Có thể trở thành thân thích
← Ch.163 | Ch.165 → |
Lúc lâu sau đó, Thôi Lợi từ phòng khách đi ra, dọc theo hành lang gấp khúc rồi quẹo trái, nhưng hắn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp trên đường đi.
Đột nhiên, một người nào đó lao ra, khiến hắn vội vàng tránh sang một bên.
Mắt hắn vừa nhìn thấy người này, đã la lên.
"Mục huynh đệ!"
Hắn kịp thời túm được thân hình lảo đảo kia, nhìn thấy sắc mặt hắn ta đỏ hồng, hơi thở dồn dập, trên người toát ra sự tà mị, tình trạng này chính là —-
"Buông."
Giọng nói khàn khàn khiến cho Thôi Lợi giật mình, xuyên qua lớp quần áo, hắn có thể cảm nhận được thân nhiệt của người này đang vô cùng nóng bức, theo lý thuyết, người này võ công cao cường, lại ở trên địa bàn của mình, như thế nào lại bị người khác chơi thế này. Nghĩ lại, chỉ có tên yêu nghiệt có đôi mắt hai màu kia mà thôi, sắc mặt hắn trở nên đen hơn, tựa như sắt hơn, có thể nói đen và cứng tới cực điểm, chỉ hận không thể cắn người trước mặt, hắn ôm người trước mặt vào trong lồng ngực mình.
"Ta mang ngươi đi kỹ viện."
May mắn là gặp được hắn, nếu bị người khác nhìn thấy thì còn đâu đại danh của Mục đại đường chủ nữa, ắt hẳn là hắn ta cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, hiện tại việc cấp bách là, mau tìm chổ dập lửa cho hắn ta.
Mục Cảnh Thiên không ngừng thở hổn hển, nhưng mà, giờ phút này hắn đang bị tác dụng của dược bào mòn cơ thể, hận không thể giết chết tiểu muội mình, nàng báo thù sao? Báo thù thì báo thù, không nên sử dụng chiêu thức nham hiểm như vậy chứ? Hắn thừa nhận, chính hắn đã hạ xuân dược giúp Long Diệc Hân ra tay nhanh chóng, kích động tỷ tỷ đến lên Phi Long Sơn để phá tan những ngày tháng an bình của nàng, nhưng mà, sao lại trả đũa nhanh như thế này?
Không phải nàng không mang dược bên người nữa sao, sao lần này lại dùng dược chớ, vì trả thù hắn nên không ngại sử dụng dược à? Xem ra là nàng đã chuẩn bị từ sớm, sớm biết như thế lúc nãy hắn đã không thèm cứu nàng, khiến cho nàng có cơ hội ra tay với hắn. Lúc hắn rời đi vẫn không có gì, nhưng khi hắn sử dụng nội lực thì mới cảm thấy người mình phát hỏa, cả người nóng ran, hắn lập tức hiểu được. Hắn biết Vũ sẽ đuổi theo hắn, nếu bị tên này đuổi kịp, thì hắn không phải biến thành con mồi đưa vào miệng cọp ư? Biết được nếu sử dụng nội lực thì sẽ kích thích dược phát tán nhanh hơn, nên hắn không dám sử dụng chút xíu nội lực nào, chỉ có thể đi vòng vèo qua những con đường nhỏ ít người để trốn tránh Vũ, hy vọng tới kịp hàn đàm phía sau khách viện, tình huống trước mắt, hắn không thể tới kịp kỹ viện.
Nhưng mà, hắn tính vạn lần cũng không tính đến việc trên đường đến hàn đàm lại đụng phải Thôi Lợi, bộ dáng chật vật như thế này để người khác nhìn thấy thì vô cùng thất bại. Rõ ràng hắn đã tìm đường nhỏ để đi, sao lại đụng phải người này, nhìn vẻ mặt của hắn ta, hắn biết được hắn ta đã biết chuyện gì xảy ra, loại chuyện như thế này sao có thể lừa gạt được người trước mặt này chứ!?
Hắn không muốn phiền toái, nhưng mà tình huống bây giờ hắn không đảm bảo trên đường đi sẽ xảy ra chuyện gì, với khinh công của người này, việc mang hắn đi không thành vấn đề, như vậy, không lo lắng việc Vũ sẽ đuổi theo kịp.
"Thôi huynh...... Mang ta ——"
"Tiểu Thiên!"
Hắn còn chưa kịp nói xong, giọng nói có chút khác thường của Vũ đã truyền đến bên tai hắn, bây giờ, tâm Mục Cảnh Thiên tựa như muốn chết, chẳng lẽ, hắn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa sao?!
Không đợi hắn kịp oán than, hắn đã cảm giác được mình sắp chống đỡ hết nổi nên ngồi xuống tựa lưng vào tường, miễn cưỡng ngồi chờ Vũ đến, nhưng hắn chợt phát hiện ánh mắt khác thường của Thôi Lợi đang nhìn mình, như yêu tà mị, như ma điên cuồng, trong lòng đột nhiên rùng mình, mở miệng gọi "Vũ —"
Giọng nói khàn khàn vang lên khiến Vũ quay người lại, hắn quay lại nhìn thấy ánh mắt tràn ngập xuân sắc của Mục Cảnh Thiên, ánh mắt hắn chợt lóe sáng, tung một chưởng đánh Thôi Lợi văng ra ngoài, nhanh như chớp tiến đến ôm lấy Mục Cảnh Thiên, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên thần sắc kỳ quái.
Thấy Mục Cảnh Thiên không còn chút sức lực tựa vào người mình, hắn ghé vào tai hắn ta thì thầm "Tiểu Thiên, ngươi thật sự có một muội tử thật đáng yêu nha!"
Muội tử hắn ta thật hiểu lòng hắn.
Mục Cảnh Thiên nghe vậy trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng mà cái này cũng xem như không phải là trừng mắt, mà là câu dẫn, Vũ mừng rỡ cười ha ha, ôm lấy hắn biến mất trong nháy mắt.
Thôi Lợi chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, đưa tay quệt vết máu tươi trên miệng mình, ánh mắt lạnh như băng kiếm bắn về phía hai người đã rời đi tựa như mắt hổ, trong lòng như có chút đông lạnh.
*****
Long Diệc Hân nhíu mày, nhìn bộ dáng tươi cười vui vẻ của thê tử mình, trong lòng không khỏi có chút bực mình, nàng đang cười cái gì? Mới gặp được chuyện gì vui vẻ lắm sao? Từ khi trở về đến giờ thì không ngừng cười chút nào, nhìn bộ dáng của nàng chắc là đã làm ra chuyện xấu gì đấy vô cùng đắc ý, lần này đến lượt ai xui xẻo đây?
"Tướng công."
Thật khó khăn để ngưng cười, nàng đi đến trước mặt tướng công nhà nàng, tựa vào trong lồng ngực hắn, ngước mắt nhìn hắn, trong mắt tràn ngập ý cười.
Long Diệc Hân liếc nhìn nàng, chờ nàng nói.
"Chàng cảm thấy Vũ là dạng người gì?"
Vũ có khuôn mặt tinh xảo, thật sự làm cho người ta ưa thích nhanh chóng, nghĩ nghĩ, nàng che miệng cười ha ha ha, không biết bây giờ Tam ca nàng và Vũ thế nào rồi.
Long Diệc Hân đưa tay nâng cằm của nàng lên, nhìn vào đôi mắt long lanh đang cười của nàng, không khỏi thở dài, thê tử hắn thật nhàn rỗi đến sinh chuyện a!
"Vũ là người như thế nào, đối với chúng ta không có quan hệ"
Tiếng nói trầm ấm vô ba vô lãng vang lên.
Ngọc Phi Yên lại nhớ đến giọng nói thanh thúy của Vũ, trong lòng có một chút so sánh, nàng cảm thấy giọng nói của tướng công nàng không có to nhỏ, cao thấp dễ nghe hơn.
"Ai nói không có vấn đề gì a?"
Đôi mắt long lanh lúng liếng, mang đậm ý cười.
Long Diệc Hân chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, trên khóe mắt có chút nếp gấp vì cười, rõ ràng nàng ăn không ít, nhưng vì sao trên người không dư ra miếng thịt nào, xem ra, từ nay về sau hắn không nên cho nàng ra ngoài chạy loạn nữa, nên ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức mới đúng.
Nghĩ thế, nhưng hắn vẫn không quên mở miệng đáp lời nàng "Chúng ta và hắn có quan hệ gì?"
Hắn không muốn có chút xíu quan hệ nào với tên Vũ kia.
"Nói như thế nào, về sau chúng ta cùng hắn cũng là thân thích"
Ngọc Phi Yên vừa cười vừa thoát khỏi cánh tay của Long Diệc Hân, sao hắn cứ thích nắm cằm nàng thế, ngước mặt nhìn hắn hoài mệt chết đi được.
Thân thích?
Long Diệc Hân nhíu chặt đôi mày kiếm, tiểu thê tử hắn không phải thật lòng muốn tên Vũ kia và Mục Cảnh Thiên kết thành một đôi chớ? Chuyện này không thể nói không được, nhưng mà, tình hình hiện tại này cũng có một chút không thể thực hiện được, với cá tính của Mục Cảnh Thiên mà kết thành đôi với Vũ quả thật có không ít khó khăn, vì hắn ta chắc chắn biết được rằng nếu ở chung với Vũ rồi hắn ta sẽ mất hết tự do như trước đây. Tuy rằng chỉ qua vài lần gặp mặt, nhưng hắn cũng có thể tinh tường cảm giác được tính cách độc chiếm của Vũ khá mạnh, không thể so sánh với người bình thường, nếu không phải hắn có hảo cảm đối Phi Yên, tin chắc rằng hắn đã rat ay hạ độc thủ đối với nàng rồi. Người kia âm mưu ngoan độc như thế nào không cần nghi ngờ, cho nên hắn cảm thấy rất may mắn vì trên người Phi Yên luôn có một loại mị lực khiến nàng hóa hiểm thành an, tránh cho nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
"Nàng làm gì?"
Ngọc Phi Yên cười hì hì ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu hôn lên mặt hắn một cái.
"Tướng công thật thông minh!"
Nàng thật sự là một người rất hiểu biết.
Long Diệc Hân mỉm cười, nhẹ như hoa quế phiếm màu, dịu dàng vuốt mái tóc của nàng, bình thản nói "Về sau nên ít tiếp xúc với Vũ"
Người kia quả thật rất nguy hiểm, cho dù hắn ta đối với nàng có hảo cảm, nhưng một khi đụng chạm đến lợi ích của hắn ta, hắn không cam đoan hắn ta có thể vì hảo cảm kia mà hạ thủ lưu tình. Hắn chỉ hy vọng người này sẽ không tổn thương đến tiểu thê tử hắn, nếu hắn ta dám động đến một sợi lông của tơ của nàng, hắn sẽ cho hắn ta biết thế nào chết không có chổ chôn, mặc kệ giữa bọn họ có thân thích hay là không thân thích.
"Chẳng lẽ tướng công không cảm giác Vũ chơi vui lắm sao?"
Nếu như ít tiếp xúc, không phải là mất đi nhiều cơ hội vui vẻ sao, nàng đương nhiên hiểu được vì sao tướng công nàng băn khoăn lo lắng, Vũ là người như thế nào, nàng rất rõ ràng, nàng muốn theo Tam ca của nàng tra ra manh mối của hắn, Tam ca nàng sẽ không bao giờ để nàng một mình ở bên cạnh Vũ, nhưng mà, nàng cảm giác Vũ sẽ không gây tổn hại cho nàng, ở trong mắt hắn, nàng thấy được bản thân mình, nàng nghĩ hắn đối với nàng cũng thế.
Long Diệc Hân ôm chặt nàng, mắt phượng hơi hơi khép lại, không nói lời nào thêm nữa.
Xem ra, từ đây về sau hắn phải chú ý Vũ thêm nữa, hắn không thể để cho thê tử hắn phạm sai lầm, nhất là tại thời điểm mấu chốt như thế này, hắn nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, chỉ là, tính tình nàng quá đỗi sinh động.
← Ch. 163 | Ch. 165 → |