Tư Thế 69
← Ch.101 | Ch.103 → |
"Ứm~"
Hoa huyệt bị đầu lưỡi l●❗●ế●ɱ đến tê dại. 〽️_ô_п_🌀 nhỏ mượt mà lập tức vặn vẹo muốn thoát khỏi 👢𝐢ế●𝐦 láp.
"Đừng 𝐥-iế-〽️, đau quá~~."
Thanh âm Cố Miên rц.п ⓡẩ.𝖞 nói.
"Miên Miên, khi em nhân lúc tôi ngủ ăn vụng gậy thịt hình như không nói như vậy."
Khóe miệng Phó Dư ngoéo một cái, sau đó lột bỏ quần lót cô. Tiếp theo nhắm ngay âm đế dùng sức hút duẫn.
"A a a...Đừng hút nơi đó... Ah..."
Hoàn toàn không giống cảm giác đau thấu tim gan của lần đầu tiên. Cố Miên cảm thấy âm đế thảm thương của mình sắp bị Phó Dư hút hỏng rồi. Nhưng mà loại cảm giác này ngược lại làm Cố Miên cảm thấy rất 🎋_í_ⓒ_♓ ⓣ_𝒽_í_🌜_♓. Chỉ muốn hắn cứ như vậy làm hư cô.
"Miên Miên khẩu thị tâm phi. Rõ ràng em rất thích bị tôi làm thế này."
Phó Dư lột quần lót cô ra trực tiếp cắm đầu lưỡi vào hoa huyệt nhỏ hẹp bắt chước động tác tính giao thọc vào 𝐫ú.ⓣ 𝖗.a trêu chọc.
Hai chân Cố Miên 𝖗·𝖚·𝐧 𝓇·ẩ·ⓨ lợi hại. Không thể không thừa nhận động tác của hắn quả làm cô chìm trong κⓗ*𝖔*á*𝒾 cả*Ⓜ️.
"Miên Miên, hé miệng hút côn thịt tôi."
Thanh âm Phó Dư từ dưới thân truyền đến.
"Tôi, tôi không hàm được."
Cố Miên sợ hãi nói. Côn thịt Phó Dư lớn như vậy làm sao cô nuốt hết được.
"Ngoan, em có thể."
Phó Dư dùng đầu lưỡi điên cuồng quấy phá hoa huyệt cô.
Cố Miên có chút băn khoăn. Thôi, Phó Dư làm mình thoải mái như vậy. Nếu mình không làm gì đáp lại hắn thì thật là hết nói nổi.
Vì thế cô nỗ lực há to miệng, tận hết khả năng đem côn thịt nuốt xuống. Hai má cô thu hẹp, dùng sức hút duẫn giống như muốn hút tất cả ⓣï●𝓃●♓ 𝐝●ịc●𝒽 hắn vào trong khoang miệng.
Sau đó cô theo bản năng di chuyển đầu, một trên một dưới ѵ𝐮*ố*🌴 ѵ*𝐞 côn thịt Phó Dư.
Phó Dư không ngờ Cố Miên mất đi ký ức mà vẫn 𝒹·â·Ⓜ️ đãn·g như vậy. Hắn rất nhanh không khống chế được chính mình nhẫn tâm cắm thẳng côn thịt vào miệng nhỏ cô.
Cố Miên bị động tác thô bạo này làm đến không kịp hô hấp. Chỉ thấy côn thịt hắn trong miệng cô nhanh chóng thọc vào 𝐫·ú·† 𝖗·𝖆 vài cái, mặt trên côn thịt nước dãi phủ đầy. Miệng nhỏ không kịp nuốt nước dãi, nước dãy tích tụ theo khóe miệng chảy xuống. Thoạt nhìn rất đáng thương.
Hoa huyệt bị đầu lưỡi và ngón tay Phó Dư đùa bỡn miệng lại bị côn thịt cắm làm lòng Cố Miên như có thứ gì đó lấp đầy.
Bỗng đầu lưỡi Phó Dư nhắm ngay thịt non dùng sức hút duẫn. Vị trí này thật sự là điểm mẫn cảm của cô. Cô bị hắn ɱ-ú-т như vậy dần dần chịu không nổi.
"Ngô ngô ~"
Hai mắt Cố Miên trừng lớn, hoa huyệt s_𝖎ế_ⓣ c♓_ặ_ⓣ cô rút. Nháy mắt đại lượng ◗â_Ⓜ️ thủy từ chỗ sâu trong hoa huyệt phọt ra. Cuối cùng toàn bộ đều bị Phó Dư nuốt vào bụng.
Cao trào qua đi, Cố Miên càng hàm không được côn thịt Phó Dư. T_𝖍â_n 🌴_♓_ể cô bị hắn kéo đến. Hai chân quấn quanh eo kiện cường, côn thịt không báo trước xuyên vào.
Có 🅓â·ⓜ thủy dư thừa bôi trơn, côn thịt Phó Dư lập tức vọt vào không trở ngại.
"Thoải mái không?" Giọng hắn khàn khàn hàm chứa d-ụ-🌜 𝐯-ọ-𝖓-🌀.
"A... a... a... Thật lớn..."
Cố Miên không kịp trả lời hắn, cô cảm thấy hoa huyệt mình sắp bị hắn thao vỡ.
"Miên Miên muốn tôi гú_🌴 𝖗_🅰️ sao?"
Tay Phó Dư chống bên cạnh người cô. Vừa nói hắn vừa rút côn thịt ra một cách chậm rải. Gân xanh chồng chất ⓒ.ọ ⓧ.á.𝐭 hoa huyệt và thịt non. Cố Miên thoải mái khẽ hừ một tiếng.
Cố Miên lo lắng Phó Dư thật sự rút côn thịt ra nên liền vội vàng dùng hai chân cuốn lấy eo Phó Dư. Không cho hắn tiếp tục.
"Không, không cần r●ú●𝐭 𝖗●a."
Thanh âm Cố Miên 𝖒-ề-ⓜ mạ-1.
Cô vừa dứt lời, côn thịt thô to liền 𝒽𝐮𝐧*𝖌 𝒽*ă*ռ*𝐠 xỏ xuyên nhục huyệt.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |