Ngoại truyện: Công chúa và tướng quân (2)
← Ch.1251 | Ch.1253 → |
"Nghi An! Dừng tay!" Người đàn ông nổi điên, lập tức tiến lên đánh bay trâm gỗ trong tay nàng,
"Ngươi điên rồi sao?"
"Không cho phép ngươi chạm vào ta..."
Tiêu Quý Thừa ấn mạnh nàng vào trong ngực mình, một tay còn lại che kín2vết thương đang không ngừng chảy máu trên cổ nàng. Mắt lộ ra sự hoảng sợ và đau đớn, "Ngươi hà tất phải thế sao?"
Nghệ An cười khẽ, "Ngươi không hiểu."
Một khắc trước khi chìm vào hôn mê, nàng nghe thấy tiếng rít gào5của người đàn ông...
"Ngày! Mau gọi ngự y!" Cách một năm, cuối cùng Nghệ An lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Nàng bị Tiêu Quý Thừa an trí ở điện Hiệt Phương, ngự y ra ra vào vào, mùi thuốc chưa từng biến6mất trong điện.
Sau đó, tình hình của Quý nhân dần ổn định. Ngự y ở lại trong điện không kể ngày đêm, chỉ vì áp lực quanh người Bệ hạ quả thực làm người ta không thể nào tiêu thụ nổi.
"Sao nàng ấy còn5chưa tỉnh lại hả?"
"Xin bệ hạ an tâm, miệng vết thương trên cổ Quý nhân nương nương quá sâu, mất nhiều máu, may mắn là khí mạch chưa bị tổn thương đến nên không bị ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ cần dùng thuốc..."
Thú3Thành Để tức giận trợn mắt: "Trẫm hỏi là tại sao nàng vẫn còn chưa tỉnh lại?" Thân thể ngày càng run rẩy dữ dội hơn: "Khả... khả năng là cần có thêm thời gian để tĩnh dưỡng..."
"Cút!"
Ngự y khom người lui ra khỏi điện, gió lạnh thổi qua, lúc này mới kinh ngạc phát hiện lưng đã ướt đầm đìa từ bao giờ."Nghệ An, nàng cho rằng cứ ngủ mãi không tỉnh lại trẫm không có biện pháp gì với nàng sao? Nàng đừng có quên, mẫu phi của nàng còn ở trong tay trẫm."
Đột nhiên, ánh mắt người đàn ông khựng lại, dừng ở cổ áo hơi mở rộng của nàng, đưa tay lột ra, dấu vết xanh tím đỏ sậm đập thẳng vào mắt, ánh mắt Tiêu Quý Thừa lập tức ánh lên màu máu. Nhớ tới những lời nàng nói trong địa cung... Bây giờ đã khác trước kia... Ta sẽ không lại để ngươi vấy bẩn thân thể này nữa..."Nghệ An! Nàng... cũng dám? Ta sẽ không bỏ qua cho dã nam nhân kia, cho dù hắn có là ai thì ta cũng sẽ cắt hắn thành trăm nghìn mảnh."
Lông mi của thiếu nữ khẽ run rẩy. Sau đó, chẳng có thêm động tĩnh nào nữa.
Người trong cung đều biết, Bệ hạ chiến thắng trở về, nhưng ngoài lúc lên triều ra thì Thú Thành Đế chưa từng đặt chân vào hậu cung một lần nào.
Không quá hai ngày, đám phi tần đều biết được lần này bệ hạ ra ngoài đánh giặc có mang về một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng thân thể người này không tốt, hiện giờ đang tĩnh dưỡng ở điện Hiệt Phương, từ chối mọi sự thăm hỏi, ngay cả Hoàng hậu cũng bị từ chối ở ngoài cửa. Có thể thấy được trình độ coi trọng cao tới mức nào.
Mười ngày sau, Nghệ An mới tỉnh lại. Ánh mặt trời và cung điện quen thuộc lâu ngày không thấy, trong cơn hoảng hốt, đột nhiên nàng lại tưởng mình đã quay lại những này tháng trước đây, chỉ có điều sau đó, gương mặt người đàn ông lại kéo nàng về thực tại.
Tiêu Quý Thừa: "Ái phi, rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi." "Ái... phi?" "Ngự y nói, bây giờ nàng không nên nói chuyện. Trẫm đã hạ chỉ phong nàng làm Quý phi, đến tháng Năm sẽ làm đại lễ sắc phong."
"Đồ điên..."
Tiêu Quý Thừa ôm nàng vào trong lòng, động tác ngang ngược mà mạnh mẽ, "Nàng nghe đây, ta không cần biết nam nhân kia là ai, nhưng từ nay về sau, nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta!"
Thân mình Nghệ An cứng đờ.
"Sao hả, nàng tưởng ta không biết ư? Đáng tiếc, không bắt được hắn."
Trải qua hơn nửa tháng tĩnh dưỡng, Nghệ An đã có thể xuống giường đi lại, ngoài việc sắc mặt còn hơi tái nhợt ra thì thân thể đã không còn trở ngại gì nữa.
Trong suốt thời gian này, nàng chưa từng gặp lại A Huyền. Mùng tám tháng Hai, sinh nhật Hoàng đế, sứ giả ba nước đều tới kinh thành.
Nghi An còn chưa được sắc phong nhưng đã là Quý phi nương nương dưới một người, trên vạn người ở trong hậu cung. Tiêu Quý Thừa ra lệnh cho nàng mặc trang phục lộng lẫy tham dự.
Nghe nói, đây là sinh nhật đầu tiên kể từ sau khi Tiêu Quý Thừa thâu tóm Đại Diệu, thành lập triều Chu, thế nên tổ chức vô cùng long trọng. Không chỉ mở mười hai cửa cung, bày ba ngàn bàn tiệc cơ động để dân chúng cùng vui mà còn điều động gần nửa số hộ vệ trong hoàng thành, trong đó có cả đội thị vệ bên người Bệ hạ tới hộ giá, hộ tống. Nói cách khác, A Huyền cũng có thể ở đây. Lần này, hiếm khi Nghệ An lại thỏa mãn ý của Tiêu Quý Thừa như thể, làm cho người đàn ông vui mừng rất lâu. Cùng ngày tổ chức tiệc mừng thọ, nàng đi theo Thú Thành Đế, một thân cung trang đỏ rực, đè ép mọi hoa thơm cỏ lạ khác.
Người nghe danh công chúa Nghệ An nhiều vô số, nhưng chân chính thấy mặt liệu có được mấy người chứ? Thế nên, Tiêu Quý Thừa mới nạp năng làm phi mà chẳng kiêng nể điều gì, nếu không, chỉ bằng bài hịch trước kia cũng đủ làm hắn bêu danh tiếng xấu muôn đời rồi.
Yêu nữ khiến hắn khởi binh tiêu diệt lại thành Quý phi của hắn sao?
Quá mức châm chọc! Thú Thành Để và Nghi An ngồi cạnh nhau, thái giám bên người tuyên bố khai tiệc. Ca vũ nổi lên, toàn là vui mừng ca ngợi bức tranh hòa bình thịnh thế, nhưng Nghệ An lại chẳng có tâm tư xem. Nàng đang dùng ánh mắt tìm kiếm gương mặt tuấn mỹ kia.
Không thấy...
Vẫn không thấy... Kinh biến xảy ra trong nháy mắt, Hồ Cơ đang nhảy múa trước mặt vua đột nhiên rút một thanh chủy thủ ra, đâm thẳng về phía mặt Tiêu Quý Thừa. Người đàn ông không hề tránh né, thậm chí vẫn cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt Hồ Cơ xuất hiện vẻ kinh ngạc, có một chút nghi hoặc, lại có phần khó hiểu, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại. Trong nháy mắt khi chủy thủ sắp tiếp cận mục tiêu, một thanh trường kiểm cắt ngang, chắn cho Thú Thành Đế một đòn trí mạng.
Keng...
Chỉ trong một chớp mắt, người đàn ông liền cầm trường kiếm so chiêu với Hồ Cơ, rất nhanh đã chém bay đầu nữ nhân, trường kiếm vào vỏ. Sự rối loạn ở giữa sân nhanh chóng ổn định như thể chuyện vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác."Thần... cứu giá chậm trễ... xin bệ hạ thứ tội!"
"Thanh Huyền ngươi cứu giá có công, có tội gì chứ? Trẫm còn phải thưởng thật hậu cho người mới đúng. Nàng nói đúng không? An An." Thanh Huyền...
Là hắn, lại không phải hắn."Ái phi sao thế? Có phải không thoải mái ở đâu không?" Tiêu Quý Thừa duỗi tay ra đặt lên trán nàng, mắt lộ ra sự quan tâm.
Người đàn ông quỳ gối bên dưới cúi thấp đầu, hoàn toàn không nhìn rõ sắc mặt của hắn.
Khó khăn lắm Nghệ An mới tìm lại được giọng nói của mình, không ngừng run rẩy, "Hắn là?"
"Phiêu Kỵ tướng quân do Trẫm sắc phong, chiến thần tiếng tăm lừng lẫy của Đại Chu... Vệ Kỳ." "Vậy còn Thanh Huyền?" "Tên khác của A Kỳ, trước đây do trẫm đặt." Nghi An khẽ cười, "Vậy... thưởng đi."
Hay cho một Phiêu Kỵ tướng quân!
Hay cho một chiến thần!
"Nương nương, đêm khuya rồi, ngài khoác thêm áo khoác vào đi..." Cung nữ cầm áo choàng tiến lên, nương nương không yêu quý thân thể mình như thế, đến lúc chẳng phải người gặp họa là bọn nô tỳ bọn họ hay sao?
Nghệ An: "Đi ra ngoài." "Nhưng Bệ hạ đã tới bên ngoài điện rồi..."
"Không gặp." Tháng Năm, chọn ngày hoàng đạo, tổ chức đại lễ sắc phong Quý Phi. Thú Thành Để cùng đi tế trời, thể hiện ân sủng.
Bởi vì Bệ hạ đích thân tới nên Vệ Kỳ tự mình hộ tống thánh giá tới Tông miếu.
"Thanh Huyền, người bảo vệ Quý Phi đi."
"Bệ hạ..." "Đây là thánh chỉ!" "... Thần, tuân chỉ."
Vệ Kỳ thúc ngựa đến bên sườn loan giá, "Thần... Vệ Kỳ... Phụng chỉ hộ tống Quý Phi tế trời." "Á Huyền, chàng không nhận ra ta sao?" Sắc mặt người đàn ông khẽ biến. Nàng lại làm lỡ sắc mặt kinh hãi của nha hoàn: "Buổi tối ngày hôm đó, chàng đã quên sao?"
"Xin nương nương hãy nói cẩn thận!"
"Trong lòng ta tràn ngập vui mừng chờ chàng đưa cơm tới, nhưng cuối cùng người tới lại là Tiêu Quý Thừa, bị hắn bức vào đường cùng, ta chỉ có thể dùng tính mạng của mình để đáp trả. Ta còn lo lắng lỡ như chàng vọt vào nhìn thấy thì ta phải làm sao?"
Môi mỏng người đàn ông không ngừng mím chặt, tay cầm dây cương không ngừng siết lại, thậm chí còn có vẻ hơi run rẩy.
Cái gì gọi là đường cùng?
Cái gì gọi là chỉ có thể dùng tính mạng để đáp trả? "Nương nương đã được như ý nguyện, đối với người mà nói vị thần chỉ là kẻ bỏ đi, cần gì lại nhớ mong chứ? Từ nay về sau, từng người mạnh khỏe..."
"Câm miệng! Ta đã được như ý nguyện là sao chứ hả?" Hốc mắt nữ nhân chứa đầy nước mắt, "Ước nguyện của ta chính là cùng chàng thiên trường địa cửu, ân ái tới đầu bạc răng long, thế mà chàng lại nói ra những lời làm người ta thất vọng, buồn lòng như thế. Đại tướng quân, bản lĩnh trêu chọc người khác của chàng cũng y như võ công của chàng, quả thật xuất thần nhập hóa!"
"... Ân ái đến đầu bạc răng long?" Người đàn ông cười trào phúng, "Dùng mê hương dụ dỗ ta phát sinh quan hệ da thịt với ngươi, đây là thiên trường địa cửu mà người hy vọng sao?"
"Mê hương? Dụ dỗ?" Nghệ An hoàn toàn không hiểu, "Rốt cuộc chàng đang nói gì thế?"
Ánh mắt người đàn ông bình thản dừng trên túi thơm trước ngực nàng, ngày đó quả thực hắn đã động tình, nhưng không đến mức mất khống chế như thế. Buổi sáng tỉnh lại mới phát hiện ra nguồn gốc vấn đề."Cỏ đuôi chồn kết hợp với rượu mạnh, đó là thuốc trợ tình mạnh nhất trên đời này." Nghệ An cầm túi thơm trên ngực lên, trước khi mẫu phi bị điên khùng đã đeo lên cổ cho nàng, tối hôm đó, nàng uống quá mạnh nên rượu đổ xuống cổ, thấm ướt áo trong..."Chàng cảm thấy, vì ta muốn rời khỏi địa cung nên mới không tiếc dùng thân thể làm trao đổi hay sao?"
Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu: "Nương nương đã được như ý nguyện, có thể giơ cao đánh khẽ hay không?" Nghi An hít sâu một hơi, "Nếu ta nói ta không hề có ý định đó, chàng có tin không?" Người đàn ông trầm mặc trong thoáng chốc.
Nàng nhắm hai mắt lại đầy mệt mỏi: "Thôi..." "Nha hoàn bên cạnh ngươi không thể giữ lại." Nói xong liền thúc ngựa đi lên vị trí đầu tiên trên loan giá. Nghi An quay đầu nhìn mới phát hiện không biết từ lúc nào mà nha hoàn đã nhắm chặt hai mắt, không còn hơi thở.
Theo "Đế vương liệt truyện - triều Chu" viết rằng...
Mùa thu năm thứ hai Mẫn Đế, Quý Phi An thị có thai.
Nhưng chỉ qua một tháng đã bị lưu, là một đứa bé trai đã thành hình.
Mẫn Đế tức giận, xử lý hơn mười phi tần trong hậu cung, gia tộc liên quan của họ cũng bị giết sạch, trùng hợp là những gia tộc bị liên lụy thì không có gia tộc nào không phải là gia tộc phục vụ nhiều đời.
Mùa xuân năm thứ ba Mẫn Đế, đại tướng quân Vệ Kỳ làm phản, tập hợp binh mã ở Hải Lăng quan. Mẫn Đế tự mình dẫn đại binh nghênh chiến, giết chết Vệ Kỳ ngay trước vó ngựa.
*****
Vệ Kỳ may mắn chạy thoát nhưng thân mang trọng thương, dẫn theo hai thuộc hạ chạy suốt đêm về tới Trạm Đô.
Hắn muốn gặp mặt nàng lần cuối. Từ sau khi Nghệ An bị sẩy thai thì thân thể càng ngày càng suy yếu, phong tư vốn tuyệt sắc càng ngày càng trở nên tiều tụy, gầy mòn. Ngày liên tục thay đổi phương thuốc, uống thuốc thay uống nước nhưng vẫn không hề thấy khá hơn.
Diêu Thúy biết, nương nương bị tâm2bệnh.
Ngày ấy, từ điện Hiệt Phương truyền ra tiếng hét thảm thiết, đến nay vẫn còn văng vẳng bên tai nàng ta, rất nhanh sau đó liền truyền ra tin tức tiểu hoàng tử chết ngay trong bụng mẹ. Bệ hạ giận dữ, ngày hôm đó đã chém đầu tất cả cung nữ, thái giám hầu hạ trong cung điện. Sau đó Diệu Thúy mới được đề bạt lên. Trước đó khi còn ở Hoán Y Cục, nàng ta đã từng nghe nói5rằng Quý phi nương nương ở điện Hiệt Phương yểu điệu phong tư tới cỡ nào. Từ khi Bệ hạ nạp nàng liền ít khi tới cung của các phi tần khác, ngay cả Ngọc Tần nương nương trước đây vô cùng được ân sủng cũng dần bị vắng vẻ. *Hoán Y Cục: cục giặt quần áo.
Diệu Thúy vào cung làm nô tỳ từ năm năm tuổi, vì nhà nghèo nên chưa từng được học chữ, chỉ có một lần tình cờ nhìn6thấy một vị quý nhân nấu rượu thưởng tuyết trong Ngự Hoa Viên, đến khi say rồi liền nổi hứng đọc thơ. Trong đó có một câu mà đến nay nàng ta vẫn còn nhớ mãi...
Hậu cung ba ngàn giai nhân, giữa ba ngàn chỉ sủng ái một người. Nàng ta nghĩ, vị Quý phi nương nương kia có lẽ chính là người như trong câu thơ ấy nói chăng? Đến khi... Nàng ta được thái giám Đại tổng quản chọn, trở thành5một trong những cung nhân tới hầu hạ ở điện Hiệt Phương.
Trong đám người họ, có người nơm nớp sợ hãi, có người như đi trên băng mỏng, chỉ sợ Bệ hạ lại giết sạch người trong cung điện một lần nữa, cũng có cung nữ thái giám bắt đầu đi móc nối quan hệ để tìm người che chở cho mình.
Diệu Thúy cũng có một chút tích lũy nhờ vào ăn mặc cần kiệm, tích cóp từng chút một. Nàng ta không3muốn đám đại thái giám kia được hời.
Có lẽ những người cùng tiến vào đây cùng nàng ta đều không quá nhanh nhạy, thế nên nàng ta chớp mắt đã từ một tiểu nha hoàn trở thành cung nữ bên cạnh nương nương rồi. Diêu Thúy dần dần nhận ra, vị Quý phi "Giữa ba ngàn chỉ sủng ái một người" dường như cũng chẳng hề sung sướng như nàng ta nghĩ.
Đương nhiên, chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao thì cũng mới bị mất cốt nhục của mình. Ngự y nói, nếu tĩnh dưỡng cẩn thận thì nương nương sẽ lại nhanh chóng có thai trở lại, không cần phải thương tâm.
Diệu Thúy cảm thấy rất có đạo lý, nếu tiểu hoàng tử đã mất rồi thì tốt nhất nên điều dưỡng bản thân cho tốt, chỉ cần thánh sủng vẫn còn thì sẽ còn có tiểu hoàng tử thứ hai, thứ ba...
Nhưng dường như Quý phi nương nương cũng không nghĩ thông suốt lắm. Nàng thường xuyên mặc xiêm y mỏng manh, đứng trước cửa sổ cả một ngày, chẳng làm gì, chỉ cố chấp mà nhìn về phía xa.
Dường như ở phía đó có thứ mà nàng vô cùng khao khát vậy. Diêu Thúy không biết Quý phi đã độc chiếm sự sủng ái của Hoàng đế còn có thứ gì muốn mà không có được nữa.
Bệ hạ thường xuyên lui tới đây thăm hỏi, mười lần thì tám lần đều bị đóng cửa không gặp, còn hai lần còn lại thì chỉ ngồi một hồi bên ngoài điện rồi lại đứng lên rời đi.
Thỉnh thoảng sẽ sai thái giám thân cận đưa tới một vài thứ đồ chơi thú vị gì đó.
Nghe nói đều là bảo bối trong quốc khố:
Nhưng Quý phi nương nương chưa bao giờ để mắt nhìn một lần, hễ nhắc tới Bệ hạ, trên gương mặt ngoài vẻ chán ghét ra thì chỉ còn lại sự căm hận.
Diệu Thúy càng ngày càng khó hiểu."Nương nương, người có muốn uống nước không?"
Vì để tiện chăm sóc cho Quý phi nên cứ vào đêm là Diệu Thúy sẽ ngủ trên giường nhỏ ở bên ngoài tẩm cung.
"Đỡ ta lên."
"... Vâng."
Nghệ An ngồi trước gương đồng: "Diệu Thúy, ngươi thắp hết nến trong điện lên đi."
"Tất cả ư?"
"Đúng thế, tất cả..." Nghệ An nhìn mình qua tấm gương đồng, nhoẻn miệng cười, trong đáy mắt nổi lên sự dịu dàng hiếm có, "Ta sợ chàng sẽ không tìm được ta."
Diệu Thúy không biết "chàng" trong miệng nương nương là ai, cũng không lắm miệng hỏi nhiều, chỉ tuân mệnh làm việc. Rất nhanh, đèn đuốc trong điện Hiệt Phương đã được thắp sáng trưng."Nương nương, được rồi ạ!" "Ngươi tới đây..." Nàng vẫy tay.
Diệu Thúy tiến lên, Nghệ An đưa lược cho nàng ta, "Biết chải tóc chứ?"
"Lúc trước có từng học một chút." "Vậy thì búi kiểu..." Nghệ An hơi dừng lại, "Búi đồng tâm đi, biết không?" Diêu Thúy gật đầu, tuy rằng trong lòng hơi kinh ngạc không hiểu tại sao nửa đêm nửa hôm mà nương nương lại đột nhiên muốn chải chuốt trang điểm, như động tác trên tay lại vô cùng nhanh nhẹn. Làm nô tỳ thì không nên hỏi quá nhiều, cứ làm theo là được rồi."Nương nương, xong rồi." Nghệ An nhìn vào gương, khen ngợi: "Tay của ngươi rất khéo." Diêu Thúy thụ sủng nhược kinh, còn chưa kịp dập đầu tạ ơn thì lại nghe thấy nương nương nhẹ giọng lẩm bẩm...
"Nông ký tiễn vẫn hoàn, lang diệc phân ti phát. Mịch hướng vô nhân xử, oản tác động tâm kết."
Diệu Thúy không hiểu ý trong đó lắm, nhưng mơ hồ biết đây có thể là một bài thơ tình. Gương mặt vốn dĩ luôn tái nhợt của Nghệ An chợt ửng hồng, lại tự tay bôi lên cánh môi nhợt nhạt của mình một chút son."Diệu Thúy, ngươi lấy cái váy đỏ ra cho ta." "Vâng."
Mười lăm phút sau, nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành đứng ở trong điện, một thân xiêm y đỏ rực làm người ta đau cả mắt.
Diêu Thúy vẫn luôn biết, Quý phi nương nương rất đẹp, đẹp đến mức ngay cả lúc ho khan, sự suy sút càng làm người ta đau lòng thương tiếc, nhưng chưa từng thấy nàng đẹp như thế này, váy đỏ như máu, tóc dài búi lên, giống y như một ngọn lửa mang theo ánh sáng và độ nóng, tuyệt vọng mà tận tình thiêu đốt.
"Nương nương..."
Nghệ An nhìn mặt mình, "Ta có đẹp không?" Trong mắt lộ ra vẻ mong chờ.
"Đẹp."
Nàng rất vui vẻ, tự mình mở cửa điện ra, đứng trên bậc thềm, đón gió, y như tiên tử chuẩn bị bay về trời.
Diệu Thúy đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Đúng lúc nàng ta định cất bước lên chuẩn bị khuyên nương nương mau trở vào trong điện thì không khí bắt đầu dao động một cách bất thường.
Đột nhiên, cửa cung bị phá vỡ.
Một người đàn ông mặc áo giáp đạp ánh trăng đi tới. Diệu Thúy chưa bao giờ thấy nương nương cười vui vẻ như thế, váy đỏ tung bay. Nàng ta thậm chí còn chưa kịp bắt lấy một góc áo thì đã phải trơ mắt nhìn nương nương lao vào vòng tay của người đàn ông kia. Trong nháy mắt, Diêu Thúy đột nhiên hiểu ra rốt cuộc khi nương nương đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, nàng đang chờ đợi điều gì."Tướng quân, chàng đã tới rồi." Nghệ An tham lam nhìn vào mắt người đàn ông, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt tuấn dật của hắn, bên trong đó là ngập tràn tình yêu và sự hâm mộ.
"Thực xin lỗi, ta bại rồi..." Trong đáy mắt người đàn ông có ánh nước lập lòe.
"Suỵt! Tất cả đều không quan trọng... Quan trọng là, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau..."
Dưới ánh trăng, trước cung điện, hai người ôm nhau thật chặt.
Nghệ An ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng cắn, nước mắt đã ướt nhẹp gò má từ lâu, thấm đẫm vạt áo: "A Huyền, ta không hề để hắn chạm vào ta lần nào nữa, một lần cũng không, chàng có tin không?"
"Tin." Bàn tay đầy máu của người đàn ông nâng mặt nàng lên, "Ta tin nàng."
Nghệ An đấy mấy lọn tóc tán loạn đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp rũ xuống trước mặt hắn, "Nếu năm đó... không có mê hương, chàng có còn muốn ta hay không?"
"Đồ ngốc, nàng tưởng chỉ với chừng đó mê hương mà đã có thể làm cho ta mất hết lý trí được sao?" Nghi An giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt sắc bén của hắn, tuổi trẻ phong lưu, khỏe mạnh chính trực, hắn vĩnh viễn kiêu ngạo và tự tin như thế.
Vệ Kỳ gằn từng chữ một, "Ta muốn nàng, muốn nàng tới phát điên."
"Thật tốt." Nghệ An mỉm cười, "Có chàng ở bên, thật tốt."
"Năm đó khi phá thành, vốn ta đã gặp được nàng trước... Lại không ngờ nàng lại giảo hoạt như thế, thế mà lại trốn đi...".
Một lần bỏ qua, cả đời lạc mất. Nghệ An cười khẽ: "Nếu có thể sống lại một lần, ta nhất định sẽ không trốn nữa. Cho dù có phải hạ thuốc mê với chàng, ta cũng muốn trở thành người của chàng."
"Được." "To gan..." Âm thanh điên cuồng của Tiêu Quý Thừa từ bên ngoài cửa cung truyền vào. Diêu Thúy đứng trên bậc thềm bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng, ngã ngồi xuống mặt đất.
Sau đó, đông đảo quân lính dũng mãnh tiến vào, vây chặt lấy hai người đang ôm nhau không rời. Tiêu Quý Thừa tiến lên, binh lính chủ động nhường ra một đường.
"Nghệ An, nàng qua đây, chúng ta vẫn sẽ như trước. Chỉ cần nàng bằng lòng ở bên cạnh trẫm..." Hai người hoàn toàn không để ý tới, càng ôm nhau chặt hơn. Vệ Kỳ xoa tóc mai đen nhánh của nàng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân. Hắn thấy rõ ảnh ngược của mình ở bên trong đó.
"An An, sợ không?" Nữ nhân lắc đầu: "Ta sợ, sợ không thể đi cùng chàng thôi, chân trời góc biển, bích lạc hoàng tuyền." "Nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm thấy nàng trước, không bao giờ cho người khác có cơ hội thừa dịp nữa." Nghệ An cười khẽ, "Được."
Nàng nhón mũi chân, rướn người hôn lên môi người đàn ông. Vệ Kỳ đáp lại, giống như đêm đó trong địa cung, hắn và nàng đã từng thân mật như vậy. Tiêu Quý Thừa vô cùng giận dữ, một người là nữ nhân hắn yêu tha thiết, một người là thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất, giờ lại làm trò da thịt gần gũi ngay trước mắt đông đảo quân lính như thế này, hắn phải để mặt mũi vào đâu đây?
"Người đâu... chuẩn bị cung nỏ cho trẫm!"
Diêu Thúy hoảng sợ trợn trừng mắt, hét lên tê tâm liệt phế: "Đừng mà..."
Mũi tên phá không mà tới, mang theo ánh bạc lập lòe. Mùa thu năm thứ ba Mẫn Đế, phản loạn Vệ Thị bị dẹp yên, cuối cùng lưỡng bại câu thương, quốc lực giảm mạnh. Cùng năm đó, Quý phi qua đời, Hoàng đế vô cùng thương xót, an táng theo nghi lễ của Hoàng Hậu.
Năm thứ tư Mẫn Đế, Hoàng đế tự mình dẫn đại quân diệt Tống.
Năm thứ năm, lại diệt Tần. Ba năm sau, cuối cùng cũng diệt được Triệu, đến đây liên kết thúc thế bốn nước, thống nhất thiên hạ.
Mẫn Đế văn thao võ lược, trước sau diệt Đại Diệu, Lê, Tống, Tần, Triệu, đời sau gọi là "Thủy Hoàng".
← Ch. 1251 | Ch. 1253 → |