Ánh Trăng Sáng Của Lão Đại 66
← Ch.065 | Ch.067 → |
Editor: Nhan
Hôm sau.
Khúc Yên ngủ quên, khi tỉnh lại mặt trời đã lên tới mông, gần trưa rồi.
Cô đi rửa mặt.
Trong phòng không có người, Dung Vân Tu hẳn là đi học.
Mà Dung Trì......
Khúc Yên cong mắt cười ngọt ngào.
Người này thật là nhìn không ra a, thế mà lãng mạn như vậy.
Hắn dán tờ giấy ở mỗi nơi cô cần đi qua --
Trên cửa phòng của cô dán một tờ giấy viết: 【Sáng sớm tốt lành, bạn gái bảo bối!】
Trên gương phòng tắm: 【 Kem đánh răng đã lấy sẵn cho em.
】
Trên cửa tủ lạnh phòng bếp: 【 Đồ ăn sáng trong nồi, sữa bò trong tủ lạnh, không cho phép đói bụng.
】
Một tờ giấy cuối cùng đặt ở trên bàn cơm, còn có một chồng tiền mặt!
【 Bảo bối, anh đến phòng làm việc, hôm nay có thể sẽ bề bộn nhiều việc.
Sợ em không mang tiền sẽ không tiện nên anh để lại ít tiền mặt.
Nếu đi ra ngoài chơi nhớ gửi tin nhắn cho anh biết.
】
Tờ giấy cuối cùng không kí tên nhưng vẽ một trái tim đơn giản.
Độ cong khóe môi Khúc Yên càng dương cao, căn bản là không thu về được.
Ai nha......
Sao hắn có thể như thế a!
Nguyên lai tưởng rằng là một tòa băng sơn lãnh khốc, không nghĩ tới phía dưới băng sơn là kem ly ngọt đến say lòng người!
Khúc Yên tỉ mỉ thu hồi giấy note cùng tiền mặt trở về phòng bỏ vào túi đồ của mình.
Cô lấy điện thoại di động ra, khởi động máy.
Có mấy chục thông cuộc gọi nhỡ, là tối hôm qua sau khi anh Dạ Đình biết cô bỏ nhà ra đi.
Về sau anh Dạ Đình không đi tìm cô nữa.
Trên WeChat, khung đối thoại của Dung Trì được cô đưa lên cao nhất, có tin nhắn chưa đọc: 【 Rời giường chưa? Heo nhỏ lười biếng.
】
Cô nhẹ nhàng cong môi trả lời: 【 mới vừa dậy. 】
Một lúc lâu Dung Trì sau mới nhắn lại:【 Nhanh đi ăn sáng.
Hôm nay chuẩn bị đi chỗ nào chơi? 】
Hắn gửi cho cô kế hoạch du lịch Đế Đô.
Khúc Yên cầm điện thoại di động, một bên trả lời tin nhắn một bên đến phòng bếp cầm đồ ăn sáng: 【 Em không đi chơi, tối hôm qua chúng ta đã nói xong rồi nha, em muốn mua thức ăn về nấu cơm cho anh.
】
Cô nghĩ nghĩ, lại nói:【 Ngày mai anh không cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho em, em sẽ tự làm.
】
Hắn đối với cô quá tốt, bị hệ thống ghi nhận là vì báo ân thì làm sao bây giờ?
Cô vẫn là tự mình cần cù đoạt hết việc của hắn.
Dung Trì gửi một icon, trên đó viết một hàng chữ: "Tôi thích một đứa ngốc, làm sao bây giờ".
Khúc Yên xem không khỏi hì hì nở nụ cười.
【 Em ăn sáng rồi, anh mai đi làm việc đi! Bạn trai ~】
Cô gửi xong liền tắt điện thoại, vui vẻ ăn cháo gạo cùng bánh quẩy.
Mặc dù không phải sơn hào hải vị nhưng ăn cực kỳ ngon!
Khúc Yên thỏa mãn ăn sáng xong, không đúng, phải gọi là cơm trưa.
Cô tiện tay rửa bát đũa, định ra ngoài tìm chợ mua thức ăn.
Cô vừa xuống dưới lầu, một thân ảnh rất quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
Lục Cảnh Diệu?
Hả?
Hắn sao lại tới Đế Đô? Hơn nữa còn biết cô cùng Dung Trì ở đây?
"Yên Yên." Lục Cảnh Diệu thấy cô, mắt lập tức sáng lên, đi nhanh tới, "Cậu quả nhiên ở chỗ này."
"Là anh tớ nói cho cậu sao?" Khúc Yên suy đoán hỏi.
"Đúng vậy." Lục Cảnh Diệu gật đầu, trên mặt tuấn tú lộ ra một chút ngượng ngùng, "Tôi không gọi được cho cậu nên gọi điện cho anh cậu.
Anh ấy cho tôi một địa chỉ, bảo nếu tôi có chuyện có thể tìm thấy cậu."
"Cậu có chuyện muốn nói với tôi?" Khúc Yên nghi ngờ.
"Đúng vậy." Lục Cảnh Diệu hít một hơi thật sâu như là đang tự tăng thêm lòng dũng cảm, ngẩng đầu ưỡn ngực, rõ ràng nói, "Yên Yên, tôi thích cậu!"
Khúc Yên: "......"
Lục Cảnh Diệu sợ cô cự tuyệt, vội vàng nói: "Tôi biết trước đó cậu thầm mến tôi, là tôi không trân quý.
Khi đó sự hiểu biết của tôi đối với cậu không nhiều, về sau qua hơn một năm nay ở chung, tôi mới phát hiện tất cả ấn tượng trước đó đối với cậu đều là sai.
Cậu rất tốt...... Cậu là cô gái đặc biệt tốt"
Hắn không am hiểu dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ có thể dùng ngôn ngữ chân thật ít ỏi để diễn tả nội tâm, "Chúng ta ở chung được tròn một năm, ban đầu tôi chỉ muốn báo đáp và đền bù cho cậu, nhưng sau khi được nghỉ hè, tôi không thể nhìn thấy cậu mỗi ngày mới phát hiện thì ra tôi thích cậu rồi."
Hắn biết mình tính tình chậm chạp, có chút hậu tri hậu giác*.
*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Cũng biết chính mình trước đó đối với cô có chỗ hiểu lầm, không trân quý tình cảm của cô.
Cho nên sau khi nhận ra tâm ý của bản thân liền lập tức chạy đến Đế Đô nói rõ ràng cho cô..
← Ch. 065 | Ch. 067 → |