← Ch.159 | Ch.161 → |
Vũ Trinh nói xong, đang chờ xem phản ứng của lang quân, lại thấy hắn nhíu mày.
"Những thứ kia là cái gì?" Mai Trục Vũ nghiêm mặt, kéo Vũ Trinh tới gần nước sông, một tay chỉ vào trong nước.
Chỉ thấy dưới ánh hoa đăng chiếu ra bóng dáng của rất nhiều con cá, những con cá kia ước chừng khoảng sáu tấc, với nhãn lực của Mai Trục Vũ, hắn có thể nhìn ra những con cá này không phải là thực thể, chỉ là ảo ảnh mà thôi, lúc bơi dưới mặt nước lại không hề quấy nhiễu dòng nước.
Mắt thấy một con cá bỗng nhiên từ trong nước nhảy lên, một ngụm nuốt mất hai hồn ma trên đèn dẫn đường, Mai Trục Vũ nhíu mày, trong tay bấm quyết... bấm được một nửa thì bị Vũ Trinh nắm lấy.
Nàng vẫn bình tĩnh nhìn như cũ, miệng nói: "Đừng nóng vội, chúng ta hãy nói chuyện vừa rồi trước đã."
Mai Trục Vũ: "..."
Vũ Trinh: "Được rồi, ngươi nhìn xem, không sao đâu."
Đàn cá liên tục nổi lên mặt nước, nuốt trọn những du hồn kia.
Sau khi du hồn trên đèn bị nuốt mất, ánh đèn trên sông liền tắt ngúm, mà bóng cá đã nuốt du hồn thì lớn thêm một phần.
Vũ Trinh hứng thú nhìn ngắm, chẳng hề có ý định ra tay ngăn cản.
Mai Trục Vũ thấy có điều bất thường, liền hỏi nàng: "Chẳng phải nàng muốn ngăn cản những thứ này làm hại du hồn sao?" Lúc nãy khi ngắm đèn trên tháp, nàng từng nói đơn giản vài câu, bảo rằng sau này sẽ có vật đến ăn thịt du hồn, nàng có trách nhiệm xua đuổi những thứ ấy đi.
Vũ Trinh cười hì hì đi trên bờ sông, nửa người lơ lửng trên mặt nước, nàng nhìn đủ rồi mới giải thích: "Ta quả thật muốn ngăn cản một số thứ nuốt sống du hồn, nhưng không phải những hồn ngư này."
Mai Trục Vũ lúc này mới biết mình hiểu lầm, yên lòng, cũng cùng nhau nhìn những bóng cá được Vũ Trinh gọi là hồn ngư nuốt ăn du hồn.
Vũ Trinh vừa đi vừa giải thích với lang quân: "Trung Nguyên Tiết thủy thông U Minh, nhưng không phải thứ gì xuống nước đều có thể đi U Minh, mà phải thông qua Minh Hà.
Ở dưới U Minh, Minh Hà quả thật là một con sông, nhưng ở nhân thế, cái gọi là "Minh Hà" chính là do những bóng cá này hội tụ thành.
Chúng ở chỗ này nuốt du hồn, thành đàn thông qua đáy nước trở về U Minh, liên thông Minh Hà, như vậy mới có thể mang những du hồn này về." lại không phải là cá, cho nên chúng không nhìn thấy cũng không nghe thấy, duy chỉ có thể cảm nhận được đèn dẫn đường, bởi vậy chỉ khi có đèn dẫn đường, mới có thể bị những bóng cá này bắt được."
Mai Trục Vũ lắng nghe thật kỹ, lại nhìn xuống nước, quả nhiên những du hồn kia bị bóng cá nuốt chửng, đều rất bình tĩnh, chúng dường như hiểu rằng, những con cá này chính là con đường dẫn chúng về nơi quy túc, rất nhiều đều không kịp chờ đợi mà đầu nhập vào bụng cá.
Tuy rằng bởi vì xuất thân từ Thường Hi Quan, có sư phụ sư huynh dạy bảo, lại có tiền nhân tiền bối để lại thư tịch, có thể coi là kiến văn uyên bác, nhưng Mai Trục Vũ quả thật không hay biết những chuyện này, cho nên nghe Vũ Trinh từ từ đạo lai thật sự có vài phần ý vị.
Thấy hắn cảm thấy hứng thú, Vũ Trinh bèn nói thêm vài câu, đàn cá xuất hiện trong sông sau khi nuốt chửng du hồn từ từ trở nên rộng vài thước, gần như chật kín mặt nước, sau đó chúng không còn tiếp tục nuốt du hồn nữa, mà chậm rãi chìm xuống, sắp biến mất trong nước.
Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng chim hót trong trẻo réo rắt.
Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy nơi chân trời giữa tầng mây, hạ xuống vô số bạch điểu.
Những con chim này dang rộng đôi cánh, nhẹ nhàng như mây, lông vũ trắng muốt uyển chuyển mà xinh đẹp, cho dù ở trong đêm tối cũng đặc biệt nổi bật.
Nhiều bạch điểu như vậy bỗng nhiên từ trong tầng mây rơi xuống, nhưng đám người còn ở bên bờ sông vẫn hồn nhiên chưa hay biết, vẫn náo nhiệt như cũ.
Mai Trục Vũ chỉ cảm thấy bên cạnh tiếng gió chợt nổi lên, lại đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy Vũ Trinh đã biến mất tại chỗ.
Trên bầu trời xuất hiện bóng dáng một con mãnh miêu, bóng mèo này thon dài, thậm chí có chút không giống mèo cho lắm, mà giống như một loài quái vật khác đáng sợ hơn.
Nàng đứng ở phía trên dòng sông, há miệng cắn lấy mấy con bạch điểu đang muốn bay xuống sông bắt bóng cá, trực tiếp nuốt chửng, những chiếc lông trắng bay lả tả giữa không trung biến thành sương mù tiêu tán.
Mai Trục Vũ vốn đã quyết định đến hỗ trợ, nhưng từ đầu đến cuối, y đều không thể ra tay, Vũ Trinh một mình đã nắm chắc lấy con sông, không để cho một con chim trắng nào tiếp cận mặt nước.
Những bóng cá kia từng đàn từng đàn chìm xuống, rồi lại lần lượt xuất hiện, đèn trên mặt sông tắt ngấm ngày càng nhiều.
Can chim trắng không bắt được báng cá trânna ©ó vẻ aấn aán.
eàna thêm hung mãnh tấn công.
Đại miêu giơ trảo không khách khí đánh bay con chim, một con rơi xuống dưới chân Mai Trục Vũ.
Hắn thấy bạch điểu còn giãy giụa muốn giải quyết nó, ai ngờ phù chú thuật pháp đều vô dụng với nó, thậm chí hắn còn không chạm được tới con chỉm trắng này.
← Ch. 159 | Ch. 161 → |