← Ch.05 | Ch.07 → |
Hôm sau, thẳng đến khi mặt trời lên cao, Liễu Lục Phi mới tỉnh dậy.
Nghiêng người, nàng nhịn không được rên rỉ, là ai, là ai đem nàng quăng xuống dưới vó ngựa? Nàng cảm thấy chính mình như bị tuấn mã dũng mãnh nhanh nhẹn giẫm lên một phen, giờ phút này xương cốt toàn thân đều kháng nghị.
Nàng đương nhiên không bị tuấn mã giẫm qua, hung hăng khi dễ nàng, là cái người so với tuấn mã còn nhanh nhẹn hơn kia.
Hắn yên lặng rời đi lúc bình minh, giống như mưa rền gió dữ đêm qua, khi đến ào ạt, lúc sau liền vô tung vô ảnh, giờ phút này mặt trời chói chang nhô lên cao, nắng rơi đến cửa sổ, cũng không phải là nắng cả ngày đi?
Nếu không phải ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, Liễu Lục Phi thật muốn nghĩ đêm qua chỉ là giấc mộng.
Nàng chịu đựng gân cốt toàn thân đau, chậm rãi ngồi dậy, kéo xiêm y ở đầu giường mặc vào, cúi đầu nhìn thấy thân mình, trên mặt lửa ồ ạt kéo đến thiêu đốt.
Đêm qua, hắn nếm nàng. Chưa bao giờ cho bất luận kẻ nào nhìn qua ngực, có nhiều dấu đỏ, tất cả đều là bị môi hắn hôn, cọ xát thành dấu, hắn giống như kiểm tra người, môi hắn nóng như lửa.
Nghĩ vậy, Liễu Lục Phi chỉ cảm thấy nhiệt xông lên mặt, một trận khô nóng.
Trước khi hắn đi, trong bóng đêm trước khi bình minh tới, thân ảnh cao lớn di động im lặng, không vang lên tiếng động, sau đó trục trịch trở lại trước giường, lẳng lặng đứng đó một lúc lâu.
Nàng kỳ thật đã tỉnh, nhưng không biết nên đối mặt hắn như thế nào, khiếp đảm giả bộ ngủ, mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh, hắn đứng sau lưng cũng không biến mất, không có tiếng vang, cũng không có động tĩnh.
Sau đó, hắn rất nhẹ rất nhẹ, sờ soạng một chút tóc dài rối tung sau lưng nàng.
Một chút kia nhẹ như gió, lông chim, nếu nàng không phải hoàn toàn thanh tỉnh toàn thân lại khẩn trương, có thể xem nhẹ chuyện kia, đây thật sự là nam nhân mãnh liệt thô bạo đêm qua sao? Có thể hung hãn như thế, lại ôn nhu như thế.
Chỉ chốc lát sau, mặc dù không nghe tiếng bước chân, nhưng cửa nhẹ nhàng khép lại, hắn rời đi, để lại nàng hoang mang hỗn loạn đến cực điểm ở trên giường, trước bình minh nằm trằn trọc.
Nàng mơ hồ biết hắn thích nàng, nhìn thấy hắn đến quấn quít lấy nàng cùng nàng nói chuyện phiếm, đùa giỡn, liền đủ hiểu được, có người ngoài miệng nói đi Lục Xuân lâu, thời gian này lại chưa từng thấy đi.
Nhưng thích thì thích, hắn bề ngoài tục tằng mãnh liệt, miệng là không buông tha người, nhưng khi ở chung, hắn quả thực có giữ lễ, đối với nàng thậm chí có vài phần kính sợ cùng tôn trọng, đêm qua hết sức lông bông quả thực rất...rất..
Rất không giống hắn. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Tuy rằng mỏi mệt, nhưng nàng không thể tiêp tục ngủ, ở trên giường lăn qua lộn lại, khiến cho chính mình càng mỏi mệt, thẳng đến khi trời lên cao, tiếng bước chân Bảo Trụ vang lên bên ngoài, mới đứng lên.
"Đại phu, hôm nay muốn nghĩ ngơi tiếp sao?" thấy Liễu Lục Phi còn không mở cửa phòng, Bảo Trụ ở ngoài cửa có điểm kinh ngạc hỏi.
"Ách...ta đã muốn đứng lên, ân......" bên trong truyền đến tiếng nói rất không có tinh thần, còn có câu rên rỉ khả nghi, giống như gân cốt bủn rủn, dường như đứng dậy đều khó khăn.
Lúc này đây đại phu uể oải không phấn chấn thật đúng là lâu, nhất định là chén thuốc hắn tỉ mỉ nấu không có hảo hảo uống hết, vốn nghĩ Nhạn thiếu gia rất có năng lực, kết quả cũng..
Cửa phòng mở một chút, Bảo Trụ vừa thấy, hoảng sợ vội vàng nói, "Đại phu vẫn nên nghĩ ngơi thật nhiều, đem tinh thần dưỡng lại, có việc gì ta sẽ tiếp đón, không cần lo lắng"
"Ta không sao."
Khi sắp chết ai cũng nói mình không có việc gì, Bảo Trụ cũng muốn học tính xem thường của nàng, "Đại phu, người đi vào đi nghỉ đi, đằng trước cứ giao cho ta."
Khổ khuyên nửa ngày, cuối cùng khuyên được Liễu Lục Phi trở về, Bảo Trụ vội vàng đi đến phòng khách phía trước, một mặt trong lòng nhịn không được nói thầm.
Gần đây tuy rằng không ra quá cửa y quán, nhưng hàng xóm đến gõ cửa xin dược vẫn không thiếu, y quán bọn họ chỉ là biết cảm mạo ho khan, những loại tiểu bệnh này không phải là dân chúng thường xuyên bị hay sao? Đại phu vì chuyện phụ thân bị trục xuất ra khỏi Thái y quán vẫn canh cánh trong lòng, có chí tiến thân, nhưng là, chiếu cố tốt dân chúng, có thể chiếu cố tới hoàng thượng, các quý tộc quốc công hay sao? Bao nhiêu dân chúng, chẳng lẽ tất cả đều dựa vào một mình nàng a!
Nói thầm thì nói thầm, đến đằng trước, quả nhiên đã có vài phụ nhân mang theo trẻ nhỏ đứng bên ngoài chờ, Bảo Trụ mở cửa cho họ tiến vào, một mặt hoang mang nhìn xung quanh một chút.
Kỳ quái, Nhạn thiếu gia đâu? Bình thường lúc này hắn đã đến đây a. Hôm nay có chuyện gì xảy ra, mọi người đều toát ra một chút kỳ quái?
Bọn nhỏ tranh cãi ầm ĩ, nhóm lề mề lại toái miệng nói chuyện phiếm, vừa thấy quá ngọ, cơm trưa của Bảo Trụ là bánh bao đại thẩm đưa, cùng một ly trà nóng, một mặt ăn, một mặt viết thư, một trận ồn ào bên ngoài làm hắn chú ý.
"Bảo Trụ, Bảo Trụ, ngươi nghe chưa?" Đại thẩm vừa xem xong bệnh đi vòng vèo, xông vào, lớn giọng cất cao, biểu hiện kinh ngạc, " Bên ngoài đều nói, đêm qua Cửu vương gia xảy ra chuyện! Lúc này phủ cửu vương gia đang tìm thủ phạm, Liễu đại phu chắc không có việc gì đi?"
Bánh bao mới cắn có hai ngụm rời tay, rơi xuống bàn. Bảo Trụ há hốc mồm, "Cửu vương gia đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì ?"
"Không biết được, mọi người đều đang đoán. Trong cung phái người đến Vương phủ, sau đó, nghe nói tiểu vương gia phát cuồng! Đem bọn hạ nhân chiếu cố không chu toàn bắt tra tấn, kỳ quái, lúc trước rõ ràng nghe nói tiểu vương gia cùng vương gia bất hòa.... Ta đã nói đó thôi, dù sao máu thủ tình thâm, phụ tử thân tình...."
Đại thẩm phát huy công lực cao thâm báo cáo, nước miếng tung bay, thao thao bất tuyệt nói tiếp, Bảo Trụ miệng há càng lớn, hai mắt trừng thẳng, quả thực nghe được chuyện lạ.
"Vậy đại phu trong Vương phủ..."
"Tiểu vương gia tức giận đến muốn lấy đầu bọn họ! Đều áp giải đên địa lao! Liễu đại phu đâu? Có khỏe không?"
Đại thẩm đối với hương thân phụ lão đang nghe giảng giải thao thao bất tuyệt, vài đại hán uy nghiêm phía sau xuyên qua đám người, đẩy đại thẩm ra đi đến, hướng về phía Bảo Trụ hỏi, "Liễu đại phu đâu? Kêu nàng ra đây!"
Tuy rằng thực lạ mặt, nhưng xem vẻ mặt cùng phục sức của bọn hắn, Bảo Trụ trong lòng thất kinh, Đó nhất định là người trong cung phái đến.
"Ta...đại phu chúng ta xuất môn đi, đi hái thuốc." hắn cuống quít đáp lại.
Phía sau hắn một tiêng nói kinh ngạc thêm vào, "Đi hái thuốc? Kế tiếp có phải ngươi nói ở chỗ nào trong núi cũng không biết?"
"Ách...đại phu..." nháy mắt Bảo Trụ mồ hôi đầy đầu.
"Không có việc gì, Bảo Trụ." Liễu Lục Phi một thân tố y, trấn định đi ra, nàng đối mặt vài tên đại hán không hề sợ hãi, lạnh nhạt hỏi, "Chư vị đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?"
Giọng nói rất nhã nhặn, âm lượng không lớn, ánh mắt mọi người toàn bộ đều tụ tập trên người nàng.
Người tới cũng không dự đoán được đại phu là một cô nương trẻ tuổi như vậy, sửng sốt một lát mới hoàn hồn nói, "Là Liễu đại phu sao? Thỉnh đi cùng chúng ta một chuyến."
"Đi chỗ nào?" tuy rằng nàng sớm đã biết đáp án.
"Phủ Cửu vương gia."
Mày liễu giương lên, "Vì sao? Ta ngày trước mới đi."
"Không cần hỏi nhiều, chỉ cần đi theo chúng ta."
"Đại phu...." Bảo Trụ vẻ mặt lo lắng, nhịn không được muốn khuyên can
Lần này đi, đa phần là hung. Không biết vì sao, Bảo Trụ có dự cảm xấu
Liễu Lục Phi giơ bàn tay trắng nõn lên, làm cho Bảo Trụ không nói nữa, nàng tự hỏi
"Được, ta đồng ý đi cùng các ngươi một chuyến." nàng ngẩng đầu, hoang mang hỏi, "Ta cũng không biết bệnh nhân của ta xảy ra chuyện gì? Tình huống khẩn trương thế nào, chẳng lẽ Thôi đại phu trong phủ không thể xử lý sao? Trong lúc đó, chuyển biến xấu tới mức nào, hai vị có thể nói không?"
"Không phải chuyển biến xấu." Đại hán đè thấp cổ họng, thần sắc nghiêm trọng, "Là đã chết."
Liễu Lục Phi đã tới phủ vương gia nhiều lần như vậy, lần này đặc biệt khác, một bước tiền vào cửa, một cỗ hàn ý từ sau lưng hiện đến.
Đây không phải phủ vương gia nàng quen thuộc sao? Không khí ngày thường tuy không thể nói hòa thuận vui vẻ, nhưng ít ra còn có người lui tới, giờ phút này lại giống Quỷ vực, không hề có hơi thở con người, yên tĩnh đến lông cốt dựng đứng.
Tiến vào sảnh chính, chỉ thấy cửa phòng khách có hai gã đại hán như tháp sắt, sâm nghiêm túc mục, trang sức bên trong như khăn thêu trải bàn, chậu hoa đều vứt bỏ, vải trắng giăng lên, cái bàn sửa lại thâm lam bố tráo, là bộ dáng chuẩn bị tang sự.
Người trong đại sảnh còn không thiếu, nhưng phi thường im lặng, Nhạn Cận Thần đã thay quần áo màu trắng ngồi ở một bên, bên cạnh là quan viên trong cung phái tới đang thấp giọng nói chuyện với hắn, trên mặt hắn không có biểu tình, nhưng khi thấy thân ảnh nàng vừa vào đại sảnh, ánh mắt sáng ngời nhìn
Cặp mắt hung hãn của hắn có chút đỏ
".... kế tiếp, toàn bộ là lễ bộ thượng thư tự mình chủ trì, buổi chiều Lí thượng thư sẽ đến thả, cùng tiểu vương gia thương lượng...."quan viên trong cung thấp giọng báo cáo.
Bàn tay to của Nhạn Cận Thần vung lên, mở miệng nói, "Tùy tiện các ngươi, ta không muốn quản."
"Tiểu vương gia, ngài là con trai trưởng, lại là đơn truyền, trong phủ hiện tại ngài nên làm chủ..." quan viên tận tình khuyên bảo
Lời này các ngươi muốn nói lần thứ bao nhiêu mới đủ? Nhạn Cận Thần đột nhiên tức giận, âm điệu thô rát khiến cho mọi người đột nhiên cả kinh."Nếu ta thực làm chủ như các ngươi nói, cũng đừng ngăn ta. Đem những kẻ ngu xuẩn kia chém rồi chôn cùng đi!"
Sắc mặt mọi người đại biến, đều đứng lên khuyên bảo
"Không được a!"
"Vương gia cân nhắc..."
"Bọn hạ nhân là vô tội, chúng ta biết Vương gia hiếu thuận lão Vương gia, giờ phút này tâm tình nhất định bi thương, chỉ là trăm ngàn lần đừng lạm sát kẻ vô tội."
"Đúng vậy, như thế lão vương gia chết cũng không nhắm mắt!"
"Bi thương? Hiếu thuận? Các vị đây giảng như thế nào ta nghe không hiểu?" Nhạn Cận Thần cười lạnh, cười làm cho người ta lông cốt dựng thẳng, "Ngươi nói bọn họ vô tội? Thật khen ngược, ta còn muốn hỏi cho rõ ràng, lão vương gia ngày hôm qua còn có thể cùng ta ầm ĩ một trận, mắng người đến trung khí còn mười phần, như thế nào qua một đêm đã chết?"
"Cái này...." Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào, nửa ngày mới có người ngập ngừng nói, "Bệnh tình chuyển tiếp đột ngột, tựa hồ nên hỏi đại phu..."
Nhạn Cận Thần ý cười còn lạnh hơn, "Tốt thôi, đem Thôi đại phu, Sở đại phu cùng với vài gã sai vặt, tỳ nữ thường ngày phụ trách nấu thuốc kêu lên cho ta."
Lời vừa nói ra, trong phòng một trận yên tĩnh, mọi người ngay cả thở cũng không dám.
Nói trắng ra, bất quá chính là tiểu vương gia khó thở muốn hả giận, nhưng người bình thường hả giận bất quá chỉ mắng hai câu đánh xong liền thôi, vị tiểu vương gia này trong cùng một ngày lại muốn máu chảy nhiều thêm. Người có liên quan sớm đã đến, lúc này bị gọi vào, nhẹ một chút thì bị đòn hiểm ép hỏi, nặng thì...không ai biết kết cục sẽ như thế nào.
Nhưng giờ phút này không ai dám cãi vương gia mới nhận chức chủ tử, kéo dài ngược lại càng làm cho Nhạn Cận Thần thêm căm tức, cho nên, sau một lát, một đám hạ nhân sắc mặt hoảng sợ đều đến, người người sắc mặt ảm đạm, còn có người trên người tựa hồ dẫn theo thương.
Hết sức hỗn loạn, tất nhiên sẽ không có ai chú ý tới Liễu Lục Phi, nàng lặng đi đến bên cạnh Thôi đại phu.
"Các ngươi ai muốn nhận nợ? Ai giết lão vương gia?"
Câu hỏi lạnh lẽo vừa hỏi xong, như một đao đâm vào đáy lòng mỗi người, mọi người đều biết nếu hôm nay ai nhận trách nhiệm sẽ thoát khỏi con đường chết.
"Tiểu... Tiểu vương gia, này... Này không phải..." Thôi đại phu khi trả lời khớp hàm còn run lên, "Ngày ấy, lão vương gia rõ ràng..... khi ta đi vào bắt mạch lúc chạng vạng..... vẫn còn tốt...chỉ là có chút...nóng nảy, bởi vì...bởi vì....."
"Bởi vì khi đó hắn mới vừa ầm ĩ một trận với ta? Vừa mắng ta bất hiếu, vô sau vì đại, hắn ngay cả chết cũng không nhắm mắt?" Nhạn Cận Thần lạnh lùng cười, "Phụ tử cãi nhau nên tức giận, qua vài canh giờ lão nhân chết, ngụ ý, Thôi đại phu, ngươi đang trách ta làm cha tức chết sao?"
"Không dám!" Thôi đại phu một tiếng rống vang lên quỳ xuống đất, vội vàng dập đầu, "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám......."
Thôi đại phu đức cao vọng trọng vừa quỳ, mọi người bên cạnh cũng bụp một tiếng quỳ xuống, thị nữ lá gan nhỏ còn khóc lóc
Chỉ có một người vẫn đứng thẳng như cũ, thân hình thon thả gầy yếu, mặc dù không chớp mắt, nhưng tản mát ra khí chất kiên nghị cũng không thể bỏ qua.
"Ngày đó nên đến cứu là ta, trên thực tế, người chẩn bệnh sau cùng cũng là ta, Thôi đại phu, Lưu tổng quản đều là làm việc, nấu dược theo phân phó của ta." Liễu Lục Phi cất cao giọng nói, "Tiểu vương gia muốn trách cứ thì cứ trách ta là được."
Một đôi mắt đen trắng rõ ràng, chống lại một đôi mắt dã thú đỏ lên, Nhạn Cận Thần nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá tiểu nữ tử không biết sống chết trước mặt.
"Ngươi nghĩ rằng ta không dám làm gì ngươi?" tiếng nói của hắn khàn khàn, lộ ra nguy hiểm.
"Đương nhiên không phải." Liễu Lục Phi không nhanh không chậm nói tiếp, "Tiểu vương gia muốn làm cái gì, không tha người bên ngoài xen vào, bất luận đúng sai, mặc kệ sống chết của người khác, không phải sao?"
Này rõ ràng là xem mặt bắt hình dong, Nhạn Cận Thần sắc mặt càng thêm lo lắng.
"Đại phu muốn quản sống chết, cố tình quản người đã chết." hắn lạnh như băng nói, "Lúc trước là ai tràn đầy lòng tin? Người giao cho ngươi lại thành như vậy, ngươi tính làm sao bây giờ?"
"Ta đã cố hết sức, người đã chết không thể sống lại, còn có thể làm sao bây giờ? Cùng lắm thì để mạng lại đền." mặt nàng giương lên, "Tiểu vương gia nếu thật sự muốn giết người đền mạng mới cam nguyện, liền giết ta đi, Thôi đại phu vô tội, không cần lạm sát."
"Được, được lắm."
Nói xong, tuy rằng trong phòng đầy người lại yên tĩnh như quỷ vực, ngay cả một cây kim rớt xuống đều có thể nghe thấy, cái loại không khí quỷ dị này, ép tới không ai dám mở miệng, ngay cả thở cũng không dám.
Mọi người đều đang đợi, đợi Nhạn Cận Thần ngồi ở ghế tử đàn lên tiếng, chỉ cần một câu của hắn, Liễu Lục Phi nhu nhược trước mắt này mạng nhỏ cũng không còn, nói không chừng tiểu vương gia giận lên, có thể tự mình giết chết Liễu đại phu.
Nhưng nếu, mở miệng cầu tình, chết sẽ là chính mình, mọi người tuy rằng hoảng hốt cũng khiếp đảm
"Ngươi muốn làm anh hùng, ta cho ngươi làm. Người tới, kéo xuống cho ta."
"Thiếu, thiếu gia..."
"Tiểu vương gia..."
Gia phó, lễ bộ trong cung đều nhìn sang hắn, lại khó xử nhìn sang Liễu Lục Phi
"Ta nói, kéo xuống cho ta."
Lúc này, Liễu Lục Phi nhìn về phía cửa sổ nhỏ, yên lặng suy tính.
Bởi vì nàng chủ động nhận trách nhiệm, bọn hạ nhân khác chắc là không có việc gì, có thể nghe thấy tiếng bước chân ngẫu nhiên lui tới rất xa cùng tiếng thấy giọng nói chuyện bên ngoài, nàng bị nhốt tại phòng nhỏ trong biệt viện, trên cửa có khóa, từ sau khi tiến vào không ai dám tới gần, chỉ có phòng bếp vụng trộm đến tặng một cái bánh bao, một chén trà xanh.
Cho dù không ra cửa, Liễu Lục Phi vẫn tự hiểu được, thân là đại phu, nàng có bệnh người nhà sẽ vô cùng lo lắng cùng vội vàng xao động, đối mặt với ốm đau thậm chí tử vong sẽ kịch liệt phản ứng. Nhạn Cận Thần là người hay thay đổi cá tính như vậy, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn hết sức thịnh nộ sẽ ngoan cố đem hạ nhân chôn cùng.
Cánh môi hồng cong lên chút cười bi ai, chẳng lẽ đây là số mệnh của đại phu sao? Cứu sống bệnh nhân phúc thiên mệnh đại, không cứu được là đại phu không hết sức, học nghệ không tinh.
Mấy năm trước, phụ thân nàng bởi vì không thể đúng lúc cứu sống Mỗ quý phi, bị hoàng gia giận chó đánh mèo, thiếu chút nữa mất đầu, bị đánh hơn mười đại bản, đánh cho hấp hối, bị đuổi ra Thái y quán, vĩnh viễn không mướn người.
Đáng thương một thế hệ danh y, mặt xám mày tro trở về nhà cùng lúc chiêu bài y quán bị sách xuống dưới chém thành mảnh nhỏ ném vào lửa thiêu, thanh danh Liễu y quán bị hủy chỉ trong chốc lát, phụ thân nàng bệnh không dậy nổi, mấy tháng sau hậm hực mà chết.
Trước khi lâm chung, hắn đối với con gái một lời thấm thía nói, "Làm trâu, làm ngựa, làm hạ nữ, dân đen...đều tốt hơn so với làm đại phu, ngươi sớm lập gia đình sống những ngày bình an, Liễu y quán.... để nó lại phía sau đi."
Nàng không nghe theo di ngôn của phụ thân, nhìn hàng xóm láng giềng chịu đau khổ vì những bệnh nhỏ, từ nhỏ mưa dầm thấm đất lại có tài năng nên không đành lòng nhìn, chậm rãi từng bước một, chung quy đến cục diện ngày hôm nay.
Nhân tâm nhân thuật thì như thế nào? Dù cho y thuật có tốt, vẫn như cũ không thể chống lại thiên mệnh, nếu nàng nhất định mạng của nàng ở trong tay Nhạn Cận Thần, nàng cũng chấp nhận
Mắt thấy ánh trăng chậm rãi ngã về tây, đã qua canh hai, tiếng vang bên ngoài sớm yên lặng, Liễu Lục Phi ngồi ngay ngắn ở tiểu thất, đắm chìm trong suy nghĩ cũng thật sự mệt mỏi, từ đêm qua đến nay đã một ngày, nàng cũng ép buộc đủ, một cỗ buồn ngủ thổi đến, nàng nằm nghiêng trên ghế dài trước cửa sổ, nhắm lại hai mắt
Ngủ đi, ngủ đến bất tỉnh cũng tốt, chẳng qua, tin tức rơi vào tay y quán, hàng xóm láng giềng không nói, Bảo Trụ có khả gấp đến độ khóc, nàng tựa hồ có thể nhìn thấy trên mặt thanh tú của Bảo Trụ treo đầy nước mắt, nhịn không được nửa mộng nửa tỉnh thở dài một hơi, đứa nhỏ này tuổi còn ít, đổi nghề cũng còn kịp, hắn khéo tay lại cẩn thận, học thợ mộc, học điêu khắc.... cái gì cũng tốt, nàng rốt cuộc cũng có thể hiểu được lúc ấy phụ thân trước khi lâm chung liều mạng một hơi cũng muốn khuyên nàng đừng học nghề y.
Tâm tư đang dao động trôi nổi hết sức, có cái thân ảnh cao lớn cũng chầm chậm hiện lên, tính tình hắn như vậy, tương lai ai có thể chiếu cố trấn an hắn? Hỉ nộ vô thường, hơn nữa tính tình dữ dằn, nóng tính hư vượng công tâm, tuy nói thân mình khỏe mạnh, nhưng lâu ngày, nhất định xảy ra vấn đề, đên lúc đó ai có thể gần thân hắn, vì hắn khám bệnh đây?
Nàng đau khổ cười cười, khi nào thì, chính nàng nói không chừng ngay cả thái dương ngày mai cũng không thấy, tính mạng nằm trong tay Nhạn Cận Thần, vẫn lo lắng cho hắn?
Ngốc a, thật là khờ, Liễu Lục Phi thông minh cả đời, giờ phút này nhưng lại ngốc thành như vậy
Trời đã sớm vào thu, ban đêm lạnh, nàng ở ghế dài cứng rắn cuộn thân mình, chống đỡ hàn ý, lẽ ra trong ngoài giáp công như vậy, nàng hẳn là ngủ không được, nhưng nàng mệt cực kỳ trằn trọc sau một lát lâu, ngủ thật sâu.
Cho nên, cũng không nhận thấy được thân ảnh cao lớn từ trong suy nghĩ của nàng trôi ra, giờ phút này lặng lẽ tới gần, ở bên cạnh nàng
Bộ dáng nàng ngủ, thật đơn thuần, thật non nớt, căn bản không giống đại phu như có thể đem tính mạng bệnh nhân gánh vác trên người, nắm giữ ở trong tay, cũng không như người lấy thân mình ra, đem trách nhiệm nhận lấy trên người.
Nhưng nàng vẫn làm được, hơn nữa, cũng không có sợ hãi đến khóc thầm, ngược lại ở hoàn cảnh lạ lẫm tự tìm mục đích để ngủ.
Thế nhưng hắn lại không ngủ được, giống như một dã thú khổn khổ, ở Vương phủ yên tĩnh như quỷ vực một hồi lâu vẫn không thể ngủ say.
Mắt thấy nàng sợ lạnh lui lại, Nhạn Cận Thần giữ lấy thắt lưng, hai tay ôm lấy thân mình nhu nhược như cành liễu của nàng.
Nàng hướng trong lòng ấm áp của hắn nhích lại gần, lông mi khẽ run, chậm rãi giơ lên, một đôi mắt hạnh bao hàm buồn ngủ yên lặng nhìn hắn một cái.
Nhạn Cận Thần không có mở miệng, cũng chỉ yên lặng nhìn nàng một lát, cả hai đều vừa lòng, lại lần nữa nhắm mắt ngủ.
"Ngươi chắc chắn ta sẽ không giết ngươi như vậy sao ?" Nhạn Cận Thần thì thào nói nhỏ, giống như đang hỏi nàng, cũng là tự hỏi.
Sau đó thiên hạ trong lòng cũng ngoan ngoãn ngủ, dường như chuyện lớn cũng không quản, cũng khó trách, hai ngày nay mệt chết nàng, nhất là đêm qua.
Đem nàng ôm đến trên giường, động tác buông ra ôn nhu không thể nghĩ được, tuyệt đối không có ai tin tiểu vương gia lúc này cùng người lúc nổi giận, thậm chí muốn lấy đầu người là cùng một người.
Nhạn Cận Thần kéo chăn qua giúp nàng, chăn tuy rằng là chăn bông thô, nhưng nàng ở bên trong cảm giác thật ấm, thật thoải mái, giống như có một cỗ lực hấp dẫn, triệu hồi hắn.
Chần chờ một lát, hắn đem áo ngoài cởi, lén lút lên giường, nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ đánh thức thiên hạ đang ngủ.
Giường rất nhỏ, chăn cũng không đủ lớn, hắn chen chúc bên người nàng, cánh tay dài duỗi ra, đem nàng tiến vào trong lòng, một cỗ lo lắng mang theo thản nhiên, hơi thở quen thuộc của nàng như một làn khói nhẹ tiến vào trong mũi hắn.
Chính là hương vị này làm cho hắn bị hấp dẫn, làm cho hắn mê mẩn, làm cho hắn vài canh giờ trước tức giận đến muốn giết nàng giờ phút này lại tan thành mây khói, hắn thầm nghĩ ôm nàng hảo hảo ngủ một giấc, có chuyện gì, để đến mai rồi nói sau.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |