Đêm
← Ch.02 | Ch.04 → |
Editor:Tịnh Vũ
Ban đêm vào cuối thu, phía chân trời đã chẳng còn đường ánh sáng, ban ngày, trong Hoành Thành, những tòa nhà nguy nga trang nghiêm đứng vững kia giờ phút này cũng bị bóng đêm âm trầm che đậy, ở góc Tây Nam thành trì này lại đèn đuốc sáng trưng, thậm chí xa xa liền có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng cùng tiếng đàn sáo, dương cầm êm ái, cùng với tiếng nói của nam tử thô lỗ tại trong gió đêm phiêu tán. Chỗ đó chính là phố ngầm.
Muốn nói đến phố ngầm, lại vừa vặn là một quang cảnh đặc biệt của Hoàng Thành.
Trên con đường này tụ tập phần đông là thanh lâu, sòng bạc, thậm chí phía sau còn có sát thủ giao dịch, dường như triều đình không có nắm chắc cơ sở bên trong bên phố ngầm, mà nơi này cũng không làm tan rã quyền lực ở hoàng thất, ngược lại thành công khiến đương kim Hoàng Đế ngầm thừa nhận phố ngầm này tồn tại. Có người nói, thế lực sau lưng phố ngầm ngay cả Hoàng Đế cũng dao động không được nửa phần, cũng có người nói, kỳ thật cái phố ngầm này chẳng qua là một con cờ giúp Hoàng Đế củng cố giang sơn xã tắc. Tóm lại, phố ngầm vẫn luôn là một loại tồn tại đặc biệt sừng sững không ngã, cũng náo động khiến các nam nhân trong thành trì tìm được nơi để đi.
Thanh lâu ở phố ngầm dùng mười cái ngón tay cũng đếm không hết, lại có phân chia ưu tú. Thanh lâu được yêu thích, cho dù là vương tôn quý tộc cũng không tiếc vung tiền như nước, nhưng cũng không nhất định có thể cùng mỹ nhân trong lầu được gặp mặt một lần. Mà ở góc đường, những cái xà nhà kia cây đã nghiêng lệch, mạng nhện đan dày đã thủng lại thành chỗ thường đi của những hán tử thô bỉ. Trong lầu có lẽ những cô nương ở đây đã hoa tàn ít bướm, nếp nhăn nơi khóe mắt ngay cả phấn lót dày đặc cũng không che đậy được. Nhưng các hán tử có thế tại nơi này uống ít rượu nghe một chút điệu hát dân gian, so với trong nhà nghe vợ mình thích lải nhải không biết tốt hơn vài lần.
Mà toàn bộ những thanh lâu, đặc biệt đứng đầu là "Hồng Ngọc Các", trong lầu nữ tử từng người đều là thiên tư quốc sắc, càng đặc biệt là vị hoa khôi Thanh Nguyệt trong các kia ngay cả đương kim Hoàng Thượng cũng đã từng khen ngợi, chỉ nói nàng:"Thanh khiết như đóa sen dưới trăng, rạng ngời mà lộng lẫy".
Có một hán tử ngẫu nhiên nhìn thấy qua một vị nữ tử trong các, đến lúc ăn cơm uống rượu liền đem người ngồi cùng bàn trong lúc đó khoe khoang nàng kia có bao nhiêu xinh đẹp, như thế nào giống như tiên nữ, như thế nào thấy nàng liền thần hồn điên đảo. Khi hắn nước bọt bay tứ tung khiến mọi người nghe đến say sưa thì một nam tử bộ dáng của một thư sinh ở bàn bên cạnh cười lạnh một tiếng:"Chỉ sợ ngươi nhìn thấy liền đoán thế thôi, chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu bưng trà!"
Từ đó, danh tiếng của "Hồng Ngọc Các" càng được truyền lớn, ở chợ tiếng tăm người kia trong các là một nha đầu thô sử cũng xinh đẹp như hoa, so với phu nhân bình thường không biết đẹp hơn gấp bao nhiêu lần. Chỗ đó liền trở thành địa phương mà bao nhiêu nam nhân, vương tộc lần nữa ngày đêm si niệm.
Lúc này, tại lầu ba "Hồng Ngọc Các" trong thượng gian lại hết sức yên tĩnh, cũng không có tiếng nói của đám oanh yến, càng không có đàn hay múa đẹp. Trong phòng, trung gian phủ lên nhung thảm đỏ thẫm, góc tường đặt một cặp bình Song Nhĩ * cao cỡ nửa người, một bình Sứ Thanh Hoa, đặt đằng trước là một cái bàn thở được chạm khắc tinh xảo hình Thanh Hoa quấn cành, ở giữa lư hương đốt hun hương dài khoảng nửa ngón tay, sương mù mềm mại lượn quanh. Ở giữa giường một mỹ nhân đang nằm, mặc bộ quần áo nữ tử mỏng manh, lại nhắm chặt hai mắt, tựa như là trong cơn mê ngủ.
Một gã nam tử áo đen ngồi trên chiếc ghế được làm từ bạch đàn, chạm khắc tinh xảo, mày kiếm nghiêng, ở nơi khóe mắt có một nốt ruồi chu sa, yêu diễm như màu đỏ của rượu ngọt, khóe môi khẽ nhếch, chứa đựng vui vẻ cùng tà mị tùy ý, tóc dài đen như mực rơi tán loạn trên đầu vai, lộ ra sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng lại tăng thêm vài phần quỷ mị.
"Chủ tử, có phải quân cờ này nên vứt đi hay không?"
Trên mặt đất một nữ tử đang quỳ, thấp giọng cung kính mở miệng.
Chén sứ xinh xắn trong tay chậm rãi chuyển động, trong chén ngọc chất lỏng lại tựa hồ không có một tia gợn sóng. Nam tử áo đen khẽ mỉm cười:"Giữ lại đi, nếu như nàng "yêu" ta như thế, ta sao có thể không cho nàng cơ hội đây?"
Cô gái áo đen nghe vậy, ánh mắt rũ xuống hiện lên một tia xem thường:"Nhưng mà chủ tử giao nhiệm vụ cho nàng nhưng nàng cũng không có hoàn thành không phải sao?"
"Cái kia vốn là ta vì thăm dò nàng cố ý giao cho nàng đi làm thôi. Ngọc ấn Phong Quốc có thể điều động bất quá cũng chỉ là những tướng tàn binh yếu, ta tự nhiên cũng không có hứng thú. Chẳng qua, nàng từ đầu đến cuối đều không có đem ta nói ra. Huống chi, mẫu phi nàng thân phận ngược lại đáng giá để ta cùng nàng diễn kịch, dù sao, tìm một thế thân có thân phận địa vị cùng editor tịnh vũ nàng giống nhau cũng khó. Điểm này, liền đủ khiến nàng tiếp tục cho ta sử dụng." Dừng một chút, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống:"Không phải là nàng gả vào Lăng Vương phủ sao? Hừ, tên hồ ly Hiên Viên Lăng kia... Nếu như nàng có thể lợi dụng người đó, chỗ Hiên Viên Lăng đó ưu thế của ta càng lớn hơn một chút."
Vụng trộm giương mắt nhìn nhìn người nọ đang ngồi, nữ tử có chút chần chờ mở miệng:"Nhưng mà, nghe nói Hiên Viên Lăng chẳng hề ham mê nữ sắc, nàng lại không có suy nghĩ kia..."
"Hừ, chỉ cần nàng tiến vào Lăng Vương Phủ, liền chắc chắn sẽ có cơ hội. Gương mắt đó của nàng ngược lại có mấy phần tác dụng." Nam tử áo đen giễu cợt cười một tiếng, tay phải nắm chặt, vốn dĩ chén sứ tinh xảo trong nháy mắt biến thành mảnh vỡ lộn xộn rơi vào thảm nhung." Ngươi trở về tiếp tục quan sát cẩn thận cho ta, người kia cũng không phải là bao cỏ cái gì cũng đều không hiểu, người nam nhân kia ở trước mặt, so với ta còn ngụy trang hơn nhiều."
Nữ tử cung kính mà trả lời một tiếng, đang lúc đứng dậy vừa muốn lui ra rời khỏi phòng, lại bị một lực đạo mạnh mẽ ôm vào trong ngực.
Đầu ngón tay thon dài ở trên cặp môi đỏ mỏng đang mở nhẹ nhàng vuốt ve:"Ảnh, ngươi có trách ta không?"
Nữ tử trong nháy mắt ửng đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu:"Ảnh không có trách chủ tử, chỉ thị của chủ tử Ảnh đều can tâm tình nguyện thi hành." Thanh âm so với trước càng thêm mềm mại.
Tiếng nói vừa rơi xuống, liền đổi lại bị một người tới hôn hết sức triền miên nồng nhiệt, đợi đến khi nữ tử trong ngực hơi thở không ổn định mới không nguyện ý mà ngừng lại.
"Ảnh cáo lui trước." Nữ tử ổn định hô hấp, nhìn đầy thâm tình, sau cùng quay người rơi vào trong bóng đêm mênh mông,
Nam tử áo đen thu lại vẻ tà mị trên mặt, trong mắt nhưng là một mảng thanh tĩnh. Lòng bàn tay mở ra, một mảnh sứ vỡ nhỏ bằng móng tay lẵng lặng nằm ở trên, ngón tay khẽ động, mảnh sứ vỡ kia mang theo gió nhanh chóng bay về phía mỹ nhân đang nằm trên giường.
Một tiếng rên rỉ thấp vang lên, nữ tử trên giường chậm rãi mở mắt ra, cử động thân mình ngồi dậy nhìn gian phòng trống rỗng, không khỏi có chút giật mình. Nàng nhớ kỹ rõ ràng thời điểm bản thân tiến đến hầu hạ nhìn thấy có một người nam tử dung mạo thập phần tuấn mỹ đang ngồi trên ghế, bản thân đi qua đang muốn rót rượu, chỉ lại cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, chẳng lẽ mình vậy mà ngủ thiếp đi trong lúc hầu hạ khách nhân rồi? Nghĩ tới đây, trong nội tâm vừa xấu hổ lại vừa hối hận, chỉ cảm thấy công tử kia dung mạo thượng đẳng, ngược lại đối đãi với bản thân tại đây ôn nhu, cũng không có hầu hạ hắn thật tốt, thật sự bỏ lỡ một cơ hội tốt đi. Nhìn trên bàn như trước bốc lên cao một làn sương trắng từ chén trà xanh, đành phải thở dài thôi.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
← Ch. 02 | Ch. 04 → |