(36) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân
← Ch.175 | Ch.177 → |
Editor: Nhan
Mạc Thanh Đại thấy cảnh này thì có chút kinh ngạc, chuyện gì xảy ra vậy?
Chị Noãn Noãn còn không cười với cô như vậy.
Sao lại đột nhiên thích một cô gái nhà quê lạ mặt?
"Tôi thật sự rất thích cô nha." Kỷ Noãn Noãn nắm chặt tay Khúc Yên, cười đến híp mắt lại, "Chúng ta nhất định là đã quen từ kiếp trước, tôi cảm giác cô rất thân thiết, rất quen thuộc. Cô vừa mới nói là ai đang bắt nạt? Có người bắt nạt cô sao? Cô đừng sợ, tôi bảo vệ cô."
Cô nói xong liền bảo vệ Khúc Yên ở sau lưng.
"Tôi cũng thích cô." Khúc Yên nhẹ nhàng nói.
Trong tâm cô kỳ thực có chút kinh ngạc.
Nói như vậy, sau khi linh hồn của một người trở về với cơ thể thì sẽ không nhớ đã xảy ra chuyện gì khi còn là linh hồn.
Kỷ Noãn Noãn đúng là không nhớ, nhưng cô ấy như có một loại trực giác đặc biệt thuần khiết, giữ lại cảm giác chân thực nhất với cô, không cần dựa vào dung mạo để phân rõ.
"Vậy chị có thể gọi em là em gái không?" Kỷ Noãn Noãn cười rạng rỡ, "Bọn họ nói chị khờ nhiều năm, đã hai mươi mấy tuổi. Em còn nhỏ, coi như em gái của chị được không?"
"Chị!" Kỷ Hàn Yên gào lớn một tiếng, "Em mới là em gái của chị! Chị đừng có thấy mèo chó gì cũng nhận thân thích được không?"
"Cô ấy không phải mèo hay chó." Kỷ Noãn Noãn đứng lên phía trước một bước, che chở Khúc Yên, hơi giận nói, "Yên Yên, không cho em nói lung tung, không lễ phép."
"Chị, chị......" Kỷ Hàn Yên tức giận muốn bốc khói.
Đồ đần chính là đồ đần.
Mang ra làm mất mặt!
"Em không cần sợ." Kỷ Noãn Noãn quay đầu, ngữ khí trở nên rất ôn hòa, dỗ dành Khúc Yên, "Chị sẽ không để bất kì kẻ nào bắt nạt em, kể cả em gái ruột của chị cũng không được."
Khúc Yên cong môi: "Em tin chị."
Kỷ Noãn Noãn cũng cong môi cười.
Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí rất thân mật, như là quen biết cực kỳ lâu.
Mạc Thanh Đại đã choáng váng, sao cô không nhìn ra vị hôn thê cũ của anh trai cô có cái gì đặc biệt đáng để người ta yêu thích?
Ngoại trừ thông cảm cho cô ấy bị từ hôn thì cũng không nhìn ra cái gì hấp dẫn.
"Thanh Đại--"
Đột nhiên một giọng nam vang lên.
Từ phía xa, một nam nhân cao lớn tuấn mỹ vội vã chạy tới, không để ý những người khác, hướng về phía Mạc Thanh Đại, tức giận nói, "Con bé này, sáng sớm đã ra khỏi nhà, anh muốn tìm cũng không được."
"Anh hai, sao anh lại tới đây?" Mạc Thanh Đại ngoài ý muốn.
Anh hai nhà cô là một công tử phong lưu tiêu sái, chả quan tâm việc gì, ngoại trừ Bạch Mẫu Đơn mà anh ấy để ý, không có việc vặt gì có thể để cho anh ấy nhớ kỹ.
Sao hôm nay lại nhớ cô muốn tới Lan Viên Công quán giúp chị Hàn Yên thu dọn đồ đạc?
"Thanh Đại, anh hỏi em một chuyện, rất quan trọng, rất gấp, em nhất định phải nói rõ ràng cho anh biết." Mạc Nam Thần trịnh trọng.
"Chuyện gì?" Mạc Thanh Đại không hiểu, hỏi.
"Mấy ngày trước, anh cả mang theo một cô gái trở về phủ đốc quân. Em biết cô gái kia tên là gì, có thân phận gì, ở nơi nào không?" Mạc Nam Thần đã tìm người mấy ngày liền.
Liên tiếp vài đêm hắn không lên cơn, nửa đêm cũng không đau đến không muốn sống nữa.
Độc dư của hắn như đã thật sự hết.
Mà cô gái xinh đẹp có y thuật thần kỳ lại không thấy đâu nữa.
Hắn hỏi anh cả, anh cả cũng không chịu nói cho hắn biết.
Hắn tra tới tra lui, chỉ tra được Thanh Đại cũng biết cô gái kia.
"Anh nói chị Yên Yên sao?" Mạc Thanh Đại nghe hiểu, dù sao anh cả của cô rất hiếm khi mang nữ nhân về nhà.
"Chị Yên Yên?" Mạc Nam Thần quay đầu liếc nhìn Kỷ Hàn Yên, cau mày nói, "Không phải."
Kỷ Hàn Yên đột nhiên nhận một cái nhìn chán ghét lại càng khó chịu hơn.
Hôm nay cô ta chọc phải ai?
Một người hai người đều tức giận với cô ta!
"Anh hai, anh hiểu lầm rồi." Mạc Thanh Đại hì hì nở nụ cười, "Em nói chị Mạc Yên Yên, chính là người mà anh cả mang về phủ đốc quân."
"Mạc Yên Yên?" Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Mạc Nam Thần nhất thời sáng lên, "Tên cũng đẹp như người. Em mau nói cho anh biết cô ấy ở đâu đi?"
"Em cũng không biết cô ấy ở nơi nào." Mạc Thanh Đại lắc đầu, lén liếc nhìn Khúc Yên đứng ở một bên, cảm thấy phải giới thiệu cho anh hai một chút, nhân tiện nói, "Anh hai, người này là vị hôn thê cũ của anh cả, tên...... Hình như cũng là Khúc Yên."
Mạc Nam Thần không nhịn được liếc qua: "Sao nhiều người tên là Yên thế?"
______________________________
← Ch. 175 | Ch. 177 → |