Truyện:Mỹ Nam Lạnh Lùng (Trinh Tử) - Chương 10 (cuối)

Mỹ Nam Lạnh Lùng (Trinh Tử)
Trọn bộ 10 chương
Chương 10 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

"Sau đó thì sao?" Diêm Tuấn ngồi trên giường hỏi, phong thái vẫn nho nhã nhưng ánh mắt anh lại lóe ra tía sáng kì quái.

Trò chuyện trước khi ngủ là thói quen theo thường lệ của anh và Hướng Dương Hi, lúc trước khi anh vẫn chưa nhận ra tình cảm thật của mình, anh cho là mình đã chiều theo tính khí bướng bỉnh của cô, vì vậy không hề có tư tưởng xấu. Bây giờ thì khác, nhìn cô gái mình yêu cuộn người trong lồng ռ-ℊự-🌜 của mình đã không nói, cái miệng nhỏ nhắn kia còn mấp máy như vậy anh làm sao có thể duy trì được sự thanh tịnh của bản thân chứ?

Thế nhưng, kể từ lần đó, cả hai cũng không chính thức ngủ cùng giường, như vậy quá nóng vội... có thể sẽ làm cô gái nhỏ này hoảng sợ mà bỏ chạy không?

"Sau đó..." Hướng Dương Hi làm sao biết được trong lòng Diêm Tuấn đang nghĩ ngợi gì, vẫn tự nhiên nói tiếp, "Tên Diêm Định Sinh kia không để ý tuổi tác của viện trưởng ngày càng cao, tự nhiên trước mặt mọi người thẳng thắn nói rõ 𝐪·⛎·ⓐ·ռ ♓·ệ giữa anh ta và tiểu Ân!"

"A? Vậy viện trưởng có phản ứng thế nào?" Anh không yên lòng vuốt nhẹ những sợi tóc 𝖒-ề-〽️ mạ-𝐢 ở trước п𝐠ự·ⓒ. A... cảm xúc này thật tuyệt...

"Nói đến chỗ này thật là lạ, không ngờ viện trường một chút phản ứng cũng không có a! Còn cười nói cáo già chăm sóc tiểu Ân rất khá, hơn nữa cũng không trách anh ta giấu diếm bà ấy lâu như vậy..." Đôi mắt vui vẻ của Hướng Dương Hi nheo lại,

Dù sao giao tiểu Ân cho Diêm Định Sinh dưỡng dục là do cô tự mình quyết định, vì thể làm cho tiểu Ân lâm vào 🍳𝐮●𝖆●ⓝ 𝖍●ệ tình cảm không hợp với lẽ phải luân thường, cho nên cô vẫn không thể yên tâm. Hôm nay có được sự thông cảm của viện trưởng, tảng đá lớn ở trong lòng cô cũng rơi xuống.

"Rất tốt a!" Diêm Tuấn vẫn không yên lòng. A? Tay của cô gái nhỏ này đang làm gì vậy?

"Vậy hôm nay anh đã làm những gì?" Hướng Dương Hi nói nói, bàn tay nhỏ bé không an phận nghịch nghịch nút áo trước ⓝ🌀.ự.𝒸 anh.

Đáng ra đây chỉ là hành động vô ý của cô, nhưng đầu ngón tay ấm áp lại tiến vào bên trong áo sơmi, từng chút, từng chút trêu chọc ⓗ*🔼*ɱ Ⓜ️ц*ố*𝓃 của người đàn ông.

Giờ phút này, trong đôi mắt nheo lại đang lập lòe ánh lửa thiêu đốt người ta. Nhưung trong mắt người đối diện với chính mình lại chỉ tạo thành hiệu ứng gây cảm giác hoàn toàn mờ nhạt.

"Sao lại không để ý đến em vậy?" Hướng Dương Hi dừng lại động tác trong tay, mất hứng dò xét anh.

Kỳ lạ... ánh mắt của anh nhìn cô sao quái lạ vậy? Chẳng lẽ vừa rồi cô nói lỡ lời gì sao? Nhưng nãy giờ anh cũng đâu có tức giận...

"Anh sao vậy?" Cô lắc lắc tay anh, động tác quá mạnh lại vô tình làm áo ngủ rộng thùng thình bị mở ra, lộ ra một nửa vai. Gay go nhất là cô hồn nhiên không biết chính mình đã gây ra loại nguy cơ gì.

Diêm Tuấn không nói gì, hai mắt thẳng tẳp nhìn chằm chằm vào lớp vải bên ngoài da thịt...

"Anh... anh, anh làm giì vậy?" Hướng Dương Hi lắp bắp nói, nhìn người đàn ông đang nằm phía trên.

Sao anh lại đột nhiên để cô nằm ở dưới thân như vậy chứ? Loại tư thế này cũng quá mờ ám đi? A... cô sẽ ⓗô●𝖓 lên môi anh hay anh sẽ 𝒽ô_𝐧 xuống môi cô đây?

Đang nghĩ ngợi, đôi môi cô đã chạm vào đôi môi anh!

Là anh ♓ô·ⓝ cô!

"A đừng —" Cô hơi hé môi, muốn thở dễ dàng hơn, lại đúng lúc lưỡi của người đàn ông thừa dịp tiến vào, thành thạo khéo léo làm toàn thân cô như mềm nhũn, không thể động đậy.

Lúc này, anh ↪️ở*❗ 🍳*𝐮*ầ*𝖓 áo của cô nhanh hơn, chỉ trong chốc lát cô đã kⓗ_ỏ_𝐚 ⓣ_♓â_ռ hoàn toàn, mà anh cũng lộ ra thân hình nam tính hoàn mỹ.

"A!" Cô ngượng ngùng muốn lấy mền che đi †_hâ_𝓃 †♓_ể, nhưng lại bị anh kiềm giữ hai tay.

Thật không ngờ Diêm Tuấn mà cô ái mộ từ bé cũng sẽ có bộ mặt này! Tốc độ 𝐜ở·ℹ️ 𝐪·ⓤ·ầ·𝓃 áo cô nhanh đến kinh người không nói, lại còn thẳng thắn nhìn chằm chằm vào cô, cô thật xấu hổ muốn ⓒ_ⓗ_ế_🌴!

Diêm Tuấn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, càng âu yếm 𝖍ô·𝓃 lên hai gò má ừng đỏ của cô, lại dọc theo cần cổ tuyết trắng thẳng một đường xuống nụ hoa hồng nhạt đang thẳng đứng ở dưới, đầu lưỡi ⓜề-ɱ ⓜ-ạ-❗ vươn ra, hết sức khiêu khích 🦵ℹ️·ế·m quanh đỉnh nụ hồng.

"Đừng... Nhẹ..." Đáng ra phải đẩy ra nhưng hai tay lại tự động nắm chặt lấy bờ vai anh.

Lát sau, đôi tay to lớn của anh đặt lên gò п_🌀ự_𝒸 nhỏ nhắn, ⓥ_𝐮ố_🌴 𝖛_𝖊 lúc mạnh lúc nhẹ. Vừa xoa nắn xong, đầu lưỡi lại vươn đến nơi mẫn cảm ở ռ_𝖌ự_𝐜 cô.

"A... A..." Đôi môi nhỏ nhắn đỏ bừng của cô biểu hiện rõ ràng κ𝒽●o●á●i 𝖈●ả●ⓜ của ⓣ●𝐡●â●ⓝ t●ⓗ●ể, đôi tay nhỏ bé ở vai anh bây giờ càng 𝖘𝐢ế_𝖙 c_ⓗ_ặ_✞ hơn.

Dần dần, anh đưa tay đến giữa hai chân cô, ✌️цố_🌴 𝐯_𝐞 da thịt 〽️ề·Ⓜ️ 〽️·ạ·❗ nhạy cảm bên trong đùi, sau đó đột nhiên đ·â·Ⓜ️ một cái, ngón trỏ đi vào khe hẹp nhỏ.

"A! Đừng như vậy!" Cô căng thẳng lui về phía sau, muốn ngón tay của anh đi ra, nhưng bàn tay to lớn nóng rực của người đàn ông khẽ ⓢ·ıế·𝖙 𝒸·♓ặ·𝐭, giữ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô đang bất an vặn vẹo, khiến cho ngón trỏ ngang ngược kia không có chút trở ngại gì.

"Đừng mà..." Cô sợ hãi với sự ngang ngược hiếm thấy của anh, cũng vì loại hành động t*♓â*𝐧 Ⓜ️*ậ*т này làm cô cảm thấy thật xấu hổ.

Tay của anh ở... của cô... A! Trời ạ...

Giờ phút này, Hướng Dương Hi cảm giác được động tác ngón trỏ của anh càng lúc càng nhanh, có cái gì đó đang nhộn nhạo ở bụng dưới của cô. Là gì vậy chứ?

Cô bối rối nhìn anh, lại nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy ⓗ*🔼*Ⓜ️ Ⓜ️*⛎ố*𝓃, tiếp đó là động tác của anh, cô cảm giác hạ thể của mình đang căng ra!

Diêm Tuấn thoả mãn nhìn vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa mơ màng của cô, lập tức đưa thêm một ngón tay khác đi vào bên trong, dù cảm giác cô đang hoảng sợ nhưng anh cũng biết rằng phản ứng ở nơi m·ề·m ɱạ·𝒾 đó của cô là chân thật nhất.

Nhìn xem! Chẳng phải lúc này bên dưới đã chảy ra rất nhiều chất lỏng óng ánh rồi sao?

"Tuấn! Nhanh..." Hướng Dương Hi vì k.𝐡.𝖔á.𝐢 cả.〽️ lạ lẫm nên mê loạn, đôi môi nhỏ nhắn không tự chủ được bật ra tiếng ⓡ-ê-п 𝓇-ỉ trêu người, nâng eo lên, cô để nơi ấm nóng nhất áp sát vào anh.

"A..." Trên trán của Diêm Tuấn đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, có vẻ như đã nhẫn nhịn đến mức khó chịu.

Nhẹ nhàng nâng hai chân của cô gác lên hai bên eo mình, anh thả người một cái, để ⓟ𝐡·â·ռ ⓣ·𝐡·â·𝐧 đã cương cứng 𝐧·óⓝ·🌀 b·ỏn·𝖌 từ lâu đi sâu vào trong hoa viên bí mật Ⓜ️-ề-〽️ 𝖒-ạ-ℹ️ kia...

"A..."Cảm giác thỏa mãn gắt gao vây quanh Hướng Duơng Hi, cô ⓚẹ-𝓅 c-𝖍-ặ-✞ hai chân, khích lệ động tác của anh hơn nữa...

Ánh trăng trải dài vào trong phòng, mọi thứ thật yên tĩnh, chỉ có chiếc giường kia đang phát ra tiếng động, trên giường là hai ✝️_hâ_n 🌴_𝖍_ể đang quấn lấy nhau không biết đã qua mấy lần 𝐡🔴.𝒶.ⓝ á.𝖎.

"Tuấn... Mão môn chủ không phải là kiểu người anh yêu thích sao? Dáng người của cô ta thật sự rất được..." Hướng Dương Hi cau mày hỏi làm hỏng bầu không khí tốt đẹp.

Vẫn nhớ rõ khi còn bé Diêm Định Sinh từng nói với cô, người đàn ông này yêu thích mỹ nhân đầy đặn trước nhô sau vểnh, không phải sao?

"Anh nói anh yêu thích dạng phụ nữ đó khi nào?" Diêm Tuấn vẫn chưa thỏa mãn ⓥ.⛎.ố.🌴 ✌️.3 bờ vai mềm mịn của cô.

"Hình như là chưa từng... Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà gì hết... xem ra anh nên khiến em chú tâm thêm một chút nữa..." Dứt lời, anh lại lần nữa thẳng tiến vào nơi ⓜ·ề·ⓜ 𝐦ạ·𝖎 ửng hồng.

"A... A..."

Tiếng 𝓇●ê●ⓝ 𝖗●ỉ đứt quãng cùng tiếng 🌴h.ở ⓓố.↪️ mạnh mẽ xen lẫn vào nhau vang lên, ✝️.h.â.𝖓 ✝️♓.ể nhỏ xinh của cô gái say sưa ngồi đong đưa trên thân mình của người đàn ông, cảm xúc mãnh liệt v●⛎ố●𝖙 v●𝖊 🌴𝒽_â_ռ 𝐭_♓_ể cả hai, nơi giao nhau của hai người cũng phát ra tiếng vang dữ dội, làm không khí trở nên ngột ngạt mị hoặc hơn.

"A... A... Tuấn..." Cô 🅿️*♓á*✞ 𝐫*𝐚 â*𝖒 𝐭*𝐡*ⓐ*𝓃*h nhỏ nhẹ 𝖗ê·𝐧 𝓇·ỉ, cầu xin năng lực của anh đem đến thỏa mãn nhiều hơn.

Theo chuyển động của cô, khe hẹp Ⓜ️_ề_ɱ Ⓜ️ạ_ℹ️ để 𝐩.𝖍.â.п 𝐭.𝒽â.п nó_𝖓_g 𝒷_ừռ_𝐠 ra vào nhanh chóng, mỗi động tác của anh đều đi thẳng vào trung tâm, ◗.ụ.𝖈 ⓥ.ọ.𝖓.ɢ của cả hai lại không buông lỏng chút nào.

"Đau..." Đôi tay to đặt lên đôi ռ𝖌*ự*𝐜 đang lắc lư trước mắt, anh dùng sức xoa nắn, còn bất chợt trêu nghịch vùng mề.𝖒 Ⓜ️ạ.1 mẫn cảm, cố ý khơi ra phản ứng mạnh mẽ kích động cô nhiều hơn.

"Cho em! Cho em nữa đi!" Cô xoa lấy hai đỉnh n.🌀ự.🌜 của anh, thỏa thích la lên, muốn anh cho càng nhiều.

"Ừ... Ưm..." Anh kêu lên một tiếng đau đớn, dễ dàng nhận thấy h@·Ⓜ️ ⓜ·⛎·ố·n hừng hực cũng đang bức bách anh.

Bàn tay to dùng sức, anh để cô nằm lên trên người mình, nâng bờ 𝐦ô·n·g rắn chắc lên, sau đó hoả tốc đưa p𝖍â-𝐧 t-𝒽-â-ⓝ ռ*ó𝖓*ⓖ 𝐛ỏ*𝐧*𝐠 vào sâu bên trong hoa viên 𝖒ề.ɱ m.ạ.ı.

"A! A! Tuyệt quá..." Cô mê loạn 𝐫_ê_ⓝ 𝓇_ỉ, không thể kiềm lại được nâng 〽️●ôռ●𝐠 lên nhận lấy động tác chạy nước rút của anh.

Chỉ thấy ρ●𝐡●â●𝖓 ✝️♓â●ռ to lớn, пó●ռ●🌀 bỏ●𝓃●ɢ bắt đầu luật động ra vào mãnh liệt, có lúc chỉ đi ra một ít, ngay lúc cô phát ra tiếng ưm khó chịu thì điên cuồng mãnh liệt thúc mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể.

Ⓟ♓-â-ռ 𝐭♓-â-𝐧 cứng rắn lúc nhanh lúc chậm ra vào hoa huy*t non nớt như vậy, mười ngón tay cô nắm lấy drap giường đã trở nên trắng bệch từ lâu, mới có thể tiếp nhận được luật động hung mãnh của anh.

"A —"... Chất lỏng ấm nóng cuối cùng cũng bắn ra...

Nghiêng người, anh lại để cô ngồi lên người mình tiếp tục chuyển động nhận lấy 𝐝ụ-ⓒ ✅ọ-ⓝ-g không ngừng nghỉ, động tác sau càng kịch liệt nhiều hơn trước.

Cô 𝐫ê·п ⓡ·ỉ theo cảm xúc đam mê mãnh liệt, anh cũng không kiềm được bật ra 𝐤.h𝑜á.ï ↪️ả.𝐦 của đàn ông.

Dưới ánh trăng, 🌴𝒽â-𝖓 т♓-ể hai người mạnh mẽ quấn lấy nhau, cứ như một ngày dài vô tận...

***

"Tuấn.."

Một giọng nói nhỏ nhẹ phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Sao vậy?" Người đàn ông vén nhừng sợi tóc ɱề*m mạ*ï trên cái trán trắng nõn một cách yêu chiều, ♓-ô-n nhẹ lên khuôn mặt non nớt đỏ bừng.

"Mão môn chủ cô ta..." Hướng Dương Hi vẫn không quên mối đe dọa lớn nhất!

"Cô ấy là do Diêm Định Sinh phái tới diễn một màn náo loạn, cũng không có yêu anh." Diêm Tuấn quyết định nói rõ chân tướng, để cô gái nhỏ này đỡ phải tiếp tục thấp thỏm trong lòng.

"A? Cái gì? Lão hồ ly kia đang làm gì vậy?" Cô vừa sợ vừa tức, nhưng lại không khỏi vui mừng vì sự thật là như vậy.

"Em coi như là anh ấy đang giúp chúng ta đi!" Diêm Tuấn cười nói. Cũng không thể nói ra sự thật là Đường chủ 🅱_á_𝑜 🌴𝖍_ù chuyện mười mấy năm trước anh bị cô bé sáu tuổi ngắt lời của mình nha? Trình độ mang thù này chác người thường không thể hiểu nổi rồi.

"Tuấn..."

"Sao em?" Cô nàng này lại có vấn đề gì đây?

"Anh... yêu em từ lúc nào?" Hướng Dương Hi hỏi với giọng điệu đáng yêu.

"Nên nói là lúc em mất đi trí nhớ anh mới phát hiện ra là anh yêu em."

"Nếu như em không khôi phục trí nhớ được nữa, không nhớ là em đã yêu anh... thì sao?"

"Không sao, anh vẫn sẽ làm em yêu thương anh lần nữa." Anh nở nụ cười dịu dàng đầy tự tin.

Haha..."Tuấn---" Âm thanh ngọt ngào đến mát lòng mát dạ.

"Sao vậy?" Anh ngước nhìn cô.

"Em rất yêu anh!" Cô thẳng thắn như xưa.

"Anh cũng vậy." Anh nói không hề do dự chút nào.

"Em nghĩ là em khó có thể quen rằng em yêu anh nhiều bao nhiêu." Cô nắm lấy đôi tay lớn thon dài đang đặt trên lưng mình rồi vuốt vuốt.

Diêm Tuấn không nói gì, nhưng trên mặt lại hiện rõ niềm vui sư*ớn*𝖌.

"Em yêu anh, em yêu anh..." Hướng Dương Hi vừa nói vừa 𝖍·ô·𝖓 lên tay anh.

Đôi mắt đen láy của Diêm Tuấn liền có phản ứng.

"Yêu anh nhiều lắm!" Cô tiếp tục nói, còn kèm theo một nụ cười rực rỡ mê hoặc.

Lần này đôi tay của Diêm Tuấn kéo cô lại, một lần nữa ôm eo của cô."Ái... Đừng!"

Lời nói yêu thương không ngừng cuối cùng cũng kết thúc với nụ 𝐡ô·𝖓 n.ón.g 🅱.ỏⓝ.ⓖ, sự say đắm tràn ngập trong phòng lại bắt đầu...

Hoàn

HẾT


Chương (1-10)