← Ch.144 | Ch.146 → |
Mai Trục Vũ nói một hơi không ngừng, vốn tưởng Vũ Trinh sẽ tò mò về sơn thần, nào ngờ nàng lại cau mày hỏi: "Sao lại bị thương?"
Mai Trục Vũ ngẩn người một chút rồi mới đáp: "Khi xuống núi cùng sư huynh, gặp phải yêu quái muốn nuốt chửng ta.
Tuy đã thoát được nhưng vẫn bị nó gây thương tích."
Vũ Trinh không mấy hài lòng với câu trả lời ngắn gọn này của hắn, chuyện trước đó kể tương đối tỉ mỉ, sao đến đây lại nói đơn giản như vậy.
Mai Trục Vũ không biết có phải đã nhìn ra những suy nghĩ trong lòng nàng hay không, bèn giải thích tường tận thêm vài câu: "Tam sư huynh nói rằng ta tuổi còn nhỏ luôn ở trên núi, chưa từng thấy cảnh náo nhiệt phía dưới, nên nhân dịp lễ hội đã lén dẫn ta xuống núi chơi, nhưng giữa đường lại gặp một con chó lớn ngậm lửa trong miệng, cắn một phát vào eo ta, để lại độc hỏa."
Vũ Trinh như chợt tỉnh ngộ, liếc mắt nhìn vết sẹo bên hông trái của hắn: "Thì ra vết thương ở đó là do như vậy, lúc đó có phải bị thương rất nặng không?"
Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không quá nghiêm trọng." Kỳ thực khi ấy hắn còn nhỏ và gầy yếu, bị hàm răng to lớn của con chó cắn một cái, suýt chút nữa đã xé toạc bụng, ruột gan sắp trào ra ngoài, miệng vết thương chảy máu đầm đìa, nếu không phải sư phụ kịp thời chạy đến, chỉ e rằng hắn đã chết tại chỗ.
Vũ Trinh đột nhiên nói: "Ta đoán lúc nhỏ chàng hẳn rất ngoan ngoãn tuân thủ quy củ, sư huynh dẫn ngươi xuống núi, chàng chắc không muốn đi đúng không? Ta đoán có đúng không?"
Nàng đã đoán đúng, Mai Trục Vũ khi đó quả thật không muốn xuống núi, bị sư huynh cưỡng ép ôm xuống núi, cho nên sau này hắn gặp nạn, tam sư huynh rất tự trách, dù hắn không thèm để ý, tam sư huynh vẫn quỳ trong đại điện một tháng, ai khuyên giải cũng không chịu đứng dậy.
Về sau tam sư huynh thu nhận đồ đệ, cũng ân cần dạy bảo các sư điệt ngày sau phải vâng lời hắn - Sương Hàng chính là đệ tử của tam sư huynh.
Vũ Trinh đột nhiên cọ đến, ngồi trên lan can, ôm chặt lấy eo Mai Trục Vũ.
Mai Trục Vũ sợ nàng ngã xuống, vươn tay ôm lấy lưng nàng, tư thế thân mật này của hai người, trên mặt đất hắt ra một bóng hình giao hòa ấm áp.
Vũ Trinh ôm eo lang quân, cằm tựa trên ngực ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Chàng từ nhỏ cũng có thể nhìn thấy những thứ đó đúng không?"
"Đúng vâv" Mai Truc Vũ cúi đầu đếi mặt với nànna.
bất aiác mỉÌm cười, "Nhưng trong quan không thấy yêu quái, toàn bộ Tây Lĩnh sơn chỉ có một ít tỉnh quái vô hại, chỉ thỉnh thoảng khi xuống núi, ta mới gặp phải những yêu quái muốn hại người kia."
"Vậy chàng được đưa vào Thường Hi quan, chính là vì tránh họa sao?"
"Đó chỉ là một trong những nguyên nhân." Mai Trục Vũ không nói nhiều về vấn đề này, ngược lại hỏi nàng: "Nàng ở Trường An, thường xuyên có thể nhìn thấy những yêu quái kia, hẳn là rất sợ hãĩ." Nói đến đây, nhớ tới tiểu cô nương run lẩy bẩy khi nhìn thấy yêu quái trước đó, Mai Trục Vũ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Vũ Trinh: "Sợ hãi ư? Không hề, ta thấy có thể nhìn thấy những thứ đó rất thú vị."
Mai Trục Vũ: "..."
Nhưng mà, không phải trước đó nàng còn sợ tới mức run bần bật sao?
Vũ Trinh bật cười ha hả, "Trước khi trở thành Miêu Công, ta đánh không lại những yêu quái đến quấy nhiễu, tất nhiên là sợ rồi.
Nhưng sau khi ta thành Miêu Công, có thể đánh bại bọn chúng, vậy thì còn gì phải sợ nữa chứ."
Trên thực tế, sau khi nàng trở thành Miêu Công, tình hình đã hoàn toàn đảo ngược.
Những yêu quái trước kia từng hù dọa nàng, giờ đây bị nàng dọa đến mức không dám xuất hiện nữa.
Những yêu quái đã từng muốn hại nàng, hễ bắt được một tên là nàng biến một tên thành tượng đá, đặt trước cổng phường chợ yêu quái.
Lũ tiểu yêu trong chợ đã quen thói lấy mấy pho tượng ấy làm ghế ngồi.
Vũ Trinh từ nhỏ đã có thù phải báo thù, dù không trêu chọc nàng, tâm trạng nàng không tốt cũng muốn gây chuyện.
Chủ động trêu chọc nàng rồi, mà còn mong thoát thân ư? Nằm mơ đi.
Trong lịch sử các đời Miêu công, Vũ Trinh là người nhỏ tuổi nhất, nhưng nàng lại nhanh chóng thích ứng với thân phận này, hơn nữa không bị những phiền toái liên miên cùng đại yêu quái đánh bại, dựa vào cỗ "hùng" khí trời sinh ấy, thống trị đám yêu quái quấy rối một cách ngay ngắn rõ ràng.
Chủ yếu là Vũ Trinh đã được truyền thừa của Miêu công, tựa như đứa trẻ cầm lợi kiếm trong tay, sức sát thương còn đáng sợ hơn cả người lớn, bởi nàng chẳng màng đạo lý, chỉ dựa theo sở thích, nhưng tiểu nha đầu lại vui buồn thất thường, ai cũng khó lường tính khí của nàng.
Trong khoảng thời gian đó, Yêu thị không ai dám trêu chọc tiểu bá vương này, không biết bao nhiêu yêu quái bị nàng đùa chết khi đến Trường An quấy phá.
Mai Trục Vũ không hay biết công lao to lớn năm 12 của nàng, hắn tin sâu không nghi ngờ ý nghĩ "một đứa trẻ mới vài tuổi làm Miêu công quản lý yêu thị ắt sẽ bị khi dễ", trong lòng tràn ngập thương xót.
Dẫu nghe Vũ Trinh nói vậy, hắn vẫn cho rằng thuở nhỏ nàng không ai che chở, đã chịu nhiều khổ cực.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |