Bên trong rừng tre
← Ch.179 | Ch.181 → |
Trình Dao Dao lật bụng mèo trắng lên, Nhưỡng Nhưỡng vùng vẫy mấy lần rồi nằm ngoãn ngoãn trêи đất, lông meo của nó hơi dài, bình thường không nhìn ra, lúc này cái bụng màu hồng căng tròn không hợp với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này.
Trình Dao Dao kinh ngạc nói: "Mang... mang thai rồi!"
Tạ Chiêu cũng ngồi xuống, hai người quan sát mèo trắng, ánh mắt không hẹn đều nhìn về phía Cường Cường.
Cường Cường không phát hiện ánh mắt hai người, nó chạy đến ɭϊếʍ tai Nhưỡng Nhưỡng, Nhưỡng Nhưỡng lập tức vả một phát.
"Ôi! Em đừng đánh Cường Cường nhà chị!" Lần này Trình Dao Dao cực kỳ bực tức.
Mèo trắng kêu meo meo, nó tránh khỏi tay rồi lắc người đi ra, Cường Cường còn vui vẻ chạy theo sau ʍôиɠ nó.
Trình Dao Dao hốt hoảng: "Sao em cảm giác trêи đầu Cường Cường có thêm ít lông xanh nhỉ?"
Thể nào Nhưỡng Nhưỡng lại quay về, hóa ra là đến ở cữ. Trong mắt cô bây giờ chỉ thấy Cường Cường là hiệp sĩ đổ vỏ. Mặc dù như thế, Tạ Chiêu vẫn lấy ít sữa đổ vào bát mèo trắng.
Ngày hôm sau bà Tạ biết chuyện, bà cười hớn hở nói: "Thai của mèo con chỉ tầm 2, 3 tháng thôi, tính theo tháng, có thể là của Cường Cường nhà chúng ta!"
Trình Dao Dao bổ sung: "Cũng có thể không phải mà."
Bà Tạ vẫn vui vẻ: "Quản nó phải hay không, bụng to như vậy, Nhưỡng Nhưỡng ở bên ngoài ăn không đủ no, mau đi làm ít đồ ăn bồi bổ cho nó đi!"
Ngày nào Trình Dao Dao cũng nấu cơm mèo 5, 6 lần, cứ cách hai ngày Tạ Chiêu lại đến ao cá mua ít cá con bồi bổ thân thể cho Nhưỡng Nhưỡng.
Không biết Nhưỡng Nhưỡng bồi bổ thế nào nhưng Cường Cường và Tủng Tủng lại mập thêm một vòng, lúc chạy cạnh nhau còn tưởng hai quả bóng đang lăn đến.
Trình Dao Dao bảo Tạ Chiêu làm hái cái dây dắt chó, một dây buộc Cường Cường một dây buộc Tủng Tủng, ngày nào cô cũng dẫn hai con ra ngoài đi chạy.
Bước vào đầu hè, rau củ cũng chín dần. Nhà trồng rau chuyển sang trồng dưa hấu và dưa bở, hi vọng có thể chiếm được thị trường đầu tiên. Đã nếm được vị ngọt của nhà trồng rau, mọi người cực kỳ nhiệt tình.
Sáng sớm, cành lá còn dính đầy sương, Trình Dao Dao và Tạ Chiêu dắt một chó một mèo ra cửa. Hai người đi đến nhà trồng rau nhìn một lát rồi đi vào rừng tre. Sau cơn mưa to, nấm tre trong rừng mọc tràn lan. Tạ Chiêu làm việc, Trình Dao Dao nhặt nấm.
Gió đầu hè ấm áp, rừng tre che khuất bầu trời, ánh nắng xuyên qua cành lá chiếu xuống mái tóc đen bóng của Trình Dao Dao, da trắng môi đỏ giống như yêu tinh huyễn hóa ở trong núi rừng, mọi người lập tức ngừng thở, chỉ sợ vừa lên tiếng sẽ phá vỡ mộng đẹp.
Mèo cam và chó con đuổi nhau chạy quanh chân Trình Dao Dao. Trình Dao Dao thìn thấy một bụi nấm gà tung tươi non thì ngồi xuống hái, Tủng Tủng kϊƈɦ động nhào tới, móng vuốt nhỏ đào loạn bụi nấm.
Trình Dao Dao: "... Tạ Chiêu!"
Trình Dao Dao tủi thân nhìn về phía Tạ Chiêu, cô vừa quay lại liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn. Không biết Tạ Chiêu nhìn cô bao lâu rồi, dao bổ củi vẫn kẹp trêи cây tre.
Tạ Chiêu lấy lại tinh thần, hắn rút dao bổ củi đi qua chỗ cô. Cả người hắn chảy đầy mồ hôi, dương khí nồng đậm phả vào mặt, mùi thơm kϊƈɦ thích giác quan của Trình Dao Dao.
"Ưm..." Trình Dao Dao vừa muốn mở miệng, cánh tay rắn chắc của Tạ Chiêu đã ôm chặt cô vào lòng, hắn hôn cô không còn kẽ hở.
Tạ Chiêu hôn môi nhiệt tình hơn hẳn lúc bình thường, hồn Trình Dao Dao sắp bị hút theo rồi. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bỗng nhiên Tạ Chiêu buông môi cô ra, hắn lại ôm chặt cô vào trong ngực, nhịp tim hai người đập như sấm.
Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ chiêu, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt như say, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần.
Tạ Chiêu nhẹ nhàng hôn khóe mắt hồng hồng của cô, giọng nói hơi khàn: "Em Dao Dao, bao giờ mới thi đại học được?"
Não bộ Trình Dao Dao xoay chuyển nửa ngày mới hiểu rõ ý của Tạ Chiêu. Tối qua bà Tạ nói, chờ thi đại học xong sẽ để hai người kết hôn.
Tạ Chiêu mơ hồ đoán được lai lịch của cô nhưng hắn chưa từng hỏi bất kỳ vấn đề gì liên quan đến điều này, cũng không muốn lợi dụng cô tiên đoán việc làm ăn hoặc làm cái khác. Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng, nhưng lại hỏi việc thi đại học, mục đích là...
Tạ Chiêu ôm chặt Trình Dao Dao, cô có thể cảm nhận rõ phản ứng của hắn. Cô vuốt mái tóc ngắn của Tạ Chiêu, cô giả vờ đồng cảm: "Còn mấy năm nữa nha."
Cánh tay của Tạ Chiêu lập tức xiết chặt, Trình Dao Dao bị xiết kêu ra tiếng: "Đau chết em rồi!"
Tạ Chiêu vội vàng buông ta ra, vẻ mặt dở khóc dở cười: "Em lại lừa anh. Em nói, năm nay sẽ thi đại học mà."
Trình Dao Dao cố ý nói: "Chuyện này không nói chắc được, thay đổi lớn đấy."
Tạ Chiêu nói: "Dạo này anh thấy trêи báo có rất nhiều chính sách mới, bên Thượng Hải cũng có tin tức... Anh nghĩ, chậm nhất đến cuối năm sẽ có biến động lớn."
"Tin tức của anh nhanh đấy." Trình Dao Dao nhớ lại, cô không nhớ rõ thời gian cụ thể về việc thi đại học năm đầu tiên, lúc đầu ông ngoại nói thế nào...
Dáng vẻ nhăn mày suy nghĩ của cô rất đáng yêu, Tạ Chiêu nâng cằm cô lên hôn một trận nữa.
Trình Dao Dao ngoan ngoãn hôn một lúc, cô bắt đầu giãy dụa: "Em nhớ ra rồi..."
Môi cô đỏ ửng ướt át như dính giọt sương trêи quả đào, cô vừa thở gấp vừa nói: "Mùa đông."
Tạ Chiêu suy tư, bây giờ là tháng sáu: "Còn gần nửa năm nữa..."
Giọng nói hơi thất vọng.
Trình Dao Dao an ủi hắn: "Anh học lâu rồi, kiến thức rất vững, không cần lo lắng đâu."
Tạ Chiêu nói: "Lâu quá."
"..." Trình Dao Dao phản ứng kịp, cô tức giận: "Thi đại học xong em cũng không kết hôn với anh luôn đâu!"
Tạ Chiêu nhìn thằng vào cô, Trình Dao Dao không dám nhúc nhích, một lúc sau cô nói nhỏ: "...Cũng không phải không được."
Tạ Chiêu mỉm cười, hắn biết tâm tư nhỏ của Trình Dao Dao, cô giống như con mèo nhỏ giận dỗi, phải dỗ dành yêu thương mới ngoan ngoãn nghe lời.
"Gâu, gâu!" Chó mập không cam lòng bị vắng vẻ, nó kéo ống quần Tạ Chiêu kêu to.
Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ tới, Cường Cường và Tủng Tủng vẫn ở bên cạnh nhìn hai người đó.
Chó mập kéo ống quần Tạ Chiêu, nó ngửa đầu nhìn miệng Tạ Chiêu và Trình Dao Dao, nước miếng chảy tí tách. Nhất định hai người đang ăn đồ ăn ngon, ăn đến mức cao hứng như vậy! Nó cũng muốn ăn! Ống quần của Tạ Chiêu bị nó kéo dính đầy bùn đất.
Cường Cường đã tránh qua một bên từ sớm, nó nằm trong bụi cỏ phơi nắng rồi ngủ chổng ʍôиɠ lên trời, nó nghe thấy động tĩnh thì vểnh tai lên chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
"Anh nhìn nấm gà tung em tìm thấy đi." Cuối cùng Trình Dao Dao cũng nhớ tới việc cáo trạng.
Bụi nấm gà tung ngổn ngang lộn xộn, chó mập lè lưỡi không biết mình làm chuyện xấu gì.
Trình Dao Dao tức giận nói: "Anh nhìn đi! Anh không đi cùng em, Cường Cường và Tủng Tủng đều làm phiền em."
Giọng nói của cô đáng yêu như trẻ con, không biết do chó mập mèo mập làm phiền cô hay do Tạ Chiêu không đi cùng cô.
Tạ Chiêu ngồi xổm chọc vào trán chó mập: "Không được làm em Dao Dao tức giận."
"Gâu, gâu", chó mập ngã ngửa ra đất, bốn cái chân đạp loạn.
Trình Dao Dao bật cười.
Ai ngờ Cường Cường bỏ đá xuống giếng, nó nhảy lên người Tủng Tủng. Bây giờ Tủng Tủng mới lớn hơn một tháng, thân hình đã to bằng Cường Cường, nó bị giẫm lên người kêu ríu rít.
Tạ Chiêu xách Cường Cường lên, chó mập tội nghiệp nằm trêи đất, hai mắt nó nhắm lại khóc to.
Trình Dao Dao bóp gương mặt mập mạp của Cường Cường phê bình giáo ɖu͙ƈ nó, sau đó cô lấy thịt gà khô dỗ Tủng Tủng. Tạ Chiêu thả hai con lông xù xuống đất, bọn nó lập tức đuổi đánh nhau.
Bụi nấm gà tung hỏng hết rồi. Tạ Chiêu lấy đất che lại: "Anh biết nơi có nấm gà tung, anh dẫn em đi."
Trình Dao Dao ngồi xổm trêи đất, cô ngửa đầu nhìn hắn: "Có xa không?"
Tạ Chiêu xoay chuô dao đưa cho Trình Dao Dao: "Gần đây thôi."
Trình Dao Dao nắm chuôi dao mượn lực đứng lên, cô cảnh giác nói: "Anh đừng dẫn em đến nơi hoang vu không người ở rồi làm chuyện kỳ quái với em..."
Vẻ mặt Tạ Chiêu kỳ lạ, hắn quay đầu nhìn cô: "Cảm ơn đã nhắc."
"..." Trình Dao Dao cắn môi, trong lòng chửi mình lắm miệng.
Hai người đi dọc theo rừng tre, thật sự tìm được gà tung. Dưới bụi gà tung có một ổ mối, năm nào cũng sinh trưởng ở một nơi.
Tay Trình Dao Dao nhẹ nhàng linh hoạt, cô không dám kinh động đến ổ mối bên dưới, nếu mối chuyển tổ, nơi này sẽ không mọc nấm gà tung nữa. Cô nhổ từng gốc nấm lên sau đó đặt vào trong giỏ. Nấm gà tung nửa khép nửa mở, đây là thời điểm ngon nhất. Trình Dao Dao hái được gần nửa giỏ, chỗ còn lại đều chưa trưởng thành, phải đợi mấy ngày nữa mới hái tiếp được.
Tạ Chiêu rất quen thuộc khu rừng này, hắn tìm được thêm hai bụi nấm gà tung. Gà tung là loại nấm có mùi vị ngon nhất, năm ngoái Trình Dao Dao làm dầu gà tung, mọi người trong nhà đều nhớ mãi không quên. Bây giờ trong nhà không thiếu tiền, phiếu dầu có rất nhiều, phần lớn dầu gà tung làm để bán hoặc tặng người khác.
Tạ Chiêu xách giỏ to tới, hai bụi nấm gà tung chiếm hơn nửa cái giỏ. Tạ Chiêu ở đây, Trình Dao Dao không hái mấy cây nấm thường nữa, cô chỉ hái mấy loại nấm hiếm thấy như nấm dê, nấm tre, trứng thiên nga.
Trình Dao Dao tìm thấy tổ yến tre ở dưới rễ tre, cô cao hứng lấy dao bổ củi của Tạ Chiêu chặt xuống. Tạ Chiêu nói: "Đừng ngồi xổm dưới cây tre, có rắn đấy."
Vừa nói câu này, hai người đều nhớ lại.
Năm ngoái ở trong rừng tre này, Trình Dao Dao ngồi xổm dưới cây tre, bộ dáng mềm yếu làm loạn lòng Tạ Chiêu hỗn loạn. Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình có thể lọt vào mắt xanh của cô.
Thực sự may mắn. Hắn vô cùng cảm kϊƈɦ ông trời đã đưa Trình Dao Dao đến trước mặt hắn, có Trình Dao Dao ở đây, nửa đời cực khổ của hắn đều biến mất.
Tạ Chiêu nhìn cô, hắn còn mở miệng, Trình Dao Dao đã hầm hừ nói: "Năm ngoái anh ném rắn vào người em! Anh còn hung dữ với em!"
Tạ Chiêu muốn nói lại thôi, hắn giải thích: "Không phải anh muốn ném lên người em, anh chỉ cứu em thôi."
Trình Dao Dao cố tình gây sự, cô nhào vào ngực Tạ Chiêu: "Anh hù dọa em! Anh còn giết chuột tre ngay trước mặt em nữa!"
Tạ Chiêu ôm cô: "Không phải em muốn chuột tre sao?"
"Em muốn con sống! Sống!" Hình ảnh Tạ Chiêu vặn cổ chuột tre hiện lên trước mắt, Trình Dao Dao véo tai Tạ Chiêu xả giận: "Anh hại em gặp ác mộng nhiều lần!"
Tạ Chiêu không biết mình có hình tượng như vậy ở trong lòng Trình Dao Dao, hắn vội vàng nói: "Anh bắt một con đền em được không? Bắt sống."
Trình Dao Dao nói: "Anh buông tha chuột tre đi."
Bên trong rừng tre, gió thổi nhè nhẹ làm lá tre kêu rì rào. Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao, hắn hưởng thụ người trong ngực đang làm nũng, bản thân lại thấy hơi oan ức. Hắn không ngờ ký ức chôn sâu trong lòng hắn lại mang đến sợ hãi cho Trình Dao Dao như vậy.
Trình Dao Dao cọ vào hõm vai Tạ Chiêu, cô sẽ không nói cho hắn biết, thanh niên lạnh lùng dọa cô sợ phát khóc lúc đó là anh hùng xuất hiện trong cơn ác mộng bảo vệ cô.
← Ch. 179 | Ch. 181 → |