Truyện:Nàng Dâu Cực Phẩm! - Chương 1257

Nàng Dâu Cực Phẩm!
Trọn bộ 1265 chương
Chương 1257
Ngoại truyện: Hoán và Nhiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1265)

Màn đêm vừa buông xuống, khu biệt thự Danh Sơn."Chị, chị đã xong chưa thế?" Củ cải nhỏ chạy vọt vào phòng, giây tiếp theo, lập tức che lại hai mắt. Thiếu nữ nghe thấy động tĩnh thì không khỏi nhíu mày, "Thằng ranh này, đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Phải gõ cửa trước khi vào! Gõ cửa!"

"... Vâng." Cậu nhóc lùi về sau hai bước, gõ cửa hai cái cho có lệ, "Chị, sao chị không nói "mời vào" ạ?" Giang Nhiên thực sự phục em trai: "Vào đi."

"He he..."

"Cười đáng khinh2quá đi mất." "Chị, đáng khinh là gì ạ?" Mắt to chớp chớp, tràn đầy vẻ hiếu học.

Giang Nhiên cứng họng.

"Đáng khinh chính là..." Tròng mắt thiếu nữ khẽ đảo, đuôi mày khẽ nhướng lên, "Không đúng đắn." "Chị đang nói em là người không đứng đắn à?" "Thằng nhãi này cũng rất biết tự mình hiểu ra đấy..." Nói xong liền duỗi tay vỗ lên đỉnh đầu cu cậu, y như một bà mẹ vui mừng vì con trai."Em không phải thằng nhãi! Em là Giang Gia Hằng!" Dáng vẻ tức giận ra phết nhưng5mỗi tội giọng lại đầy mùi sửa.

Giang Nhiên không nhịn được bật cười, thắt lại cái nơ màu đỏ trên cổ cho cậu em trai, "Giờ chị đang cực kỳ nghi ngờ rằng em không phải em ruột của chị đấy..."

Cái miệng nhỏ của cậu bé há hốc thành hình chữ "O", vẻ mặt choáng váng, ánh mắt kinh ngạc. Tuy rằng hai tháng nữa cậu mới tròn tám tuổi nhưng thật sự đã không còn là trẻ con nữa rồi. Lời nói này, cậu hoàn toàn có thể hiểu được. Tức giận quá, quá làm6tổn thương người khác!

Giang Nhiên: "Mà là con khỉ làm trò hề! Ha ha ha ha..." Giang Gia Hằng: "..." Ấu trĩ!

"Này, nhóc con."

"Hừ!" Thở phì phò, hếch mặt không thèm để ý tới nữa.

"Giận thật đấy à?" Giang Nhiên vươn ngón trỏ ra chọc lên cái má phúng phính của em trai, làn da này, đôi mắt này, hâm mộ quá!

"Đáng ghét!" Hắt tay chị gái ra, kiêu ngạo đến chết. Thiếu nữ xoay người để lộ ra cái lưng trắng như tuyết. Cậu em trai che mắt lại, y như dáng vẻ vừa rồi5lúc xông vào phòng."Che cái gì mà che?" Giang Nhiên bật cười, "Em mới bao tuổi chứ hả? Thẹn thùng cái quái gì?" "Ba nói, cái này không liên quan gì tới tuổi tác nhé!"

"Xì, thôi đi! Lúc bé còn đòi tắm chung bồn tắm với chị nữa, cái quả ớt kia chị còn từng véo rồi nhé..."

Bạn nhỏ Giang lập tức chạy trối chết, đáng tiếc, còn chưa chạy được hai bước thì đã bị túm kéo trở về. Bộ vest nhỏ thẳng thớm lập tức nhăn nhúm, quả thực... không thể chấp nhận3được!

"Chị! Chị thật quá đáng! Đừng tưởng rằng chị xinh đẹp là có thể tùy tiện bắt nạt người ta nhé!"

"Chị xinh là lỗi của chị sao?" Hai tay xòe ra, mắt to chớp chớp, lông mi vừa dài vừa rậm, y như hai cái quạt nhỏ.

Giang Gia Hằng: "..." Điệu đà!

Nhưng quả thực thiếu nữ có quyền điệu đà, mới mười bảy xuân xanh mà đã cao tới một mét sáu chín, chân vừa dài vừa thẳng vừa mịn màng, thiếu một phân thì xấu, thừa một phân lại ngán, hết thảy đều rất hoàn mỹ.

Gầy thì gầy nhưng muốn mông có mông, muốn ngực có ngực. Mắt to, miệng lại chúm chím, mũi quỳnh, da trắng như tuyết.

Nhìn khắp trong giới thượng lưu ở Giang Châu này, gần như không ai không biết cô Cả Giang Nhiên của Giang gia là một tiểu nữ thần từ lúc sinh ra đã có vòng hào quang.

Hiện giờ, trổ mã càng thêm xinh đẹp, nói là "đệ nhất mỹ nhân của giới thượng lưu" cũng không phải nói quá. Hơn nữa, Giang Dự nổi tiếng là "cưng chiều con gái", ở trước mặt tiểu tình nhân thì con trai là cái quái gì chứ?

Một là hoa, một là cỏ, có thể so sánh được với nhau sao?

Tóm lại, với danh tiếng nổi như cồn của cô Cả Giang gia, có không ít người thừa kế các gia tộc bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Trở lại hiện thực.

Nhìn dáng vẻ cạn lời của em trai, Giang Nhiên trừng mắt, váy dạ hội lỏng lẻo trượt qua đầu vai cô, để lộ ra một mảnh da thịt như tuyết trắng ở trước ngực, cô vội vàng giữ lấy, xoay người sang chỗ khác, "Chẳng phải bảo em giúp chị kéo khóa hay sao, chạy gì mà chạy? Chẳng lẽ chị ăn thịt được em à? Lông tóc còn chưa dài ra nữa..."

*****

Bạn nhỏ Giang Gia Hằng tức giận đến mức gào lên, "Em có lông nhé! Có lông!" Nói rồi liền chỉ tay lên đầu mình.

Cái này cũng là "lông"! "Thôi đừng nói2linh tinh nữa, em mau kéo đi..." Bả vai Giang Nhiên đong đưa, cái lưng trắng như tuyết cũng đong đưa theo.

"... Rồi."

"Thanh you!" Thiếu nữ xoay người, kéo làn váy, rất5có phong phạm thiếu nữ.

"Ồ? Chị, sao chị lại mặc cái váy này?". Ánh mắt Giang Nhiên hơi lóe lên, nhướng mày, "Cái váy này có vấn đề gì à?" Màu vàng6nhạt sáng ngời, hở vai, làn váy bồng xếp chồng lên nhau, chít eo, phong cách váy gần giống với váy Crinoline của thế kỷ 19, cao quý ung dung.

Là lễ vật5mà ba tặng cho cô năm 16 tuổi.

"Váy không thành vấn đề mà là chị có vấn đề." Giang Gia Hằng xoa cằm, y như một "Conan" phiên bản thu nhỏ, đôi3mắt sáng rực và lanh lợi, thông thấu.

Thiếu nữ hừ nhẹ, bĩu môi: "Làm bộ đi, cứ tiếp tục làm bộ đi!"

"Ồ... Chị, chị chột dạ! Cái váy này trước kia chị chẳng bao giờ nỡ mặc, sao đột nhiên lại lấy nó ra thế? Chẳng phải muốn cất làm bảo bối áp đáy hòm sao?" "Tham gia tiệc rượu thì tất nhiên phải long trọng một chút chứ..." Giang Nhiên lẩm bẩm."Sao những lần trước đi dự tiệc, em chẳng thấy chị bận tâm như vậy?"

"Hừ... Thằng ranh này còn chưa lớn mà cũng lắm chuyện để hỏi ra phết nhỉ. Mau câm miệng lại, lùi về sau, đi thong thả, không tiễn." Giang Gia Hằng sửa sang lại lễ phục của mình, nghiêm túc nói: "Mẹ bảo em lên gọi chị xuống."

"Thì sao?"

"Phải đi cùng nhau."

Thiếu nữ cao gầy xinh xắn, cậu bé con ngây thơ đáng yêu. Một người mặc váy đầy yểu điệu, một người mặc vest đầy chững chạc, cùng đi từ trên cầu thang xuống y như hai người bước ra từ trong bức họa nổi tiếng thời trung cố vậy."Xuống rồi." Giang Dự đứng lên. Sầm Uất Nhiên nhìn hai đứa con, trong mắt tràn ngập từ ái và kiêu ngạo.

"Ba, mẹ."

"Daddy! Mommy!"

Hai chị em cùng mở miệng một lúc, một trong trẻo linh động, một ngây thơ non nớt.

Giang Dự dụi tắt điếu thuốc trong tay, đi tới trước cầu thang, duỗi tay ra với con gái, "Hôm nay bảo bối của ba thật xinh đẹp." Giang Nhiên đặt tay lên, tay kia túm làn váy, "Cảm ơn ba! Hôm nay ba cũng cực kỳ đẹp trai!" Sầm Uất Nhiên dắt tay con trai út, trêu ghẹo hai cha con: "Hai ba con đừng có tâng bốc lẫn nhau nữa có được không?"

"Không được!"

"Đương nhiên không được!"

Hai cha con liếc nhìn nhau, mười phần ăn ý.

Tập đoàn Minh Đạt là một công ty buôn bán nước ngoài mới nổi lên mấy năm gần đây, nghe nói việc làm ăn trải khắp toàn cầu, lúc đầu thì lấy việc vận chuyển hàng hóa trên biển làm chủ, gần mười năm sau mới bắt đầu tiếp xúc với thị trường Hoa Hạ.

Trong thời đại thương mại điện tử phát triển mạnh mẽ, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, công ty này đã trở thành dê đầu đàn trong các công ty mậu dịch nước ngoài, vừa khiến cho mọi người phải mở rộng tầm mắt, cũng không khỏi sinh ra tò mò trong lòng.

Rốt cuộc, người thuyền trưởng con tàu này là ai mà lại biến một con tàu không hề được coi trọng lúc rời bến có thể thuận lợi, vững vàng đi tới đích như thế? Có lẽ, 5 năm trước, khi Đầu tư Thịnh Dự đột nhiên đầu tư vào nó đã chỉ rõ hướng đi với quần chúng đứng xem trên bờ.

Có người nhanh chóng ra quyết định lặn xuống nước, chui vào lòng sông, cho dù phải bơi cũng muốn bơi tới gần con thuyền, ké một đoạn đường thuận buồm xuôi gió; mà có người lại thu tay chân về, không dám mạo hiểm, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Sự thật đã chứng minh, năm đó Thịnh Dụ không hề lựa chọn sai, những người quyết định "nhảy vào trong sống" mở đường cũng không sai. Thành công chính là minh chứng tốt nhất.

Chỉ tiếc, tập đoàn này đã tiến vào chiếm giữ thị trường Giang Châu mười năm rồi nhưng người đứng đầu chưa từng lộ diện, cho dù là trong bữa tiệc nhà mình hay là nhà khác mời đều uyển chuyển từ chối, nguyên nhân vì thế mới khiến cho người này càng trở nên thần bí.

Mà hôm nay, trong tiệc rượu của Tập đoàn Minh Đạt, bên cạnh các nhân vật nổi tiếng trong các gia tộc quyền quý cùng doanh nhân trong giới làm ăn ra thì nghe nói rằng vị đứng đầu kia cũng sẽ xuất hiện.

Ngoài cửa khách sạn, thảm đỏ uốn lượn, siêu xe tới tới lui lui. Tổng giám đốc của Minh Đạt là Triệu Minh Sinh đứng ở cửa, tự mình đón khách."Lý Tổng, bà Lý, mời vào trong..."

"Mommy, mẹ nhìn xem nơ của con có bị lệch không?"

"Để mẹ xem nào..." Sầm Uất Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc, "Rất chuẩn."

Bạn nhỏ Giang Gia Hằng nở một nụ cười hài lòng, lưng và eo càng duỗi thẳng tắp. Giang Nhiên thấy thế thì cười nhạo: "Điệu hớt, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ..."

"Chị, chị phiền quá rồi đấy!"

Cả nhà xuống xe, đi tới trước cửa khách sạn, đoạn đường đi không tới hai phút mà đã có không ít người quen tiến lên chào hỏi, đại đa số trong đó đều là thanh niên có tài và đẹp trai" được mọi người công nhận.

Điên cuồng xuất hiện lấy lòng như thế cũng chỉ vì muốn nhận lại một cái nhìn của nữ thần mà thôi. Đáng tiếc, Giang Nhiên vẫn nhìn thẳng về phía trước, mặc dù đáp lại thì cũng chỉ nhẹ nhàng, bâng quơ. Vừa chu toàn lại không khỏi quá mức xa cách.

Triệu Minh Sinh tiến lên, duỗi tay ra, "Giang Tổng tới dự, không tiếp đón từ xa, tội lỗi, tội lỗi!" Giang Dự bắt tay đáp lại, lạnh nhạt đáp: "Triệu Tổng khách khí rồi." "Đây là tiểu thư nhà ta đúng không?"

"Phải."

"Thật xinh đẹp..." Trong đáy mắt Triệu Minh Sinh xẹt qua một tia ngơ ngẩn.

Giang Dự âm thầm chắn trước mặt con gái, dùng hành động này chắn cái nhìn soi mói của đối phương, sắc mặt từ lãnh đạm chuyển sang lạnh nhạt, hơi có ý lạnh thấu xương, vô cùng không vui.

Triệu Minh Sinh nhanh chóng tỉnh táo lại, cười trừ hai tiếng, bất đắc dĩ nói: "Giang Tổng đừng hiểu lầm, tôi cũng có một đứa con gái mười mấy tuổi nhưng con bé ấy điêu ngoa và tùy hứng lắm, không quản và dạy dỗ nổi, so sánh với cô Giang đây nên mới không khỏi cảm khái trong lòng, xin anh nhất định không nên hiểu lầm!"

Sắc mặt Giang Dự hơi hòa hoãn, cũng không nói thêm gì.

Triệu Minh Sinh nhanh chóng nhường đường, mời gia đình vào trong phòng tiệc, nhìn theo bóng dáng một nhà bốn người đi xa dần rồi mới khó khăn thở phào một hơi.

Hắn nào dám có ý đồ với con gái ruột của anh Hoán chứ? Có phải chán sống rồi đâu.

*****

Nơi tổ chức bữa tiệc được bố trí vô cùng xa hoa.

Người tới dự hầu hết đều là những nhân vật quen thuộc, một câu "Giang Tổng", hai câu "bà Giang", hoặc là nâng chén rượu mời, hoặc là gật đầu tâm sự.

Bởi vậy có thể thấy địa vị của Giang gia ở Giang Châu lớn như thế nào. MC là một người nổi tiếng trong làng giải trí, vừa lên sân khấu đã lập tức trở thành tiêu điểm của2mọi người. Sau một tràng dài những lời dạo đầu khéo léo, "... Chủ nhà của bữa tiệc hôm nay của chúng ta là CEO tập đoàn Minh Đạt - ngài Ân Hoán!".

Người đàn ông mặc áo gió màu xám, vai rộng, eo rắn chắc, hông hẹp, thân cao như ngọc. Khách khứa trong bữa tiệc này đều mặc vest đi giày da khiến cho tạo hình của hắn lúc này càng trở nên khác biệt.

Nhưng Giang Nhiên lại cảm thấy, 5người đàn ông mang theo hơi thở nguy hiểm quanh người như thế quả thực không hợp với mấy bộ vest. Đối với hắn, những trang phục kiểu cách như thể càng giống sự trói buộc hơn.

Đợi đến khi người đàn ông đi ra chỗ sáng rồi, gương mặt xinh đẹp một cách quá đáng kia liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người, rõ ràng là diện mạo tà mị quyến rũ nhưng khóe mắt, đuôi mày lại treo đầy6sự lạnh lùng, ngưng kết hơi lạnh.

"Đây là người lãnh đạo của Tập đoàn Minh Đạt thật sao?" "Không ngờ lại trẻ tuổi như thế..."

"Nghe nói bối cảnh cứng lắm, thủ đoạn tàn nhẫn, còn có liên quan mập mờ tới xã hội đen nữa."

"Thảo nào mấy năm nay lăn lộn ở Giang Châu lại như cá gặp nước."

Bên dưới sân khấu vang lên tiếng bàn tán đầy sôi nổi, Ân Hoán đứng trên lạnh lùng đảo mắt nhìn mọi người, 5chỉ chợt nhiễm một chút ấm áp khi tạm dừng ở nơi nào đó, giây lát sau lại biến mất sạch sẽ."Mommy, mẹ làm sao thế?" Vẻ mặt bạn nhỏ Giang Gia Hằng mê man, tay cậu bị Sầm Uất Nhiên siết chặt vô cùng, đã bắt đầu hơi đau rồi.

"Không... Không sao..." Giang Dự tiến lên, ôm lấy cái eo thon của vợ, ánh mắt lộ ra sự quan tâm, "Có phải do điều hòa quá lạnh không?"

Sầm Uất3Nhiên ngẩng đầu nhìn chồng mình đầy chăm chú, ánh mắt hơi lóe, "A Dự, em không biết là anh ấy..."

Người đàn ông mỉm cười, phảng phất rộng lớn như mặt biển, có thể bao dung hết thảy, "Không cần giải thích, anh hiểu mà." Mấy năm nay, cô vẫn luôn rất cố gắng, cố gắng vun đắp cho gia đình này, cố gắng yêu anh ta. Giang Dự đã sớm cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi, cần gì phải bắt bẻ quá nhiều chứ?

Nhưng mà...

Anh ta nhìn lên phía sân khấu, không ngờ người đã mai danh ẩn tích mười mấy năm lại xuất hiện một lần nữa theo cách này.

Người sáng lập Tập đoàn Minh Đạt ư? Rốt cuộc Ấn Hoán muốn làm gì đây? Ánh mắt tràn đầy phức tạp của Giang Dự nhìn về phía con gái, thật lâu sau, một tiếng thở dài bật ra khỏi moi.

"Đầu tiên, cảm ơn các vị khách khứa đã tới dự.." Ân Hoán nhận lấy micro do MC đưa cho, trầm giọng mở miệng.

Giang Nhiên không khỏi cảm khái. Người này không chỉ có ngoại hình hoàn mỹ mà còn có được chất giọng làm say lòng người như rượu, lắng đọng sự tinh khiết và thơm ngon theo năm tháng, gợi cảm tới cực hạn. Điểm này, chỉ cần nhìn phản ứng của vị MC nữ kia là có thể thấy.

Câu ít, ý nhiều, đề cập tới đủ mọi mặt, người đàn ông nhanh nhẹn kết thúc bài nói chuyện, cúi người cảm ơn. Sau khi giao micro lại cho MC liền xoay người rời sân khấu. Thấy thế, một đám người mang theo ly rượu chen chúc tiến lên, vây quanh Ân Hoán, y như sao vây lấy trăng."Cuối cùng hôm nay cũng được gặp Ân Tổng, ngưỡng mộ đã lâu!" "Đã sớm nghe nói Ân Tổng có phong độ nhẹ nhàng, năng lực không tầm thường, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền..."

Có người nịnh bợ, có người khen tặng, có người có ý muốn làm thân, Ân Hoán đều vững vàng đối phó, vô cùng thành thạo.

Mười bảy năm cũng đủ cho một người từng là gã côn đồ, là tay đấm trong một tổ chức xã hội đen trở thành người đứng đầu một phương. Chặng đường ấy đã phải trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu, gian nan vất vả, có lẽ ngoài hắn ra, không một người ngoài nào có thể biết được. Cũng may, tất cả đều đã qua. Tương lai còn rất dài...

"Chị, chị làm gì thế?" Giang Gia Hằng giật váy Giang Nhiên, buộc cô phải dừng lại.

"Thằng nhóc này, buông tay ra!"

"Chị đi đâu thế?" "Toilet." Nhoẻn miệng cười, mặt mày sáng rỡ, "Em trai thân yêu của chị, có muốn đi cùng không hả?" "..." Lắc đầu như điên.

Ước chừng hai mươi phút, Giang Nhiên mới rời khỏi toilet. Váy này đẹp thì đẹp thật nhưng quá vướng víu, đặc biệt là chẳng tiện đi WC một chút nào.

Giang Nhiên mất sức chín trâu hai hổ mới hoàn thành "hành động vĩ đại" kia, mồ hôi sớm đã ướt đầm cả người, thế nên cô liền rời khỏi phòng tiệc, đi ra vườn hoa bên ngoài cho thoáng.

Gió đêm lành lạnh, ánh trăng sáng ngời. Hoa đỗ quyên lặng lẽ nở rộ, vô cùng quyến rũ.

Giữa vườn hoa, một nam một nữ đang đứng đối mặt với nhau, lặng im không phát ra âm thanh nào. Sau một lúc lâu, người phụ nữ mới lên tiếng phá vỡ trầm mặc, "Mấy năm nay, có khỏe không?"

Trong mắt người đàn ông hiện lên sự si mê và lưu luyến, chỉ lướt qua giây lát rồi lại bị lý trí đè xuống, "Khỏe, em thì sao?"

"Cũng thế."

"Giang Dự..." "Cũng rất tốt." Sầm Uất Nhiên ngắt lời hắn, trên mặt nở một nụ cười vừa thỏa mãn, vừa vui vẻ. Cô không hề nói sai.

Giang Dự rất tốt, cũng đối xử với cô rất tốt.

Ân Hoán cũng cười, tuy rằng đa phần là chua xót nhưng cũng có vẻ thoải mái hơn, dường như đã trút bỏ được gánh nặng nào đó ra khỏi người.

Cho nên, mấy năm nay, hắn không ra tay quấy rầy là quyết định chính xác. Ít nhất, cô ấy đã sống hạnh phúc, giống như những gì bọn họ từng khát khao trước kia. Chỉ có điều nam chính thay đổi mà thôi.

Thậm chí hắn còn cảm thấy may mắn, những ngày tháng mưa rền gió dữ mà hắn đã trải qua, cô không có ở bên cạnh mình nên mới không gặp phải nguy hiểm gì. Hắn đã từng thề sẽ cướp cô về từ tay Giang Dự, thậm chí có lúc nó còn trở thành chấp niệm không từ bỏ ở trong lòng. Vì thế, hắn trả giá càng nhiều vất vả hơn những người khác, máu cũng chảy nhiều hơn, trong lòng luôn chỉ nghĩ phải làm thế nào để bò về phía trước.

Nhưng hôm nay, khi quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện ra cô không còn là người trong trí nhớ của hắn nữa, mà hắn cũng không còn là hắn của trước đây.

Rất nhiều lúc, bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ cả đời. Gương vỡ, khó lành.

*****

"Nhiên Nhiên là con gái của anh."

Sau một lúc lâu, đột nhiên Ân Hoán lại nói. Hắn dùng một câu khẳng định chứ không phải nghi vấn. Hiển nhiên trước khi nói điều này, hắn đã tra xét mọi chuyện rất rõ ràng rồi. 2Chuyện đã tới nước này, Sầm Uất Nhiên cũng không định giấu giếm nữa. Hoặc là nói, từ đầu tới cuối, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc phủ định sự thật này.

Giang Dự bỏ ra tình yêu và sự bao dung khiến cho5cô có đủ dũng cảm và lòng tin đối mặt với quá khứ đau thương.

Sầm Uất Nhiên nhẹ gật đầu: "Chắc anh cũng từng gặp nó rồi đúng không?"

"Ừ." Đã từ rất lâu, khi còn ở nước ngoài, hắn đã phải người theo sát6Giang Nhiên, mỗi cuối tuần đều có ảnh chụp của cô bé được gửi tới Tam Giác Vàng. Từ tiểu học đến trung học, từ đồng phục học sinh tới váy áo đầy nữ tính, đảo mắt, cô bé con trong ảnh chụp đã5trở thành một thiếu nữ trẻ trung.

Mà người làm cha như Ân Hoán lại vắng mặt suốt mười bảy năm.

Hắn không muốn lại tiếp tục đợi nữa, cũng không thể chờ thêm được nữa. Thế nên, khi tình hình ở Tam Giác Vàng trở3nên ổn định, Ân Hoán liền lập tức về nước. Nhưng khi bước một chân qua cửa rồi, hắn lại cảm nhận được cái gì gọi là "tâm tình phức tạp". Liệu Nhiên Nhiên có nhận hắn không?

Lỡ con bé hận mình thì hắn phải làm sao đây? Đột nhiên xuất hiện như thế liệu có dọa con gái sợ hay không? Trong lòng Ân Hoán tràn ngập sự hoài nghi đến mức vừa thấp thỏm vừa bất an. Ngay cả vừa rồi lúc lên sân khẩu, hắn cũng không dám nhìn về phía Giang Nhiên một lần nào.

"Nhiên Nhiên, con bé... biết không?" âm thanh người đàn ông khô khốc, sáu chữ thôi mà khó khăn lắm hắn mới nói ra được.

Sầm Uất Nhiên nhoẻn miệng cười, "Nếu không, anh tự hỏi con bé đi?" Nói rồi tầm mắt lướt qua đầu vai người đàn ông, hướng về một phía nào đó vẫy tay.

Giang Nhiên xách váy, bước ra khỏi lùm cây, hơi ủ rũ mím môi: "Mẹ... Sao mẹ phát hiện ra thế?" Rõ ràng cô đã giấu mình rất kín rồi mà. Mắt Sầm Uất Nhiên lộ vẻ bất đắc dĩ, chợt lắc đầu: "Con ấy..." Trong nháy mắt khi con gái lên tiếng, Ân Hoán đã cứng đờ tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được. Hắn không dám quay đầu lại nhìn, thậm chí, hắn còn sợ khi phải quay lại. Giang Nhiên bước tới trước, đi tới bên cạnh Sầm Uất Nhiên, ánh mắt tùy tiện dừng trên người Ân Hoán."Nói chuyện tử tế nhé!" Sầm Uất Nhiên vỗ mu bàn tay con gái, thở dài rồi xoay người rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai cha con.

Khóe mắt Ân Hoán hơi lóe lên, muốn nói lại thôi.

Đường đường là CEO của cả một tập đoàn, là nhân vật có số có má oai phong một cõi ở Đông Nam Á, vậy mà đứng trước mặt một thiếu nữ mười bảy tuổi lại luống cuống chân tay. Nếu Triệu Minh Sinh và đám đàn em ở đây thì chắc sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt mất.

"Nhiên Nhiên..."

"Vừa rồi con đều nghe thấy cả."

Hai cha con đồng thời mở miệng.

Ân Hoán khựng lại, ánh mắt nóng rực dừng trên gương mặt con gái. Hắn muốn từ sắc thái trên mặt Giang Nhiên mà phân tích suy nghĩ chân thật trong lòng cô.

Buồn nôn?

Ghét bỏ?

Oán hận?

Hay là căm ghét?

Đáng tiếc là không có, hoàn toàn chẳng có gì. Ánh mắt thiếu nữ bình tĩnh, bên môi còn treo nụ cười nhẹ nhàng, "Thực ra, con đã biết từ lâu rồi. Mẹ không lừa con, ba cũng đối xử với con rất tốt." Ánh mắt Ân Hoán buồn bã, tiếng "ba" kia nghe vô cùng êm tai, đáng tiếc lại không phải gọi hắn.

"Con nhớ rõ lúc con mới học lớp 3 tiểu học, trong lớp có một học sinh chuyển trường tới, ỷ vào dáng người cao lớn chuyện bắt nạt các bạn nữ. Có một lần, trên đường tan học về nhà, cậu ta dẫn theo đám anh em chắn đường con, không chỉ cướp tiền mà còn bắt con cởi váy ra tại chỗ. Đúng lúc con đang vô cùng sợ hãi thì có một chú xuất hiện, chú ấy giống như siêu nhân đánh cho đám nam sinh kia phải sợ hãi bỏ chạy. Con muốn cảm ơn chú ấy, nhưng chú ấy lại nói rằng, con nên cảm ơn một người là ngài n."

"Sự tình tương tự cũng xảy ra vào năm con học cấp hai, lần này lại là một chú khác, chú ấy cũng nói y như thế."

"Thế nên, tuy rằng con chưa từng gặp người, nhưng nhân vật "ngài n" này đã sớm xuất hiện trong cuộc đời con từ rất lâu rồi, giống như một vị thần hộ mệnh tàng hình, liên tục giúp con biến nguy thành an." Giang Nhiên nói một mạch đến mức miệng lưỡi khô khốc, đưa lưỡi ra liếm cánh môi theo bản năng Không biết Ấn Hoán lấy ở đâu ra một chai nước khoáng và đưa cho cô."Cảm ơn." Vặn ra, uống mấy ngụm mà hết hơn nửa chai. Người đàn ông bật cười, ánh mắt lộ vẻ chiều chuộng.

Giang Nhiên: "Sau đó, con hỏi mẹ con rằng ngài kia là ai, mẹ liền nói hết cho con nghe. Thì ra, con có tới hai người cha." Cả người Ấn Hoán chấn động, "Con nói gì cơ?"

"Mẹ nói với con rằng..."

"Không phải. Câu tiếp theo." Giang Nhiên hơi dừng lại, chợt nở nụ cười, "Thì ra, còn có hai người cha." "Con chịu nhận ba?" Cánh mỗi người đàn ông run rẩy, trong mắt hiện lên ánh sáng mong chờ, nóng bỏng dọa người."Ràng buộc máu mủ là thứ con muốn phủ nhận là có thể phủ nhận được sao? Huống chi... con cũng không có ý định phủ nhận nó." Ân Hoán không nén được kích động, đưa tay kéo con gái vào lòng và ôm chặt. Trong mắt Giang Nhiên xuất hiện sự kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng bị ý cười thay thế. Cô dựa vào bờ vai dày rộng và ấm áp của ba mình, ngửi được mùi thuốc lá, chỉ thấy vô cùng an tâm. Cô nói, "Ba..."

Thân thể người đàn ông càng run rẩy hơn.

"Mẹ nói, những chuyện đã qua đã sớm không thể nói rõ ai đúng ai sai, tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì cả. Mẹ đã hoàn toàn buông xuống rồi, cũng hy vọng ba có thể buông, được không ba?"

"Còn nữa, bây giờ mẹ rất hạnh phúc, con cũng mong ba có thể hạnh phúc, được chứ?"

"Được."

Ba có con là đã rất hạnh phúc rồi. Ánh trăng sáng ngời, gió đêm mang theo hướng đỗ quyên nhẹ đưa đẩy. Người đàn ông trung niên mặc áo gió ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp mặc váy dài, tư thái trân trọng, ánh mắt hiền từ đầy yêu thương, không khí xung quanh tràn ngập sự quan tâm và ngưỡng mộ. Đan chéo thành một bức tranh ấm áp.

Giang Nhiên mỉm cười. Cô nghĩ, chiếc váy này rốt cuộc cũng có tác dụng rồi, sự tiếc nuối năm 16 tuổi rốt cuộc cũng được viên mãn.

Chương (1-1265)