← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit: Táo# Beta: Mướp
Màn đêm buông xuống, đêm hè rải rác mấy vì sao chiếu sáng lập lòe.
Khúc Úy khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi: "Lưu manh!"
Ánh đèn cam ấm áp phản chiếu dáng người cô trên mặt kính, Khúc Úy ngắm nhìn hai má vẫn còn đỏ ửng, mới vừa rồi còn bị Thẩm Dung Dữ ngậm vành tai, cảm giác như muốn xuất huyết.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt lúc này, Khúc Úy cảm thấy cực kỳ xa lạ, cô quay người trở về giường, cảm xúc xấu hổ và giận dữ vẫn còn, đã bị chó tha đi.
Người vừa hét ngoài cửa cũng đã về phòng, cô còn mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa của anh.
Không hề tức giận, bình thản trước sau như một.
Còn bên kia, Thẩm Dung Dữ đã trở về phòng, thả mình xuống giường.
Cậu bé dưới háng trương lên kia vẫn còn đau, anh hơi than nhẹ cởi quần ra, hồi tưởng lại cảm giác ở cùng Khúc Úy khi hôn nhẹ lỗ tai cô, sau đó dùng tay bắt đầu tự xử.
...
Mãi cho đến khi tinh dịch màu trắng đục xuất ra, Thẩm Dung Dữ mới đứng dậy lấy khăn giấy lau sạch người mình. Đồng thời không quên bực bội mắng một câu, Đm...
Thật ra là nhiều năm nay anh không cần tự xử...
——
Ước chừng phải đến một khoảng thời gian, Khúc Úy vẫn luôn tránh chạm mặt Thẩm Dung Dữ.
Buổi sáng ra ngoài trước 20 phút, buổi tối đi khẽ về phòng, thực sự là cô không muốn nhìn thấy Thẩm Dung Dữ, nghĩ lại vẫn quá xấu hổ.
Nhưng không quá hai ngày mặt trời mọc, cuộc sống của Khúc Úy lại bị xáo trộn.
Hôm nay, Khúc Úy vẫn đi làm như mọi ngày, nhưng công ty tự dưng lại không mở cửa.
Ban đầu, Khúc Úy không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do Lý Bích Châu chưa tới.
Tới 9h, mới thấy đồng nghiệp chạy đến chỗ làm, vẫn không thấy bóng dáng Lý Bích Châu đâu.
Khương Ý Hàm cảm thấy có điềm, cầm đèn điện thoại di động rọi vào bên trong văn phòng, cô không khỏi thở dài: "Ai, mọi người xem, đây có phải là đã dọn đi không?"
Một hòn đá khiến cả mặt hồ gợn sóng, sự sôi nổi vây quanh, nhìn vào trong cửa kính: "Đm, hình như vậy, đến máy tính cũng không còn, mẹ nó!".
Khương Ý Hàm nhăn nhó, nhắc đi nhắc lại: "Thôi xong rồi, hai vợ chồng Lý Bích Châu ôm tiền trốn mất rồi!"
Khúc Úy: "..."
Có đồng nghiệp thử gọi điện cho Lý Bích Châu, kết quả không liên lạc được.
Bảo vệ tòa nhà cũng báo hôm qua có người dọn đồ suốt đêm.
Đủ loại dấu hiệu đều muốn nói lên một sự thật, công ty đóng cửa. Đồng thời, Khúc Úy đã thất nghiệp. Cực khổ cả tháng, một đồng tiền cũng chưa được nhận. Thật là đồ phá hoại nhân sinh...
——
Nhà họ Thẩm.
Thứ sáu hàng tuần, Thẩm Dung Dữ đều về nhà ăn cơm.
Tòa nhà có tường màu đỏ thắm bao quanh, bên trong người thường nghĩ rằng nó không tráng lệ huy hoàng, nhưng thật ra đây chính là biệt thự cao cấp của Thẩm Dung Dữ.
Vừa vào cửa, Trình Sương vừa hay đi xuống lầu.
Thẩm Dung Dữ nở nụ cười: "Dì Sương."
Trình Sương cũng cười, chỉ là nụ cười kia có chút lạnh nhạt và khinh thường ra mặt.
"Tới dùng bữa đi, ba cậu thân thể không thoải mái, vừa mới uống thuốc xong đã đi ngủ."
Thẩm Dung Dữ đứng ở cửa không động đậy: "Nếu vậy không bằng hôm nay tôi nên về trước".
Trình Sương có lẽ ngại ăn một mình, vừa nghe Thẩm Dung Dữ nói vậy, bà ấy đã ngoảnh mặt lại liếc nhìn anh: "Thì ăn xong hãy đi, đừng để người khác nói tôi khắt khe với cậu".
Thẩm Dung Dữ không muốn nhiều lời, anh đi đến bàn ăn, giúp việc kéo ghế ra cho anh.
Anh và Trình Sương cùng dùng bữa ở bàn ăn.
Hai bên đều im lặng.
Không khí chung quanh cũng vô thức mà lặng yên, chỉ có tiếng chạm rất nhỏ của bát đũa.
Rất lâu sau, Trình Sương đột nhiên mở miệng: "Gần đây bận bịu gì?"
"Giống như thường ngày thôi." Thẩm Dung Dữ trả lời không ra sao cả.
Trình Sương cười khẽ: "Lâm Nhạn Thư nuôi cậu chả ra làm sao, nhưng cũng đúng thôi, một đứa giật chồng người khác thì có thể nuôi dưỡng ra cái thứ gì tốt đẹp chứ?"
Trên người bà ấy mang phong thái hào môn, nhan sắc mặn mà, ăn mặc tinh tế, chỉ tay chỉ chân cũng biết là một người có giáo dục tốt.
Nhưng khó có thể tưởng tượng ra những lời nói độc ác này lại xuất phát từ miệng bà.
Còn Thẩm Dung Dữ nghe xong chỉ bình tĩnh nhướng mày cười: "Mẹ tôi đã chết lâu rồi, dì Sương hà tất phải bực bội với bà ấy chứ".
Trình Sương thong thả uống một ngụm canh: "Tôi chỉ là có ý tốt muốn khuyên cậu, đừng tồn tại mỗi ngày giống như phế vật, có chút tài sản không phải của chính mình tạo ra, đừng vì bất cẩn mà trở nên trắng tay." Bà ta dừng lại, nhìn chằm chằm Thẩm Dung Dữ từ đầu đến chân, sau đó lại khinh miệt: "Phải biết rằng cậu và mẹ cậu không giống nhau, chỉ dựa vào khuôn mặt sẽ ăn không đủ no đâu."
Thẩm Dung Dữ cười cười: "Tôi không dám ăn đến no để khiến dì Sương phải nhọc lòng". Nói xong, anh đặt đũa lên bàn: "Dì Sương cứ thong thả, tôi đi trước".
Thẩm Dung Dữ rất nhanh bước ra khỏi nhà họ Thẩm, không khí vào đêm vẫn khô nóng, nhưng tâm tình anh còn nóng hổi hơn. Thẩm Dung Dữ bước lên xe dùng sức đóng rầm cửa xe lại.
Từ bên hộc xe lấy ra một bao thuốc, châm lửa, hút một hơi sâu.
Màn đêm âm trầm buông xuống, anh lẳng lặng nhìn đống tòa nhà đỏ thắm kia.
Con mẹ nó, nơi này thật khiến anh muốn nổi điên, nếu không phải nể mặt người lớn, anh sẽ không bước vào đây dù là nửa bước.
Cùng thời điểm đó, quán bar Cheese lên nhạc ồn ào.
Mọi lần Khúc Úy hát xong là về nhà nhưng hôm nay thì khác.
Cô ngồi trước quầy bar, nhìn qua menu, thật ra đối với rượu cô không biết nhiều, vì thế chỉ vào một cái tên thông thường nói: "Tôi muốn thứ này."
Người pha chế là một chàng trai trẻ với vẻ ngoài nữ tính, anh ta hơi cau mày khi nhìn thấy loại rượu cô gọi: " Long Island Iced Tea (1)? Đó là đồ uống rất mạnh."
(1) Long Island Iced Tea: là một loại cocktail được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola thêm vài viên đá trong veo và một lát chanh vàng, mặc dù không có trà nhưng nó được đặt tên vậy bởi có màu hổ phách như giống như trà đá. (Theo wikipedia)
Khúc Úy lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ uống một ly."
"Được". Bartender xoay người lấy rượu cho Khúc Úy.
Khúc Úy mới ngồi được một lát đã có người đi đến gần.
Một thanh niên trạc tuổi cô có cái bím tóc dài sau ót, cong khóe môi đào hoa nói: "Có được vinh hạnh mời cô một ly không?"
Câu mở đầu tiêu chuẩn để bắt chuyện trong quán bar.
Khúc Úy lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Phiền anh tránh ra."
Thanh niên đào hoa kia không ngờ rằng lại bị cô lạnh lùng từ chối, vừa định mở miệng nói gì thêm thì Khúc Úy lại lặp lại từng chữ: "Đi, mau."
Thanh niên đào hoa không tức giận, chỉ ngượng ngùng cúi đầu quay đi.
Hắn vừa đi vừa lắc đầu với một đám người trong bàn của hắn.
Nam nữ thanh niên trong bàn cười hả hê khi có kẻ gặp họa, động tác nhấp nháy với thanh niên đào hoa ý gọi về bàn.
Khúc Úy quay mặt đi, bartender đã đưa một ly rượu đến trước mặt cô.
Khúc Úy uống một ngụm, hỏi bartender "Anh tên là gì?"
Bartender ngượng ngùng cười: "Gọi tôi là Đường Nhiên."
"Đường Nhiên". Khúc Úy nhìn hắn: "Anh nói tôi có xinh không?"
Đường Nhiên hơi ngỡ ngàng, nếu người khác hỏi vấn đề này, hắn nhất định sẽ cười.
Nhưng khuôn mặt Khúc Úy cực kỳ nghiêm túc, ánh đèn chiếu vào mặt cô ấy, phảng phất như nhìn thấy ánh mắt trầm lặng.
Cô chuyên chú nhìn cậu ta với con ngươi đen nháy, cảm giác như đang hỏi một chuyện rất hệ trọng.
"Xinh chứ." Đường Nhiên vui vẻ đáp.
Cậu không hề nói sai cũng không nói cho có lệ, cô gái này đúng là rất xinh đẹp, mỗi ngày cô đều đến đây ca hát, cực kỳ kiệm lời, chỉ lẳng lặng đàn, đàn xong rồi đi ngay. Nhiều vị khách có hứng thú với cô ấy, nhưng cô ấy luôn phô ra vẻ ngoài lạnh nhạt khiến người ta không dám tiếp cận.
Đến cả Đường Nhiên cũng không ngờ rằng một ngày cô lại chủ động bắt chuyện với mình.
Khúc Úy nghe xong cười rộ lên, khóe môi chua xót: "Vì gì mà tôi lại vất vả như vậy?"
Công việc không còn, tất cả lý lịch sơ lược đều chìm xuống đáy biển, trăm thứ đổ xuống đầu cô, tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt tất cả đều chưa thanh toán xong, càng buồn cười hơn là chiều nay mẹ còn gọi điện nói laptop của em trai hỏng rồi, còn giục cô nhanh nhanh gửi tiền về.
Công việc không còn đã là đòn đả kích lớn, hiện giờ người nhà coi thường càng muốn bức cô đến không còn cọng rơm cứu mạng nào.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt cha mẹ chỉ có anh trai cô, Khúc Gia.
Bọn họ cố chấp cho rằng con trai mới là chỗ dựa về sau, còn con gái, sớm muộn gì cũng phải gả chồng. Gả chồng xong sẽ không còn là người nhà họ Khúc.
Đường Nhiên đoán cô có lẽ đang gặp chuyện gì khó khăn, nhưng ngại không dám hỏi sâu chuyện cá nhân, vì thế an ủi nói: "Đừng khiến mình khó xử, cuộc sống luôn có đường ra, bất luận là chuyện gì cũng đều có cách giải quyết"
"Cách?"
"Đúng vậy". Đường Nhiên gật đầu: "Nhất định còn chưa tuyệt đường."
"Cách..." Khúc Úy lẩm bẩm mãi.
Những lời này cứ hiện lên trong đầu, nghe như quỷ ám không ngừng lặp đi lặp lại.
Tốt nhất không có việc gì cô đừng đến nhờ tôi, những lời này ý là, cô có thể nhờ anh, nhưng... phải trả một cái giá cao.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |