← Ch.169 | Ch.171 → |
Vũ Trinh đi ngang qua đám người kia, sau đó nhanh chóng trốn đến góc rẽ, lắng nghe những lời bàn tán từ phía sau bức tường.
Không biết đám người kia đang nói những gì, nhưng sau khi thấy nàng đi ngang qua, những kẻ này liền nói đến nàng, không, nói đến lang quân của nàng.
"Ta nói vị Mai Lang trung này cũng là một nhân vật lợi hại, Từ thị lang chẳng phải không hợp với hắn sao, trước đó đã phái cho hắn mấy vụ án nan giải đều bị hắn phá giải cả rồi, chậc chậc, chỉ là một tên Lang trung, Từ thị lang lại không làm gì được hắn."
Có kẻ cười nhạo nói: "Sao lại gọi là một tên Lang trung chứ, người ta có một vị nương tử lợi hại, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua chuyện đó sao?"
"Ngươi nói là chuyện của Thôi Lang trung ư?"
Đúng vậy, ta cũng biết, Thôi Lang trung trước đây lén lút uống rượu cùng người khác nhục mạ Mai Lang trung, suýt nữa bị Vũ nhị nương tử nhấn xuống nước cho chết đuối, nghe nói khi ấy tình cảnh vô cùng đáng sợ.
Nay đắc tội Vũ nhị nương tử cùng đám công tử bột kia, Thôi Lang trung đã ly dị với quận chúa nương tử, quan chức cũng mất, sa sút không còn gì, vết xe đổ đã rõ, bây giờ còn ai dám trêu chọc Mai Lang trung nữa.
Mọi người vừa chế giễu Thôi Lang trung, vừa dùng giọng điệu ẩn ý nhắc đến Mai Lang trung, người thì khinh thường, kẻ e sợ, lại có kẻ ghen tị chua xót.
Xem ra, cảnh ngộ "chó chẳng thèm để ý" của lang quân ở Hình bộ cũng có nguyên do từ nàng.
Tuy Vũ Trinh không cho rằng lang quân sẽ bận tâm chuyện này, nhưng vẫn thấy áy náy.
Lang quân ở đây thật là chịu khổ, ăn uống không ngon, người đẹp đẽ cũng chẳng có mấy.
Tuy nhiên, nếu những kẻ này đều khinh thường chẳng thèm để ý lang quân, vậy mấy tên nói xấu lang quân, đánh cho một trận cũng chẳng sao, dù sao quan hệ vốn đã chẳng ra gì.
Còn tên Từ thị lang nào đó nữa, Vũ Trinh mơ hồ nhớ lại, hình như trước khi hai người thành thân, Từ thị lang cũng từng gây phiền phức cho lang quân.
Được rồi, nàng cũng không thể đến một lần vô ích như vậy, trước hết thay lang quân trút giận đã.
Vì vậy, một ngày nọ, Từ thị lang bị kẻ xấu không rõ tên hung hăng đánh cho một trận, kẻ xấu dùng túi vải trùm lên đầu hắn, một quyền này ©èn năng hơn cả e^ manh e©ủa auvần trước.
đánh cho hắn khác như hen rống, qua một hồi lâu, Từ thị lang mới bị người ta phát hiện, giống như kỳ tích vậy, hắn không hề bị thương nặng, chỉ là mặt không nhìn ra nguyên dạng, sưng như một cái đầu heo quay.
Khi nô bộc nhà Từ thị lang đến đón hắn trở về, quan lại Hình bộ đều kéo đến vây xem, Vũ Trinh tất nhiên cũng có mặt, nàng xoa xoa nắm tay, cảm thấy vô cùng sảng khoái, sự buồn bực khó chịu vì bị biểu huynh hãm hại cũng tiêu tan bảy tám phần.
Hơn nữa, khí lực của lang quân quả thực rất lớn, nàng cảm thấy mình vừa rồi chỉ nhẹ nhàng gõ chùy mà đã khiến người ta bị đánh thành như vậy.
Từ thị lang vì bị thương nên sớm lui, Vũ Trinh cũng cảm thấy quan thự Hình bộ chẳng có ý nghĩa gì, cũng bỏ đi, nhưng nàng dù sao cũng nhớ mình hôm nay dùng thân phận của lang quân, nên đã xin phép cấp trên.
Sắp đến giữa trưa, Vũ Trinh bước ra khỏi cung môn, trông thấy một bóng người dắt ngựa đứng dưới tàng cây xa xa, đó chính là thân thể của nàng.
Khi người kia quay đầu nhìn lại, Vũ Trinh lập tức nhận ra, thân thể ấy đúng là lang quân nhà nàng không sai vào đâu được.
Vũ Trinh chạy về phía hắn, rồi một tay ôm bổng người lên, cất tiếng cười lớn.
Động tác này thực hiện rất dễ dàng, Vũ Trinh cảm thấy thân thể mình nhẹ tựa một đám mây, vừa nâng lên đã bồng bềnh, cho nên nàng thấy thú vị, còn thuận thế xoay vòng hai vòng.
Liễu Ngự sử đang từ một cửa cung bước ra, trông thấy hai người ôm ấp nhau trước mặt bao người bên này, lại phát hiện kẻ đang ôm người kia chính là Mai Trục Vũ mà hắn vẫn luôn rất coi trọng, tức thì khóe mắt giật giật, phất tay áo quay người liền đi đường vòng, trong lòng đau đớn cùng cực.
Một hậu sinh vãn bối tốt đẹp như vậy! Lại bị tên Vũ Trinh kia làm hư hỏng mất rồi, nhìn xem bây giờ, chẳng còn chút quy củ nào cả!
Mai Trục Vũ mặt không biểu cảm nhìn phu nhân hớn hở sử dụng thân thể của mình, vung mạnh người hắn lên hai vòng, một tay nắm lấy cánh tay nàng nói: "Thả ta xuống."
Vũ Trinh cười hì hì thả hắn xuống, cúi đầu nhìn hắn, "Giận rồi ư?"
Mai Trục Vũ lắc đầu, "Không phải, chỉ sợ nàng khống chế không tốt thân thể của ta, làm tổn thương thân thể của chính nàng."
Vũ Trinh nhìn dáng vẻ của hắn, cười nói: "Thân thể của ta cũng không phải đồ sứ hay lưu ly gì đâu, không dễ vỡ như vậy đâu, chàng khẩn trương như vậy làm gì, xem ta thoải mái biết bao nhiêu."
Nàng rất tự tại, còn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó cười trêu chọc:"Lang quân, bây giờ chàng quả thật là lùn."
← Ch. 169 | Ch. 171 → |