."
Cổ họng tôi nghẹn lại, sau một lúc lâu, lắc đầu nói: "Anh lừa em, em đã bước những bước không hề tốt chút nào. Có nhiều lắm những điều làm cho em sợ hãi, chỉ là em đã đem chúng giấu đi mà thôi. Mỗi buổi tối em đều mơ thấy ác mộng, anh nhất định cảm thấy em thật kỳ lạ, dù sao ác mộng cũng đâu phải là cuộc sống thật, không có gì đáng sợ. Nhưng những cơn ác mộng này lại nhắc nhở em, Nhan Lãng còn một người ba, ba của Nhan Lãng là người như thế nào, em vẫn thường tự hỏi." Hôm nay quả thật là một ngày làm người ta sầu não, nước mắt lại có vẻ muốn trào ra, tôi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ngoài trời. Bỗng có một chiếc bóng nhẹ nhàng cúi xuống. Một tay Tần Mạc đặt bên tai tôi, khuôn mặt không quá nghiêm túc, tay anh khẽ xẹt qua khóe mắt, dòng nước nghẹn hồi lâu trong phút chốc thất bại. Thực ra tôi rất thích khóc. Anh nhẹ giọng thầm thì: "Em không biết lý do anh giận."
Hai mắt tôi đẫm lệ mông lung nhìn anh.
Anh tiếp tục giúp tôi lau nước mắt: "Em không biết được khi Chu Việt Việt gọi điện nói em rơi xuống nước tâm trạng anh như thế nào. Đổi lại là em, Tống Tống, em cảm thấy có ai có thể chịu được chuyện người mà mình khó khăn lắm mới tìm được lại bị chính người đấy hủy hoại? Em không biết cách tự yêu thương lấy bản thân, đó chính là điều làm anh tức giận."
Tôi nhìn anh thắc mắc.
Anh thở dài: "Em tức giận với bọn người Lâm Kiều, có thể nhấn chuông kêu y tá mời họ ra ngoài. Nhưng nhìn xem em đã làm gì? Tống Tống, cho dù trong hoàn cảnh nào cũng không được làm tổn thương bản thân mình, chỉ có những đau đớn của em là không ai có thể giúp em gánh chịu, tuy rằng anh rất muốn, nhưng ngay cả anh cũng không thể."
Tuy rằng anh rất muốn, nhưng ngay cả anh cũng không thể.
Đây thật sự là câu nói tình cảm nhất mà cả đời tôi cũng chưa từng nghe qua. Tôi kinh ngạc nhìn anh, tôi nói: "Anh không ghét em, anh có biết em là dạng người gì không, tại sao còn không bỏ rơi em?"
Anh khẽ vén những lọn tóc trên mặt tôi: "Anh vẫn biết em là dạng người gì, anh nhiều tuổi như vậy rồi, em nghĩ rằng anh và em còn giống như mấy đứa trẻ chơi trò chơi đồ hàng sao? Em cho rằng em nói mới lời đó sẽ khiến anh bỏ rơi em? Tống Tống, anh sẽ không buông em ra đâu."
Tôi nhìn thẳng anh: "Nhưng vạn nhất cha của Nhan Lãng là một kẻ lưu manh, một ngày nào đó muốn mang em đi thì sao?" Nói xong, khẽ run lên, "Không chỉ muốn mang em đi, còn muốn đưa Nhan Lãng theo thì thế nào?"
Tần Mạc cứng đờ, một lúc lâu sau, nói: "Cha của Nhan Lãng nhất định không phải một kẻ lưu manh. Tại sao em lại cho rằng anh ta là một kẻ lưu manh? Có lẽ là một tiểu thuyết gia tài hoa hơn người." Dừng một chút lại nói: "Mà mặc kệ anh ta là cái gì, anh sẽ không để anh ta mang em đi."
Anh xoa đầu tôi, dưới ngọn đèn, tôi hoảng hốt nghe được tiếng gió biển cách đây cả ngàn cây số, gió thổi bay một tấm rèm, ẩn hiện tà váy màu đỏ. Trong đầu đột nhiên xuất hiện ảo giác như vậy, tôi khẽ lắc đầu, tay anh vẫn đặt trên đầu tôi.
Tôi bĩu môi: "Anh xem em là đứa trẻ sao?"
Anh đưa tay xuống khẽ véo má tôi: "Em không phải là đứa trẻ thì là cái gì?"
Tôi giãy ra túm lấy tay anh: "Tốt xấu gì em cũng đã hai mươi tư rồi."
Anh đột nhiên cười, cúi người xuống hôn lên trán tôi, anh nói: "Đúng, đã là một cô gái rồi."
(1) Số 11 đội Shohoku truyện Slam Dunk
(2) Đội trưởng đội Shohoku truyện Slam Dunk, học rất giỏi.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |