← Ch.070 | Ch.072 → |
Màn đêm kéo xuống ở thành phố Bắc Kinh.
Đèn đường và đèn nê-ông lập lòe trên nền tuyết trắng, miêu tả một đêm không muốn cô đơn.
Tô Tiểu Manh đã nửa năm không gặp mẹ Tô, đương nhiên muốn ngủ cùng bà.
Sau khi mẹ Tô rửa mặt sạch sẽ, bà và Tô Tiểu Manh nằm cạnh nhau trên giường, hai đôi mắt to giống nhau nhìn lên trần nhà.
"Ân Thời Tu là ai, có lai lịch như thế nào, Manh Manh, con có rõ không?"
Mẹ Tô ẩn ý hỏi.
Tô Tiểu Manh gật đầu.
"Nếu con thực sự định ở bên cạnh cậu ta, mẹ không can thiệp.
Nhưng con đường là do con lựa chọn.
Nếu sau này con chịu khổ, con phải tự mình gánh chịu."
Tô Tiểu Manh phồng má, trở mình, ôm lấy mẹ Tô: "Mẹ..."
"Hửm?"
"Cảm ơn mẹ..."
"Mẹ là mẹ của con, con nói cảm ơn mẹ gì chứ?"
Tô Tiểu Manh hít sâu một hơi, vùi mặt vào trong vòng tay của bà.
Mẹ Tô vuốt ve lưng Tô Tiểu Manh, đột nhiên nói: "Thật ra, mẹ đã nghĩ con sẽ ở bên cạnh tên nhóc Ý Hiên đó..."
"..."
Tô Tiểu Manh mở mắt ra, đôi mắt đen không chút biểu tình.
"Chú Nhâm của con luôn coi con là con dâu, haiz! Hồi còn nhỏ con thích Ý Hiên như vậy..."
"Vậy còn mẹ? Có phải mẹ cũng luôn coi Nhâm Ý Hiên là con rể không?"
"Ồ..."
"Mẹ nói đi, làm gì ấp a ấp úng vậy?"
Mẹ Tô nắm tay Tô Tiểu Manh, liếc cô một cái rồi cười nói: "Mẹ cảm thấy con không xứng với người ta! Làm sao dám trèo cao?"
"... Mẹ."
"Hả?"
"Con là ruột thịt của mẹ đó! Con không xứng với anh ta ư? Sao con không xứng được?"
"Bây giờ vẫn không xứng."
Mẹ Tô nhún vai, Tô Tiểu Manh nhất thời không biết phải nói gì, đành rầu rĩ im lặng.
"Thằng bé Nhâm Ý Hiên kia rất tốt, nhưng... !lại quá tốt.
Người như vậy rất dễ khiến người khác sinh ra gánh nặng."
"Vậy thì..." Tô Tiểu Manh mím môi do dự hồi lâu mới thì thào nói: "Mẹ cảm thấy... !chú thế nào?"
Mẹ Tô thở dài, biết cô sẽ hỏi.
"Muốn nghe sự thật không?"
Tô Tiểu Manh gật đầu.
"Nó kém xa Nhâm Ý Hiên..."
"..."
Tô Tiểu Manh cau mày chớp chớp mắt: "Anh ấy kém xa Ý Hiên sao?"
"Chẳng lẽ con không nghĩ như vậy ư?"
Mẹ Tô quay đầu sang một bên, bắt gặp đôi mắt to khôn ranh của con gái.
"Ồ..." Tô Tiểu Manh trợn tròn mắt, cô không nghĩ như vậy...
"Đầu tiên là tuổi tác, Nhâm Ý Hiên hơn con hai tuổi.
Còn cậu ta thì sao? Mười ba tuổi... !Đương nhiên, chọn đàn ông thì phải chọn những người trẻ tuổi có triển vọng.
Cái gì mà người trưởng thành hơn sẽ biết thương người gì đó, toàn là cái cớ của những người trâu già thích gặm cỏ non!"
Mẹ Tô mang vẻ mặt đương nhiên.
Bà nói tiếp: "Khi hai người sống với nhau, điều quan trọng nhất là vui vẻ.
Có khoảng cách thế hệ, không có chủ đề chung thì còn vui vẻ cái rắm gì nữa, phải không?"
"... Dạ."
Tô Tiểu Manh nhẹ giọng đáp.
Cô rõ ràng cũng cảm thấy như vậy, nhưng từ chính miệng mình nói ra và nghe người khác nói, tại sao lại có hai cảm giác nhỉ.
Mình nói thì đó là chuyện đương nhiên.
Mẹ già nói... !cô lại muốn bác bỏ là sao nhỉ?
"Tiếp theo là thân phận địa vị.
Nhâm Ý Hiên thôi là mẹ đã thấy con không xứng rồi, huống chi là Ân Thời Tu."
"..."
"Về ngoại hình, cũng không khác mấy.
Con cảm thấy ai đẹp trai hơn?"
Tô Tiểu Manh bĩu môi...
"Ân Thời Tu?"
"..." Tô Tiểu Manh liếc mẹ một cái, sau đó trộm cười gật đầu!
"Con thực sự thích cậu ta đến vậy sao?"
"Cũng được, cũng được ạ!"
Tô Tiểu Manh ôm chặt bà, hồi lâu mới hỏi: "Mẹ... !vậy đứa nhỏ này thì sao?"
"Ngủ đi, ngày mai nói sau."
"..."
Tô Tiểu Manh bĩu môi, ngày mai nói thì ngày mai nói.
Cô trượt vào vòng tay của mẹ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mẹ Tô nhìn lên trần nhà.
Nhất thời lòng bà cũng rối bời, thế này... !là chuyện gì đây?
Có tiếng gõ cửa, mẹ Tô cẩn thận xuống giường, đắp chăn bông cho Tô Tiểu Manh rồi bước ra ngoài.
Phòng khách cách phòng ngủ hơi xa, lúc này Ân Thời Tu và Tô Thành Tể đang ngồi trên một chiếc sô pha mềm mại riêng biệt, trên bàn cà phê có một ấm trà vừa pha.
Mẹ Tô nhìn vẻ mặt vẫn không được tốt lắm của Ân Thời Tu.
Và vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề:
"Đứa trẻ đã được hơn ba tháng.
Bố nó và tôi đã quyết định trước khi chúng tôi đến rồi, không quan trọng cậu có chịu trách nhiệm hay không, đứa trẻ được sinh ra thì chúng tôi sẽ nuôi nấng nó."
Ân Thời Tu bình tĩnh cầm ấm trà lên, hâm nóng một tách trà nhỏ, sau đó rót một tách trà đặt trước mặt mẹ Tô.
"Cháu biết bác gái đang lo lắng về điều gì, nhưng cháu đã tỏ rõ lập trường của mình.
Cả con và mẹ, cháu đều muốn."
"Muốn như thế nào? Nó còn chưa tới hai mươi tuổi!"
"Sinh nhật của em ấy là vào tháng Hai, đến lúc đó em ấy tròn hai mươi tuổi, có thể lĩnh giấy kết hôn rồi."
Mẹ Tô khẽ cau mày.
"Em ấy sinh con xong, cháu sẽ để em ấy tiếp tục việc học của mình."
"Nói thì dễ, nhưng điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, ai có thể nói chắc chứ?"
Mẹ Tô cười khẽ, vẻ mặt đầy ngờ vực.
"Cái đó... !Tiểu Ân à, thật ra là như thế này."
Thấy bầu không khí bế tắc, bố Tô ở bên không khỏi lên tiếng.
"Cháu cũng coi như thành thật thẳng thắn, sáng sớm cũng đã nói rất rõ ràng chân tướng mọi chuyện rồi.
Mặc dù cháu và Manh Manh là trời xui đất khiến, nhưng may mà bây giờ cũng yêu thích lẫn nhau.
Bác không biết gia đình của cháu có bối cảnh như thế nào, nhưng bác rất thích con người của cháu!"
Tô Thành Tể vỗ nhẹ lên bàn cà phê, nói chắc nịch.
Mẹ Tô nghe xong, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Tô Thành Tể.
Mới quen nhau có một ngày thôi mà đã thích rồi, thích cái rắm á! Mẹ nó, đã bán con gái của ông mà ông còn đếm tiền giúp người ta!
"Nếu Manh Manh thích cháu, và cháu cũng thích nó, thì cứ kết hôn sinh con! Không nói đến những thứ khác, Nhưng nếu..."
Tô Thành Tể hít một hơi thật sâu và nhìn Ân Thời Tu:
"Cháu chỉ hứng thú nhất thời, không định ở lâu dài với con gái bác, vậy thì đừng nói gì đến trách nhiệm bây giờ cả.
Con gái của Tô Thành Tể bác, cho dù có mang theo con riêng thì vẫn có thể tìm được một gia đình tốt.
"
"Điều này cháu biết."
Ân Thời Tu vẫn nhìn mẹ Tô: "Bác gái, bác không phải là người Tứ Xuyên ư?"
"..."
Một câu đột ngột của anh khiến mẹ Tô sững sờ trong giây lát.
"Bác chắc là người Bắc Kinh."
"Là người Tứ Xuyên hay người Bắc Kinh, có gì khác nhau?"
"Có thể nói ngay ra tên của bố cháu sau khi nghe được tên của cháu, không có mấy ai."
"Cái này... !có ý gì? Tiểu Ân, ngoài ông chủ lớn của tập đoàn Ân thị ra, cháu còn có thân phận gì à?"
Mẹ Tô liếc nhìn bố Tô: "Nói ông cũng không biết, im đi."
"Con rể của tôi mà!"
"Con rể cái đầu ông! Tôi còn chưa đồng ý đâu!"
"Chỉ là bây giờ không đồng ý, cuối cùng còn không phải..."
Trước ánh mắt đầy sát khí của mẹ Tô, bố Tô đành ngậm miệng ngồi im một bên.
Ân Thời Tu cười khẽ: "Bác gái có nội tình gì, cháu cũng không tiện tò mò.
Nếu bác gái lo lắng rằng cháu bội tình bạc nghĩa với Tô Tiểu Manh, cháu có thể nói rõ ràng với bác, chuyện này với cháu mà nói mất nhiều hơn được."
"Ý cậu là sao?"
Ân Thời Tu nhấp một ngụm trà, rồi nói điều gì đó khiến cả mẹ Tô và bố Tô đều ngạc nhiên.
"Tại sao tôi phải tin tưởng cậu?"
"Cháu tin bác gái có cách xác minh."
Mẹ Tô mím môi, bà nhìn Ân Thời Tu với biểu cảm phức tạp...
"Cháu biết ở bên cạnh Tô Tiểu Manh không dễ dàng như vậy, nhưng một khi đã ở bên nhau rồi, muốn chia xa lại càng khó."
Mẹ Tô mặt vẫn lạnh mặt.
"Những điều trên xuất phát từ lòng thành.
Chuyện tiếp theo là vấn đề khách quan."
Ân Thời Tu đặt tách trà xuống: "Nếu Tiểu Manh vẫn muốn quay lại trường học và không muốn bị chỉ trích, cách duy nhất là kết hôn với cháu rồi mới sinh con."
"..."
"Khiến tất cả mọi chuyện trở nên danh chính ngôn thuận, cháu mới có thể xử lý những người ác ý vu khống em ấy, không buông tha ai."
Ân Thời Tu nói đúng.
Chuyện lớn cả đời có thể từ từ suy nghĩ, nhưng vấn đề trước mắt khá là khó giải quyết.
Mẹ Tô và Tô Thành Tể trầm ngâm một lúc.
"Tiểu Manh sẽ bước sang tuổi hai mươi vào tháng hai, còn thời gian hơn hai tháng để các bác suy nghĩ về chuyện này.
Cháu sẽ giải quyết các vấn đề của trường học trước khi kết hôn với Tiểu Manh.
Nếu hai tháng sau, Tiểu Manh không cần cháu, hoặc là bác trai, bác gái có sự lựa chọn tốt hơn cho Tiểu Manh..."
"Cháu sẽ không ép Tiểu Manh ở bên cháu chỉ vì đứa trẻ."
Lời nói của Ân Thời Tu không chê vào đâu được, mọi lo lắng trong lòng họ đều được giải tỏa, bằng một cách không còn đường lui.
Đây là lý do tại sao mẹ Tô không có ấn tượng tốt về Ân Thời Tu.
Anh quá lão luyện, lòng dạ quá kín đáo, trong khi Tiểu Manh là một người không có chút tâm tư nào cả... !Họ hoàn toàn không xứng đôi.
Nếu Tô Tiểu Manh không thích Ân Thời Tu, bây giờ bà đã không ngồi ở đây, bà nhất định sẽ đưa Tô Tiểu Manh về nhà.
Nhưng... !họ thích nhau.
Mẹ Tô không có lập trường gì trong vấn đề này.
Bà không có cách nào chia cách hai người thích nhau, cũng như bà cố chấp chọn người mình yêu mà từ bỏ người khác vậy.
Nhưng điều bà không biết là Ân Thời Tu hoàn toàn mò trúng điểm yếu của bà.
Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Tô và Tô Thành Tể đứng cùng nhau, anh có thể cảm nhận được tình yêu giữa họ, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được... !khoảng cách rất lớn.
Mẹ Tô hoàn toàn không phải là một giáo viên bình thường, còn bố Tô có lẽ chỉ là một một ông chủ nhỏ của một cửa hàng hoa và từng là một thợ khóa.
Vì vậy, Ân Thời Tu đánh một canh bạc.
Anh cá rằng mẹ Tô là người thiên về tình cảm.
Vì vậy, khi họ biết về chuyện của anh với Tô Tiểu Manh, anh thêm mắm dặm muối khiến họ nghĩ rằng anh và Tô Tiểu Manh thích nhau.
Chỉ cần họ thích nhau, thì tai họa dù lớn đến đâu cũng sẽ trở thành một chuyện ngoài ý muốn đẹp đẽ.
Hơn nữa, anh và Tô Tiểu Manh đã nói chuyện với nhau, quan hệ giữa hai người sẽ không dễ dàng bị bại lộ.
"Nếu cậu đã nói đến nước này, tôi sẽ tin tưởng cậu một lần."
Mẹ Tô cuối cùng cũng buông lỏng, mặc dù lớp sương phủ trên mặt vẫn chưa tan hết.
Ân Thời Tu cười nhẹ, sau đó chỉ vào phòng của Tô Tiểu Manh:
"Bác gái, buổi tối Manh Manh hay đá người lắm.
Để cháu ngủ với em ấy đi, cháu quen rồi."
"..."
Mẹ Tô thở dài, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra.
"Còn nữa... !bác trai dường như đã ngủ rồi."
Ân Thời Tu thì thào.
Mẹ Tô vội nhìn sang một bên... chồng bà đang nằm trên chiếc sô pha êm ái, phát ra tiếng thở ồ ồ.
Nhất thời cả khuôn mặt bà trở nên khó coi.
!Bà thì đang sầu chết khiếp về chuyện của con gái mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn rất sợ mình bị người họ Ân trước mặt lừa, ông thì hay rồi...
Bà duỗi tay ra, kéo lỗ tai Tô Thành Tể một cái thật mạnh.
"A...!"
Ân Thời Tu khẽ gật đầu với mẹ Tô rồi im lặng bước vào phòng.
Thấy anh khôn khéo tránh mình, mẹ Tô đương nhiên không nói gì nữa, bắt gặp khuôn mặt ngơ ngác của Tô Thành Tể, bà chống tay lên hông:
"Tô Thành Tể, đó là con gái của ông sao? Hả?"
Tô Thành Tể thở dài:
"Tôi thấy Tiểu Ân khá tốt mà, bà đừng có nghi ngờ cái này cái kia."
"Ông thì biết cái gì!"
"Bà đó, cứ nghĩ nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng không tốt, phức tạp không à.
Kỳ thực sao phải bận tâm chứ? Con gái đã lớn rồi.
Bà xem, trong tình huống chúng ta không biết, nó còn mang thai em bé luôn rồi kìa!"
"..."
Tô Thành Tể lau mặt và nói với vẻ mong mỏi: "Tôi hy vọng trong bụng của Manh Manh là một bé trai! Bé trai sẽ thân thiết với tôi hơn một chút."
"Tô Thành Tể! Sao ông không đi chết đi?"
"Ôi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa... !Tôi không nói nữa được chưa?"
"Con bé là tại ông chiều quá đấy!"
"Bà xã, bà xã... !con rể chắc đang ở trong phòng nghe đấy!"
"Ông lại gọi con rể hả?!"
"Khụ khụ... !Tiểu, Tiểu Ân... !Mẹ vợ con sắp giết người kìa..." Tô Thành Tể giả vờ hét lên...
Mẹ Tô vừa tức vừa buồn cười.
Bà kết hôn với cái người nhảm nhí gì thế này!
Ân Thời Tu đang đứng trong cửa, nghe động tĩnh bên ngoài cửa, mừng thầm cho câu con rể, mẹ vợ của bố Tô.
Khi bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, anh bước đến bên giường Tô Tiểu Manh, kéo chăn bông rồi thận trọng chui vào.
Tô Tiểu Manh vốn đã quay lưng về phía anh, nhưng khi cảm thấy có động tĩnh thì cô liền quay người nhào vào vòng tay của Ân Thời Tu, ôm chặt lấy anh.
Cơ thể Ân Thời Tu hơi cứng lại một lúc, rất sợ đánh thức cô...
Một lúc lâu sau, thấy cô không có dấu hiệu tỉnh lại, anh mới thả lỏng người.
Nương theo ánh trăng huyền ảo ngoài cửa sổ, anh có thể nhìn rõ nét mặt Tô Tiểu Manh, có lẽ là do mang thai, trên mặt cô nổi lên một cái mụn...
Anh cười khẽ.
Hai ngày nay, anh vẫn đang trăn trở xem rốt cuộc mình ôm suy nghĩ gì về cô gái này.
Hôm nay...
Anh đã quyết định rước cô về nhà.
Là xúc động sao?
Thực ra anh cũng không rõ, chỉ cảm thấy anh rất thích cô gái này, không nói rõ được cô có ưu điểm gì đặc biệt, nhưng chỉ biết cô đang cào xé trái tim anh.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, có thể là bởi vì... !chân thành.
"Chú..."
Tô Tiểu Manh đột nhiên nói mớ.
Ân Thời Tu sững sờ hồi lâu, cô gọi... !Chú?
Môi anh cong lên.
Lần thứ hai rồi đúng không? Cô gọi anh trong giấc ngủ.
Thân thể mềm mại dính sát vào anh đến thế, trên người có mùi thơm của sữa tắm, rất dễ chịu.
Anh luôn rất muốn ôm cô ngủ một cách không kiêng dè gì, không muốn chỉ nhìn, mà cũng muốn sờ, muốn chạm vào, muốn hôn...
Nhưng cô lại là một con ba ba, vừa sợ hãi là đã nhanh chóng thu vào trong mai.
Nếu như trực tiếp bảo cô kết hôn với mình, biết đâu cô lại kéo anh vào danh sách đen một cách không chút do dự?
Nhưng...
Cha mẹ lên tiếng thì không giống thế nữa!
...
Sáng hôm sau, khi Tô Tiểu Manh tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn.
Nhìn thấy Tô Tiểu Manh đã dậy, bố Tô vội vàng vẫy tay: "Manh Manh, qua đây ăn sáng."
"Dạ."
Tô Tiểu Manh đáp lời, đi tới, ngồi ở bên cạnh Ân Thời Tu, dụi dụi mắt.
Ân Thời Tu đặt ly sữa nóng trước mặt cô: "Hơi nóng."
"... !Dạ, cảm ơn chú."
Tô Tiểu Manh cầm sữa lên uống một cách cẩn thận.
"Manh Manh, bố mẹ đã quyết định để con và Ân Thời Tu kết hôn trước."
"Phụt..."
Tô Tiểu Manh phun hết sữa lên mặt Tô Thành Tể ở đối diện.
Mẹ Tô cau mày nhìn cô chằm chằm.
Ân Thời Tu vội vàng lấy khăn giấy ướt ra đưa cho Tô Thành Tể.
"Kinh ngạc như vậy làm gì? Con đang mang thai con của cậu ta, cả trường huyên náo hết cả.
Không kết hôn thì còn làm gì được?"
"Mẹ... !mẹ, mẹ đang đùa con à?"
"Ý của bác gái là chúng ta sẽ kết hôn trước, sau đó sinh con, như vậy mới có thể giải quyết chuyện trường học."
"Chú... !Không cần kết hôn chú cũng có thể giải quyết chuyện trường học mà, đúng không?"
Tô Tiểu Manh nhìn chằm chằm Ân Thời Tu, tại sao cô lại cảm thấy mọi chuyện đang đi sai hướng nhỉ...
"Ngoài việc kết hôn, con có thể nghĩ ra cách nào tốt hơn không?"
Mẹ Tô trợn mắt hỏi.
"Nhưng con..."
"Không phải con thích cậu ta sao? Không phải cậu ta cũng thích con sao? Có vấn đề gì vậy?"
Mẹ Tô ngước nhìn họ.
Ngay khi Tô Tiểu Manh muốn phủ nhận, Ân Thời Tu vội vàng nói: "Manh Manh chỉ cảm thấy em ấy còn quá trẻ thôi."
"Thật ra cũng không còn trẻ nữa.
Khi mẹ con sinh con cũng mười chín tuổi thôi! Bố mẹ cũng sinh con trước rồi mới lấy giấy chứng nhận đấy!"
Tô Thành Tể vội nói.
Bên tai mẹ Tô lập tức đỏ lên: "Tô Thành Tể, ông thấy vẻ vang lắm à?!"
"Khụ khụ..."
Tô Thành Tể cúi đầu ăn cơm.
Sắc mặt Tô Tiểu Manh cũng không khá hơn chút nào, lúc trắng lúc xanh, đây là tình huống gì thế này?
Kết, kết hôn?!
Với, với... !chú?!
Cô chỉ vừa ngủ một giấc thôi mà, không phải đã xuyên không rồi đấy chứ?
"Buổi chiều bố mẹ lên máy bay.
Bên phía trường học, mẹ sẽ gọi điện thoại cho cố vấn của con để giải thích tình hình.
Những chuyện còn lại Ân Thời Tu nói sẽ xử lý tốt, cho nên mẹ tạm thời tin tưởng cậu ta."
"Mẹ... !sao mẹ vội vàng như vậy?"
"Mẹ không cần đi làm à? Bố con không cần mở cửa hàng à? Con không cần trở lại trường học à?"
"..."
Đầu óc Tô Tiểu Manh có chút rối rắm, nếu như không phải Ân Thời Tu đang giữ chặt tay cô, cô thật sự muốn đánh vỡ não của mẹ cô để xem bên trong là cái gì!
Kết hôn á? Có phải đang chơi trò gia đình đâu trời?
Làm sao có thể kết hôn với một người... !không phù hợp chỉ vì một đứa trẻ!
Bình tĩnh bình tĩnh...
Cô cố gắng bình tĩnh cho đến khi ăn sáng xong, rồi lập tức kéo Ân Thời Tu vào phòng sau khi bố mẹ cô trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Cô đóng chặt cửa, hạ giọng nhưng không giấu được cảm xúc vỡ òa: "Chú ơi! Kết hôn là cái quái gì vậy?"
Ân Thời Tu bình tĩnh: "Em nói cho tôi biết, ngoài việc kết hôn với tôi, còn có cách nào khác giúp chuyện em mang thai trở nên hợp lý hơn không?"
"Cháu không muốn!"
Tô Tiểu Manh lập tức nghiêm túc nói.
Ân Thời Tu rũ mắt xuống: "Không muốn?"
"Cháu không muốn! Cháu không muốn lấy chú!"
Mặc dù Ân Thời Tu biết cô sẽ có phản ứng như vậy, nhưng khi thật sự đối mặt, lồng ngực của anh vẫn nghèn nghẹn.
Tất cả những lời từ chối mà anh phải chịu trong cuộc đời này đều đến từ cô nhóc này.
"Em không định đi học nữa à? Hay là cho dù phải gánh chịu những tin đồn, em vẫn có thể đi học như không có chuyện gì xảy ra?"
"Cháu..."
"Bố mẹ em hiện tại tin tưởng tôi sẽ có trách nhiệm với em, cho nên bọn họ mới thoải mái như vậy.
Nếu họ biết chúng ta chỉ là giả bộ, buổi tối bọn họ còn có thể ngủ ngon giấc sao?"
Tô Tiểu Manh lắc đầu.
"Kết hôn, sinh con, rồi lại ly hôn."
"..." Tô Tiểu Manh chớp mắt.
"Tôi đã nói sẽ có trách nhiệm với em, ít nhất là để em đi học trở lại mà không bị chỉ trích."
"... !Nói cách khác... !là kết hôn giả sao? Chờ chuyện này qua rồi ly hôn?"
"... Đúng."
Ân Thời Tu nhìn thấy một tia sáng trong mắt cô nhóc, sau đó trên khuôn mặt ấy nở một nụ cười rực rỡ...
Ngực anh càng thắt lại.
Cô nhóc này thật có khả năng khiến người khác mất tự tin.
Cô vỗ Ân Thời Tu một cái: "Đến lúc ly hôn thì cứ nói tính cách của hai người không hợp nhau, không ai có thể làm gì chúng ta! Chú, chú thật thông minh!"
"..."
"Sinh con tuy rằng khá phiền phức, nhưng sau khi nghĩ lại, biện pháp này là tốt nhất!"
Tô Tiểu Manh vỗ vỗ ngực: "Chú, lần sau chú quyết định cái gì có thể đánh tiếng trước với cháu không? Như vừa rồi thật là khiến người ta sợ chết khiếp mà!"
"Kết hôn với tôi, đến mức sợ chết khiếp sao..."
Giọng của Ân Thời Tu đột nhiên trở nên lạnh lùng, Tô Tiểu Manh còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mở cửa bước ra ngoài.
Tô Tiểu Manh sững sờ một chút.
"Chú..."
...
Buổi chiều, Ân Thời Tu đưa bố mẹ Tô ra sân bay.
Tô Tiểu Manh không nỡ, dây dưa với mẹ Tô trước cổng kiểm tra an ninh một lúc lâu, cho đến khi trên loa phát thanh vang lên tiếng thúc giục, bấy giờ mẹ con mới chia lìa.
Trước khi rời đi, mẹ Tô có nói chuyện với Ân Thời Tu một mình, sau đó đi vào trạm kiểm soát an ninh.
Tô Thành Tể vỗ vai Ân Thời Tu: "Đến năm mới có thời gian thì nhớ về với Manh Manh."
"Được ạ, bác trai."
Bố Tô xách túi của mẹ Tô, nắm tay bà, trông rất vui vẻ.
Mẹ Tô liếc ông một cái: "Thật không biết ông đang khoe khoang đắc ý cái gì nữa."
"Con gái tôi gả cho người xuất sắc như vậy, sao tôi có thể không đắc ý khoe khoang cho được?"
"Xuất sắc?" Mẹ Tô trợn mắt nhìn ông: "Tôi nói này, rốt cuộc ông có mắt chọn con rể hay không đấy?"
"Tại sao không, tôi rất hâm mộ Tiểu Ân dám làm dám chịu!"
Mẹ Tô bĩu môi, nếu không phải Ân Thời Tu còn có ưu điểm như vậy được bà nhìn trúng, thì cho dù có trình diễn màn tình yêu sống chết thì bà cũng không đồng ý!
"Thân phận, địa vị, bối cảnh, tuổi tác, học vấn... !Khác nhau quá xa.
Ôi chao... !Làm sao có thể ở chung được với nhau chứ? Nếu là thằng bé Ý Hiên kia, tôi đã bớt lo hơn..."
"Manh Manh và Ý Hiên, cho dù tất cả các điều kiện đều phù hợp thì cũng thiếu một cái duyên.
Cho dù Manh Manh và Tiểu Ân không có điểm chung nào, thì vẫn là có duyên!"
Mẹ Tô vò đầu bứt tóc: "Không bớt lo mà..."
"Không phải trước kia bà cũng không bớt lo à?"
Tô Thành Tể vòng tay qua vai bà, cười nói.
"..."
Mẹ Tô nhìn ông với vẻ mặt lạnh lùng.
"Khụ khụ..." Tô Thành Tể sờ sờ mũi, nhìn chung quanh.
...
"Chú, hồi nãy mẹ cháu nói gì với chú thế?"
Tiểu Manh dựa vào bên cạnh Ân Thời Tu, hỏi.
Tuy nhiên, Ân Thời Tu không nói một lời nào cứ như thể không nghe thấy.
"Chú..."
Tô Tiểu Manh không ngu ngốc, cũng biết từ sáng sớm, sau khi lạnh lùng bỏ lại câu nói đó, anh vẫn chưa từng dùng sắc mặt hòa nhã nhìn cô.
Khi đi đến trước xe, Ân Thời Tu đi vòng vào ghế lái, Tô Tiểu Manh đứng ở ngoài cửa xe, tựa hồ không có ý định nhúc nhích.
Ân Thời Tu bấm còi.
Tuy nhiên, Tô Tiểu Manh vẫn không nhúc nhích, cô nhìn sang chỗ khác, học theo Ân Thời Tu, không thèm nhìn anh.
Ân Thời Tu xuống xe: "Sao nào? Định qua đêm ở đây à?"
"Ừ!"
Tô Tiểu Manh nâng cằm, gật đầu thật mạnh.
Cô... !đã đoán trước là anh sẽ không ném cô ở đây...
"Không phải em muốn biết mẹ em đã nói gì với tôi sao?"
Tô Tiểu Manh nhướng mày: "Không phải chú không để ý tới cháu sao? Sao lại chịu nói cho cháu biết?"
"Lên xe!"
Tô Tiểu Manh vội vàng mở cửa chui vào, sau đó chớp mắt tò mò nhìn anh.
"Nói gì thế?"
Ân Thời Tu nhìn cái đầu vươn dài cô tới trước mặt anh, ánh mắt hơi chìm xuống.
"Chú, chú... !sẽ không lừa... !Ưm!"
Ân Thời Tu duỗi tay ôm eo cô, phủ lên môi cô!
Tô Tiểu Manh trợn to hai mắt, sau đó bắt đầu giãy dụa.
Ân Thời Tu nắm lấy cổ tay đang đẩy ra của cô, anh độc đoán và mạnh mẽ, nuốt chửng tất cả sự phản kháng của cô.
Tô Tiểu Manh bị ép đến mức không thở được.
"Mmm... ! Mmmm!"
Tô Tiểu Manh choáng váng, phản đối và chống cự đều trở nên vô nghĩa.
Sự hung ác và trăn trở ngay từ đầu của anh trở nên dịu dàng.
Tô Tiểu Manh cảm thấy mình điên rồi... !nên tim mới đập loạn xạ.
Nụ hôn kết thúc trong sự quyến luyến không nỡ của người nào đó...
Ân Thời Tu lại hôn lên cái miệng hơi sưng đỏ của cô, khàn giọng trầm thấp nói: "Mẹ em nói Tiểu Manh rất cứng đầu, thỉnh thoảng dùng mấy biện pháp cứng rắn cũng không có hại gì.
Nụ hôn này... !tôi coi như em đã xin lỗi."
"Ân, Thời, Tu! Chú là một tên lưu manh... !"
Ân Thời Tu khởi động xe, lời mắng mỏ của Tô Tiểu Manh còn văng vẳng bên tai, nhưng tâm trạng mù mịt của buổi sáng đã bị cuốn đi..
← Ch. 070 | Ch. 072 → |