Truyện:Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan - Chương 31

Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan
Trọn bộ 87 chương
Chương 31
Một ngày lành (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Tạ Cẩn buông môi, chống người lên ngắm nàng.

Công bằng mà nhận xét, Thẩm Tầm không phải là mẫu người cực kỳ xinh đẹp զ·⛎y·ế·𝐧 г·ũ, mặt mày trong sáng mang theo nét anh hào, đôi mắt to tròn sống mũi thanh tú, khóe miệng hơi nhếch dù khi không cười. Bình thường nàng luôn để mặt trần không phấn son, ánh mắt ẩn chứa sự quả quyết ⓒ*♓*ế*t người, trang sức toàn kiểu đơn giản mộc mạc, ăn mặc tự do thoải mái gần như vứt hết toàn bộ sự dịu dàng yểu điệu của một cô nương.

Thế nhưng trong mắt anh lúc này, dung nhan đã sớm khắc cốt ghi tâm kia có loại phong tình khác, khó mà họa ra khó mà miêu tả, mỗi một đường nét đều có sự ⓠ.ⓤ.🍸ế.𝓃 ⓡ.ũ mê người.

Mái tóc đen của nàng xõa tung trên đệm chăn, dập dềnh như sóng theo từng cú thúc của anh, vài sợi tóc lòa xòa trên thái dương và trên má, giữa mày hơi nhíu, ánh mắt mơ màng, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng ư.ớ.𝖙 á.🌴 vì bị anh ♓·ô·ռ khẽ ⓗ-é m-ở tuôn ra những tiếng ngâm nga khe khẽ, thân hình cân xứng gợi tình nhìn không sót gì, đôi bầu п*ɢự*𝒸 sữa lắc lư điên cuồng theo động tác va dập, nhũ hoa hồng tươi đứng thẳng ⓡ-υ-n ⓡẩ-ⓨ như ve sầu đậu trên cành cây trong gió thu.

Vẻ hứng tình của nàng khiến tim anh đập điên loạn, sóng tình cuồn cuộn dâng trào, lửa dục hừng hực thiêu đốt tới tận xương tủy, gốc rễ dưới thân căng phồng đến cực điểm r.ú.𝐭 𝐫.𝒶 một mạch rồi lại 𝐡𝖚п·🌀 𝐡·ă·𝓃·g đâ·ⓜ 𝖛·à·ο. Trong động trơn trượt mép vách uốn lượn dập dềnh, miệng động mấp máy phun ra nuốt vào gậy th*t khiến anh như bay lên chốn thần tiên, càng ra sức chôn vùi dụ●↪️ 𝖛●ọ●𝖓●g nam tính thật sâu để dắt nàng cùng bước vào cảnh thế ngoại tiên phong, ngao du trên biển mây cực lạc.

Quả thật là 𝒸♓ế.t dưới hoa mẫu đơn, thành 𝐪u·ỷ cũng phong lưu.

Hai chân Thẩm Tầm giơ cao lơ lửng, bị sức vận động của chàng làm đung đưa không ngừng, cứ tìm được điểm tựa trên thắt lưng chàng thì lại bị thúc tuột xuống. May mà vòng eo được chàng 💲𝐢*ế*✞ c*♓ặ*† nên không bị rối loạn trận tuyến đầu khi chàng đang tận tình phi nước đại đưa nàng rong ruổi trên chín tầng mây.

Khác hẳn 𝖐·𝐡·οá·𝖎 ⓒả·ⓜ mãnh liệt chóng vánh khi chàng v●𝖚ố●𝐭 𝐯●e chơi đùa bên ngoài hoa môi hoa hạch, sau khi thích ứng được sự xâm lấn của chàng, 𝖐_h_oá_i ↪️_ả_𝖒 cứ từ từ chồng chất, mới đầu còn loáng thoáng giống như cách một lớp lụa mỏng, nhưng càng lúc càng dâng lên khiến †ⓗ.â.𝓃 †𝐡.ể ngứa ngáy khó nhịn. Mỗi lần ra vào đều 𝐤●í●↪️●ⓗ 𝖙●♓●í●c●𝖍 khe hẹp của nàng cao độ khiến suối xuân giàn giụa. Gươm báu 𝖗-ú-† r-🔼 tận cửa động rồi lại lấy khí thế vạn mã ngàn quân đ●â●Ⓜ️ thẳng vào, gốc rễ nam tính thô to n·óռ·𝐠 𝒷ỏп·g không ngừng ↪️.ọ ❌á.✞ chỗ mẫn cảm, lấp đầy động tiên nghiền áp vách động đang bóp chặt, cảm giác xon xót tê dại nhưng cực kỳ sảng khoái cứ ập tới hết đợt này đến đợt khác, lan tràn đến tận đầu quả tim khiến nàng phát run.

Mưa bên ngoài dần dần nhỏ lại, hạt mưa thưa thớt rơi trên đỉnh lều gần như không tạo ra thanh âm càng làm tiếng giường kẽo kẹt trong lều thêm báo động. Thẩm Tầm nóng nảy, đẩy chàng ta một cái: "Anh nhẹ chút nào, giường sắp bị anh làm sụp rồi kìa."

Tạ Cẩn cáu giận: "Ai chế tạo cái giường này cho nàng vậy?"

"Sao tôi biết chứ?" Nàng bật cười: "Doanh trướng không phải do anh sai người dựng à, tôi chỉ -- -- á -- --"

Lời còn chưa dứt thì đột nhiên một cú thúc ngang nhiên thẳng tiến thật sâu khiến nàng hét lên, ngón tay véo vào lưng anh, 𝐭●♓●â●𝖓 𝐭♓●ể run bần bật.

Tạ Cẩn vội vàng lấp miệng nàng: "Nhỏ tiếng chút."

"Tôi có kêu lớn hơn tiếng giường kẽo kẹt này chưa?" Thẩm Tầm 𝒽●⛎●𝓃●𝐠 ♓ă●𝖓●ℊ lườm chàng ta một cái. Tạ Cẩn khẽ cười, hoãn lại động tác, ɱ●ơ●ⓝ 𝐭гớ●n eo nàng, nâng 〽️ôn●ɢ nàng lên, chỉ ấn chặt cự long vào mật huyệt chứ không 𝐫ú●✝️ 𝖗●a, vⓤố●† ✌️●𝖊 cặp ɱ_ô𝓃_🌀 săn mịn màng trong khi nhẹ nhàng đong đưa thắt lưng.

Tiếng kẽo kẹt phiền lòng rốt cuộc dừng lại, Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy màn 🌜·ọ xá·𝐭 nhẹ nhàng này lại có tư vị khác, thậm chí so với trận cuồng phong bão giật vừa rồi càng mất hồn hơn. Vách động càng thêm ⓜ_ề_𝖒 ⓜ_ạ_1 mẫn cảm, không ngừng co rút bao bọc 𝖉_ụ_c ✔️_ọ_𝖓_ɢ thật lớn đang 𝐫υ_ռ ⓡẩ_ÿ.

Cự long chôn trong động chậm rãi quẩy mình, tạm thời tu thân để tiếp tục giương nanh múa vuốt. Long thân áp vào mỗi vách tường hoa, bị nàng hút đến mức càng thêm cứng rắn, cọ ra 𝐤♓oá_ⓘ ↪️_ả_m càng lúc càng cao, tầng lụa ngăn cách càng lúc càng mỏng, κ.í.c.𝖍 †ⓗí𝒸.𝐡 đến độ Thẩm Tầm mồ hôi đầm đìa, tóc đen tán loạn, hai má nóng như lửa đốt.

Nàng tự rướn ɱ_ô_п_g lên, nương theo bàn tay đang đỡ dưới ⓜô_𝐧_🌀 nhẹ nhàng đong đưa, đầu rồng được bao bọc trong thân cũng xoay tròn, chỉ một lát là cả người nàng bủn rủn, thở hồng hộc không kiềm nổi rớt 𝐦ô𝐧-g xuống.

Tạ Cẩn không giữ lại mô-п-🌀 nàng, cự long bị tuột khỏi động, búng ra rồi đứng thẳng ngạo nghễ giữa hai chân anh. Tạ Cẩn quỳ lên, giơ tay gom một đầu tóc dài hỗn độn búi trên đỉnh đầu.

Thẩm Tầm mở to đôi mắt 〽️-ê ɱ-🔼-пg, mò mẫm bên gối tìm được cây trâm đưa cho chàng. Tạ Cẩn cười cười, cầm lấy cắn trong miệng, ánh mắt bồi hồi lưu luyến chạy dọc theo t𝖍*â*ⓝ ✞♓*ể nàng, không buông tha bất cứ đườ*𝓃*𝖌 𝐜🅾️*п*ⓖ lả lướt nào đang ửng hồng vì lửa dục.

Ngay trong khoảnh khắc này, động tác vấn tóc của anh chàng vẫn vô cùng tao nhã. Hai cánh tay nâng lên nên dáng người զⓤ·🍸ế·п г·ũ hiện ra hoàn toàn, vai rộng chân dài, tay vượn lưng ong, cánh tay thon dài cơ bắp nổi lên, tỏ rõ sức mạnh chôn giấu bên trong.

Từng giọt mồ hôi từ trán anh chảy xuống cằm rồi đến пg.ự.ⓒ, toàn thân căng cứng sắc bén, dưới ánh nến lung linh da thịt như phát sáng, đường rẽ giữa hai cơ 𝐧ℊ_ự_𝖈 và múi bụng rõ ràng hoàn mỹ chạy thẳng xuống dưới thân, thần binh đứng sừng sững ngay trung tâm ướt dầm dề, khí thế kiêu ngạo, uy thế tận trời.

Thẩm Tầm ⓛ●ℹ️ế●Ⓜ️ môi, duỗi thẳng ngón chân dẫm trên đùi chàng từng chút bò lên. Tạ Cẩn nắm mắt cá chân nàng đưa lên môi 𝖍ô●𝐧 nhẹ: "Sợi dây đỏ này nàng định đeo đến khi nào?"

Thẩm Tầm mới bị một trận dập vùi nên vách động vẫn hơi co thắt, ⓓụ-ⓒ ѵọ𝓃-𝖌 nam tính tráng kiện kề sát cửa động trông thật mê người, dụ cho dòng suối xuân không ngừng trào ra. Cảm giác ngứa ngáy thiếu thốn thôi thúc muốn được lấp đầy, nàng chỉ 𝐜·ắ·n 𝖒ô·ℹ️ không trả lời, dùng đôi mắt long lanh ướ*† á*† liếc anh.

Tạ Cẩn xem hiểu ánh mắt nàng, buông chân nàng xuống dùng hai tay nâng ⓜô_𝐧_ⓖ nàng lên cao, ưỡn thẳng lưng ⓗ●⛎п●g ♓ăⓝ●𝖌 thúc vào.

Khi khe động vừa được lấp đầy thì Thẩm Tầm ⓡц-п 𝖗-ẩ-ⓨ đón nhận một trận 𝖘ướⓝ●𝐠 khoái mãnh liệt, nàng vốn tưởng rằng như vậy đã kết thúc, nào ngờ trận 🎋í_𝐜_ⓗ ԁ_ụ_c chỉ mới bắt đầu. ԁụ●𝒸 𝐯ọ●𝐧●𝖌 thô to tấn công cánh hoa mãnh liệt, từng cú thúc mạnh mẽ 𝒸·ọ ✖️·á·𝐭 vách hoa không ngừng rồi đ*â*𝐦 sâu vào trong, cú sau mạnh hơn cú trước. Người nàng rung lắc theo nhịp thúc, cấp tốc lấy hơi, sợ mình rên quá lớn bèn giơ tay bịt kín miệng.

Tạ Cẩn kéo tay nàng ra, giọng nói khàn khàn trầm thấp như chứa khối than trong cổ họng: "Đừng che nữa."

Động tác dưới thân anh không ngừng, ánh mắt chăm chú gắn lên gương mặt nàng, bảo kiếm hơi rời động rồi lại thẳng tắp 𝒸ắ-〽️ 𝐯-à-𝖔, giường vẫn kêu kẽo kà kẽo kẹt nhưng lúc này không ai rảnh mà để ý.

𝐓ⓗâ*п 𝖙*𝒽*ể Thẩm Tầm loạn run, đôi mắt thất thần, không còn biết đêm nay là đêm nào, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, nóc màn cũng lay động điên cuồng. Thân dưới của nàng liên tục va chạm vào thân dưới của chàng, 𝖒.ô.ռ.ɢ bị chàng nâng cao, ngón tay nóⓝ.ɢ 🅱️ỏⓝ.𝖌 giống như gắn chặt vào ⓜ.ô.𝓃.🌀 thịt, ngọn thương 𝐜-ọ ⓧá-✝️ nhụy hoa rồi tiến thẳng vào trong, mỗi lần tấn công đều khiến khe sâu chấn động, suối xuân róc rách tuôn tràn không ngớt bắn ra tứ phía.

Tạ Cẩn ↪️𝖍·ı·ế·n đấ·𝖚 kịch liệt, hai bên thái dương đều ướt đẫm, dung nhan tỏa sáng như hoa đào đang độ xuân thì, môi mỏng mím chặt, ánh mắt tràn đầy lửa dục khóa chặt trên mặt nàng, dường như cũng muốn thiêu nàng bốc cháy.

Bảo kiếm liên tục ra vào động tiên, ⓒ·ọ xá·🌴 vách động mẫn cảm đang co rút không ngừng, không bao lâu đã chạm trúng hồng tâm. Thẩm Tầm giật bắn mình, từng tia suối xuân dày đặc đột nhiên phun trào, toàn bộ 𝖙𝒽â*ⓝ 𝐭h*ể co cứng.

Lúc này phong cảnh đột nhiên thay đổi, tiên cảnh biến thành ma vực, đao sương hỗn loạn ập đến từ bốn phương tám hướng. Tạ Cẩn chống đỡ không được, toàn bộ thân hình đè xuống, ôm chặt nàng không màng tất cả mà thúc thêm vài cái, rên lên một tiếng phóng xuất.

Chiếc giường cũng rung động dữ dội, sau tiếng kêu "Két két" thật dài thì âm thanh đột nhiên ngừng lại, chỉ lắc lư tới tới lui lui.

Làn sóng cực 💰·ư·ớ·ⓝ·ɢ thật mạnh và thật dài nâng Thẩm Tầm thẳng lên chín tầng mây. Đầu óc nàng mơ hồ mờ mịt không biết hiện giờ đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp bay bổng. Đang phiêu diêu trên đám mây thì được người kéo ôm vào lòng.

Trước tiên Tạ Cẩn kiểm tra vết thương trên vai nàng, thấy không có gì khác thường bèn xem xét toàn thân nàng. Nhìn vẻ mặt mơ màng hai má ửng đỏ như thoa phấn hồng, lúc này anh mới yên tâm hoàn toàn thả lỏng, ♓-ô-𝖓 lên vầng trán mướt mồ hôi của nàng, chậm rãi luồn ngón tay chải vuốt suối tóc đen rối tung.

Hồi lâu, hàng mi Thẩm Tầm run run, trở mình ôm choàng thắt lưng chàng, chân gác lên người chàng khẽ hỏi: "Mới vừa rồi ta có kêu ra tiếng không?"

"Có chứ, còn kêu rất lớn." Tạ Cẩn nhẹ nhàng cười.

"Vậy làm thế nào bây giờ?" Nàng ảo não mở mắt, đối diện với đôi mắt say lòng người, ánh mắt ấm áp tựa nắng xuân. Tạ Cẩn chỉ nhẹ nhàng 𝖛⛎.ố.ⓣ 𝐯.𝐞 mái tóc nàng, mím môi cười không nói lời nào.

Mũi chân Thẩm Tầm cào cào trên đùi chàng ta: "Nói đi chứ."

"Nói cái gì? Người khác nghe được thì mặc kệ, dù sao chuyện của hai ta cũng đã truyền ra khắp nơi." Tạ Cẩn thấp giọng: "Chỉ nhất định phải đổi cái giường này."

Thẩm Tầm rúc vào 𝖓ℊ-ự-c chàng "Ừ" một tiếng, cười bỡn cợt: "Bảo kiếm của Tạ tướng quân sau khi khai phong quả nhiên phi thường."

Màn mây mưa qua đi, nghe lại mấy từ "Hổ lang" này khiến Tạ Cẩn hơi chút thẹn thùng, không tiếp lời chỉ ôm nàng ngồi dậy: "Chỗ này của nàng không có nước, lát nữa qua lều ta tẩy rửa đi."

Đệm chăn dưới thân hai người loạn thành một đống, ướt cả tảng lớn, trên bàn dưới bàn cũng một mảnh hỗn độn. Thẩm Tầm dỗi: "Ta mặc kệ, chàng lo thu dọn chỗ này cho đàng hoàng, không thể mượn tay người khác."

Tạ Cẩn da mặt mỏng, càng không muốn để bất cứ ai nhìn thấy cảnh hỗn độn này, ôm nàng nghỉ ngơi trong chốc lát rồi khoác y phục đứng dậy dọn dẹp.

Chương (1-87)