Khoảng cách gần nhất giữa đau lòng và thật lòng (6)
← Ch.0155 | Ch.0157 → |
Cuối cùng chữ hiếm Còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm ý thức được bản thân đang nói nhảm, liền im miệng.
Trên mặt của anh toàn là mỏi mệt, nhìn vào một chiếc đèn đường xa xa, một hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: Cô về nhà đi.
Sau đó liền bước vào cửa xoay tròn.
Lưng của anh thẳng tắp, nhưng Trình Thanh Thông lại nhìn thấy sự cô đơn dày đặc đang bao vây lấy anh, cô biết anh đang không vui, lòng của cô cũng theo đó mà đau nhói, cô mở cửa xe, gia tăng một ít sức lực.
-
Tô Chi Niệm không biết bản thân đã yên tĩnh tại trên ghế làm việc bao lâu rồi, giơ tay lên đè vào bụng, bởi vì uống rượu mà có chút đau dạ dày, tầm mắt chậm rãi nhìn tới túi quà một bên.
Anh nhìn chằm chằm túi quà thất thần trong chốc lát, sau đó mở hộp quà ra, đều là trang sức, ngọn đèn ở trong phòng chiếu xuống lộng lẫy đến chói mắt, lọt vào mắt anh không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác đau nhức, theo bản năng anh đặc biệt mở mắt nhìn vài đó, sau một giây vì không giữ được bình tĩnh mà đóng nắp hộp lại, đứng lên, đi tới ngăn tủ một bên, kéo ra ngăn kéo đầu tiên, tùy tay ném hộp quà vào đó.
Ngăn kéo này rất lớn, rất sâu, bên trong đủ loại hộp quà khác nhau, dường như là đều phải nhồi nhét đầy cả ngăn kéo.
Anh nhìn chằm chằm những hộp quà mới cũ, lớn nhỏ, màu sắc khác nhau, trên mặt hiện ra một chút chua xót.
Mấy năm nay, anh là tổng giám đốc như thế nhưng luôn nhìn xem cô muốn cái gì, anh liền lập tứuc sai thưu ký đi mua về, nhưng khi mua về anh lại không tặng, hoặc là ném cho thưu ký, hoặc là bị anh vứt bỏ tại đây.
Anh đã tưởng mình đối với cô rất tốt, nhưng anh không thể.
Giống như là... Trong lòng anh luôn luôn hiểu rõ, lúc mình biết cái bí mật kia vào năm năm trước thì anh với cô đã không có khả năng, nhưng trong năm năm kia, anh cấm bản thân không được nghe giọng nói của cô, không được chú ý động thái của cô, biết được cô vui vẻ hay khổ sở còn lập tức có cảm giác giống như cô, nhờ người làm số điện thoại nặc danh, gửi tin nhắn cho cô, thậm chí lúc anh biết Tống Thừa tự sát, anh liền xuất hiện bên cạnh cô đầu tiên, suốt cả một ngày đi theo nhìn cô khóc đến thương tâm muốn chết, rồi lúc Tống thị có nguy cơ, cả lúc cô còn chưa tìm đến anh thì anh đã điều tra tư liệu về Tống thị rồi.
Anh không nên cùng cô ký cái hợp ước kia, để cho cô vào ở nhà anh. Nhưng là anh muốn được nhìn thấy cô, đó là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ đến để có thể nhìn thấy cô.
Anh luôn cố gắng hết mình để bản thân không vì cô mà khổ sở, đúng là khoảng cách gần nhất giữua đau lòng và thật lòng, yêu càng nhiều thì trong lòng anh sẽ xuất hiện càng nhiều vết máu đàm đìa.
Đình Đình, Đình Đình, Đình Đình...
-
Nếu không phải có một lần Tô Chi Niệm say rượu suýt nữa cưỡng bức Tống Thanh Xuân, cô đã suýt quên mất, lúc ban đầu cô cùng Tô Chi Niệm ký hợp đồng, anh đã nói với cô một câu: Cô, chỉ là người vừa vặn đi ngang qua, tôi chỉ sử dụng như một vật tiện lợi mà thôi.
Hàm ý sau câu nói kia là gì, không phải cô không hiểu, cho nên mấy ngày đầu lúc cô đến ở biệt thự anh, không đêm nào cô ngủ ngon, không dám ngủ say, chẳng qua sau này anh luôn không đụng tới người cô, cô mới dần dần yên tâm.
← Ch. 0155 | Ch. 0157 → |