← Ch.05 | Ch.07 → |
Hoa Lan nhỏ cảm thấy Đông Phương Thanh Thương thật sự là sao chổi của đời nàng.
Mới gặp hắn chẳng bao lâu nàng đã chết đi sống lại không biết bao nhiều lần. Đầu tiên là tự dưng đập chết mình, rồi lần đầu tiên trong đời bước xuống Địa phủ, sau đó nữa lại bị thiệt thòi lỗ nặng vì phải giành giật cơ thể với một nam nhân.
Lần này còn hay hơn nữa, hồn lìa khỏi xác, trở thành cô hồn dã quỷ lang bạt ở Nhân giới.
Hoa Lan nhỏ nhớ lại một câu chủ nhân nói trước đây, cảm thấy thật sự rất hợp thời hợp cảnh: "Đúng là xui hộc máu."
Hoa Lan nhỏ ôm cánh tay run cầm cập đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, cơ thể của Đông Phương Thanh Thương biến đâu mất tiêu, hồn phách của hắn cũng không thấy đâu. Sau khi hồn lìa khỏi xác, không biết quỷ sai của Minh phủ có đến kéo nàng xuống Địa phủ không, nhưng mà nghĩ lại, có lẽ ngay cả quỷ sai cũng không tới được đây, thậm chí trên trời dưới đất cũng chẳng mấy ai biết được chỗ này. Hoa Lan nhỏ chưa bao giờ nghe chủ nhân nàng nhắc đến nơi này.
Không có cơ thể của Đông Phương Thanh Thương, lạnh giá bốn bề càng thêm thấu xương, cũng may hiện giờ nàng chỉ là một hồn phách, nếu là cơ thể của nàng trước kia, đừng nói đi lại, ngay cả đứng lên e cũng không nổi.
Từng hạt băng màu lam trên vách đá phát ra ánh sáng le lói, kết nối với nhau khiến cả động băng bừng sáng, đến tận nơi sâu thẳm cũng là ánh sáng màu lam tịch mịch. Hoa Lan nhỏ khe khẽ gọi: "Đại ma đầu ơi?"
Giọng nàng vang vọng trong động băng, truyền đi thật xa, nhưng nàng không nghe tiếng đáp lại. Nàng nhớ hồn phách của Đông Phương Thanh Thương cũng bị kéo ra khỏi cơ thể, có điều không biết sau đó bị luồng gió yêu kia thổi đi đâu mất. Nhưng mà Hoa Lan nhỏ nghĩ, nếu hiện giờ nàng vẫn bình yên, vậy đại ma đầu kia nhất định cũng không xảy ra chuyện gì...
Khoan đã.
Hoa Lan nhỏ bỗng nghĩ đến một chuyện.
Hiện giờ nàng và đại ma đầu đều hồn lìa khỏi xác, với bản tính của con ma to này, lúc gặp lại nhất định sẽ giết chết nàng chẳng chút do dự!
Vì có ai trên đời lại muốn kẻ khác dùng chung cơ thể với mình đâu. Hơn nữa thời gian này nàng đối với đại ma đầu... Chỉ nhớ lại thôi Hoa Lan nhỏ cũng muốn ôm trán rồi.
Nếu nàng là đại ma đầu, với nỗi khổ trong thời gian qua mà hắn chịu đựng, có nói gì nàng cũng sẽ bóp chết mình.
Hoa Lan nhỏ hiểu, bình phong bảo vệ nàng khỏi bị đại ma đầu giết chết nay đã sụp đổ. Bởi vậy, nếu nàng muốn sống thì nhất định phải tìm thấy cơ thể Ma Tôn trước hắn rồi chui vào đó, chỉ có vậy nàng mới có thể tiếp tục duy trì cục diện giằng co với hắn để tiếp tục sinh tồn. Tuyệt đối không thể gặp Đông Phương Thanh Thương trước khi tìm thấy cơ thể!
Tuyệt... đối...
"Còn muốn đi đâu hả?"
Giọng nói ai đó vang lên sau lưng.
Toàn thân Hoa Lan nhỏ cứng đờ, tròng mắt xoay xoay đảo qua bên cạnh, nhìn thấy trên mảng băng to sau lưng mình hiện lên gương mặt lạnh lùng của Đông Phương Thanh Thương. Toàn thân hắn cuộn lên sát khí và hơi lạnh, trong phút chốc đã ngập tràn hang động.
Cho dù là một hồn phách, Hoa Lan nhỏ cũng nghe thấy nhịp tim mình đột nhiên tăng vọt.
"Bắt bổn tọa tìm vất vả quá." Hắn đưa tay, ánh lửa bùng lên từ ngón tay hắn.
Hoa Lan nhỏ không định tìm hiểu tại sao một hồn phách như hắn vẫn còn sử dụng được pháp thuật, trong khoảnh khắc ngọn lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương bùng lên, Hoa Lan nhỏ quỳ sụp xuống đất tránh né, ôm lấy chân hắn:
"Đại nhân! Tiểu Lan biết sai rồi! Ngài đừng giết ta!"
Khí tiết? Thứ đó có thể ăn được sao, Hoa Lan nhỏ đã vứt lâu thật lâu ở nơi nào chả biết nữa.
Ma Tôn đại nhân nhếch môi, răng nanh khẽ lộ khiến gương mặt hắn trở nên lạnh lùng độc ác: "Ngươi nào có sai, thời gian này ngươi khiến bổn tọa thấy mình còn thiếu sót nhiều điều lắm."
Hoa Lan nhỏ càng ôm chặt chân hắn hơn, "Hức, hu hu, ta thật sự biết sai rồi mà. Ta không nên hỗn xược với đại nhân như vậy. Hức hức, nể tình chúng ta ăn chung ngủ chung tắm chung, ngài tha cho ta đi!"
"Khóc à?" Đông Phương Thanh Thương cười ác độc bóp cằm Hoa Lan nhỏ khiến thịt trên mặt nàng biến dạng, hắn bóp mặt nàng xách lên, "Dùng mặt của ngươi khóc lại khiến bổn tọa rất sảng khoái."
Hoa Lan nhỏ nhếch môi, tựa như muốn nói điều gì nhưng vì đang bị hắn bóp miệng nên nàng không nói ra được. Không thể cầu xin, Hoa Lan nhỏ đành cật lực chớp mắt để biểu hiện sự vô tội đáng thương của mình.
Đông Phương Thanh Thương chẳng mảy may cảm động, thôi không cười nữa, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn, "Bổn tọa chơi chán rồi, màn hài kịch này đến đây kết thúc."
Ngọn lửa trên tay hắn bùng cháy, Hoa Lan nhỏ cảm thấy má bỏng rát, nàng biết hắn muốn đốt đầu mình để nàng hồn phi phách tán, chết như vậy sẽ không ai cứu được.
Nàng lập tức hạ quyết tâm, vung tay tát lên mặt Đông Phương Thanh Thương, trong cái tát còn kèm theo một viên băng đập vào tai hắn. Ngọn lửa trên tay hắn liền suy yếu, nhưng cũng không buông Hoa Lan nhỏ ra. Hắn dùng một tay bịt tai lại để tay làm tan chảy viên băng bên trong. Cùng lúc này, tay kia của Hoa Lan nhỏ nhắm vào tim hắn, dùng hết sức lực của mình đập một viên băng vào trong hồn phách của Đông Phương Thanh Thương.
Viên băng cắm vào cơ thể dường như ảnh hưởng rất lớn đến Đông Phương Thanh Thương, khiến sắc mặt hắn thoạt trắng thoạt đỏ, tay buông lỏng, hai chân Hoa Lan nhỏ chạm đất, ôm cổ ho đến xé tim rách phổi. Sau đó chẳng dám quay đầu chạy quáng chạy quàng vào nơi sâu nhất của hang động.
Vừa vòng qua ngã rẽ, Hoa Lan nhỏ liền cảm nhận sau lưng có một ngọn lửa bỏng rát đuổi tới, chắc là Đông Phương Thanh Thương đang nổi giận, muốn dùng lửa giận này đốt nàng thành than.
Hoa Lan nhỏ sợ đến gan vỡ tan nát.
Bị bắt lại thì nàng nhất định chết tan xác!
Nghĩ vậy, Hoa Lan nhỏ chạy một mạch thật xa, thuận theo trực giác, cứ cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, chạy qua mười mấy ngã rẽ trong động băng, mãi đến khi sắp đứt hơi nàng mới dám dừng lại.
Nhìn ra sau lưng, không thấy Đông Phương Thanh Thương đuổi đến, chắc hai viên băng của nàng khiến hắn khó chịu lắm.
Nhưng mà kệ hắn chứ! Hiện tại họ đang ở thế một mất một còn, chỉ có tìm được cơ thể, quay lại như trước kia thì cuộc chiến này mới dừng lại.
Hồi xửa hồi xưa Hoa Lan nhỏ từng nghe chủ nhân nói, Ngũ hành tương sinh tương khắc, bất kể là người, ma, tiên, yêu, đều có ngũ hành của mình, điều này đã được định lúc mới ra đời. Tuy Hoa Lan nhỏ không biết Ma Tôn sinh ra giờ nào, nhưng theo truyền thuyết và theo những pháp thuật sở trường của hắn thì có thể thấy được Đông Phương Thanh Thương thuộc Hỏa. Như vậy hạt băng cực hàn ở đây sẽ tương khắc với hắn.
Cơ thể Đông Phương Thanh Thương rất mạnh mẽ, nhưng hiện giờ hắn chỉ là một hồn phách, hồn phách bình thường ở Nhân giới sẽ không chạm được vào đồ vật, đừng nói đến chuyện dùng pháp thuật, trong số những người Hoa Lan nhỏ biết, ngoại trừ chiến thần Mạch Khê và Thiên đế, chưa có ai làm được điều này.
Dùng hồn phách sử dụng pháp thuật ở nơi tương khắc với mình, Ma Tôn quả thật vô cùng lợi hại. Nếu hôm nay đối diện với Đông Phương Thanh Thương đang ở trong cơ thể, Hoa Lan nhỏ dám khẳng định, trước khi chạm mặt hắn, nàng đã bị ngọn lửa trên tay hắn đốt thành tro bụi.
Cũng may là ở nơi kỳ quái này nàng mới có thể liều mình với hắn một phen.
Hoa Lan nhỏ mệt đứt hơi, nàng cúi đầu nhìn đôi tay bị hạt băng làm cóng của mình, nhịn đau đưa lên miệng hà hơi, hà hơi một hồi, nàng bỗng cảm giác được một điều vô cùng kì lạ. Theo lý mà nói, lúc này đây nàng cũng đang là một hồn phách, lẽ ra nàng không thể chạm được đồ vật ở Nhân giới mới phải chứ, cho dù là ở nơi khí tức kì quái này, nhưng đây cũng là một nơi nằm trong Nhân giới, tại sao vừa rồi nàng có thể lén cầm hai hạt băng trong tay...
Hoa Lan nhỏ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có kết quả, nàng dứt khoát vứt vấn đề này ra khỏi đầu.
Việc khẩn cấp hiện nay là phải tìm được cơ thể Đông Phương Thanh Thương chui vào đó.
Hoa Lan nhỏ đi về phía trước thêm một đoạn, cảm thấy độ ấm xung quanh lại thấp thêm mấy phần, nhìn thấy một ngã ba, một trong hai ngã rẽ đều rải đầy hạt băng như vừa nãy nàng nhìn thấy. Chỉ có một ngã bên trong tối đen, mới đi hai ba bước đã thấy trước mắt toàn một màu đen, không nhìn thấy gì cả.
Hoa Lan nhỏ bất an, nhưng nhớ lại cảnh sắc dọc đường lúc nào cũng như vậy. Có câu, không phá thì khó xây, không đi về một con đường khác thì sự tình sẽ khó lòng tiến triển.
Hoa Lan nhỏ nghiến răng, xoa tay cẩn thận bước vào bóng tối.
Chỉ mới bước vào cửa động tối đen hai ba bước, Hoa Lan nhỏ đã cảm thấy khí lạnh từ bên trong ùa ra, rít gào như muốn đóng băng nàng.
Hay đừng vào thì hơn, nàng thầm đánh trống lui quân, nhưng quay lại sẽ gặp đại ma đầu bị nàng chọc giận. Nhớ lại ngọn lửa hừng hực thiêu đốt sau lưng ban nãy, Hoa Lan nhỏ đột nhiên cảm thấy gió lạnh trước mặt chả thấm tháp gì, bóng tối cũng không còn đáng sợ nữa.
Dù sao trước mặt cũng là cơ hội sống sót, còn đằng sau chỉ có một con đường chết.
Hoa Lan nhỏ bạo gan tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước phải dùng ngón chân thăm dò ba lượt mới dám bước thật. Nàng cảm thấy mình đã đi rất xa, nhưng quay đầu nhìn lại, động băng lấp lánh ánh lam chỉ cách nàng chừng bốn năm trượng.
Bỗng nhiên Hoa Lan nhỏ cảm thấy xa xa trong động truyền đến một tiếng nổ, ở nơi quỷ quái này, ngoại trừ nàng và đại ma đầu chắc không còn ai nữa đâu nhỉ! Tiếng động này nhất định là đại ma đầu gây ra! Hồn vía Hoa Lan nhỏ bay lên tận mây, không đưa chân dò đường nữa, cắm đầu chạy thẳng về phía trước.
Trong hang động tối đen không biết có bao nhiêu ngã rẽ, Hoa Lan nhỏ cảm thấy cho dù nàng chạy đến đâu cũng đụng vào vách đá, đụng một hồi, nàng hoàn toàn mất phương hướng trong bóng tối, đường quay lại cũng không nhìn thấy, điểm tận cùng của hang động tối đen này ở đâu cũng không biết.
Hoa Lan nhỏ hoàng sơ cuống cuồng, bơ vơ không biết phải làm sao.
Bất chợt, trong bóng tối bỗng nhiên bay đến một luồng khí tức kỳ quái.
Rất nhạt, rất nhẹ. Nhưng Hoa Lan nhỏ chắc chắn rằng mình không ngửi lầm. Trong tình cảnh chẳng nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, khí tức này càng đặc biệt rõ ràng hơn.
Nàng cố gắng ổn định tâm thần, đi theo khí tức này.
Không biết đi bao lâu, trước mắt bỗng nhiên có ánh sáng, nàng vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy theo hướng ánh sáng đó, ra khỏi hang động tối đen. Mắt bị ánh sáng của hạt băng màu lam phản xạ trở nên nhức nhối, Hoa Lan nhỏ phải nhíu mắt một lúc để thích ứng, lúc này nàng mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Đây là một hang động khổng lồ, ít nhất cũng cao mười mấy trượng, diện tích còn lớn hơn Tẩm cung của Ma Tôn ở Ma giới.
Không biết ai dùng hạt băng màu lam dựng lên một bức tượng ở chính giữa, Hoa Lan nhỏ bước tới nhìn mới phát hiện, đây là tượng một nữ nhân, thân mặc khải giáp, tay cầm trường kiếm, dáng vẻ hiên ngang.
Dường như nàng ấy đã đứng ở đây rất lâu, gương mặt hơi mơ hồ, nhưng tư thế của nàng ấy vẫn thẳng tắp, thu hút ánh nhìn nhất chính là trường kiếm lạnh lẽo trong tay nàng ấy. Tuy kiếm bị đóng băng, nhưng Hoa Lan nhỏ vẫn có thể cảm nhận được kiếm khí lẫm liệt của nó, tựa như có thể chém nhật nguyệt, phá sơn hà.
Đây là ai?
Hoa Lan nhỏ không biết người này. Nàng chưa nghĩ ra kết quả thì khí lạnh bốn phía ngưng tụ, một bóng người màu trắng thành hình trong không trung.
"Kẻ đến là ai?"
Giọng nói nặng nề này khiến Hoa Lan nhỏ khó chịu, "Ta... ta là tiểu tiên hoa thủ hạ của Ti mệnh tinh quân, bị Ma Tôn Đông Phương Thanh Thương ép đến đây, ta không có ý mạo phạm. Có điều tình trạng giữa ta và hắn có hơi phức tạp, hiện giờ ta đang tìm cơ thể của Đông Phương Thanh Thương."
Bóng trắng ghe vậy im lặng một hồi, sau đó lẩm bẩm bốn chữ "Đông Phương Thanh Thương." Rồi cất tiếng hỏi, "Ngươi muốn tìm cơ thể này đây sao?"
Hắn vừa dứt lời, Hoa Lan nhỏ bỗng nhìn thấy cơ thể của Đông Phương Thanh Thương được bóng trắng kéo ra từ trong vách đá. Đá núi rơi xuống đất phát ra tiếng động nặng nề, nàng lập tức gật đầu: "Đúng đúng, chính là hắn."
Bóng trắng lại im lặng, "Cuối cùng vẫn tìm tới, nay ta không cản nổi hắn, nhưng cũng không để hắn dễ dàng phá hoại Tướng quân yên nghỉ đâu."
Hoa Lan nhỏ nghe mà đầu óc mù mờ. Lại thấy cơ thể của Đông Phương Thanh Thương bị tung lên thật cao, nàng giật thót, đến khi cơ thể đó rơi xuống đất, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mặt đất chấn động, trong chớp mắt, vô số Đông Phương Thanh Thương đứng dậy!
Hoa Lan nhỏ kinh hãi trợn mắt há miệng: "Chuyện... chuyện... chuyện gì thế này!"
Sao sao sao... sao lại có nhiều Đông Phương Thanh Thương quá vậy!
*****
Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn "Đông Phương Thanh Thương" đứng bên cạnh mình.
Hắn nhắm mắt, cơ thể tuy bằng đá nhưng da thịt và ngũ quan không hề khác với Đông Phương Thanh Thương thật.
Nói không chừng là thật thì sao? Hoa Lan nhỏ xoa tay, lui lại mấy bước, gắng sức xông vào cơ thể đó, nhưng chỉ xuyên thẳng qua nó không thể chui được vào trong.
Cơ thể do đá tạo thành, không có sinh khí, đương nhiên không thể chứa linh hồn.
Hoa Lan nhỏ vô cùng ảo não, nàng nhìn "Đông Phương Thanh Thương" dày đặc xung quanh bồng cảm thấy hết sức nhức đầu, làm sao mà chọn đây, nàng ngước lên muốn tìm bóng trắng ban nãy để dịu dàng nhỏ nhẹ giả vờ tội nghiệp hỏi xem. Nhưng sau khi bóng trắng kia thả ra vô số "Đông Phương Thanh Thương" này liền biến mất tăm mất tích, biết làm thế nào bây giờ...
Hoa Lan nhỏ nhìn trái nhìn phải, lúc nhìn đến bức tượng nữ nhân đứng ở giữa, mắt nàng bỗng sáng lên, thôi thì đứng trên cao nhìn thử xem, nói không chừng ở trên cao như vậy sẽ nhìn thấy thật giả rõ ràng ngay.
Nàng vội chạy vào đứng giữa nhưng đến khi nàng chạy tới trước mặt bức tượng, sờ vào nó, liền cảm thấy một luồng khí cực lạnh chui vào trong người, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã xuống đất.
Tay Hoa Lan nhỏ lập tức trong suốt thêm mấy phần, tim đập thình thịch vì sợ hãi, cũng may chỉ là hồn phách, nếu nhục thân của nàng chạm vào, vậy há chẳng phải sẽ bị chết cóng tức thì sao.
Ở đây rốt cuộc... Nàng ngước đầu nhìn lên, thấy thanh trường kiếm bị băng phong dường như khẽ nhấp nháy thị uy, cứ như đang nói "Đừng động vào ta."
Hoa Lan nhỏ đương nhiên không dám động vào, nhưng quay lại nhìn hơn cả ngàn Đông Phương Thanh Thương, nàng không biết phải làm sao. Vào lúc này, một ánh lửa phóng về phía Hoa Lan nhỏ, nàng hít một hơi lạnh bò về phía sau, ánh lửa đánh vào bức tượng sau lưng nàng, chỉ nghe một tiếng "xoẹt" rồi hoàn toàn biến mất.
Không khí xung quanh dao động, luồng khí trắng vừa rồi lại ngưng tụ thành hình trong không trung, "Đông Phương Thanh Thương." Giọng nói hùng hồn không ngừng vang vọng trong hang động, mang theo uy nghiêm pha lẫn tức giận, chấn động lồng ngực của Hoa Lan nhỏ đang bò dưới đất. Nàng không dám ngồi dậy, trong đầu thầm áng chừng phương hướng của ngọn lửa rồi bò về hướng khác.
Nàng phải nhanh chóng tìm thấy cơ thể thật sự của Đông Phương Thanh Thương mới được!
Nàng bò dưới đất, vừa bò vừa kéo cái chân này, sờ cái chân kia, bò một lúc bỗng nhiên chộp được một Đông Phương Thanh Thương có cảm giác khác hẳn với những Đông Phương Thanh Thương bằng đá kia! Kích động trong lòng Hoa Lan nhỏ còn chưa kịp lan tỏa bỗng chốc tắt lụi.
Đúng là Đông Phương Thanh Thương thật, nhưng mà là hồn phách của hắn...
Chết tan xác.
Ba chữ này không ngừng ầm vang trong đầu Hoa Lan nhỏ.
Nàng quên cả giãy dụa khóc lóc, chỉ ngây ngốc nhìn Đông Phương Thanh Thương lộ ra nụ cười độc ác mà nàng chưa từng thấy ở yêu ma nào, răng nanh dài ngoằng phản chiếu hàn quang lấp loáng, tựa như một thanh băng cắm vào tim Hoa Lan nhỏ.
Nàng cảm thấy mình là một con cá chết, ngoài việc mặc cho người chém chặt, chắc không còn cách chết nào dễ coi hơn.
"Đông Phương Thanh Thương!" Bóng trắng trong không trung phẫn nộ hét lên, "Kẻ gian ác kia đến đây làm gì!"
Đông Phương Thanh Thương không buồn nhìn hắn, chỉ nhìn Hoa Lan nhỏ đang bò dưới đất, lạnh lùng cất lời: "Ngươi cũng hiểu biết về ngũ hành tương khắc lắm hử!"
Hoa Lan nhỏ gần như muốn vùi đầu mình xuống đất, "Ta không biết đâu đại nhân..."
Bóng trắng trong không trung huơ tay thị uy, "Nhất định là ngươi đang ngấp nghé Sóc Phong trường kiếm, âm mưu đến đây đánh cắp. Sóc Phong ngàn năm nay chỉ trung thành với một mình Tướng quân, há để cho kẻ gian ác như ngươi sai khiến!"
Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ, thu lại nụ cười, sắc mặt băng lạnh như sương tuyết, hắn ngưng tụ khí tức trong tay, một ngọn lửa hừng hực bùng cháy trong lòng bàn tay, "Từ Thượng cổ đến nay, ngươi là người đầu tiên khiến bổn tọa đại nộ thế này."
Hoa Lan nhỏ bò dưới đất run cầm cập, "Đại nhân, người đó... đang nói chuyện với ngài kìa..."
Bòng trắng tức giận gào thét: "Ác đồ! Dám coi thường ta!" Nói xong, y hùng hổ xông về phía Đông Phương Thanh Thương, hắn đưa tay, ngọn lửa trong tay ngưng tụ thành một tấm khiên chặn bóng trắng lại, cuối cùng hắn cũng đảo mắt, đồng tử màu máu ngập tràn sát khí, "Sóc Phong kiếm linh, ngươi cũng muốn chết lắm rồi."
Bòng trắng cười mỉa mai: "Chẳng qua chỉ là một hồn phách mà còn dám kiêu căng, Đông Phương Thanh Thương, ngàn vạn năm nay ngươi vẫn ngông cuồng như xưa."
Tựa như nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt Đông Phương Thanh Thương càng lạnh lẽo hơn, hắn huơ tay, ngọn lửa như một tấm lưới trói chặt lấy bóng trắng, nhưng chỉ trong phút chốc, bóng trắng đã thoát ra khỏi tấm lưới lửa, khí trắng ngưng tụ thành kiếm đâm về phía tim hắn. Ngọn lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương bùng lên, hóa thành một thanh kiếm lửa chặn lại, hai kiếm giao tranh, không nghe thấy tiếng binh khí va chạm, nhưng lại khiến không khí trong cả sơn động hỗn loạn, vách đá không ngừng sụp đổ, mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Nhân lúc hỗn loạn, Hoa Lan nhỏ bò ngang qua chân Đông Phương Thanh Thương, sau đó đứng dậy chạy điên cuồng, thấy cơ thể nào cũng lao vào, nhưng mãi vẫn không tìm đúng cơ thể thật sự của hắn.
Nàng không dám dừng lại, nếu trong lúc bọn họ giao đấu nàng vẫn chưa tìm được cơ thể Đông Phương Thanh Thương, vậy nàng thật sự chỉ có con đường chết!
Hoa Lan nhỏ đâm quàng đâm xiên trong sơn động đang hỗn loạn sụp đổ như một con ruồi mất đầu, nhưng tìm mãi vẫn không có kết quả. Nàng mệt đứt hơi, quay đầu nhìn lại, Đông Phương Thanh Thương vẫn đang không ngừng giao đấu với Sóc Phong kiếm linh, nhưng vị trí của Đông Phương Thanh Thương không ngừng biến đổi, hắn vùa chiến vừa lui, đi về một hướng.
Vừa chiến vừa lui? Hoa Lan nhỏ cảm thấy đây không phải là phong cách của hắn, nàng nhìn về hướng hắn rút lui, ở đó có mấy "Đông Phương Thanh Thương" đang đứng.
Hoa Lan nhỏ thầm suy tính, nàng nghiến răng, trước sau cũng chết, thôi thì cứ ôm hi vọng mà chết vậy! Nàng siết chặt quyền, cắm đầu chạy về hướng đó.
Lúc chạy ngang qua Đông Phương Thanh Thương, hắn phân tâm ném một ngọn lửa lên người Hoa Lan nhỏ, Hoa Lan nhỏ tránh không kịp, cả người lập tức bốc cháy phừng phừng, hắn thấy vậy bèn không để mắt đến nàng nữa.
Hắn biết tiểu hoa yêu này sẽ chết chắc.
Ngọn lửa gần như xé nát hồn phách nàng, Hoa Lan nhỏ biết mình không gượng được bao lâu, nhưng lúc này trước mặt nàng có tổng cộng ba cơ thể, trong mắt Hoa Lan nhỏ, ba cơ thể này giống hệt nhau, thử hết sẽ không kịp, thôi thì dựa vào trực giác vậy!
Nàng nghiến răng, dốc hết sức lực cuối cùng xông thẳng vào cơ thể gần Đông Phương Thanh Thương nhất.
Đông Phương Thanh Thương đảo khóe mắt, trông thấy hồn phách toàn thân lửa cháy phừng phực kia ngậm nước mắt cắm đầu vào cơ thể sau lưng hắn.
Không thể nào... Hồn phách của một tiểu hoa yêu nhỏ nhoi đạo hạnh kém cỏi mà lại có thể gắng gượng trong ngọn lửa của hắn lâu đến vậy...
Đông Phương Thanh Thương cảm khái chưa xong thì cơ thể sau lưng hắn đột nhiên nhũn ra.
Đồng tử màu máu mở to, mái tóc bạc xõa tung dưới đất. Hoa Lan nhỏ đưa tay trái lên nhìn, rồi lại đưa tay phải lên nhìn, vui mừng nhếch môi bật cười rồi lại trề môi òa khóc: "Sống thật không dễ dàng gì, không dễ dàng gì...." Nàng mặc kệ Đông Phương Thanh Thương bên này vẫn đang giao đấu với Sóc Phong kiếm linh, cứ vậy mà cuộn người ôm gối cúi đầu khóc to.
Nghe thấy tiếng khóc hùng hồn này, sắc mặt Đông Phương Thanh Thương tái xanh, nhìn Sóc Phong kiếm linh trước mặt, lửa giận trong lòng ngày một dâng cao, ngọn lửa trên trường kiếm trong tay dường như xé rách chân trời, "Bổn tọa không tha cho ngươi được!" Thanh kiếm lửa chém xuống chặt đứt trường kiếm do Sóc Phong kiếm linh dùng khí trắng ngưng tụ. Sóc Phong cả kinh, còn chưa hồi thần, thanh kiếm lửa kia đã chém xuống người hắn. Hắn kêu lên đau đớn, tan thành khí trắng, tức tốc rút về trong thân kiếm bị băng phong.
Trận chiến kết thúc, không khí trong hang động dần dần bình ổn, Đông Phương Thanh Thương thu kiếm, đứng trước cơ thể mình, lúc này trong cơ thể hắn lại có một người khác đang trú ngụ.
Đông Phương Thanh Thương lạnh lùng nhìn nàng.
"Tên đáng ghét nham hiểm độc ác bạc tình bạc nghĩa vô lương tâm này, ta không muốn ở chung với ngươi nữa đâu!" Hoa Lan nhỏ vẫn còn chìm đắm trong đau khổ vì suýt chút bị thiêu chết, lòng ngập tràn oán hận sâu sắc đối với hắn.
Hắn im lặng nhìn Hoa Lan nhỏ, tựa như cuối cùng cũng cam phận, hắn thở dài bất lực một cách hiếm thấy.
Bất lực?
Đúng vậy, là bất lực...
Đông Phương Thanh Thương trong phút chốc tựa như mất hết chí khí, đá đá vào chân Hoa Lan nhỏ, giọng cũng bớt đi mấy phần oai phong của thường ngày: "Đứng lên, để ta vào."
Hoa Lan nhỏ mặc kệ hắn, lê mông dưới đất lùi về phía sau.
Hắn cảm thấy nên chỉ trích động tác này của nàng, nhưng trong lòng lại ngập tràn cảm giác bất lực. Cuối cùng đành thuận theo động tác của Hoa Lan nhỏ, cúi người, chuẩn bị nhảy vào cơ thể.
Hoa Lan nhỏ bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Đông Phương Thanh Thương gần trong gang tấc, trán kề trán, má tựa má, mũi chạm mũi, sau đó giao thoa, sau một cơn đau nhói cơ thể lại trở nên chật chội.
Hoa Lan nhỏ hậm hực nói: "Màn hài kịch này đến giờ mới kết thúc đó!"
Đây mới là dáng vẻ bình thường của họ...
Cảm giác bất lực trong lòng Ma Tôn hắn bỗng lại nặng thêm mấy phần.
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Trường kiếm Sóc Phong không có vỏ kiếm? Đi mua một cái đi, chợ yêu dưới núi Côn Luân cái gì cũng có hết.
Khoan đã, bà chủ bỏ chút thuốc X trong nước kia! Đứng lại, không được đi!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |