Ra tay tương trợ
← Ch.040 | Ch.042 → |
edit: quỳng quỳnh beta: rinina
Hắc y thích khách càng ngày càng nhiều, mà cấm Vệ Quân một người cũng không đến, chúng thần loạn làm một đoàn, ai cũng không có chú ý tới Thượng Quan Bác Thành cười lạnh ở xa xa.
Nhan Nhiễm Tịch vẫn thành thật đứng ở trong lòng Dạ Thương Minh phân tích tình huống hiện tại, xem ra mục tiêu lần này bọn họ đối phó là Dạ Thương Minh, cho dù Hoàng Thượng Thượng Quan Thương Vân lại đây bọn họ vẫn ra sức ám sát Dạ Thương Minh.
Lúc này môi của Dạ Thương Minh đã trắng bệch, nhìn cánh tay đổ máu nàng thầm than lần này Thượng Quan Bác Thành đã ra không ít tâm huyết, nếu nàng không có nhìn lầm thì chủy thủ kia hẳn là có bôi cực phẩm "Thị huyết" của dược lâu, thuốc này là nàng tự tay luyện thành, bây giờ cư nhiên có người dùng nó để đối phó với nàng, cái này gọi là gì đây chứ?
"Minh."
"Minh."
Hai tiếng lo lắng của Thượng Quan Nghị Sở cùng Thượng Quan Thương Vân trong miệng khẩn trương hô lên.
Ánh sáng lạnh chợt lóe, Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười, thân mình dịch ra khỏi người Dạ Thương Minh rất nhanh, bên hông lấy một thanh thuỷ thủ nhỏ nắm trong tay, nàng nhẹ nhàng chặn lại mũi tên đang lao tới.
Tuy là hữu kinh vô hiểm nhưng chỉ cần là người có nội lực đều hiểu lực đạo của nó, có thể chế trụ nó thì Nhan Nhiễm Tịch chắc chắn vô cùng cường hãn.
Ngăn trở mũi tên phóng tới, hàm xúc không rõ nhìn về cây cung của Thượng Quan Bác Thành, xoay người một cái, lại không đỡ được Dạ Thương Minh, chủy thủ hung hăng vung lên, một cái hắc y thích khách bị bắn xuyên qua đầu, một chút thì đâm vào trái tim người nọ.
Thượng Quan Nghị Sở và Thượng Quan Thương Vân đang thở dài nhẹ nhõm một hơi ở xa xa, Thượng Quan Nghị Sở hô to một tiếng: "Lợi hại, nhất tiễn song điêu.
Nhan Nhiễm Tịch không để ý, nhanh nhẹn đi theo Dạ Thương Minh, huyết kiếm trong tay đã dính đầy máu, che chở Dạ Thương Minh, không nhanh không chậm bắt đầu chém giết.
Trên mặt thập phần thoải mái không có một chút khẩn trương, đến một người chém một người, đến hai người chém một đôi, gặt hái rất nhiều tính mạng thích khách. Thượng Quan Nghị Sở và Thượng Quan Thương Vân nhìn về nơi đó, Thượng Quan Bác Thành đứng dưới tàng cây ban đầu đã không thấy bóng đáng, ánh mắt tối sầm lại, quăng kiếm, giao Dạ Thương Minh cho Thượng Quan Nghị Sở không có nửa phần thở dốc, cười nhẹ: "Hoàng Thượng, lát nữa thất vương gia phải dựa vào các ngươi."
Nhìn bộ dáng của Nhan Nhiễm Tịch, hai người đồng thời nhíu mày, đây là ý tứ gì, đang là lúc nguy hiểm nàng lại mặc kệ sao?
Còn không có suy nghĩ cẩn thận, một người đội mặt nạ đâm về phía bọn họ.
Tay áo dài của Nhan Nhiễm Tịch vung lên một cái, vừa ngăn cách hai người vừa dùng kiếm đâm xuyên qua, chém thành hắn hai đoạn, Nhan Nhiễm Tịch vừa thu kiếm, một phen giữ chặt người nọ lại liếc mắt thật sâu một cái ra phía ngoài rồi mới bay đi.
Nhan Nhiễm Tịch vẫn cười nhẹ như trước: "Giao Minh vương cho các ngươi, nếu ta trở về mà hắn không còn mệnh, như vậy toàn bộ Nam Lân Quốc của các người theo cũng chôn cùng đi." Nói xong lập tức phi thân đuổi theo.
Thượng Quan Nghị Sở cùng Thượng Quan Thương Vân liếc nhau, thấy rõ nghi hoặc và rung động trong mắt đối phương, lập tức cầm kiếm cố chém chém giết, chê cười rồi, tuy rằng không biết Nhan Nhiễm Tịch nói thật hay giả, nhưng bây giờ bọn họ coi trọng đã Nhan Nhiễm Tịch rồi.
Một đường truy truy đuổi tới ngoài cung, hắc y nhân ngừng lại, Nhan Nhiễm Tịch cũng ngừng lại, tốc độ nhanh như vậy mà hai người lại không mệt đến thở dốc. Vẻ mặt của Nhan Nhiễm Tịch vẫn cười nhẹ như trước, người đeo mặt nạ cười nói: "Ha ha, thế nhân truyền rằng Tam tiểu thư Nhan Nhiễm Tịch phủ Thừa Tướng Tây Tần quốc, dốt đặc cán mai, trời sinh ngu dốt, nhát gan yếu đuối, xem ra lời đồn chung quy vẫn là lời đồn, không không thể là sự thực được."
Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ: "Cũng không nhất nhất định, bá quan văn võ cả triều đều biết và Thành vương Thượng Quan Bác Thành có ý đồ mưu phản hôm này xem ra là rồi."
Bị nói ra thân phận, Thượng Quan Bác Thành cũng không chút tức giận, ngược lại tháo mặt nạ xuống ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch không có né tránh, vẫn tươi cười vân đạm phong khinh không chút thay đổi.
Cuối cùng Thượng Quan Bác Thành mở miệng: "Đến tột cùng ngươi là loại người nào?"
"Không phải người tốt" Thanh âm thản nhiên
Không có dự đoán được là Nhan Nhiễm Tịch sẽ nói vậy: "Mục đích."
"Đi thăm Nam Lân Quốc một chút, tùy tiện lập gia đình." Nàng thật sự nghĩ đi đến Nam Lân Quốc du ngoạn một phen, sau đó rời đi, nhưng là ngoài ý muốn gặp Dạ Thương Minh cho nên nàng bỏ thêm ba chữ "Lập gia đình"
"Dạ Thương Minh sống không được bao lâu nữa đâu, không bằng ngươi xem xét bổn vương thế nào, bổn vương hứa cho ngươi vị trí vương phi này, ngày sau thì sẽ ngươi là hoàng hậu của Nam Lân Quốc, ngươi thấy thế nào?" ánh mắt Thượng Quan Bác Thành sáng quắc nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, ánh mắt dụ hoặc và chỉ sợ không có một người nữ tử không chịu.
Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ, trào phúng: "Nếu Dạ Thương Minh sống không được bao lâu, thì Thành vương còn nhọc lòng nhọc bố trí mưu kế muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Hơn nữa bây giờ bổn vương phi đã muốn là vương phi, thái hậu ta cũng không cần, làm Minh vương phi lại càng tự tại, càng không cần nói là hoàng hậu."
"Như thế thì, hôm nay người chỉ có thể chết." Thượng Quan Bác Thành hung ác nham hiểm nói.
Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ nói: "Thành vương, mạng của ta không phải nói lấy là có thể lấy."
"Vậy thử xem đi."
"Nhưng ta đánh không lại ngươi, ta là một nữ tử nhu nhược không có một chút nội lực làm sao có thể là đối thủ của ngươi? Hơn nữa nếu ngươi cảm thấy Minh vương đang ở hình dạng này có thể mang theo bổn vương phi tới tham gia tiệc Hồng Môn Yên này sao?"
"Có ý tứ gì?"
"Ý tứ là, nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một lúc, ám vệ có tác dụng vào lúc này." Trong mắt sương mù vờn quanh, thấy không rõ tâm tư, tiếng nói vừa dứt, bốn phía toát ra đến mười ám vệ, quần áo có dấu hiệu của Minh vương phủ, nhưng chỉ có Nhan Nhiễm Tịch biết mười người này thật ra là ám vệ của nàng, từng ở hoàng cung Tây Tần quốc giết mấy người mà còn toàn thân trở ra.
Nàng vừa nghe đến hôm nay dự tiệc thì an bài bọn họ ở trong này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thật ra thì võ công của nàng vẫn nên giữ lại, bởi vì đó là con bài chưa lật của nàng."Ha ha, thật không ngờ là để đối phó với cung yến của Minh vương."
"Đó là đương nhiên dù sao thế giới này thường có chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình, cho nên Thành vương vẫn là hưởng thụ từ từ đi."
Nói xong thì phất ống tay áo, cười nhẹ rời đi, mười bóng người phía sau nhảy lên, đao quang kiếm ảnh, nhưng không còn quan hệ với nàng.
Không đi hoàng cung, mà là trở về Minh vương phủ.
Lúc này Minh vương phủ cũng loạn làm một đoàn, máu tươi bên trong đã tràn đến cửa.
Khi đi vào cửa nàng nhìn thấy quần áo mọi người nhiễm đầy máu thì cảm thấy thạt ngoài ý muốn. Nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch trở lại, quần áo vương đầy máu, nhưng không có một tia chật vật, mọi người tiến lại gần.
Khinh Âm và Cổ Điệp nhìn Nhan Nhiễm Tịch vẻ mặt khẩn trương, Cổ Điệp hỏi: "Tiểu thư, ngươi làm sao? Xảy ra chuyện gì? Có bị thương hay không?"
Các nàng biết rõ thực lực của Nhan Nhiễm Tịch, có thể làm nàng bị thương cũng không có mấy người, nhưng người biến thành cái dạng này thật sự thực dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm.
"Không ngại." Bộ dáng lạnh nhạt vẫn như trước nhìn về phía bên Trì Ngưng Liên và Bạch Ngạn Túng thản nhiên nói: "Cung yến xuất hiện thích khách, Vương gia bị thương, thoạt nhìn rất nghiêm trọng." Nói xong xoay người đi về Tịch Uyển.
Hai người kia nghe xong thì không còn bình tĩnh, Bạch Ngạn Túng tiến lên, vừa muốn túm áo Nhan Nhiễm Tịch đã bị một chưởng phong của Cổ Điệp cản lại, thanh âm Khinh Âm lạnh lùng vang lên: "Tiểu thư mệt mỏi, các ngươi nên đi hoàng cung trước, chậm thì không tốt."
Một câu khiến Bạch Ngạn Túng hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng vân đạm phong khinh đang rời đi kia, sau đó lập tức lôi kéo Trì Ngưng Liên chạy vội ra ngoài.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |