← Ch.26 | Ch.28 → |
Edit: Mướp
Gần đây, mỗi khi rảnh rỗi Khúc Úy đều đi xem nhà.
Sau khi xem tới xem lui, cuối cùng cô cũng chọn một căn ở Thành Đông hai phòng ngủ, ở ghép cùng với một cô gái khác.
Giá thuê tương tự với căn ở chung cư Tây Cảnh nhưng vị trí thì chênh lệch rất nhiều, cách tàu điện ngầm ba trạm xe buýt và cũng tương đối xa xôi.
Nhưng ngân sách của cô có hạn, thực sự cô không có nhiều sự lựa chọn.
Cuối cùng Khúc Úy cắn răng trả tiền đặt cọc.
Sau khi dọn nhà xong, việc nói chuyện với Thẩm Dung Dữ về việc chuyển nhà là đương nhiên.
Nhưng Khúc Úy thực sự không biết phải nói với anh ra sao mới được, cô sợ Thẩm Dung Dữ sẽ gây sự với mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khúc Úy lựa chọn nhắn tin cho anh, báo với anh thời điểm hủy hợp đồng thuê nhà.
Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi, cửa nhà cô liền vang lên.
Khúc Úy nhẹ nhàng đi tới cửa, cô biết đó chắc chắn là Thẩm Dung Dữ, kỳ thật gần đây anh đã tìm cô rất nhiều lần, nhưng cô đều không gặp mặt anh.
Đúng như dự đoán, một giọng nói trầm vang lên từ ngoài cửa.
Anh nói: "Có thể nói chuyện không? Nếu em quyết định chuyển đi thì anh không ngăn cản em."
Khúc Úy khẽ thở dài, chợt cảm thấy bản thân trốn tránh anh như vậy có hơi buồn cười.
Cô vào nhà lấy chìa khóa mở cửa.
Mấy ngày không gặp, Thẩm Dung Dữ trông có vẻ hơi cô đơn, anh sụt cân rất nhiều, cạnh hàm cũng lộ rõ hơn.
Anh đứng ngoài cửa, đôi mắt nghiêm túc nhìn cô: "Anh vào được không?"
Khúc Úy có hơi chần chờ, cô sợ thú tính của anh lại bộc phát.
Thẩm Dung Dữ hiểu rõ, hai tay giơ cao lên đầu, khóe môi mím lại lộ ra chút bất lực: "Anh hứa sẽ không làm gì hết."
Lúc này Khúc Úy với nghiêng người nhường đường cho anh.
Thẩm DUng Dữ đã lâu không đến chỗ cô, trong phòng đã được cô dọn dẹp sạch sẽ, thật sự giống như cô bị bệnh sạch sẽ, mỗi ngày dù bận bịu vẫn luôn dành thời gian ra quét dọn, trước kia anh còn trêu cô là cô có thể làm giúp việc bán thời gian để trả tiền thuê nhà...
Nghĩ đến quá khứ, Thẩm Dung Dữ không khỏi cụp mắt xuống cười tự giễu.
Anh và Khúc Úy có thể sẽ không có tương lai.
"Anh xin lỗi." Thẩm Dung Dữ bống lên tiếng.
...
"Anh xin lỗi về tất cả mọi chuyện, có lẽ anh đã quá ngây thơ..."
Khúc Úy trố mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Dung Dữ, anh gầy đi rất nhiều, vốn dĩ thân hình đã cao lớn, bây giờ trông hơi đơn bạc.
"Ngày đó em hỏi anh vì sao để ý như vậy, anh chợt thấy vô cùng hoảng sợ, bởi vì anh không muốn thừa nhận..." Thẩm Dung Dữ xoay người, nhìn chằm chằm vào cô: "Nhưng thực ra anh phát hiện ra từ trước rồi, anh thực sự đang ghen tị, anh sợ người khác cướp em khỏi anh."
Lâm Nhạn Thư và Trình Sương đấu đá với nhau cả đời chỉ vì một người đàn ông, lúc anh còn nhỏ, Lâm Thư Nhạn luôn luôn ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, bà ấy cứ ngồi như vậy cả ngày trời, Thẩm Dung Dữ biết rõ bà ấy đang chờ Thẩm Trí Viễn.
Nhìn Lâm Nhạn Thư luôn mỏi mắt trông chờ như vậy Thẩm Dung Dữ đã từng hỏi bà tại sao bố vẫn chưa đến?
Bà ấy nói bởi vì bố rất bận.
Anh không hiểu chuyện, không nhìn thấu ánh mắt thương cảm lẫn cô đơn của Lâm Nhạn Thư, lại tiếp tục hỏi, vậy sao mẹ biết rõ bố rất bận mà còn đợi?
Khi đó Lâm Nhạn Thư trả lời thế nào?
Bà ấy nói, người quan tâm nhiều hơn thì luôn thiệt thòi hơn.
Anh luôn khắc ghi câu này trong lòng và cảm thấy nếu không quan tâm đến bất cứ điều gì thì sẽ ngầu hơn.
Nhưng làm sao một người sống có thể lạnh lùng và không quan tâm đến bất cứ thứ gì chứ?
"Anh biết, anh không phải là một người đàn ông tốt, thậm chí còn tệ hại từ trong ra ngoài, " Thẩm Dung Dữ đặt tay lên che lồng ngực, sau đó vô cùng trịnh trọng nói: "Nhưng thực sự anh rất quan tâm đến em."
Tim Khúc Úy lỡ nhịp.
Kỳ thật cô có thể cảm nhận được những thay đổi của Thẩm Dung Dữ, mấy ngày trước cô đến Cheese, Đường Nhiên bỗng hỏi cô và bạn trai thế nào rồi, Khúc Úy sửng sốt hỏi hắn bạn trai nào.
Lúc này Đường Nhiên mới kể chuyện xảy ra trong quán bar đêm đó.
Đường Nhiên nói, sau đêm đó hắn phát hiện hóa ra đêm nào Thẩm Dung Dữ cũng đến đó.
Anh đúng là kiểu người vừa vụng về vừa kiêu ngạo, nhiều khi giống như một đứa trẻ vậy.
Trải qua nhiều ngày như thế, thực ra Khúc Úy đã hết giận từ lâu rồi, cô nhận ra Thẩm Dung Dữ cũng chỉ là một người như vậy, có cá tính và tính tình nóng nảy.
Chỉ là cá tính của hai người quá mạnh, dù sao thì cũng không thích hợp ở bên nhau.
Quá đau đớn.
Khúc Úy tránh ánh mắt của anh, nói với giọng cực kỳ lạnh lùng: "Nếu đây là cách để anh quan tâm người trong lòng thì tôi không cần."
"Anh..." Thẩm Dung Dữ mấp máy môi, muốn nói nhưng lại phát hiện bản thân không thể nào giải thích, chỉ có thể lặp lại một cách máy móc: "Anh xin lỗi."
Khúc Úy chua xót, nhưng cô vẫn gắng giữ vẻ lạnh lùng: "Nói xong chưa, xong rồi thì anh có thể về."
Cô hơi hoảng hốt bước đến trước cửa, muốn mở cửa tiễn khách ra về nhưng động tác của người phía sau còn nhanh hơn, chỉ mấy bước đã đuổi kịp cô rồi ôm cô thật chặt từ phía sau, như thể chỉ cần thả lỏng một chút là Khúc Úy sẽ biến mất ngay.
"Thẩm Dung Dữ, anh đừng như vậy."
Thẩm Dung Dữ đặt cằm lên bờ vai thon gầy của cô, buồn bã lên tiếng: "Úy Úy, anh thực sự biết lỗi rồi."
Thực ra trong lúc đó bọn họ không cần đến mức như vậy, nếu có sai thì chỉ là do anh dùng sai cách thức mà thôi.
Anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, bốn mắt nhìn nhau.
Khúc Úy nhìn thấy cặp mắt luôn sáng ngời rực rỡ của anh hiện tại ảm đạm không ánh sáng. Nghĩ đến lần đầu gặp nhau, anh vô cùng hăng hái. Khi đó cô thực sự rất ngưỡng mộ Thẩm Dung Dữ, có thể sống thoải mái như vậy chính là ước mơ của cô.
Thẩm Dung Dữ nhìn cô không chớp mắt, trong ánh mắt toát ra vẻ đau khổ.
Một giây sau, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống như những hạt mưa.
Anh cẩn thận vuốt ve môi cô, không giống như trước, động tác của anh cực kỳ dịu dàng và trìu mến.
Coi cô như là một thứ gì đó mong manh dễ vỡ, phải cẩn thận che chở mới được.
Khúc Úy đẩy anh ra, anh không dám ôm chặt cô nên chỉ có thể áp người mình lại gần cô hơn, lưỡi cũng cuốn vào sâu bên trong...
Hai cơ thể dính chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể, hơi thở, môi lưỡi, toàn bộ đều quấn chặt vào nhau...
Khúc Úy cảm thấy hơi xấu hổ, không biết có phải vì đã lâu cô không quan hệ với anh hay không, nhưng vào thời điểm không thích hợp như vậy, cô lại cảm thấy khao khát làm chuyện đó...
Bỗng thân thể cô nhẹ bẫng, là Thầm Dung Dữ ôm ngang cô lên.
"Thẩm Dung Dữ, anh định làm gì..."
"Úy Úy, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không... Cho anh thêm một cơ hội nhé?" Thẩm Dung Dữ nhẹ giọng năn nỉ.
Anh ôm cô lên giường, môi hôn dọc từ xương quai xanh xuống dưới.
Khúc Úy vùng vẫy dữ dội, hai chân đạp lung tung lên người anh, thực ra cũng hơi đau một chút nhưng anh không quan tâm.
Thẩm Dung Dữ vừa dỗ dành cô, vừa vén váy ngủ của cô lên và đẩy chiếc quần lót màu trắng thơ ngây sang một bên... Đúng lúc này anh vùi mặt vào giữa hai chân cô, sau đó lè lưỡi liếm hai mép thịt bên ngoài đang khép kín...
"Này, anh, , , " Khúc Úy kinh ngạc cực kỳ, sao anh có thể...
Trong lúc cô đang bàng hoàng Thẩm Dung Dữ dùng lưỡi tách hai cánh môi dưới ra, linh hoạt liếm một vòng.
Đầu lưỡi thô ráp tùy ý liếp láp nơi mẫn cảm nhất, mềm mại nhất của cô.
"Đừng anh... bẩn..." Khúc Úy ậm ừ nói.
Dường như Thẩm Dung Dữ không nghe thấy, đầu lưỡi dò xét vào sâu bên trong hơn.
Đầu lưỡi của anh vừa ấm vừa mềm, linh hoạt chui vào bên trong cơ thể cô...
"Ưm... a..." Quá... kích thích.
Đầu lưỡi của anh liên tục ra vào âm đạu, bắt chước tần suất giao hợp, khẩu giao giúp cô...
Trần Dương bảo phụ nữ nào cũng thích như vậy, mà anh lại chưa từng thử lần nào.
Dường như cảm thấy chưa đủ kích thích, Thẩm Dung Dữ lại dùng ngón tay cái xoa bóp âm vật của cô, hột le cứng rắn trong âm đ*o như một cái công tắc, sau khi xoa nắn mấy lần, một dòng d*m thủy liên tục chảy ra.
Thẩm Dung Dữ tham lam mút hết, liếm sạch sẽ d*m thủy chảy ra không lưu lại một giọt nào.
Khúc Úy đỏ bừng cả mặt, anh... anh đang muốn lấy lòng cô sao?
Cô xấu hổ đến mức kẹp chặt hai chân để anh dừng lại...
Nhưng Thẩm Dung Dữ lại dùng hai tay để ngăn cô lại, sau đó ngẩng đầu lên giữa hai chân cô, môi anh bóng loáng, điều khiến cô xấu hổ hơn hết là có một sợi chỉ bạc kéo dài từ âm hộ của cô ra dính trên miệng anh... Đều là d*m thủy mà cô chảy ra...
"Thoải mái không?" Thẩm Dung dữ thở hổn hển hỏi.
Thoải mái... Nhưng...
Thấy sắc mặt cô ửng hồng, muốn nói rồi lại thôi, trong lòng Thẩm Dung Dữ liền hiểu rõ.
Anh cười nhẹ một tiếng rồi lại chôn đầu vào giữa hai chân cô, xoay lưỡi theo nhiều kiểu khác nhau, đầu lưỡi thô ráp từ từ lướt qua vách thịt mềm mại khiến cô run lên.
"A a a..."
Khúc Úy bị kích thích đến mức hai tay ôm đầu Thẩm Dung Dữ, ngón tay của cô luồn qua kẽ tóc, không ngừng rên rỉ.
Thẩm Dung Dữ nghe tiếng rên rỉ của cô cảm giác như được uống thuốc kích dục loại mạnh nhất, toàn thân đều khô nóng, chưa kể vùng háng đã cương cứng ngắc, vểnh cao ngạo, cảm giác nó có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Anh càng thêm ra sức lấy lòng cô, đầu lưỡi luồn vào nơi sâu nhất, trong miệng toàn là mùi của Khúc Úy, nhớp nháp mặn mặn... Anh say mê liếp láp, trong phòng tràn ngập tiếng anh ăn tiểu huyệt của cô.
"A... ưm..."
Khúc Úy hét lên một tiếng, Thẩm Dung Dữ cảm nhận được một dòng nước ấm nóng chảy vào miệng anh...
Cô lên đỉnh vì bị anh liếm...
Lúc này, Thẩm Dung Dữ đã hoàn toàn bị kích thích, ham muốn ở đũng quần anh như muốn nổ tung.
"Úy Úy, anh muốn..." Anh dán sát vào tai Khúc Úy để nài nỉ.
Khúc Úy vẫn chưa hồi phục sau cơn cực khoái, ngực cô phập phồng dữ dội.
Cô nhìn biểu cảm khó nhịn của Thẩm Dung Dữ, đột nhiên nổi lên suy nghĩ trêu chọc anh...
Khúc Úy thở hổn hển, đẩy người anh tách khỏi cơ thể mình: "Muốn em tha thứ cho anh không?"
Thẩm DUng Dữ nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Khúc Úy: "Em chịu tha thứ cho anh sao?"
"Anh phải hứa với em một điều."
"Em nói đi, bất kể điều kiện gì anh cũng đồng ý với em hết." Thẩm Dung Dữ cực kỳ sảng khoái.
Khúc Úy dừng một lúc mới nói: "Em đồng ý thì mới được làm."
Một lúc sau Thẩm Dung Dữ mới phản ứng lại, sau đó mặt tái xanh.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |