← Ch.064 | Ch.066 → |
Nội tâm Mai Tứ đã gần như sụp đổ, cả đời này hắn chưa từng gặp phải chuyện hỗn loạn đến thế.
Không nhịn được mà ho khan kinh thiên động địa, Liễu Thái Chân phát hiện Mai Tứ tỉnh lại, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Một người bình thường mà tỉnh lại nhanh như vậy, vừa rồi cũng vậy, bị yêu linh phụ thể mà nhanh chóng khôi phục thần trí.
Bất quá, đã nhìn thấy thì cũng không sao, đoạn ký ức này của ngươi là không thể giữ lại.
Liễu Thái Chân nghĩ đến điều này, liền lạnh mặt tiến lại gần Mai Tứ.
Mai Tứ thấy Liễu Thái Chân xoay người lại, những thứ ở trước người nàng... đều nhìn thấy rõ ràng, lập tức tay run lên, run rẩy lùi về phía sau, che ngực mình, ánh mắt hoảng loạn, "Ngươi, ngươi muốn làm gì ta, ngươi đừng tới đây! Không được tới đây, tránh xa ta một chút!"
Liễu Thái Chân: Làm sao vậy? Ngươi đang giả vờ là phụ nữ lương thiện bị ức hiếp sao?
Im lặng một lúc, Liễu Thái Chân chân trần bước lên bờ ao, đứng dậy từ trong nước, nàng đưa tay kéo Mai Tứ, hung bạo đè hắn xuống đất.
Mai Tứ dùng sức giãy giụa, lại không dám thực sự chạm vào người nàng, chỉ có thể cào sàn nhà, sắp khóc tới nơi, "Ngươi buông ta ra, ta sẽ không phản bội Trinh tỷ và các huynh đệ của ta đâu! Chúng ta là lập trường đối lập, cho dù ngươi ép buộc ta, ta cũng sẽ không đứng về phía ngươi!"
Liễu Thái Chân: Không biết hiện thời trong đầu bọn thiếu niên đang nghĩ những thứ gì.
Nàng lười để ý đến sự giãy giụa của Mai Tứ tiểu thái điểu này, một tay bóp cằm hắn, bắt hắn nhìn vào mắt mình, sau đó đè lên trán hắn.
Bạch quang lóe lên, Mai Tứ lần này rốt cuộc mềm nhữn ngất di.
Liễu Thái Chân xóa đi ký ức của hắn, cũng chẳng thèm quản, mặc kệ hắn ngã bên bờ ao, tự mình đi thay y phục.
Vũ Trinh không tìm được người ở nhà Mai Tứ, người trong phủ còn tưởng rằng Mai Tứ theo đám người các nàng đi chơi.
Không còn cách nào khác, Vũ Trinh lại tìm đến chỗ Thôi Cửu, nào ngờ cũng chẳng thấy, Thôi Cửu còn rất kinh ngạc nói: "Mấy ngày nay không gặp hắn, chẳng lẽ hắn không đóng cửa trong phủ để chuẩn bị hạ lễ sao? Trước đó còn dặn dò chúng ta đừng đến quấy rầy hắn."
Nhạc phường quen thuộc, thậm chí mấy tiệm bút mực cũng không tìm thấy người, trong lòng Vũ Trinh mơ hồ có chút bất an.
Tìm khắp nơi không đưỡữc.
Vũ Trinh đành nhải anav về Yêu thị: nàng định dùng biên phán khác để tìm xem Mai Tứ hiện đang ở đâu.
Nào ngờ, nàng vừa trở về Nhạn lâu, liền thấy ngay trên sàn đại sảnh người mà mình tìm kiếm bấy lâu.
Mai Tứ nằm thẳng đơ trên tấm thảm, nhắm mắt ngủ mê man, quần áo ướt sũng, tuy trông có vẻ chật vật nhưng thân thể không có vấn đề gì.
Vũ Trinh kéo cậu tiểu đệ vừa nhặt được từ dưới đất lên, kẹp ngang người đi lên lầu, tiện tay ném lên giường mà bình thường Hộc Châu hay ngủ.
Liễu Thái Chân vẫn đang mải mê viết cuốn sách mới của nàng, Vũ Trinh chỉ vào Mai Tứ, hỏi: "Tiểu Xà, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Liễu Thái Chân dùng cán bút trong tay gõ gõ lên một chén lưu ly trên án, trong chén có một yêu linh bị bọc trong Tử Yên, yêu linh này đã chịu không ít tội, còn bị Liễu Thái Chân nuốt một hồi, thân thể nhỏ đi một vòng lớn, hiện giờ rất ngoan ngoãn, ở trong chén lưu ly cũng không dám động đậy.
Trước đó khi Liễu Thái Chân nhổ nó ra đã hỏi qua một lần, đại khái đã biết được sự tình, bèn giải thích đơn giản lại với Vũ Trinh.
Vũ Trinh nghe xong, thật lâu không nói gì, Liễu Thái Chân còn tưởng nàng đang nghĩ về kẻ có dụng tâm bố trí tất cả việc này, nào ngờ Vũ Trinh đột nhiên cười nói: "Thú vị, đồ vật vẽ ra có thể thành sự thật, tiểu xà, ngươi đem yêu linh này cho ta, ta luyện một cây bút, để Mai Tứ vẽ cho ta mấy thứ thú vị để chơi."
Yêu linh vừa nghe xong liền run rẩy, cầu xin tha thứ: "Xin hãy tha cho ta, chỉ cần các ngươi thả ta, ta lập tức quay về Dương Châu, tuyệt đối không đến nơi này nữa!"
Vũ Trinh gõ chén lưu ly leng keng, nói: "Yêu quái từ Dương Châu ư? Đã đến địa giới Trường An, yêu quái nơi đây đều do hai chúng ta quản lý, ngươi gây chuyện ở đây, ta muốn xử trí ngươi thế nào thì có thể xử trí ngươi như vậy."
Yêu linh bị ép đến nông nỗi này, ác ý dâng lên trong lòng, thoắt cái lao ra khỏi đèn lưu ly, giọng nói cũng trở nên thô bạo, "Các ngươi không chịu buông tha ta, cho dù ta có chết, cũng không để các ngươi sống yên ổn!"
Thấy bộ dạng hung ác của hắn, Vũ Trinh không hề ngạc nhiên, loại yêu linh này, cho dù có ngu ngốc một chút, nhưng tuyệt đối không thể là thứ vô hại.
Giống như nàng đã nói, bất kể trước kia ở đâu, đến địa giới Trường An, nàng cũng không thể để mặc thứ này kiêu ngạo.
Chỉ trong chớp mắt, phía sau Vũ Trinh hiện lên một bóng mèo đen kịt, hình dáng to lớn dữ tợn như một ác thú, từ dưới chân Vũ Trinh đến tận mái nhà cao vút, đôi mắt đỏ ẩn hiện trong làn khí đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào yêu linh, khiến cho thân hình đang phình to của yêu linh trở nên nhỏ bé.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |