← Ch.37 | Ch.39 → |
Liếc thấy A Nhật Thiện, Tô Mị thực sự không cách nào liên tưởng được nàng ta trong miệng Tiêu Dịch với câu nói "Ngựa hoang vừa ngang ngược vừa tùy hứng."
Dáng người của nàng ta khá cao, đầu đội mũ lông chồn, trên người mặc một cái áo choàng ngắn bằng lông thú màu đỏ rực, chân mang đôi ủng nhỏ màu nâu được làm bằng da hươu, cái eo nhỏ thì quấn một sợi roi da bóng loáng. Lông mày nàng ta dài lệch về phía tóc mai, đôi mắt sáng rực như ánh sao, đoan chính mang dáng dấp hiên ngang của người anh hùng, tinh thần phấn chấn, nghiễm nhiên chính là một vị Công Chúa được nuông chiều.
Tô Mị vẫn chưa ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng hoan hô của A Nhật Thiện, dang hai tay ra uyển chuyển như một con chim đang bổ nhào tới, lớn tiếng cười nói: "Tiêu Dịch, ta đến tìm huynh rồi nè!"
Không đợi nàng ta đến gần, Lâm Hổ đã nhảy đến trước mặt Tiêu Dịch, vừa đúng lúc cản trở đường đi của A Nhật Thiện: "A Nhật Thiện Công Chúa, vết thương của Vương gia nhà ta chưa lành, không thể chịu nổi sự... nhiệt tình như thế này của người."
A Nhật Thiện tức giận trừng mắt với hắn ta một cái, vậy mà khi quay mặt sang đã là khuôn mặt tươi cười: "Tám tháng mười hai ngày không gặp, huynh có nhớ ta không?"
Tiêu Dịch không thay đổi sắc mặt quan sát Tô Mị, thấy sắc mặt nàng không tệ liền nói: "A Nhật Thiện, vị này là Vương Phi của ta - Tô thị."
Tô Mị khẽ hạ thấp người, mỉm cười nói: "Công Chúa điện hạ an khang."
A Nhật Thiện lưu luyến rời mắt khỏi khuôn mặt của Tiêu Dịch, tùy ý nhìn qua Tô Mị một cái, không tự chủ lại nhìn thêm một cái nữa, nhìn một lúc liền không rời mắt được: "Ngươi đẹp quá!"
Nàng ta hành động khá đột ngột khiến Tô Mị phải ngây người một lúc, khách sáo nói: "Công chúa quá khen."
"Không không, ta trước giờ chưa từng quá tán dương ai." A Nhật Thiện nghiêm túc nói: "Ngươi là cô nương xinh đẹp nhất ta từng gặp, nếu như mấy vị ca ca của ta nhìn thấy dáng vẻ của ngươi chắc chắn sẽ cướp ngươi về thảo nguyên!"
Tiêu Dịch lập tức đen mặt, hừ lạnh nói: "Các ngươi đến đây bàn bạc chuyện liên minh, hay là đến để tuyên chiến?"
A Nhật Thiện kinh ngạc nói: "Ta đang khen nữ nhân của huynh, sao huynh lại tức giận?"
"Công chúa đi từ xa đến đây là vì chuyện gì vậy?" Tô Mị kéo đề tài nói chuyện trở về.
A Nhật Thiện chỉ về phía Tiêu Dịch, lanh lẹ nói: "Ta đến gả cho huynh ấy!"
Vừa dứt lời, trong phòng liền yên lặng một cách kỳ lạ.
Dù đã dự tính từ trước, nhưng Tô Mị vẫn không thể chịu được sự tấn công này, quả thực là quá.... Thẳng thắn rồi!
"Nhưng ngài ấy đã thành thân rồi." Tô Mị chỉ vào bản thân: "Người không biết ý nghĩa của từ "Vương phi" sao?"
"Ta biết, vậy thì sao? Cùng lắm thì lấy hai người, phụ thân của ta có tận bảy vị phu nhân, hậu cung của Hoàng đế các người cũng toàn nữ nhân đó thôi!" A Nhật Thiện không chút giấu giếm nói: "Ta thích Tiêu Dịch, rất là thích, ta muốn ở bên huynh ấy, còn muốn sinh con cho huynh ấy nữa!"
Tiêu Dịch ôm trán, vẻ mặt cực kỳ bất lực, rõ ràng có thể thấy lời nói thế này không phải lần một lần hai hắn nghe được.
Tô Mị nghe xong thì nhìn trân trân không nói nên lời, việc bộc lộ tình cảm trong lòng của mình một cách thẳng thắn như thế này, nên nói nàng ta hồn nhiên không rành thế sự hay nên nói nàng ta căn bản là đang xem thường bản thân mình?
Nhưng, với cách tỏ tình nhiệt liệt lại chân thành này, nàng nghe thấy cũng có chút cảm động. Hơn nữa, trong lòng lại ngưỡng mộ một cách mơ hồ là như thế nào?
"Ta nói lại một lần nữa, ta không thích ngươi, càng sẽ không cưới ngươi." Tiêu Dịch thở dài nói: "A Nhật Thiện, ngươi nói chuyện ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ chứ. Ngươi nói những lời này ở trước mặt phu nhân của ta, có phải ngươi cảm thấy tính khí của ta tốt quá rồi phải không?"
"Ta cảm thấy huynh cái gì cũng tốt, chỉ cần huynh không đuổi ta đi, huynh mắng ta thì ta cũng chịu." A Nhật Thiện cười nói: "Ta cũng đâu có giành ngôi vị Vương phi của nàng ấy, ta làm thiếp, nàng ấy làm lớn. Vậy cũng không được sao?"
Tô Mị thầm nói trong lòng, ta cảm ơn Công chúa nha, nhưng mà mau mau tỉnh lại đi.
Tiêu Dịch tiếp tục nói: "Ta bị bại liệt rồi, cả đời đều phải nằm trên giường, không hứng thú với nữ nhân, chỉ có thể làm lỡ cả đời của ngươi."
A Nhật Thiện lớn tiếng nói: "Huynh bại liệt cả đời, vậy ta sẽ hầu hạ huynh cả đời, mặc quần áo hay đút ăn, xoa bóp hay tắm rửa, cả việc đại tiện tiểu tiện ta cũng đều đồng ý. Huynh thử hỏi Vương phi của huynh xem, có làm được điều đó không?"
Xử lý việc đại tiện tiểu tiện? Khuôn mặt Tiêu Dịch méo mó, hắn thà rằng chết đi cũng không muốn để Tô Mị nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác đó của hắn!
Tô Mị dùng ánh mắt khâm phục nhìn A Nhật Thiện, người này thật sự rất thích Tiêu Dịch.
Lại nghe A Nhật Thiện hỏi: "Nếu huynh đã không hứng thú với nữ nhân, sao huynh còn cưới nàng ấy làm gì?"
Tô Mị trịnh trọng đáp: "Lúc nãy người vừa mới nói ta rất xinh đẹp, vì vậy ta ở Vương phủ làm cái bình hoa trang trí cũng vui tai vui mắt, không phải sao?"
Khóe môi Tiêu Dịch nhanh chóng vểnh lên một chút, nhưng sau đó nghiêm mặt, thấp giọng quát: "Nói bậy, Vương phi của bổn vương sao lại là vật trang trí?"
A Nhật Thiện nhìn trái nhìn phải, sắc mặt dần trở nên khó coi: "Tiêu Dịch, nếu huynh không cưới ai cả, bên cạnh không có một nữ tử nào, ta cũng sẽ không ép huynh... Nhưng bây giờ ta không chịu được khi có người độc chiếm huynh, ta sẽ trở về nói với phụ thân ta, trừ phi liên hôn, nếu không việc hiệp ước cũng không cần bàn nữa!"
Sắc mặt Tiêu Dịch cũng trở nên lạnh lẽo: "Ngươi cứ đi nói với Hòa Thạc Đặc Hãn, đạt được hiệp ước đối với bổn vương mà nói chỉ là việc thêu hoa trên gấm, không đạt được cũng không tổn thất gì."
A Nhật Thiện nhìn chằm chằm Tô Mị, môi bị cắn đến trắng bệch: "Lúc ta đến đã nghe ngóng rõ ràng rồi, gia đình nàng ấy đã sa cơ thất thế, hoàn toàn không thể giúp đỡ được gì cho huynh. Nhưng ta thì khác, ta dẫn theo năm nghìn kỵ binh đến gả cho huynh, huynh biết có bao nhiêu người muốn có số kỵ binh này không?"
Giọng điệu Tiêu Dịch vô cùng lạnh lùng: "Bổn vương không phải người dựa vào nhà vợ để kiếm miếng ăn."
"Huynh..." A Nhật Thiện gần như sắp khóc: "Tại sao huynh không chịu nhìn đến ta?"
Tiêu Dịch nâng chén trà lên, Lâm Hổ - người từ đầu đến giờ vẫn luôn cải trang là người vô hình vừa hô lên chữ "tiễn", đúng lúc Tô Mị ngắt lời: "Vương gia, ta muốn nói chuyện riêng với Công chúa vài câu."
Tiêu Dịch không biết nàng muốn làm gì, nhưng trước mặt người ngoài hắn chưa từng làm cho Tô Mị mất mặt, vì thế khẽ gật đầu đồng ý, nhưng muốn để Lâm Hổ ở lại.
Tô Mị nói: "Công chúa cũng đâu phải con hổ, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt ta hay sao? Chuyện của nữ tử bọn ta, Vương gia không cần bận tâm đâu."
Cố gắng đẩy hai người Tiêu Dịch ra ngoài cửa, Tô Mị ngồi trở lại quan sát kỹ càng biểu hiện của A Nhật Thiện: "Vương gia đột nhiên cưới ta, Công chúa chắc chắn rất buồn bực và không phục. Đừng nói chỉ có người, lúc đầu ta cũng vô cùng mờ mịt, sau đó mới hiểu được là thế nào."
A Nhật Thiện lập tức hứng thú: "Không phải huynh ấy thích ngươi nên mới cưới ngươi sao?"
"Ôi trời, Công chúa điện hạ của ta à. Người đi nghe ngóng xem, ta và ngài ấy quen biết được bao lâu? Bọn ta tháng năm mới gặp mặt lần đầu, lúc đó còn chưa biết đối phương là ai nữa cơ." Tô Mị tự giễu rồi cười: "Trước lúc đính hôn, số lần gặp mặt của ta và ngài ấy có thể đếm trên đầu ngón tay, thích? Nếu là thích nhan sắc của ta thì đúng thật."
A Nhật Thiện hừ lạnh nói: "Ngươi đang khoe khoang với ta sao?"
"Lời ta nói là sự thật, ngài ấy cưới ta quả thật là bởi vì diện mạo của ta có hơi giống một người."
"Ai?"
Tô Mị nhìn quanh một vòng, rồi thần bí nói: "Công chúa có nghe qua Huyện chúa Khánh An chưa?"
A Nhật Thiện lắc đầu.
Tô Mị tiến lại gần hơn, thấp giọng nói: "Nàng ta tên là Thạch Nhược Anh, con gái của Thạch đại tướng quân, vốn là góa phụ của Định Bắc Hầu. Phụ thân của nàng ta là sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn cung cho Vương gia, là thanh mai trúc mã của Vương gia, vì vậy nàng ta mới là người Vương gia thật sự thích!"
A Nhật Thiện dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tới nhìn lui nàng: "Ngươi nói bậy đúng không, nếu đã thích, vậy tại sao Tiêu Dịch không cưới nàng ta?"
"Bọn ta không giống như Công chúa." Tô Mị giải thích nói: "Góa phụ ở đây phải thủ tiết, nếu như gả nữa sẽ khiến người ta xem thường, chưa kể nàng ta còn có một đứa con."
A Nhật Thiện dường như có chút tin tưởng: "Vậy cũng đúng, bọn ta không có để ý nhiều đến như vậy, đệ đệ có thể cưới góa phụ là tẩu của mình, nhi tử cũng có thể cưới tiểu thiếp của phụ thân."
Tô Mị thở dài một hơi, trong mắt chầm chậm hiện lên một tầng nước, chớp hàng lông mi dài một cái, nước mắt lăn xuống từng giọt từng giọt: "Ta... cũng không muốn nói với người đâu, chỉ là trong lòng vô cùng buồn bã, đợi người nhìn thấy được vẻ ngoài của Thạch Nhược Anh thì người sẽ biết. Ta, ta chính là kẻ thế thân mà thôi!"
A Nhật Thiện kinh ngạc mở to hai mắt: "Còn có chuyện này sao?"
"Nàng ta chân trước hồi Kinh, chân sau liền vào Vương phủ, người có tính cách lạnh lùng như Vương gia lại mặc kệ thân thể bệnh tật mà dạy nhi tử nàng ta luyện kiếm!" Tô Mị lau nước mắt nói: "Còn để nàng ta ở lại Vương phủ qua đêm, người hiểu rõ Vương gia hơn ta, ngài ấy sẽ làm như vậy với một nữ nhân không có chút tình cảm nào sao?"
A Nhật Thiện kinh ngạc: "Thủ đoạn của góa phụ đó ghê gớm đến vậy ư?"
Tô Mị quyết định dùng thủ đoạn mãnh liệt hơn, đến gần lỗ tai A Nhật Thiện nói: "Chứ còn gì nữa, có lúc Vương gia ngủ say rồi, còn ôm lấy ta gọi "A Anh A Anh". Ta hận muốn chết đi được, nhưng cũng hết cách rồi, ai bảo cả nhà ta đều trông cậy vào Vương phủ mà sống làm gì, dù có làm thế thân cũng chỉ có thể cam chịu trước số phận."
A Nhật Thiện vừa chua xót vừa giận, liếc nhìn Tô Mị một cái, nói: "Thế thân cũng được, chung quy ngươi cũng đã là Vương phi rồi, còn chưa vừa lòng?"
"Vương phi gì chứ, có hôm nay thì ngày mai cũng mất thôi." Tô Mị cười nhạo một tiếng, nói ra nỗi oán hận trong lòng: "Chẳng qua chỉ là chiếm giữ vị trí giúp người ta một lúc. Ví dụ như bây giờ, không phải đang dùng ta để ngăn cản người à? Đợi tình hình ổn định, thân thể ngài ấy cũng khỏe rồi, sau đó đưa ta một tấm hưu thư, vị trí này còn không phải là của người ta rồi sao!"
A Nhật Thiện không nói nữa, tập trung suy nghĩ phân tích xem lời này của nàng có mấy phần đáng tin.
Ánh mắt Tô Mị buồn rầu trông về nơi xa, cứ như muốn nhìn thấu bức tường, ngọn núi hay đám mây nào đó: "Cả đời này của ta cũng chỉ có như vậy thôi, không dám tranh cũng không dám giành. Thực ra người vào hay không vào Vương phủ cũng đâu có liên quan gì tới ta? Trái phải gì đều là diễn cho người ta xem, Vương gia cũng sẽ không nhìn ta thêm một chút."
A Nhật Thiện gần như bị nàng thuyết phục, ánh mắt dần trở nên âm u: "Ta lại muốn xem xem Thạch Nhược Anh đó là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho Tiêu Dịch vì nàng ta mà phí hết tâm tư để mưu tính."
"Nàng ta là tâm phúc bên cạnh Thái hậu, Công chúa quận chúa chân chính còn không bằng nàng ta, người phải cẩn thận, đừng có làm ra chuyện giết địch một nghìn bên mình lại tổn thất hết tám trăm." Tô Mị có lòng nhắc nhở: "Vương gia thích mềm không thích cứng, người phải học theo Thạch Nhược Anh người ta nói chuyện, đừng có cãi nhau với Vương gia mãi."
A Nhật Thiện rầu rĩ nói: "Người Trung Nguyên các ngươi cứ thích vòng vo, phiền phức quá đi."
Tô Mị bật cười: "Cái khác không nói, chỉ nói riêng chuyện hiệp ước, người biết rõ Vương gia đặc biệt coi trọng việc này, còn cố tình nói khích ngài ấy! Người cực lực muốn đối xử tốt với ngài ấy, sao lại không nắm bắt được suy nghĩ thật sự của ngài ấy vậy? Cứ quấn lấy chuyện xoa bóp đút cơm, người cũng đâu phải một lão bà chuyên môn hầu hạ người ta."
A Nhật Thiện ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Đúng vậy, ta rõ ràng muốn huynh ấy thích ta, kết quả mỗi lần đều cụt hứng bỏ về, đẩy huynh ấy càng lúc càng xa ra."
Tô Mị hài lòng cười trộm một cái, lập tức trở nên nghiêm túc: "Công chúa, yêu một người thì phải dốc hết sức để yêu, nghĩ thứ ngài ấy nghĩ, gấp những việc ngài ấy gấp, lấy chân thành đổi lấy chân thành, có như vậy ngài ấy mới thích người."
A Nhật Thiện gật đầu tán thành, vỗ bàn một cái rồi đứng lên nói: "Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ta sẽ trở về nói với phụ thân ta."
Nàng ta nói đi là đi, đi ra một cách hùng hùng hổ hổ, thế nhưng không đợi Tô Mị kịp lấy hơi thì đã quay trở lại như một cơn gió, còn kéo tay Tô Mị nói: "Con người ngươi rất tốt, sau này ta vào cửa sẽ không làm khó ngươi, ngươi muốn ở lại trong phủ cũng được, muốn gả cho người khác cũng được."
Tô Mị nước mắt lưng tròng, vô cùng chân thành nói: "Sau này đều nhờ Công chúa chăm sóc rồi."
A Nhật Thiện ôm chặt lấy Tô Mị một cái, rồi đi như một cơn gió.
Tô Mị ngồi trên ghế, nhìn xuất thần về hướng nàng ta rời đi, đột nhiên bật cười, cười ngày càng lớn tiếng hơn.
Tiêu Dịch lăn cái xe lăn vào, buồn bực nói: "Nàng cười gì vậy?"
Tô Mị lộ ra vẻ đắc ý nói: "Hồi Kinh có kịch hay để xem rồi."
← Ch. 37 | Ch. 39 → |