Vay nóng Homecredit

Truyện:Một Tấc Thời Gian - Chương 47

Một Tấc Thời Gian
Trọn bộ 49 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-49)

Siêu sale Lazada


Editor: Linqq

Công ty chuẩn bị vô cùng nhanh, mới có một tuần, Trường An liền nhận được thời gian địa điểm cụ thể.

Ba ngày sau, trên tầng hai của tòa nhà cao tầng Vạn Thuỵ.

Từ buổi sáng Trường An đã bắt đầu lo lắng, không ngừng hỏi Chử Trì Tô bộ quần áo này có ổn không, nên mặc màu đen hay màu trắng? Hay là hoa?

Chử Trì Tô bất đắc dĩ, đi tới, nhìn một chút, vô cùng nghiêm túc cho ý kiến: "Màu xanh lam nhìn rất đẹp."

Trường An giơ chiếc áo liền váy bên tay trái lên, hỏi: "Cái này hả?"

Chử Trì Tô gật đầu.

Trường An liếc nhìn, lại bắt đầu rối rắm.

Chử Trì Tô thở dài, trực tiếp đi tới ôm người vào trong long, ném luôn quần áo trong tay cô lên giường, vừa đi vừa nói: "Ăn cơm trước đã, bộ quần áo này rất đẹp, vô cùng đẹp, cơm nước xong mặc vào là được."

Được rồi... Trường An thỏa hiệp.

Chử Trì Tô không yên lòng, cố ý xin bệnh viện nghỉ nửa ngày, tự mình đưa cô đi.

Đến giờ, bên ngoài tòa nhà đã có không ít người, một cô gái nhỏ xinh xắn, trong lúc đó còn bị mấy người đàn ông cao lớn kẹp lấy.

Ngây ngốc, ít nhất cũng có mấy trăm người.

Chử Trì Tô nhìn đoàn người ngoài cửa xe, nhíu mày một cái, không nghĩ rằng sẽ có nhiều người như vậy, có nguy hiểm hay không?

Anh dừng xe ở tầng hầm, đã có nhân viên làm việc đứng chờ, nhìn thấy bọn họ, phản ứng đầu tiên không phải là nhìn Trường An, mà là, cực kỳ chỉnh tề, nhìn về phía Chử Trì Tô... ở sau lưng Trường An.

Trường An: "..."

Cho nên mới nói, đây là thời đại chỉ nhìn mặt khiến người ta cực kỳ đau buồn!

Sau đó đám người kia nhìn một lúc, chợt nghiêng đầu lại nhìn Trường An: Chuyện gì xảy ra vậy?!

Trường An: "..."

Nhìn đám người với những ánh mắt trần truồng, Trường An nhắm mắt, mở miệng giới thiệu: "Đây là chồng tôi, Chử Trì Tô."

...

...

Ôi chao?

An Đại(*) kết hôn? Chuyện khi nào vậy? Sao chúng tôi không biết?!

(*) Có thể là bút danh khi sáng tác của Trường An.

An Đại!!!

"Ho khan..." Trường An bị nhìn mà sợ hãi, chủ động mở miệng nói: "Chúng ta đi vào trước đã. Khi nào thì bắt đầu?"

...

Một đám người bị chuyện An Đại kết hôn, chồng còn là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai làm chấn động, sau đó cũng bình tĩnh lại.

Một cô gái phụ trách giơ thẻ công tác trên cổ mình lên, hắng giọng, đi tới, nói: "Chào An Đại, lần này tôi sẽ là người phụ trách buổi ký sách của cô, Mộng Mộng. Buổi ký sách sẽ bắt đầu lúc chín rưỡi, chín giờ chúng ta sẽ để cho fan hâm mộ đi vào, không sao chứ?"

Trường An lắc đầu một cái: "Không thành vấn đề."

"Ừ, vậy bây giờ chúng ta đi vào thôi."

Trường An gật đầu, quay đầu lại nhìn Chử Trì Tô.

Người nọ hiểu ý, đi tới, dắt tay cô đi theo người phụ trách vào trong.

Hoàn toàn coi nhẹ những con ngươi đều trừng ra của một đám người phía sau, trong lòng tràn đầy tôi thèm vào...

...

Trường An ngồi xuống, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ năm mươi.

Bên cạnh bàn để một tập dày toàn là "Khuynh thành", để lát nữa phân phát, Trường An cầm mấy quyển lên thử ký.

Vừa mới ký mấy quyển, phía dưới liền có tiếng động, đoán chừng là bắt đầu để người hâm mộ đi vào.

Trường An nhìn những cô gái nhỏ đỏ mặt bước lên trên cầu thang, nhìn thì toàn là những học sinh trung học cấp hai hoặc là sinh viên đại học, ngoan ngoãn đi lên lầu theo chỉ thị của nhân viên. Trong ngực cũng ôm mấy quyển truyện, Trường An vừa nhìn liền thấy quen thuộc.

Bên cạnh có nhân viên nhỏ giọng nói với Trường An: "Fan hâm mộ của cô thật tốt, mỗi người đều rất ngoan, nhân viên làm việc nói gì thì bọn họ liền làm như thế, hoàn toàn không làm khó, chỉ sợ cô mất mặt."

Trường An nghe vậy, trong lòng liền ấm áp, cười trả lời nói: "Đúng vậy, bọn họ cực kỳ tốt, tốt hơn tôi nhiều."

Người đầu tiên là một cô gái đã đợi từ năm giờ, vẫn chờ cho tới bây giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy thần tượng sáu năm của mình, còn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của thần tượng, vốn là gương mặt hồng hào trong nháy mắt liền đỏ hơn, dường như là kích động muốn khóc.

... Mặc dù cô đeo khẩu trang rõ to.

Như này hoàn toàn không thể ảnh hưởng kích động đến người khác được cơ mà?!!

Sáu năm... Cuối cùng cũng gặp được...

Vì vậy run rẩy đặt sách trong lòng mình trước mặt Trường An, lật trang bìa lên.

Trường An thiện ý cười, tay trái bỏ nắp bút xuống, bắt đầu nghiêm túc ký tên.

Sau đó cô gái nhỏ trước mặt liền bắt đầu nghiêm túc thú tội: "... An Đại, em theo dõi chị sáu năm... Từ quyển truyện đầu tiên em đã bắt đầu thích chị rồi... Em thật sự cực kỳ thích chị, bởi vì quyển truyện "Thầy thuốc" của chị, em học y, sau đó phát hiện thật ra thì mình rất hợp với chuyên ngành này, học kỳ sau sẽ tới Thanh Hoa để bảo vệ luận văn... Em không nghĩ rằng lại có thể có cơ hội nói với chị những lời này... Em thật sự rất kích động... An Đại, cám ơn chị!"

Thật ra thì Trường An đã sớm ký xong rồi, mỉm cười kiên nhẫn nghe cô gái nhỏ trước mặt nói chuyện.

Sau khi nghe xong, chính cô cũng có chút giật mình.

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ, mình sẽ mang đến tác dụng lớn lao cho người khác như vậy, thậm chí... Có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ.

Lúc mới bắt đầu cũng bởi vì hứng thú nên mới viết truyện, về sau làm tốt hơn nên mới quyết định đi theo ngành này.

Nhưng cô vẫn cảm thấy nếu như mình viết sách mà khiến độc giả vui vẻ, hoặc là có một chút thay đổi nào đó, thì cũng rất tốt rồi. Chưa từng nghĩ rằng, mình lại có sức ảnh hưởng lớn đến một người như vậy.

Thật sự là có chút rung động, Trường An đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ trước mặt, nói: "Cảm ơn, rất hân hạnh được biết em, hy vọng trong tương lai, em có thể trở thành người tốt hơn chị."

...

Sau đó... Cô gái nhỏ liền đỏ mặt đi xuống dưới...

Vừa nãy... Mình lại được An Đại ôm, ôi chao, ôi...

Giọng nói của An Đại nghe thật êm tai, trên người An Đại thơm quá nha... Che mặt a a a...

...

Buổi ký sách tiếp tục, Trường An cúi đầu nghiêm túc ký, nghe từng cô gái nhỏ đỏ mặt tỏ tình, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Đột nhiên, một giọng nam có chút kích động truyền đến: "An Đại!"

... Trường An ngẩng đầu, nhìn cậu bé trước mặt.

Có chút mê man.

Mình còn có fan hâm mộ nam?

Cậu bé trai trước mặt hiển nhiên không chú ý tới Trường An đang giật mình, cực kỳ hưng phấn nói: "Chào An Đại! Em thích sách của chị lâu rồi! Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật!"

...

Trường An giật mình, đưa tay cầm sách mà bé trai đưa tới, bắt đầu cúi đầu ký ký ký...

Vẫn không nhịn được, lúc trả lại sách, Trường An có chút nghi ngờ hỏi một câu: "Cậu... Đọc tiểu thuyết ngôn tình?"

Cậu bé một mét tám mấy trong nháy mắt liền đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Không không không, không phải đọc hay không! Mà là em đặc biệt thích giọng văn của chị, hơn nữa... Trong sách có một luồng sức mạnh! Mỗi lần nhìn liền cảm thấy... Cực kỳ có năng lượng."

Là như vậy... Trường An cười, xông tới trước mặt bé trai gật đầu một cái, ý bảo: "Cảm ơn."

...

Mặt cậu bé lại đỏ thêm một ít, gãi gãi sau gáy, cười khúc khích rời đi.

...

Gần mười hai giờ buổi ký sách mới kết thúc, Trường An dọn dẹp chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn còn một vài người hâm mộ bướng bỉnh chờ ở một bên không chịu đi.

Trường An nhìn thấy liền ngượng ngùng, liền nói với nhân viên mình đi cầu thang xuống là được rồi, dù sao cũng chỉ là tầng hai, không thể để cho những cô gái nhỏ này chờ đợi vô ích được.

Nhân viên suy nghĩ một chút, đoán chừng cũng không có chuyện gì lớn, liền đồng ý.

Trường An vừa mới đi tới đầu cầu thang, chuẩn bị đi xuống thì nghe thấy sau lưng có người gọi.

Trường An quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ôm sách, liều mạng chạy về phía cô, đầu đầy mồ hôi.

Đoán chừng là bởi vì lý do gì đó mà không tới kịp, bây giờ mới tới nơi.

Trường An vừa định bảo cô bé chậm một chút, cô đợi.

Lại không biết người bên cạnh trong lúc vô tình đẩy một cái, Trường An vốn là đứng ở đầu cầu thang, lần này trong nháy mắt mất trọng tâm, dưới chân khẽ lùi một cái, không hề dừng lại.

Trực tiếp ngã từ trên cao, lập tức lăn từ cầu thang xuống!

*****

Edit: Linqq

Chử Trì Tô đứng ở tầng một của đại sảnh, chuẩn bị chờ cô xuống đi cùng.

Đột nhiên trên lầu truyền đến một tràng tiếng động huyên náo, thậm chí còn kèm theo tiếng hét chói tai của phụ nữ, trong lòng anh chợt trầm xuống, ngẩng đầu lên nhìn!

Anh nhìn thấy Trường An của anh, chân trái giẫm lên hư không, cả thân thể cũng rơi xuống... Sau đó, bắt đầu ngã từ trên cầu thang xuống!

...

Anh nhìn thấy, con ngươi chợt phóng to, đại não không còn ý thức nào nữa, dường như là theo bản năng, nhấc chân bắt đầu liều mạng chạy về phía cô.

Thậm chí trong nháy mắt, anh đã hoàn toàn không cảm giác được nhịp tim của mình.

Chỉ có thể theo bản năng, chạy về phía cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, trơ mắt nhìn cô lăn từng bậc từng bậc xuống dưới... Dường như toàn bộ sức lực trong thân thể cũng bị hút hết, nhưng mà vẫn chạy về phía cô, càng ngày càng gần... Càng ngày càng gần...

Cuối cùng anh lại cảm nhận được tiếng tim đập của mình, thình thịch, thình thịch...

Trong lồng ngực anh, điên cuồng nhúc nhích.

Ánh mắt của anh nhìn bóng dáng cô, bên tai, tất cả còn lại đều là tiếng tim đập ngày càng nặng nề...

...

Cuối cùng lúc Trường An còn hai bậc cuối cùng nữa, anh chạy tới trước bậc thang, cả thân thể chợt bổ nhào về phía trước, giơ hai tay ôm thật chặt lấy người vừa ngã từ trên xuống.

Nhưng mà sức mạnh quá lớn, cả người Chử Trì Tô lập tức khuỵu xuống bậc thang, hai đầu gối đúng lúc đập vào góc nhọn ở bậc thang.

... Cả người đều đau.

Nhưng hiện tại anh đã hoàn toàn không để ý tới mình, cứ như vậy duy trì tư thế quỳ, cúi đầu, thần sắc hoảng hốt nhìn người đang nằm trong ngực mình.

Mặc dù là lầu hai, nhưng là do cầu thang quá dài, Trường An lúc ngã xuống lại không cẩn thận dập đầu, hiện tại trên trán đã đỏ một mảng lớn, cả người cũng hôn mê.

Chử Trì Tô nhìn vết thương trên đầu cô cùng ánh mắt vẫn luôn đóng chặt lại, cắn chặt răng, liều mạng nhẫn nhịn, nhưng vẫn cảm thấy chỉ một giây nữa thôi anh sẽ nổi điên lên!

...

Cố nén đau đớn ở đầu gối để đứng lên, ôm thật chặt người trong lòng, xoay người điên cuồng chạy ra ngoài.

Thậm chí quên cả lái xe, cứ như vậy ôm cô, liều mạng chạy về phía bệnh viện.

Bệnh viện... Bệnh viện... Chờ đến bệnh viện, sẽ không có chuyện gì cả... Cô có thể tỉnh lại...

Cuối tháng sáu ở phương Nam nóng đến dọa người, anh mặc áo sơ mi trắng, ôm cô, chỉ nhớ phải chạy, không ngừng chạy... Toàn thân cũng bị mồ hôi thấm ướt, muối trong mồ hôi xuyên thấu qua da, một đường thấm vào trong xương tủy, trong lòng thấp thỏm, đau đến mức mất nửa cái mạng của anh.

Cả người anh cũng đau đến phát run, giờ phút này vết thương trên đầu gối càng đau hơn, anh không chống đỡ nổi, hai đầu gối lại chợt khuỵu xuống trên lối đi bộ!

Liều mạng, cẩn thận che chở người trong lồng ngực mình, cắn răng đứng lên, lại liều mạng chạy về phía trước.

Ở giờ phút này, anh thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng mồ hôi trên trán đang nhỏ từng giọt một.

Hơi ngứa một chút, lại đau đớn vô cùng.

...

Cũng may cách tòa nhà cao tầng không xa là bệnh viện của anh, anh một đường ôm người chạy vào, ánh mắt đỏ đến mức dọa người, trên quần dài màu đen cũng toàn là bụi... Hoàn toàn khiến cả đám người kinh ngạc.

La Tử Hạo nghe vậy liền lao ra từ phòng làm việc của mình, nhìn thấy bộ dạng đã hoàn toàn mất đi lý trí của bạn tốt, nhíu mày một cái, vội vàng sắp xếp người chuẩn bị băng ca cùng phòng phẫu thuật.

Anh ta đi tới, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt dọa người của Chử Trì Tô, thậm chí ngay cả đôi môi cũng khẽ run, trong lòng càng thêm lo lắng, vừa định mở miệng nói gì đó, đã có người đẩy băng ca đã chuẩn bị xong tới.

La Tử Hạo kéo lại người đang đỏ bừng mắt còn muốn xông vào phòng phẫu thuật, cau chặt mày, nâng cao âm lượng: "Trì Tô! Cậu bình tĩnh lại một chút! Cậu như bây giờ hoàn toàn không có cách nào phẫu thuật cho cô ấy!"

...

Dường như lúc này Chử Trì Tô mới phản ứng kịp, cả người ngừng lại, sau đó mới nhìn thấy băng ca đã sớm dừng ở bên cạnh mình. Nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo, thật vất vả mới miễn cưỡng lấy lại lý trí, xoay người cẩn thận đặt người trong lòng lên băng ca, nhưng một tay vẫn gắt gao giữ chặt cô không chịu thả.

Quay đầu lại, nhìn người anh em vẫn yên lặng đứng bên cạnh, vành mắt Chử Trì Tô đỏ ửng, dường như là cắn răng nghiến lợi nói ra một câu: "Mình giao mạng của mình cho cậu."

La Tử Hạo chấn động, trong nháy mắt càng trở nên nghiêm nghị hơn, gật đầu một cái, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh, trầm giọng nói: "Yên tâm đi."

Chử Trì Tô gật đầu một cái, lúc này mới nguyện ý buông tay, buông cổ tay phải của cô ra.

Rũ mắt xuống, nhìn cô được đẩy vào phòng giải phẫu.

Cửa đóng lại, đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên.

...

Anh nắm hai tay thật chặt, bước chân khập khiễng, từng bước một bước tới cửa phòng giải phẫu.

Trong lúc đó có y tá thấy tư thế đi bộ của anh không đúng, vội vàng đi lên hỏi anh có cần giúp xử lý vết thương trên đùi hay không, anh lắc đầu một cái, mệt mỏi đi tới trước ghế dài trước phòng giải phẫu, ngồi xuống.

Hiện tại cái gì anh cũng không muốn quản, chỉ muốn ở chỗ này chờ cô.

Thật ra thì là một bác sĩ, anh đã sớm nhìn quen các loại đau đớn, thậm chí là sinh tử cũng thường gặp qua, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, anh lại có thể ngồi ngoài phòng giải phẫu như vậy, lý trí hoàn toàn biến mất, tay chân luống cuống.

Cho nên mới nói, khi bạn thật sự quan tâm một người nào đó, bạn tuyệt đối sẽ không còn lý trí.

Chuyện hôm nay, nếu như xảy ra trên người anh, đoán chừng anh cũng sẽ không thèm để ý, nhưng mà lại xảy ra trên người cô, anh cảm giác mình... Sắp nổi điên rồi.

Chưa từng có thời khắc nào như vậy, toàn thân không chỗ nào không đau.

...

Cô y tá bên cạnh thấy vẻ mặt anh như vậy, đoán chừng anh hoàn toàn không có tâm tư đi xử lý vết thương, không thể là gì khác hơn là ngậm miệng, thức thời cầm thuốc trong tay mà rời đi.

Còn lại một mình anh, ngồi trên hành lang bệnh viện.

Bên cạnh dường như có mấy người hâm mộ không yên lòng đi theo tới đây, một cô gái nhỏ đứng ở một bên, đỏ mắt, một câu cũng không dám nói.

Chẳng qua... Anh nhắm chặt cặp mắt phát đau, trừ cô, cái gì cũng không quan trọng.

Phẫu thuật rất nhanh liền xong, Trường An bị đẩy ra ngoài, vẫn còn hôn mê.

Chử Trì Tô biết, là do thuốc mê vẫn còn chưa hết.

Anh vừa định đi theo băng ca liền bị La Tử Hạo vừa ra khỏi phòng phẫu thuật kéo lại.

Anh ta bỏ khẩu trang xuống, vuốt vuốt ấn đường, nói: "Không có chuyện gì lớn cả, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, mắt cá chân bị trật, não bị chấn động ở cường độ thấp, hết rồi, nghỉ ngơi một thời gian là được. Chẳng qua đoán chừng trên người cô ấy cũng có không ít vết bầm tím, đến lúc đó cậu thoa thuốc cho cô ấy là được."

Chử Trì Tô gật đầu một cái, nhìn về phía bạn tốt của mình, cũng không nói cảm ơn gì cả, chỉ trực tiếp đi về phía phòng bệnh.

Kết quả lại bị La Tử Hạo kéo trở lại.

Anh cau mày, hỏi: "Còn gì nữa?" Chẳng lẽ còn vấn đề gì mà cậu ta chưa nói hết?

La Tử Hạo nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, đoán chừng anh lại nghĩ sai rồi, khẽ thở dài, nói: "Cô ấy không sao, nhất thời thuốc mê cũng chưa hết được, trước tiên cậu nên xử lý vết thương trên đùi mình đi đã!"

Chử Trì Tô cau mày, anh cũng quên chân mình còn có một vết thương, bây giờ nghĩ tới thật đúng là vô cùng đau đớn. Chẳng qua... Anh chỉ muốn chăm sóc cô trước.

La Tử Hạo khuyên không được, trực tiếp nói một câu có trọng lượng hơn: "Nếu cậu để cho Trường An nhìn thấy cậu đi khập khiễng như bây giờ, cậu giải thích thế nào? Cô ấy nhất định sẽ lo lắng."

...

Năm phút sau, La Tử Hạo ngồi xử lý vết thương cho bác sĩ Chử, than thở, lại than thở, suy nghĩ sâu xa:

Cậu nói một người trọng sắc khinh bạn như cậu sao lại có thể bị thương nghiêm trọng như vậy chứ?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-49)