Vay nóng Tima

Truyện:Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh - Chương 069

Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Hiện có 150 chương (chưa hoàn)
Chương 069
0.00
(0 votes)


Chương (1-150 )

Siêu sale Lazada


"Chuyện này em quyết định là được rồi." Tần Dã không có bất kỳ ý kiến gì với lời nói của vợ mình, đối với anh mà nói, thứ quý giá nhất trong nhà đang nằm trong tay Dung Yên rồi.

Anh cảm thấy vô cùng hài lòng mãn nguyện.

Ít nhất thì cô ấy cũng muốn xây một căn nhà mới, hơn nữa, cô ấy không từ chối số vàng này.

Điều này không phải có nghĩa là cô ấy sẽ sống một cuộc sống ổn định với anh sao?

"Đúng rồi, em muốn dạy hai đứa nhỏ Tần Dư và Tần Mai học chữ sao?"

Dung Yên nhìn anh một cái, gật đầu nói: "Đúng vậy, sau này kiến thức rất quan trọng, bọn nhỏ ở độ tuổi này, thì nên làm những gì mà độ tuổi của bọn nhỏ phải làm. Em sẽ bổ túc cho bọn nhỏ, như vậy thì sau khi trường học khai giảng, bọn nhỏ cũng sẽ học tốt hơn."

Điều quan trọng nhất... Cô muốn xây dựng lại sự tự tin của bọn nhỏ.

Hai anh em Tần Dư rõ ràng là thiếu tự tin khi làm mọi việc, thậm chí bọn họ còn rụt rè hơn khi giao tiếp với mọi người.

Điều này không ổn.

Tần Dã vui mừng, "... Anh cũng muốn viết, em có thể dẫn hai đứa nhỏ đến đây, để anh học cùng không?"

Tần Dã, người đã từng học cấp ba, hỏi mà không thay đổi vẻ mặt.

Dung Yên:...

Vốn dĩ là để tránh mặt anh một lúc, nên lúc rảnh rỗi cô mới đi dạy hai đứa nhỏ.

Bây giờ....

Nhưng mà, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ham học hỏi đó thì cô có chút nói không nên lời mấy lời từ chối kia.

Hơn nữa, lần đầu tiên cô phát hiện ra, đôi mắt của người đàn ông này thật sự vô cùng xinh đẹp.

"......Được."

Tần Dã hơi nhếch khóe môi...

Dung Yên nhìn anh, "Để em giúp anh xem miệng vết thương."

Tần Dã nghĩ đến việc tiếp xúc thân mật, trên mặt đột nhiên có chút nóng bừng.

"... Được, vậy thì làm phiền em nhé."

Dung Yên nhìn thấy vậy, anh chàng này cũng khá lịch sự đó.

"Không phiền, dù sao anh cũng là bệnh nhân đầu tiên của em" Lời của Dung Yên chính là đang ám chỉ nơi này.

Nhưng rõ ràng ý mà Tần Dã nghe thấy không giống như cô nghĩ.

"Có thể trở thành bệnh nhân đầu tiên của em, vậy thì anh cũng rất vui mừng."

Nghe anh nói, sao cô lại cảm thấy người đàn ông này đang tán tỉnh mình vậy?

Bỏ qua suy nghĩ đột ngột không thể giải thích được này, cô tập trung sự chú ý vào vết thương của Tần Dã.

Dung Yên kiểm tra vết thương độc rắn trên chân anh trước, "Nọc độc của rắn cơ bản đã được làm sạch rồi, xương chân cũng đã ổn định, xem ra thuốc của em thật sự có tác dụng, chỉ cần anh nghỉ ngơi cho tốt, chắc là sẽ xuống đất được nhanh thôi."

Tần Dã cảm thấy ngày mai mình có thể xuống đất được rồi, nhưng anh không thể nói điều này trước mặt vợ mình.

Anh có cảm giác rằng, nếu như anh mở miệng nói chuyện này, có lẽ cô ấy sẽ tức giận.

"Được, anh nghe em hết."

Lời này, đáng lẽ ra không có vấn đề gì cả, nhưng tại sao cô nghe thì cảm thấy có hơi sai sai?

Cô lại giúp Tần Dã kiểm tra cái xương sườn bị gãy của anh, dùng tay sờ thử, quả nhiên sản phẩm do không gian tạo ra thì không tầm thường.

Cô tập trung kiểm tra, cho nên không chú ý đến vẻ mặt khác thường của Tần Dã, nhất là khi tay cô chạm vào cơ thể anh.

Sau khi kiểm tra xong rồi, Dung Yên ra ngoài rửa tay, rồi nằm lên giường.

Đúng rồi, trong phòng này không có giường gạch, chỉ có chiếc giường này thôi.

Cô quyết định rằng sau khi xây lại căn nhà, cô muốn có một căn phòng riên, cộng thêm một chiếc giường gạch sưởi ấm.

Dung Yên đương nhiên có đòi hỏi rất cao về chất lượng cuộc sống.

Không có điều kiện, vậy thì đi tạo điều kiện.

Tần Dã cảm nhận được bên cạnh đã nằm xuống, trong lòng anh có cảm giác mãn nguyện.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, khóe miệng anh cũng nhếch lên.

Bởi vì đi ngủ quá sớm, cho nên lúc này Dung Yên thực sự không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Có lẽ sự hiện diện của người bên cạnh quá mạnh mẽ rồi, khiến trong lòng cô có chút cảm xúc kỳ lạ như vậy.

"Em không ngủ được à?"

Tần Dã hỏi trong bóng tối.

Em không ngủ được, anh có thể dỗ em ngủ được không?

Về việc cô bây giờ không phòng bị Tần Dã, đương nhiên là vì bây giờ anh đã bị thương thành như vậy rồi, vậy thì anh không thể làm gì được.

"Ngủ rồi."

Tần Dã:...

Ai có thể nói chuyện trong khi ngủ chứ?

Tại sao cô ấy lại dễ thương đến vậy?

Tần Dã cả đêm không ngủ, bởi vì cô gái bên cạnh... Hơn nửa đêm, có lẽ nguyên nhân là vì Dung Yên lạnh, cho nên cả người cô ấy mới sáp lại gần như vậy.

Vì vậy Tần Dã đã thử đưa tay ra và ôm cô vào lòng...

Ngày hôm sau, Tần Dã thấy bầu trời bên ngoài đã hơi sáng rồi, cho nên anh nhẹ nhàng rút lại đôi tay tê dại của mình.

Khi trời sáng, Dung Yên mơ hồ tỉnh dậy, khi mở mắt ra nhìn thấy căn nhà đổ nát này, cô sững sờ một lúc.

Sau đó lại thở dài một hơi, thôi vậy, cô không thể quay lại được nữa.

May mắn thay, cô không có gì phải lo lắng ngoại trừ một đống tiền trong thẻ ngân hàng ở thời hiện đại, dù sao cha cô cũng đã lên thiên đường để bầu bạn với mẹ cô từ nửa năm trước rồi.

"Em tỉnh rồi à?" Tần Dã quay đầu nhìn cô.

Dung Yên cũng quay đầu sang một bên, lúc này cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người rất gần, cái vẻ ngoài đẹp trai cương nghị như thế này, nói thật, cô thật sự cũng rất thích

"Lông mi của anh rất dài, đôi mắt cũng rất đẹp."

Dung Yên đột nhiên thốt ra một câu như vậy, sau khi cô biết mình vừa nói gì, cô ước gì có thể quay ngược thời gian, nuốt chửng những lời vừa rồi xuống bụng.

Aaa...

Đây là được khen, với lại còn là người mình thích khen, cho dù là trai hay gái thì tất nhiên là trong lòng đều cảm thấy vui vẻ rồi.

Như Tần Dã lúc này, trong lòng anh...... Giống như được uống mật vậy, vô cùng ngọt ngào.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-150 )