Truyện:Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị - Chương 301

Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị
Hiện có 417 chương (chưa hoàn)
Chương 301
(13) Nam chủ mạt thế lại hắc hóa
0.00
(0 votes)


Chương (1-417 )

Edt: Nhan

"Thằng nhãi ↪️ⓗế●ⓣ tiệt, đây là mày tự tìm 𝐜.𝐡.ế.𝖙!" Tên vạm vỡ vung dao về phía Tư triệt.

Hắn ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ né, nhưng không nghĩ tới thiếu niên gầy gò kia thế mà không nhúc nhích.

♓-υⓝ-🌀 ♓ă-ռ-🌀 chém xuống một đao, cắm trên bả vai thiếu niên, 𝐦-á-ⓤ lập tức chảy ra ồ ạt!

Tên vạm vỡ ngẩn người, người bình thường đều sẽ trốn, thằng này có gì đó là lạ......

Sắc mặt Tư Triệt trắng bệch nhưng lại cực kì bình tĩnh, ngay khi dao rơi xuống đã đ●â●Ⓜ️ thanh dao trong tay vào phần bụng gã kia.

Từ đầu tới cuối, hắn không xê dịch đi đâu cả, dễ dàng dùng một chiêu khống chế địch -- nếu như xem nhẹ con dao vẫn đang cắm sâu trong vai hắn.

"Mày, mày......" Gã kia che phần bụng, hoảng sợ trừng thiếu niên, "Mày là zombie? Không, 〽️á*𝖚 của mày màu đỏ...... Mày là ai, sao lại không sợ đau?"

"Không phải không sợ đau, chỉ là đã quen mà thôi." Khuôn mặt Tư Triệt tái nhợt, lạnh nhạt nâng một tay lên, nắm chặt chuôi dao trên vai, dùng lực rú·ⓣ г·🔼 khỏi người mình.

Hắn nắm dao trong tay, hoàn toàn mặc kệ ɱ.á.u chảy ồ ạt, nhuộm đỏ áo khoác trông rất đáng sợ.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía ba tên còn lại đang kinh ngạc, "Còn muốn tiếp tục không? Các ngươi có thể cùng lên, tiết kiệm chút thời gian."

"Chúng ta đi!"

Tên vạm vỡ che lấy phần bụng, lảo đảo lui lại, không hiểu sao có chút sợ hãi, "Thằng này quá tà môn! Đại ca, các anh, chúng ta đi mau!"

Ba người khác khoác túi lên lưng, quay đầu muốn chạy.

Tư Triệt đột nhiên mở miệng: "Để túi lại."

Ba người hai mặt nhìn nhau, tên cầm đầu nắm chặt túi trong tay, lớn tiếng nói: "Thằng nhãi ranh! Mày đừng có được voi đòi tiên!"

Tư Triệt thản nhiên nói: "Các ngươi đoạt lời của tôi rồi."

Hắn bước tới gần bọn họ mấy bước, dao trong tay nhuộm đầy Ⓜ️_á_⛎ chính mình, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

"Thằng kia! Tao không tin không gϊếŧ nổi mày!" Tên cầm đầu xông lên, nâng dao nhắm vào l*иg ⓝ·𝖌·ự·𝒸 thiếu niên.

Tư Triệt vẫn như cũ không hề tránh, lưỡi đao đ·â·Ⓜ️ ✌️à·𝖔 𝖓𝖌.ự.𝖈 trái hắn, 𝒸●ắ●ɱ 𝖛●à●0 xương ռℊự*↪️, gần trái tim.

Trên trán hắn chảy mồ hôi lạnh vô cùng đau đớn nhưng mặt lại không có 𝒷ℹ️_ể_υ ✞ì𝓃_ⓗ gì, khi đối phương công kích đồng thời chém dao phay về phía cánh tay đối phương.

Dao phay vốn là của đối phương, mài cực kì sắc bén, chém xuống một đao, cánh tay liền bị cắt đứt.

"A a a a......"

Tiếng thét chói tai thê thảm lập tức vang lên.

Tên cầm đầu ôm tay cụt, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

"Hai người các ngươi, muốn cùng lên không?" Tư Triệt giơ tay lên rút dao phay trên 𝖓𝖌_ự_🌜 ra, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ, hỏi hai gã khác còn đang choáng voáng.

"Đại ca! Anh bị làm sao vậy?!"

Hai tên kia căn bản không dám đáp lại, vội vàng nâng đại ca cụt tay trên đất lên, hoảng hốt bỏ chạy.

Chuyện զυ.á.ⓘ 𝖉.ị trong mạt thế quá nhiều, hôm nay nhất định là bọn họ gặp phải sát tinh!

Mấy người hoảng sợ chạy trốn, chỉ để lại 𝖒á●⛎ đầy đất.

Tư Triệt tiến lên nhặt chiếc túi bị ném xuống đất, một lần nữa cầm vào trong xưởng xe đạp cũ, vỗ vỗ vỗ tro bụi phía trên, đặt bên cạnh thiếu nữ vẫn 𝖍ô-п mê.

Thiếu nữ còn ngủ 𝐦·ê 𝐦·𝖆·n, khuôn mặt ửng hồng, hàng mi đen nhánh như lông vũ hơi cong lên, khéo léo rủ xuống che đậy.

Cô như búp bê thủy tinh khả ái tinh xảo lại yếu ớt vô hại.

Tư Triệt khẽ nhìn cô một cái, ngồi xuống trên mặt đất, yên tĩnh chờ vết thương khôi phục.

Nếu như muốn gϊếŧ 𝖈_𝒽ế_† cô, bây giờ là thời cơ tốt nhất.

Nhưng không biết vì cái gì, hắn cũng không muốn động thủ.

Có lẽ, là bởi vì cô mang đến chút ℊ●ợ●п 𝖘ó●𝖓●ℊ trong cuộc đời tăm tối của hắn, giống như tối hôm qua được nếm thử vị cay, có chút thú vị.

______________________________

Chương (1-417 )