← Ch.180 | Ch.182 → |
Bạch Lão Thử phơi nắng thoải mái, lại đổi một mặt khác phơi, một lúc sau thấy phơi nhiều quá, liền gõ gõ gối, A Phúc đang gội đầu liền đội mái tóc ướt đẫm chạy tới, đưa đại gia của hắn dời đến chỗ râm mát, mình lại chạy về tiếp tục gội đầu.
Từ khi Bùi Quý Nhã đến đây, toàn thân Đào A Phúc đã sạch sẽ hơn nhiều, bởi vì sư phụ Bạch Lão Thử của nàng không chịu nổi những thứ dơ bẩn.
Nàng tắm rửa sạch sẽ, nhưng y phục thay mặc đều rách nát.
Nàng có rất ít quần áo, chỉ có một bộ vừa vặn người, vẫn là lúc trước Đào Lang Quân đưa các nàng về quê tế tổ tạm thời sắm cho nàng để làm ra vẻ, những y quần khác của nàng đều giặt đến trắng bệch, có không ít lỗ thủng.
Nếu không phải nàng thân hình thấp bé chậm lớn, chỉ e rằng những y quần rách nát này hiện giờ đã không thể mặc được.
A Phúc tự mình cũng không mấy để ý điều này, chỉ cần có thể ăn no nàng liền vui vẻ, tắm rửa xong ngồi xổm trước mặt Bạch Lão Thử, chống cằm hỏi hắn: "Sư phụ, ngươi bây giờ đã dễ chịu hơn một chút chưa?"
Bùi Quý Nhã trước đó đã nói cho nàng biết, bản thân đấu pháp với người khác bị đánh trở về nguyên hình, bị thương rất nặng, phải tĩnh dưỡng thật tốt mấy năm mới có thể biến trở lại hình người.
A Phúc không biết nam nhân đều là lũ móng heo lừa người, một lòng một dạ tin tưởng sư phụ, mỗi ngày đều quan tâm thương thế của hắn, cung phụng hắn như cha ruột.
Thương thế của Bùi Quý Nhã kỳ thực đã khá hơn nhiều, một tháng trước khi hắn khôi phục một phần năng lực đã sai khiến các loại tiểu quỷ tìm kiếm dược liệu cho hắn phục dụng, chỉ là hiện tại hắn vẫn lưu lại nơi đây, bất quá là do hắn tùy hứng mà thôi.
Hắn nhìn tiểu cô nương cô khổ không nơi nương tựa từ từ tin tưởng mình, ngày qua ngày cười càng nhiều hơn, cảm thấy mình dường như nuôi một con chuột nhỏ đáng thương, nhìn nàng mỗi ngày đều cần cù sinh hoạt như vậy, so với việc về Bùi gia dằn vặt các trưởng bối cùng các muội muội thú vị hơn nhiều.
Mặt trời lặn núi, A Phúc thu dọn chăn đệm sạch sẽ trải lên giường, Bùi Quý Nhã nằm xuống nghỉ ngơi, có lẽ bởi vì chăn đệm còn vương lại hương thơm của nắng gió nên dễ chịu, Bùi Quý Nhã bất giác đã chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ màng, hắn đột nhiên nghe thấy bên ngoài sân vọng lại một tràng ồn ào huyền náo, hình như có tiếng A Phúc hoảng sợ kêu lên, còn có mấy người đang mắng nhiếc, mơ hồ nghe được những từ như "chính là nàng" iẩu tăc""đầ cúng bi mất" các loal.
Đào A Phúc bị một đám đông bắt giữ, lôi đến trước một tòa lâu đài đèn đuốc sáng choang.
Bởi vì buổi chiều gội đầu còn chưa khô, cho nên A Phúc vẫn để tóc dài xõa, một đường bị xô đẩy lảo đảo, nhìn nàng tóc tai bù xù tựa như một tên điên nhỏ.
Sau khi bị một bà tử véo hai cái, A Phúc không dám kêu nữa, ngậm miệng lại bị bắt di.
Đào gia rất lớn, nhưng A Phúc chưa từng đi qua nơi nào khác, cũng chưa từng thấy tòa lầu nào xinh đẹp như vậy, thời điểm những người kia hung thần ác sát áp giải nàng vào trong, nàng còn không nhịn được quay đầu nhìn khung cửa sổ chạm trổ hoa văn kia, quả thật là đẹp mắt.
Nam nhân trung niên thân hình mập mạp ngồi ở đầu giường dài, sau khi nhìn thấy A Phúc tiến vào, mặt đầy ghét bỏ lạnh giọng quát: "Quỳ xuống!"
A Phúc bị ném phịch xuống đất, một tay còn bị người hầu giữ chặt.
Nàng bò dậy nhìn nam nhân trung niên kia, mới nhận ra là cha của mình, kỳ thật nàng tổng cộng cũng chưa từng gặp cha này mấy lần.
Đào lang quân thấy nàng có bộ dạng ngây ngô như vậy liền cảm thấy phiền lòng, bên cạnh hắn còn có một vị phu nhân ăn mặc rất chỉnh tề, chính là Dương phu nhân mẹ kế.
Phía sau Dương phu nhân có ba nữ nhỉ ruột như hoa như ngọc đang đứng.
Bốn mẹ con này đều rất xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại cao ngạo, trong mắt mang theo sự khinh thường tương tự nhau, ánh mắt nhìn A Phúc giống như đang nhìn bùn đất dính lên mép váy của mình.
Các nàng cũng không nói chuyện với A Phúc, chỉ có Dương phu nhân hỏi đám người hầu: "Chính là nàng luôn trộm đồ trong nhà sao?"
"Đúng vậy, phu nhân, những đồ ăn kia đều là đại nương trộm, bọn tiểu nhân đều tận mắt nhìn thấy."
Đào lang quân vỗ lên trường tháp, nói: "Quả nhiên là do nông phụ ở nông thôn sinh ra, giống như mẹ ruột của ngươi vậy, chẳng ra thể thống gì, chỉ biết làm mất mặt ta!"
"Ta sao có thể có đứa con như ngươi, sao lúc trước không dứt khoát bóp chết ngươi cho xong, cũng tránh cho ngươi khỏi làm loại chuyện mất thể diện này bây giờ!"
Mặc kệ Đào lang quân mắng như thế nào, A Phúc cứ quỳ ngồi ở đó nhìn chằm chằm vào cái bàn nhỏ bên tay trái của Đào lang quân, một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào đĩa điểm tâm trông đã biết là mềm mại thơm ngon.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |