Đôi mắt màu thật sâu
← Ch.128 | Ch.130 → |
Mục Cảnh Thiên tốn hơn nữa canh giờ để giải thích rõ ràng quan hệ của Long Diệc Hân và Ngọc Phi Yên lúc sau này cho Ngọc Phi Vũ, sau khi bị kiệt sức thì đến phòng chữ Thiên số 1 định sẽ nghỉ ngơi.
Hắn nhận ra lựa chọn quay về ngủ tại khách điếm nhà mình là một hành động không khôn ngoan tí nào hết.
Mà khi hắn vừa đẩy cửa thì liền nhận thấy trong phòng đã có người khác lọt vào từ lúc nào, nhưng mà hắn lại nghĩ không ai có khả năng dám làm như thế, tỷ tỷ biết hắn yêu thích sạch sẽ nên gian phòng này là do tỷ tỷ đích thân chuẩn bị cho hắn, những năm gần đây ngoại trừ hắn ra thì không có người thứ hai ở trong gian phòng này, hơn nữa lần này cũng là do tỷ tỷ hắn đích thân dọn dẹp sửa sang lại, trong khách điếm mọi người đều biết nên sẽ không có ai dám xông loạn vào.
Vậy thì là người nào?
Hắn giả bộ xem như không có việc gì, tiêu sái bước vào trong phòng, nhàn nhã cởi bỏ áo khoát ngoài, nhìn khắp gian phòng một lượt.
Không có, không ai.
Tuy rằng ánh sáng của nến không sáng lắm, nhưng ánh mắt của hắn lại rất tỏ cho nên hắn vẫn nhìn thấy mọi vật như ban ngày.
Hắn không nhìn thấy ai, không có nghĩa là trong phòng này không có ai.
Hắn biết, có một người ở đây, hơn nữa ngay tại trên giường.
"Vũ, hiện thân đi."
Không tệ, chính là Vũ, hắn thật không ngờ tên kia nhanh như vậy đã đuổi tới đây.
"Tiểu Thiên, ngươi làm sao biết là ta?"
Giọng nói thanh thúy như tiếng ngọc va chạm vang lên lúc ấy.
Nhìn lại trên giường, Mục Cảnh Thiên lui lại về phía sau hai bước để khỏi té ngã, trong tích tắc tim hắn như ngừng đập.
Nhìn thấy trên giường một thân thể thon dài như một khối ngọc, da thịt trắng sáng trong suốt, khuôn mặt tinh xảo, mái tóc đỏ như ngọn lửa bập bùng phủ dài tới lưng, như ẩn như hiện trước mắt thật hấp dẫn đến mê hoặc, ánh mắt màu đỏ trên khuôn mặt tinh xảo kia lấp lóe ngọn lửa tình dục, ánh mắt màu tím mờ mịt như sương mù phủ đầy trời khiến người ta như cảm thấy bị lạc vào trong đó không thoát ra được.
"Ngươi, ngươi đang làm gì?"
Mục Cảnh Thiên tức giận đến nghiến răng keng két, tên kia thế mà không mặc quần áo, thật vô sỉ!
Nhưng mà hắn càng đáng xấu hổ hơn!
Hắn không thể không thừa nhận nhìn thấy hết thân thể của tên này khiến hắn thèm nhỏ dãi!
Trái tim hắn đập nhanh hơn trong ngực, hắn có thể gạt người khác nhưng lại không thể gạt được chính bản thân mình. Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại cảm giác hai lần hắn bị tên kia cường hôn trước đây, hắn biết thật ra hắn cũng không thật chán ghét cảm giác ấy, nhưng mà điều này không thể hiện là hắn thật có hứng thú với nam nhân, thân thể trên giường kia quyến rũ đến mê người, nhưng lại là một nam nhân, mà đáng tiếc hắn không phải là một nữ nhân nhuyễn ngọc ôn hương.
Vũ một tay chống lên, nằm nghiêng nữa thân mình, những sợi tóc màu đỏ buông xuống bờ vai dài đến tận thắt lưng cong cong, trông thật quyến rũ.
Đôi mắt hắn ta lúng liếng - động tác tự nhiên, đáng yêu kia làm cho yêu khí trên người hắn ta hiện lên mười phần, khiến cho người ta trở nên điên cuồng.
"Đương nhiên là đang quyến rũ Tiểu Thiên ngươi a!"
Lời nói của Vũ như muốn trêu tức Mục Cảnh Thiên.
"Ngươi?"
Mục Cảnh Thiên cắn răng một cái, đem cái áo khoát của mình vừa mới cởi ra ném tới trên người Vũ.
"Ta đối với thân thể nam nhân không có hứng thú"
Vũ không để ý tới hắn, đá cái áo đó xuống dưới giường, mĩm cười nói "Cơ thể ta không thể so sánh với mỹ nhân sao?"
Mục Cảnh Thiên ho "khụ" một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, tên này lại dám nói như thế sao hả trời?!
Vũ lại giơ đôi tay mình lên, đánh giá tinh tế, giọng nói như nỉ non,
"Tay của ta cùng tay lão bản nương kia thì tay ai đẹp hơn?"
Mục Cảnh Thiên nhìn động tác của tên này, nhìn thấy đôi tay hắn, các ngón tay cân xứng, thon dài và trắng trong suốt như ngọc, rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho người ta muốn nuốt vào bụng cho chết luôn, so với bàn tay trắng nõn của tỷ tỷ hắn thì tay của Vũ khiến cho người ta mơ màng muốn chạm đến hơn.
Đột nhiên hắn bỗng nhận ra, tên Vũ này lại lén lút nhìn hắn và tỷ tỷ, hắn ngầm bực mình vì hắn thế mà lại không phát hiện được, xem ra hắn đã lơ là không ít.
"Tiểu Thiên, ta đối với thân thể ngươi rất hứng thú"
Giọng nói thanh thúy lại vang lên sát bên tai hắn, hắn đột nhiên phát giác tên này đã kề cận sát vào người mình, trong lòng thất kinh, thân pháp tên này thật nhanh, rốt cục thì tên này là ai đây?
Trước khi rời đi, hắn đã quên dặn dò Minh Nguyệt điều tra tên này, là quên thật, mà cũng là —-
Hắn xem nhẹ sự khác thường trong lòng của mình.
Hắn quay đầu nhìn Vũ nói "Ngươi đi di"
Hắn không muốn dính dáng nhiều đến tên này nữa.
"Tiểu Thiên, ngươi đuổi ta?"
Vũ nghiêng đầu tựa vào trên vai Mục Cảnh Thiên, tay cũng nhanh cóng ôm lấy thắt lưng hắn.
Mục Cảnh Thiên đã được nếm qua hai lần, lúc này đây hắn vốn đang đề phòng Vũ, nhưng mà ngàn phòng vạn phòng vẫn bị Vũ thực hiện được, trong lòng không khỏi bốc hỏa, hắn vốn rất ít khi phát hỏa, nhưng tên này đã kích thích thành công khiến lửa giận trong lòng hắn trào dâng.
"Buông ra."
Giọng nói của hắn bỗng chốc trở nên rất lạnh lùng.
"Không buông!"
Vũ mặc kệ Mục Cảnh Thiên tức giận, vẫn làm theo ý mình muốn.
"Ta nói buông ra."
Mục Cảnh Thiên nhắm mắt lại hít thật sâu, nếu không buông ra đừng trách hắn không khách khí.
"Ta cũng nói, không buông."
Vũ vui vẻ cười.
Ôi, bộ dáng tức giận của Tiểu Thiên thật là mê người nha, hắn thích!
Mục Cảnh Thiên mở mắt ra, tên này đã nói như thế thì hắn sẽ tuyệt đối không thủ hạ lưu tình nữa.
Vũ liền bị té nằm trên sàn nhà.
Mục Cảnh Thiên đi đến ngăn tủ đầu giường lấy ra một bộ quần áo để thay.
Lại liếc mắt nhìn xem Vũ đang nằm trên mặt đất, khóe môi cong lên một nụ cười tuấn dật.
Ai nói là chỉ một phương pháp lại không thể dùng hai lần?!
Lần nào hắn cũng thành công!
Mục Cảnh Thiên đi qua bên người Vũ, giơ chân đá hắn ta một cước, thân thể Vũ bay lên nằm ở trên giường. (đá bay lên giường, )
Mục Cảnh Thiên sửa lại đai lưng, đi ra khỏi phòng.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt khi cửa phòng vừa mới được đóng lại, Vũ nguyên bản là đang bị té hôn mê lại mở đôi mắt hai màu của mình ra, ánh mắt hắn bắn ra những tia sáng khiến người khác phải hoảng sợ, nhưng lại chớp mắt một cái thì trở nên bình thường, ánh mắt màu đỏ sáng chói, ánh mắt màu tím sâu thẳm.
← Ch. 128 | Ch. 130 → |