← Ch.18 | Ch.20 → |
Edit: Mướp
Cuối tuần là ngày mà Khúc Úy đi Đình An.
Sáng sớm, Thẩm Dung Dữ nhìn Khúc Úy đeo túi và chuẩn bị ra ngoài, anh uể oải dựa vào tường trước cửa ra vào: "Thật sự không cần anh đưa đi à?"
"Không cần." Khúc Úy ngồi xổm trước cửa để cột lại dây giày converse, không thèm nhìn nét mặt của anh.
Thẩm Dung Dữ vẫn cười, khóe môi nhếch lên nhưng trong mắt lại có chút giễu cợt: "Sao, em thấy xấu hổ vì anh à?"
Nghe giọng điệu này của anh, động tác trên tay Khúc Úy dừng lại.
Mấy ngày trước cô vừa mới nói với Chung Cảnh rằng Thẩm Dung Dữ là chủ nhà của cô, nếu bây giờ cô kêu anh đưa đến công ty một cách công khai, rồi cả chuyện Thẩm Dung Dữ hình như không biết người đàn ông trong quán bar hôm đó là ông chủ của cô, với cái tính tình cáu kỉnh hẹp hòi của người đàn ông này thì Khúc Úy không muốn tự kiếm phiền phức cho bản thân mình.
Dây giày trắng tinh được cô thắt thành một cái nơ xinh đẹp, sau đó cô thản nhiên nói: "Hôm nay anh cũng muốn ra ngoài mà nên không cần quan tâm đến em đâu."
Thẩm Dung dữ nói thứ sáu hàng tuần anh đều về nhà ăn cơm, vì vậy ngày này cô thường không thấy anh ở nhà.
Thẩm Dung Dữ vừa nghĩ tới hôm nay phải về biệt thự nhà họ Thẩm thì ý cười trên mặt nhạt đi một chút, cuối cùng không nói thêm gì khác mà chỉ dặn dò cô: "Vậy em nhớ chú ý an toàn."
Khúc Úy gật đầu, đeo balo vào rồi đi ra cửa.
Thời tiết buổi sáng đã có chút se se lạnh của mùa thu, bầu trời trong xanh, mây trôi hững hờ.
Thời tiết như vậy giống như khiến tâm tình của con người cũng trở nên rõ ràng hơn.
Thời gian tập trung là 8h30 sáng, lúc Khúc Úy đến những người khác cũng đã đến gần đủ rồi.
Tất cả mọi người trong công ty, ngoại trừ Chung Cảnh ra cũng chỉ có một mình cô là nữ, cô không đặc biệt thân thiết với ai nên thản nhiên ngồi ở hàng ghế đầu trên xe, bên cạnh là một cậu bé ở bộ phận kiểm tra, trông có vẻ hơi ngượng ngùng, cậu ấy chỉ gật đầu nhẹ với cô một cái rồi lại cắm đầu vào điện thoại.
Khúc Úy không phải người nói nhiều nên yên lặng như thế này khiến cô rất thoải mái.
8 giờ 40 phút, người cuối cùng đến muộn cũng lên xe, Chung Cảnh đếm số người rồi thông báo với tài xế có thể xuất phát.
Xe buýt vững vàng lăn bánh đến địa điểm cần đến.
Khúc Úy dựa vào cửa sổ, ánh nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá, cô nheo mắt nhìn khung cảnh đường phố hai bên đang lùi dần, mí mắt dần nặng trĩu.
Xe chạy được khoảng mười phút, Khúc Úy vừa định nhắm mắt ngủ một chút thì đột nhiên có người vỗ vào cô từ phía sau, Khúc Úy quay đầu lại nhìn thấy Chung Cảnh từ phía sau đi tới, cô ấy khẽ cau mày, sắc mặt tái nhợt.
"Khúc Úy, tôi bị say xe, cô có thể đổi chỗ ngồi với tôi không?" Cô ấy nói.
Khúc Úy nhìn về phía sau, ghế của Chung Cảnh kế bên Chung Từ.
Chẳng biết tại sao cô lại cảm thấy hơi do dự, chỉ mấy giây trôi qua mà chân mày Chung Cảnh nhíu chặt hơn, cô ấy dùng ta che miệng như muốn ói.
Trước kia Khúc Úy cũng bị say xe hạng nặng, biết rõ lúc này chỉ nói thôi cũng đủ tra tấn nên cô rời khỏi ghế ngồi và đưa cho Chung Cảnh chai nước khoáng chưa mở nắp trên tay.
Chung Cảnh khẽ nói cảm ơn với cô.
Khúc Úy an ủi, vỗ vỗ vai cô ấy, sau đó quay người đi về vị trí cũ của Chung Cảnh.
Tuy nhiên Khúc Úy không nhìn thấy khi cô vừa quay người thì Chung Cảnh quay lại nháy mắt tinh nghịch với Chung Từ nào giống như một người say xe?
Chung Cảnh ngồi ở ghế cạnh cửa sổ hàng thứ hai từ dưới lên, Chung Từ thấy Khúc Úy đến nên đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Khúc Úy vừa bước một bước thì nghe thấy một tiếng ọe vang dội từ ghế trước vang lên khiến bác tài giật mình mà trẹo tay lái làm chiếc xe cũng bị chao đảo theo.
Khúc Úy loạng choạng suýt ngã, may mà Chung Từ tay mắt lanh lẹ nắm lấy cánh tay của cô.
Da thịt kề cạnh, bốn mắt nhìn nhau.
Dường như cả hai đều hơi hoảng sợ, mà hình như Chung Từ cũng quên thả tay cô ra luôn.
"Cô gái, cô không sao chứ? Cô định nôn ra xe của tôi đấy à?" Bác tài sợ Chung Cảnh nôn ra xe của mình.
Một tiếng này khiến Khúc Uý tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn về phía Chung Cảnh, cô ấy dựa vào thành ghế vô lực khoát tay áo.
Sau đó Khúc Uý lại quay đầu nhìn bàn tay đang đeo đồng hồ, hắn vịn nhẹ vào bờ vai của cô, thấp giọng nói: "Cẩn thận."
Âm điệu hơi nỉ non giống như người yêu nói với nhau.
Khúc Uý cười nhẹ với hắn một tiếng rồi vịn vào thành ghế phía trước để ngồi xuống.
Trên đường đi thật sự rất nhàm chán, xe như thế mở ra, Khúc Uý không chịu được cơn buồn ngủ nên che miệng ngáp một cái.
Chung Từ ngồi bên cạnh đọc sách, thấy động tác của cô nên nghiêng đầu ấm áp hỏi: "Tối qua ngủ không ngon à?"
Chỉ là một câu hỏi xã giao thế nhưng lại làm Khúc Uý quýnh quáng cả lên, hôm qua cô ngủ ở nhà Thẩm Dung Dữ, bị anh giày vò như thế mà cô có thể ngủ ngon mới là lạ.
"Ừm, hơi hơi."
Chung Từ giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói: "Còn hai tiếng nữa mới đến nơi, cô cứ ngủ một lát đi."
Ở thời đại ai ai cũng dùng điện thoại di động này, Khúc Uý hiếm lắm mới gặp một người đeo đồng hồ, chiếc đồng hồ mà Chung Từ đeo thuộc hiệu Jaeger-LeCoultre, mặt đồng hồ nhỏ gọn màu đen có hình tròn các ngôi sao và mặt trăng bên dưới, kết hợp với dây đeo bằng da cá sấu cùng màu trông rất đơn giản mà trang nhã, rất giống với khí chất của chủ nhân chiếc đồng hồ.
Chung Từ thấy Khúc Uý nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay mình nên hơi buồn cười hỏi cô: "Cái này có gì đáng xem?"
Khúc Uý rời mắt như không có gì nói: "Tôi thấy nó rất hợp với anh."
Hai người tự nhiên trò chuyện với nhau dăm ba câu, xe buýt lại tiếp tục xốc nảy, cuối cùng Khúc Uý không chống cự nổi, cô mệt mỏi dựa vào thành ghế mà ngủ thiếp đi.
Chung Từ nghe tiếng thở đều đều bên cạnh, hắn chậm rãi khép cuốn sách trên tay lại, nghiêng đầu nhìn Khúc Uý.
Khi nhìn nghiêng cô rất đẹp, sống mũi thẳng tắp, đầu mũi hơi cong vô cùng hài hoà, lông mi cong dài cụp xuống mí mắt như cánh bướm sắp bay đi, hắn nhớ lúc cô mờ mắt, đôi mắt cô cực kỳ đẹp, đen láy tĩnh mịch, tựa như nhìn thấu thói đời biến đổi, luôn mang theo chút lạnh lùng nhưng trong lòng lại từ ái, nói chung hắn cảm thấy trên người cô luôn ẩn giấu một câu chuyện khó nói.
Chiếc xe đi khỏi khu vực râm mát, ánh mặt trời chiếu vào mặt cô, đôi lông mi xinh đẹp lập tức nhíu lại, Chung Từ nghiêng người muốn kéo rèm che giúp cô, đúng lúc này xe quẹo một cái, Khúc Uý vốn ôm túi xách trên tay mà vì xe lắc lư một cái, tay cô cứ như thế rơi vào mu bàn tay của Chung Từ khiến hắn dừng lạp ngay lập tức.
Điều hoà trên xe buýt mở ở nhiệt độ vừa đủ, tay cô hơi lạnh, còn tay của hắn thì nóng hổi, Chung Từ chuyển tầm mắt xuống dưới nhìn chuyên chú vào nơi mà hai người chạm phải, lòng bàn tay mềm mại của cô đặt trên mu bàn tay của hắn giống như đôi tình nhân đang nắm tay nhau.
Nếu được cầm lên thì tốt biết bao.
Trái tim của Chung Từ đập thình thịch, hắn nhắm mắt lại, chỉ là một cái chạm nhẹ thôi mà khiến lòng anh dậy sóng, trong lòng như có một giọng nói đang kêu gào nói hắn phải làm nhiều hơn thế...
Thật lâu sau, Chung Từ mở mắt ra lần nữa, ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích, lòng bàn tay xoay chuyển nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương kia.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |