← Ch.092 | Ch.094 → |
Ngoại trừ Nịch Khôi, Đoan Ngọ còn xuất hiện một loại tỉnh quái, là thứ Vũ Trinh ưa thích, tên là "Dương Minh".
Cũng sinh trưởng trong nước, nhưng Dương Minh vô hại với người, không chỉ vô hại mà còn có ích.
Đến ngày Đoan Ngọ, Dương Minh sẽ từ trong nước phá kén bay lên trời, tiếng kêu trong trẻo dễ nghe.
Sinh mệnh của loại tỉnh quái này chỉ có ngày Đoan Ngọ, chúng sẽ tuyển chọn người mình thích, rơi xuống đầu người đó, kẻ được chọn tuy không thể trăm bệnh tiêu tan, nhưng cũng sẽ cảm thấy tỉnh thần chấn động mệt mỏi tiêu tán.
Vũ Trinh ngắm nhìn mặt sông như có một trận phong thổi qua, mặt nước nổi sóng lăn tăn, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười, kéo cương ngựa đuổi theo Mai Trục Vũ, truy tung trận phong kia đến hạ lưu Khúc Giang trì.
Khi trận phong nhẹ dừng lại, các nàng cũng ngừng bước.
"Sao vậy?" Mai Trục Vũ hỏi.
Vũ Trinh chỉ đáp: "Không có gì, ta đang tìm mấy người Mai Tứ, có lẽ là ở bên này." Nàng giả vờ vô tình liếc nhìn đỉnh đầu Mai Trục Vũ, thấy những con dương minh theo gió bay lên kia, quả nhiên có hai con rơi trên đầu Mai Trục Vũ, trong lòng lập tức thấy thoải mái.
Mai Trục Vũ không để ý đến những thứ nhỏ nhặt này, tuy rằng hắn có thể nhìn thấy dương minh bay qua đầu mình, có thể thấy một bóng đen chậm rãi di động bên lề đường, có thể thấy cờ trắng phấp phới trên ngọn liễu, có thể thấy yêu quái mang theo yêu khí ẩn mình trong đám người, nhưng bên cạnh hắn có Vũ Trinh, cho nên hắn biểu hiện như người bình thường, không có gì khác lạ.
Thấy Vũ Trinh đảo mắt nhìn quanh, hắn hỏi: "Đường đệ sẽ đến sao?"
Vũ Trinh gật đầu, "Đúng vậy, mấy năm nay bọn họ đều tham gia đua thuyền rồng."
Đúng lúc ấy, có người ở bờ bên kia hô to "Trinh tỷ".
Ánh mắt hai người cũng không tệ, lập tức nhìn ra một đám thanh niên lang quân mặc áo tím bên kia bờ sông chính là bọn Mai Tứ Thôi Cửu.
Vũ Trinh chờ tại chỗ, bọn Mai Tứ quả nhiên am hiểu tính tình của Vũ Trinh, tự mình chủ động chèo thuyền sang.
Vừa cập bờ, Thôi Cửu liền nhảy xuống thuyền chạy tới nói: "Trinh tỷ à, không phải đã nói đợi ở bên kia sân khấu sao, sao lại chạy sang đây, chúng ta tìm ngươi mãi."
Vũ Trinh đáp: "Quên mất, là lỗi của ta, đi thôi."
"Chờ một chút!" cùng Mai Tứ cũng chạy tới, "Trinh tỷ, sao tỷ không mắc cùng mêt hê v nhuc với chúna †a_ lát na trâng sẽ khó coi lắm" Vũ Trinh: "Ta đâu có chuẩn bị tham gia cuộc đua thuyền rồng năm nay."
Một lời nói ra, những lang quân còn lại đều luống cuống, "Cái gì! Năm ngoái Trinh tỷ chẳng phải cũng tham gia sao, sao năm nay lại không tham gia!" "Đúng vậy, chúng ta đã giữ lại vị trí cổ thủ đầu thuyền cho Trinh tỷ, giờ Trinh tỷ không làm nữa, đột ngột đi đâu tìm người thay thế đây." Còn có người kêu rên, "Trinh tỷ à, chị ruột của ta ơi! Tỷ tỷ đây là muốn giết chết chúng ta sao, chúng ta đều đã nói năm nay nhất định phải giành được một thứ hạng!"
Vũ Trinh nghe bọn họ kêu rên xong, mới chỉ vào Mai Trục Vũ bên cạnh, "Ta nói là ta không tham gia, để phu quân của ta tham gia."
Trong nháy mắt, mọi người đều nghẹn ngào nhìn thân hình cao gầy của Mai Trục Vũ, cuối cùng có một thiếu niên yếu ớt hỏi: "Hắn có biết gõ trống không?"
Hỏi như vậy, nhưng tất cả mọi người hiểu rõ hắn muốn hỏi Mai Trục Vũ có sức lực kia hay không, dù sao cái trống phía trước cũng không phải là trống bình thường, muốn gõ vang dội phải có chút sức lực, Mai Trục Vũ thấy thế nào cũng là một thư sinh văn nhược, lớn lên cao có ích lợi gì.
Vũ Trinh hiểu chút tâm tư của bọn họ, cười như không cười: "Sao, không tin người mà Trinh tỷ đề cử?"
Triệu Tung Nham Triệu lang quân khác với những người khác, khi những người khác còn đang do dự, hắn đã chân tâm thực lòng gật đầu: "Ta tin." hắn chính là người đã tận mắt chứng kiến sự hung bạo của Mai Trục Vũ.
Những người khác:... Tên chó săn này, lại không biết xấu hổ mà ra mặt nịnh nọt trước!
Vì thế những người còn lại không cam lòng thua kém, mặc kệ trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào, ngoài miệng cũng là một mảnh "Ta tin tưởng!" "Ta cũng tin tưởng!"
Vũ Trinh liếc nhìn Mai Trục Vũ, trấn an các tiểu đệ một câu: "Không cần lo lắng, sức mạnh của tỷ phu các ngươi, ta đã từng lĩnh giáo qua."
Các lang quân nghe vậy, lập tức đều không đứng đắn cười rộ lên, cười nghiêng ngả, còn có một tiểu lang quân gầy gò cười khúc khích không ngừng.
Những người khác đều ngừng cười, chỉ có hắn vẫn còn đang cười một cách bỉ ổi.
Vũ Trinh nhẹ nhàng quất một roi: "Cũng được rồi, cười nữa thì để ngươi khóc."
Khi bọn họ đều ngẩng đầu nhìn trời, Vũ Trinh ghé sát vào Mai Trục Vũ "Vốn dĩ ta định tự mình lên, nhưng đau lưng cho nên lần này chàng thay ta một lần, thế nào?"
Trước đó khi đến, Vũ Trinh không nói việc này, nhưng Mai Trục Vũ nhìn bộ áo bào màu tím trên người mình, lại nhìn áo tím trên người các thiếu niên, liền hiểu nàng đã sớm tính toán xong xuôi.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |