Ch.02 → |
Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
1.
Tôi tỉnh dậy.
Mở mắt ra, tôi thấy một khung cảnh hoàn toàn xa lạ trước mặt, chiếc chăn bông mịn màng, trần nhà sạch sẽ, thậm chí người đàn ông bên giường nhìn tôi cũng phát sáng...
...
Không, tôi chắc chắn vẫn chưa tỉnh.
2.
Đợi một chút.
Người đàn ông này thật đẹp trai.
Mày kiếm mắt sáng, cơ bụng tám múi, khí chất từ trên người tỏa ra, thật, thật khí phách!
Tôi cất lên giọng nói của người độc thân từ trong bụng mẹ: "Tôi có thể."
Người đàn ông: "... ?"
Tôi nằm im: "Đến đi, đừng vì tôi là một bông hoa mong manh mà thương tiếc tôi."
3.
Tôi nghĩ rằng tôi đã xuyên qua.
"Tôi khuyên cô đừng giở trò này nữa, Tô Mã Lệ." Người đàn ông trước mặt nhéo cằm tôi một cách mạnh bạo, ánh mắt xấu xa và lạnh lùng: "Đừng tưởng gả vào nhà tôi là Dạ Trục Tước tôi sẽ thừa nhận cô."
Ái chà, thật là một cốt truyện quen thuộc.
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết máu chó nhiều năm của tôi, tôi hẳn là một cô gái tốt bụng cứng đầu không chịu khuất phục, yêu sâu đậm người đàn ông trước mặt, được thân nhưng không được tâm, chúng tôi trước ngược tâm sau ngược thân, sau đó một bên ngược tâm một bên ngược thân, ngươi chết ta sống, yêu hận tình thù, biến đổi bất ngờ, cao trào thay nhau nổi lên...
Nhất định còn có một em gái đóa sen trắng xinh đẹp và thuần khiết đúng không?
Dạ Trục Tước đúng lúc mở miệng và chế nhạo: "Cô chỉ là thế thân của Tô Ninh."
Tôi: "..."
Tôi: "... Ai?"
Của ai? Tô Ninh đã cho anh bao nhiêu? Tôi Kinh Đông sẽ cho anh gấp ba!
4.
Người đàn ông mặc quần áo và đóng sầm cửa lại.
Tôi đứng dậy thu dọn, ngắm nhìn Dior, Givenchy, La Mer đầy ắp trong tủ quần áo, rơi nước mắt vì sự giàu có qua một đêm.
Tôi thật sự rất ngu ngốc.
Nếu tôi biết rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành một người phụ nữ giàu có, hôm qua tôi không nên cố gắng hết sức để tiết kiệm một tệ hai từ việc mua hàng.
5.
Về lí thuyết, em gái tôi nói chung có hai tình huống.
Nếu cô ta khỏe mạnh thì cô ta sẽ nỗ lực thiết kế tôi, nếu cô ta bị bệnh thì cô ta sẽ nỗ lực thiết kế thận của tôi.
Hoặc bất kỳ bộ phận cơ thể nào khác.
Tôi quyết định gặp cô em gái này.
Là một đóa hoa xinh đẹp của Tổ quốc, tôi có nghĩa vụ phải đưa mầm non không phù hợp với các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội đương thời này trở lại trong bụng mẹ, để duy trì sự hài hòa và ổn định của xã hội.
Sự tiến bộ của xã hội loài người nằm ở khả năng chống lại số phận bất công, sự tiến bộ của chất lượng cuộc sống của tôi nằm ở sự cứng rắn chống lại tổng tài bá đạo và đóa sen trắng mong manh! Cố lên Tô Mã Lệ!
6.
Tô Ninh yên lặng ngồi ở trên ghế salon, trên mặt lộ ra ba điểm dịu dàng cùng ba điểm thuần khiết giống như biểu đồ hình quạt, bốn điểm thù địch chỉ có tôi mới nhìn thấy.
Khuôn mặt cô ta nhợt nhạt, cơ thể cô ta yếu ớt.
Tôi cảm thấy như mọi bộ phận trên cơ thể mình đều đau nhức.
Cô ta giả vờ ngoan ngoãn quan tâm tôi: "Sao chị lại ở đây? Có chuyện gì sao?"
Tôi vào thẳng chủ đề: "Tô Ninh, em thích Dạ Trục Tước phải không?"
Tô Ninh: "?"
Tôi: "Em nghĩ chị thực sự không thoải mái khi kết hôn với anh ta phải không!"
Tô Ninh: "Em..."
Tôi nắm lấy tay cô ta: "Không cần nói nữa, đưa chị năm mươi triệu, chị sẽ rời bỏ người đàn ông của em."
Tô Ninh: "????"
7.
Tôi đang suy nghĩ xem điều kiện gia đình chúng tôi có thể cho 50 triệu được không.
Nếu không, tại sao em gái tôi lại gọi điện cho Dạ Trục Tước để nói rằng tôi đã làm nhục cô ta.
Tôi ngập ngừng mặc cả với cô ta: "49 triệu thì sao? Đúng là không thể ít hơn! Thứ mà em kiếm được là một người đàn ông trị giá hàng trăm triệu!".
Tiếng gầm giận dữ của Dạ Trục Tước phát ra từ điện thoại: "Tô Mã Lệ! Cô câm miệng cho tôi!!"
Những vị tổng tài bá đạo trên màn ảnh đều là những con hổ giấy.
Sau đó tôi: "Ồ".
Tôi: "Tôi sẽ không."
——— TÔI ——— TỚI ——— THÊM ——— DIỄN ——— ĐÂY ———!
Ch. 02 → |