Nếu đem chân em bẻ gãy thì sẽ không thể chạy nữa đúng không?
← Ch.029 | Ch.031 → |
Edit: Dĩm
"Đừng gϊếŧ tôi! Đừng! Tôi biết sai rồi! Làm ơn đừng!"
Lâm Ấm hoảng sợ hét lên, tim đập điên cuồng.
Cô sắp chết!
Cô chắc chắn sắp chết!
Sẽ bị anh hung hăng mà thao chết!
Hạ Trạch Thành nhấc bổng cô lên, nắm lấy tóc cô kéo, run rẩy vì tức giận, tiến lại gần khuôn mặt tái nhợt của cô.
"Không phải chạy sao? Em không phải rất có năng lực sao? Hả? Có bản lĩnh chạy lần nữa cho tôi xem!"
Tiếng gầm nhỏ của anh khiến cô cảm thấy lạnh, cô có thể cảm thấy cái chết đang đến gần, sợ hãi đến mức hàm răng lập cập vào nhau, hoàn toàn xem nhẹ da đầu đang bị anh kéo đến đau đớn.
"Hạ Trạch Thành!" Tào Ninh Phong tức giận hét lên, bước tới giữ lấy cánh tay anh: "Cậu định làm gì? Cậu buông cô ấy ra! Đây là thái độ của cậu với con gái sao!"
Hạ Trạch Thành nhìn anh ta chế nhạo rồi hất tay ra. Bàn tay to bóp chặt cổ Lâm Ấm, bóp chặt cằm cô trước mặt Tào Ninh Phong.
"Thấy chưa, có ai còn quan tâm đến em không, đến, nói cho cậu ta biết quan hệ của chúng ta là gì?"
Lâm Ấm gắt gao nắm lấy bàn tay to lớn của anh, cảm giác nghẹt thở tuyệt vọng dâng lên, cô gần như không thở nổi.
"Nói đi!" Anh hung hăng nhìn cô với đôi mắt tức giận, giống nhưu muốn băm cô ra làm trăm mảnh.
Tào Ninh Phong ở phía trước nhìn bọn họ vẻ mặt không tin, nhìn Hà Trạch Thành trở nên rất đáng sợ.
"Không nói đứng không! Muốn để tôi nói!" Anh thì thầm vào tai cô: "Cởϊ qυầи xuống cho cậu ta xem, bên trong là thứu tốt gì. Thứ đó chắc bảo bối chưa rửa sạch nhỉ?"
Giọng nói của ma quỷ vang lên bên tai cô, Lâm Ấm liều mạng lắc đầu khóc thút thít.
Không cần! Cô không muốn bị nhìn thấy!
Cô muốn giữu lại một chút tôn nghiêm! Đừng để người khác nhìn thấy!
"Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, có nói hay không?" Anh không có chút nào kiên nhẫn, hiện tại nóng lòng muốn giải quyết cô ngay tại chỗ này! Để cô nếm trải tư vị giống như anh, vì cô mà đau lòng!
"Tôi... nói..." Cô bắt đầu thấp giọng run lên, nhìn vẻ mặt bối rối và lo lắng của Tào Ninh Phong: "Ừ... Tôi xin lỗi, không làm phiền cậu, chúng tôi đang sống chung với nhau..."
Tào Ninh Phong không thể tưởng tượng: "Không phải, Hà Trạch Thành!"
Anh ta quay đầu lại nhìn anh: "Cậu điên rồi sao? Sao lại đối xử với cô ấy như vậy?"
Đá cô, đánh cô, túm tóc kéo cô, đe dọa cô, mọi thứ đều được nhìn thấy trước mắt anh ta. Bộ dạng này của Hà Trạch Thành giống như một kẻ điên mất trí!
Hà Trạch Thành nhìn Tào Ninh Phong cười lạnh: "Con mẹ nó cậu tính là cái thứ gì, quản được tôi sao? Người phụ nữ của tôi, tôi muốn đối đãi như thế nào thì đối đãi như thế! Xem như cậu giúp tôi bắt được cô ấy về, sẽ không cùng cậu so đo nữa."
Hà Trạch Thành quay đầu nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt sợ hãi, khóe miệng lộ ra một tia cười nguy hiểm: "Về nhà! Tôi đem chân em đánh gãy! Nếu ngươi dám chạy trốn, có gan chạy trốn thì phải có gan chấp nhận trừng phạt, biết không?"
Lâm Ấm toàn thân phát lạnh, cả người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt đáng sợ kia, lại bị anh bế thốc lên vai.
Tào Ninh Phong muốn đuổi theo, nhưng hai chân như đông cứng lại, không thể động đậy.
Anh ta hoàn toàn không hiểu được, đây không phải là Hà Trạch Thành mà anh ta biết chút nào!
Anh ta dường như đã làm sai điều gì đó, anh ta thực sự đã làm sai.
Anh ta không nên gọi cho Hà Trạch Thành!
-
Lâm Ấm bị anh ném lên giường, dù giường có mềm đến cỡ nào cũng làm đầu óc cô choáng váng.
Bóng đen bao trùm lấy cô, "roẹt--", anh dùng sức xé rách quần áo của cô.
Đôi mắt giận dữ của khiến cô sợ hãi, cô muốn cầu xin nhưng không thể nói một lời.
Bộ quần áo bẩn thỉu trên người cô bị anh xé thành vụn vứt trên mặt đất, tất cả tôn nghiêm còn sót lại của cô đều bị anh xem như rác rưởi, hung hăng mà ném xuống mặt đất.
Anh uy hϊếp cô, trừng lớn phẫn nộ: "Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Hả?"
Lâm Ấm rùng mình, cổ họng phát ra một âm thanh nhỏ bé: "Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi, tôi đã sai... Tôi xin lỗi..."
Cô sẽ không chạy nữa, xin đừng gϊếŧ cô, đừng!
Anh quỳ trên giường, trượt đôi bàn tay to từ đùi cô xuống mắt cá chân cô, từ trên cao nhìn xuống.
"Nếu đem chân em bẻ gãy thì sẽ không thể chạy nữa đúng không?"
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng vào lúc này lại làm cô có biết bao nhiêu sợ hãi.
"Không! Không! Tôi sẽ không chạy trốn! Đừng làm thế với tôi!" Cô đã cảm thấy bàn tay to lớn đó dần dần mạnh lên.
Cô không nghi ngờ gì rằng anh sẽ thực sự vặn gãy chân cô!
"Làm ơn! Xin chủ nhân, nô ɭệ sẽ không chạy trốn! Nô ɭệ thật sự sẽ không chạy trốn. Nô ɭệ biết sai, nô ɭệ biết sai rồi...."
Cô lắc đầu nguầy nguậy. Trơ mắt nhìn tay anh đang dùng sức, cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn, cơn đau kịch liệt dâng lên kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của cô.
"Đừng cầu xin anh!" Lâm Ấm gào thét như muốn xé rách cổ họng, nghĩ muốn đứng dậy nắm lấy tay anh, trên khuôn mặt tức giận kia không có chút thương tiếc gì.
Anh chỉ có một mục đích duy nhất, là giam cầm cô! Bị giam cầm vĩnh viễn!
"Rắc" âm thanh ròn rã vang lên, Lâm Ấm đau đến nỗi không thể hét lên, há to miệng, khuôn mặt đau đến thống khổ, sắc mặt tái nhợt như sắp chết!
Hà Trạch Thành lại đột nhiên cười, thả một chân đã bẻ gãy cô xuống, thì thầm như ác quỷ vào tai cô.
"Đừng nóng vội, còn một chân nữa."
Dĩm: OMG???, ô na9 này đáng sợ quá! Mọi người vào cmt trò chuyện với mk nào!
← Ch. 029 | Ch. 031 → |