30: Hồn Khí 2
← Ch.29 | Ch.31 → |
Mộ Vinh Hiên mất vợ từ sớm, chỉ có hai cô con gái là Mộ Vân và Mộ Linh Phi, ông luôn hết mực yêu thương họ.
Bây giờ ông gọi người hầu đến mời Mộ Tử qua, rõ ràng là muốn đòi lại công bằng cho con gái mình.
Bạch Vi sợ con gái chịu thiệt, nhất quyết đợi Mộ Dung Thừa về rồi mới cho Mộ Tử đi.
Mộ Tử khinh thường điều đó.
Mộ Dung Thừa có hôm nào về nhà mà không phải giữa đêm? Cho dù anh ta thực sự làm theo yêu cầu của Bạch Vi và quay về ngay lúc này, thì trên đường đi sẽ mất bao lâu? Nếu gặp tắc đường thì sao?
Mộ Tử nhiều lần khẳng định với Bạch Vi rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, rồi theo người hầu đến biệt thự phía trước.
Trên đường đi, người hầu nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm.
Vẻ mặt Mộ Tử thản nhiên, đôi mắt trong sáng thoáng nở một nụ cười nhẹ, trông ngoan ngoãn và đáng yêu, như thể không hề biết rằng mình sắp gặp rắc rối lớn.
Trong lòng người hầu thầm thở dài: "Haiz, tiểu thư Mộ Tử lại sắp bị ức hiếp nữa rồi.
"
Người hầu trong nhà họ Mộ đều biết, hai chị em nhà này kiêu căng, hống hách, ai mà dám đắc tội với họ thì người đó chắc chắn gặp rắc rối lớn!
!
Mộ Tử bước vào phòng khách, cảm nhận ngay một ánh nhìn đầy thù địch quét về phía mình.
Không cần nghĩ cũng biết đó là Mộ Linh Phi, còn người bên cạnh đang hả hê chắc chắn là Mộ Vân.
Mộ Tử không bận tâm đến hai người này, mà tập trung vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Mộ lão gia phong lưu cả đời, khiến cho các con trai của ông có sự chênh lệch tuổi tác khá lớn.
Người con trai út là Mộ Dung Thừa chỉ mới 24 tuổi, trong khi Mộ Vinh Hiên, con trai cả của nhà họ Mộ, năm nay đã hơn 50 tuổi.
Ông bảo dưỡng khá tốt, chỉ có thân hình hơi phát tướng, nét mặt hiền hậu, trông giống như một vị trưởng giả từ bi và hòa nhã.
"Tử Tử.
" Mộ Vinh Hiên vẫy tay gọi Mộ Tử, nở nụ cười ấm áp, hỏi: "Sức khỏe đã khá hơn chưa?"
Mộ Tử mím môi, có vẻ hơi ngượng ngùng cười nhẹ, "Đã đỡ hơn rồi ạ.
"
Mộ Vinh Hiên nói: "Dạo gần đây chú đi họp ở tỉnh ngoài, chuyện của cháu chú cũng vừa mới biết, sau này đừng làm chuyện dại dột nữa.
Ở ngoài có gì ấm ức thì phải nói với người nhà, đừng đùa giỡn với tính mạng của mình.
"
Không một lời nhắc đến việc con gái ông bị thương.
Mộ Linh Phi ngồi bên cạnh tỏ rõ sự không hài lòng, hờn dỗi đẩy nhẹ cánh tay của Mộ Vinh Hiên, nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn nghiêm khắc từ ông.
Mộ Linh Phi bĩu môi, mặt đầy tức giận.
Mộ Tử làm như không thấy, nhẹ giọng nói: "Làm mọi người lo lắng rồi.
"
Dù biết rõ những người này không quan tâm sống chết của Mộ Tử, nhưng những lời khách sáo này vẫn cần phải nói.
Quả nhiên, Mộ Vinh Hiên lại mỉm cười, như một người cha nhân từ, "Cháu còn nhỏ, nhất thời hành động bốc đồng là khó tránh, không sao là tốt rồi.
"
Ông dừng lại một chút, liếc nhìn hai cô con gái bên cạnh rồi nói tiếp: "Mấy ngày trước, Mộ Linh Phi bị ngã rách môi, bác sĩ bảo nếu nặng thêm chút nữa, có lẽ răng cũng sẽ lung lay.
Các cháu còn nhỏ, ở nhà có tranh cãi chút cũng là chuyện bình thường, nhưng mà nếu động tay động chân thì thật không phải phép.
"
Sau khi nói xong, Mộ Vinh Hiên nhìn Mộ Tử, ánh mắt có phần nghiêm nghị.
Không hổ danh là một quản lý cấp cao, lời nói vừa có tình vừa có lý, pha lẫn sự nghiêm khắc.
Mộ Tử mở to đôi mắt ngây thơ như nai con, vẻ mặt vô tội pha chút bối rối, lẩm bẩm: "Mộ Linh Phi ngã nặng đến vậy sao! "
"Đừng có mà giả vờ! Rõ ràng là do mày đẩy tao!"
Mộ Linh Phi tức giận hét lên, làm rách vết thương trên môi, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, cô đau đớn kêu lên.
Mộ Tử giật mình, lùi lại nửa bước, giơ tay lên nói: "Mộ Linh Phi, vết thương của tôi vừa lành, cổ tay còn yếu lắm, không thể nào đẩy ngã cô được.
"
Chuyện Mộ Tử say rượu rồi tự cắt cổ tay đã làm náo loạn khắp nơi, cả nhà họ Mộ đều biết.
Da thịt cô trắng mịn, nhưng vết sẹo đỏ rực trên cổ tay lại trông vô cùng đáng sợ.
Sự tương phản đó càng làm nổi bật sự yếu ớt của cánh tay, trông như chỉ cần nhẹ nhàng bẻ là gãy, thì làm sao có thể đẩy ngã Mộ Linh Phi, người rõ ràng cao lớn hơn cô?
Không ai tin chuyện đó.
Bao gồm cả Mộ Vinh Hiên.
Mộ Linh Phi sốt ruột chỉ vào Mộ Vân hét lên: "Chị gái tôi tận mắt thấy cô ta đẩy tôi!"
← Ch. 29 | Ch. 31 → |