Phiên ngoại
← Ch.132 |
Phẫn nộ! Điên cuồng phẫn nộ! Giữa ban ngày ban mặt mà nàng hành xử không biết thẹn!
Nhìn thấy đôi môi anh đào của nàng ép sát vào Vương cảnh thương, ta như bị một cơn lốc quét qua, cuồng bạo vô cùng.
Tuy nhiên, cho dù trong lòng tức giận, phẫn hận, ta cũng không thể phát tác, càng không thể trừng phạt nàng, bởi vì ta là hoàng đế, là một hoàng đế cửu ngũ chí tôn!
Hôm nay, ta không thể không biết ơn Vân phi, vì nàng đã thay ta giáo huấn ngừơi không biết thẹn lại kiêu ngạo quật cường Hàn lăng!
Ta rất đắc ý, ta đang chờ đợi, chờ nàng phủ phục ở trước mặt ta, cầu xin ta, năn nỉ rằng nàng sau này cũng không dám làm ra chuyện có lỗi với ta nữa!
Chính là, chuyện ngoài dự đoán, nha đầu kia dĩ nhiên thà chết cũng không chịu mở miệng, chỉ là lạnh lùng nhìn ta! Thật là vừa tức giận 1 chút, lại lần nữa bị kích động đặc biệt thấy Vương cảnh thương liều lĩnh cầu xin tha thứ cho nàng, ta càng thêm giận dữ.
Nàng bị đánh đến hôn mê 1 giờ, trong thâm tâm ta tức giận cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đau lòng cùng hối hận không tự chủ được bắt đầu kéo đến. Rất sợ bản thân nhất thời không đành lòng, ta xoay người, hình như rời khỏi Vân Tiêu đảo...
Thị tẩm tần phi lui xuống, dục vọng của ta được giải tỏa, cảm giác khoái trá tiến vào mộng đẹp, nhưng nằm ở trên chiếc giường rộng rãi thoải mái ta lại không ngủ được, đầu óc tràn ngập hình ảnh ban ngày tại Vân Tiêu đảo ùa tới, một đôi mắt tràn đầy oán hận - đôi mắt tựa hồ ở bên trong sâu thẳm nhìn chăm chú ta, gương mặt sưng đỏ không ngừng hiện lên trước mắt.
Nàng ra sao? Tỉnh lại chưa? Thương tích thế như thế nào? Vân phi lòng dạ độc ác, nàng nhất định bị thương không nhẹ. Nghĩ tới nghĩ tới, phảng phất bản thân không kiềm đượcl, ta lập tức nhảy xuống giường, từ ngăn tủ lý lấy ra Sở Quốc tiến cống tới lọ bạch ngọc cao, vội vã đi ra bên ngoài.
"Hoàng thượng..." ở ngoài cửa - Lục công công hoảng sợ muốn ngăn ta lại.
Khuất tầm mắt hắn, ta mới giật mình giác bản thân trần như nhộng.
"Hoàng thượng có hay không phát sinh chuyện gì? Ban đêm trăng thanh gió mát, xin cho nô tài... trước tiên mặc quần áo vào cho người." Lục công công lại nói.
Ta bình tĩnh nắm trong tay lọ thuốc mỡ xoay người trở về phòng, một lần nữa nằm xuống.
Kế tiếp, ta xoay tới xoay lui trên giường, không biết qua bao lâu thời gian, mới chậm rãi ngủ, trong tay một mực nắm chặt lọ thuốc mỡ...
Cương hạ lâm triều, nghe báo Vương cảnh thương diện kiến Lam phi, ta liền khó gác lại triều chánh, hoả tốc chạy tới lam chiếu cung, nghênh đón ta lại là một tin tức khác Vương cảnh thương tiểu tử kia, dĩ nhiên muốn kết hôn với nàng, dĩ nhiên muốn cướp lấy nữ nhân của ta!
Nữ nhân của ta? Nữ nhân của ta! Ha ha, bất tri bất giác ta cuối cùng thấy rõ bản thân đang muốn gì!
Thành thật mà nói, thấy Vương cảnh thương tình thế như vậy, ta hốt nhiên có điểm hoảng loạn, không biết như thế nào cho phải. May mắn có Lam phi! Biết nàng liều lĩnh phản đối kế hoạch của Vương cảnh thương lòng ta mừng thầm, vì vậy lai đổ thêm dầu vào lửa, dự định lợi dụng Lam phi để đạt được mục đích!
Kế tiếp, tất cả kế hoạch của ta đều phát triển thật sự thuận lợi, nhìn thấy Cốc thu nửa đêm quỳ gối trước mặt của ta, ta phải kìm nén cảm xúc mừng rỡ chuẩn bị bước tiếp theo của kế hoạch!
Thân là đế vương, cần phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng; thân là nam nhân, cần phải lấy quốc chính vi chủ. Chính là hiện tại ta đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi, ta chẳng những phái nô tài âm thầm lưu ý hành tung nàng, còn mỗi lần thấy nàng đi gặp Cốc thu kịp thời chạy tới nơi đó cố ý trước mặt nàng đối xử thân mật với Cốc thu.
Đã gặp nàng khó có thể tin được, nét mặt đầy bi thương, ta cảm thấy vô cùng sung sướng hả đương nhiên còn đắc ý! Như vậy tâm tình ta chưa bao giờ vui như vậy! Như vậy là do nàng mang lại cho ta -!
Rốt cục đã đến thời khắc ta chờ mong đã lâu! Lòng phảng phất vui mừng, hưng phấn, kích động, buồn bực, nghi hoặc... Đồng nhất tất cả đều nảy lên lòng đầu.
Thanh thuần trúc trắc, mềm mại ngọt ngào, diêm dúa lẳng lơ diễm lệ, gợi cảm, đủ loại màu sắc hình dạng của các nữ nhân ta đều đã gặp qua, ta vốn nên rất bình tĩnh mới đúng; chính là, ta dĩ nhiên... Khi gặp nàng cả người ta lại nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc mãnh liệt mênh mông, thú tính lại cao vút.
Ta không thể chờ đợi được hôn nàng, rất nhanh tìm được các điểm nhạy cảm trên người nàng, trong lúc ta chuẩn bị cùng nàng lên đỉnh dục vọng thì nàng lại kịp thời ngăn cản! Còn nói thay ta xoa bóp, thay ta trị liệu thư giãn gân cốt!
Này tiểu nữ nhân, nàng tới cùng có biết hay không, thứ ta cần không phải là thư giãn gân cốt, mà là dục hỏa! Nhiệt tình cuồng phóng dục hỏa! Kiềm chế không được dục hỏa!
Bất quá, phát hiện nàng lần đầu tiên ở trước mặt ta như thế xinh đẹp dịu dàng, lại nghĩ đến đêm xuân còn dài, vì vậy thuận theo nàng.
Thật không ngờ đến nàng lại khéo léo như vậy. Không thể không nói, nha đầu kia quả thật "Tâm linh khéo tay ", xoa bóp đúng chỗ, chất giọng nhẹ nhàng làm ta thoải mái quả thực có thể so sánh với tình ái.
Ta phảng phất tiến vào thế giới cực lạc, đi vào thiên đường của nhân gian, nơi đó chỉ có ta cùng nàng, không có phiền não, không có trách nhiệm, chỉ có cuộc sống không buồn không lo.
Ta còn phát giác, bản thân mọc ra một đôi cánh, tự do thoải mái mà chao liệng trên trời dưới đất, đi theo bên cạnh ta chính là nàng. tuyệt mỹ thoát tục.
Ta, rốt cục cũng có được nàng, hoàn toàn có được nàng! Nàng, rốt cục đã thuộc về ta, toàn toàn thuộc về ta...
Từ khi làm đế vương ta. không thiếu nữ nhân, hết lần này tới lần khác nhất định nữ nhân cho ta khoái nhạc cùng thỏa mãn, nữ nhân này không giống người thường, nữ nhân này là nàng!
Bởi vậy, ta âm thầm thề mang lại cho nàng hạnh phúc cả đời, để nàng vĩnh viễn cảm thấy vui vẻ, đồng thời ta vĩnh viễn cảm thấy thỏa mãn. Tuy nhiên, không như mong muốn.
Nhìn thấy nàng hấp hối, trên mình đầy thương tích nằm ở thận hình đường, ta không khỏi oán giận cùng thống hận bản thân bất tài, đường đường là vua của một nước, lại để cho nữ nhân mình yêu mến nhất bị thương!
Vì bảo vệ nàng, đồng thời tránh cho ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc, ta nghĩ đến một biện pháp, đó chính là thay đổi truyền thống, phong cho nàng một danh phận cao. Rốt cục, nàng trở thành Hàn chiêu nghi, đường đường chính chính là phi tử của Vi phong ta!
Ta cho rằng đây là biện pháp tốt nhất, nhưng ông trời như muốn trêu ngươi ta muốn tathử nghiệm cái gì gọi là không dễ có tất cả trong tay được, dĩ nhiên mang lại cho ta tai nạn liên tiếp, cứ như muốn ta cho nàng địa vị tôn quý, cho nàng ân sủng, vẫn không thể làm cho nàng khỏi bị hãm hại.
Nhìn nàng thân thể yếu ớt như chực muốn hấp hối, trước nay chưa có cảm giác bất lực như vậy lực kéo tới. Lúc này ta hoàn toàn phát giác ra, Vi phong ta, có thể hô phong hoán vũ, nhưng không cách nào mang lại cho người mình thương được an bình.
Ta biết rất rõ lăng tuyệt đối không phải là hung thủ sát hại Giác nhi, ta muốn chứng minh nàng trong sạch. Ta lại nghe được Vương cảnh thương thụât lại tình hình lúc đó càng thêm tin tưởng nàng trong sạch. Chính là, ta đồng thời rất buồn bực, lăng đã là nữ nhân của ta, hà cớ gì còn liên hệ với Vương cảnh thương chết tiệt.
Đang lúc ta bình ổn lo lắng, Thục phi trình lên tội thư mà lăng xác nhận.
Không có khả năng! tuyệt đối là không có khả năng, nhất định có chuyện mờ ám. Nhìn nhận chữ ký trên tội thư, ta thật sự khiếp sợ, lập tức hướng tới phòng giam. Nhìn lăng tựa hồ có điều gì đó, ta hét to vài tiếng, phản ứng nàng hét lên một tiếng "Giác nhi"!
Ta biết cái chết của Giác nhi đối với nàng là đả kích rất lớn, nhưng không ngờ được đến mức như thế này! Nhìn đôi mắt ngây dại đờ đẫn của nàng, tim ta như bị đao cắt.
Lại nghe thấy những. âm thanh Ồn ào, ta không khỏi căm tức, chẳng lẽ các nàng thế nào cũng phải dồn lăng vào chỗ chết hay sao! Đám nữ nhân hạ cấp!
Lòng ta yêu nàng, ta muốn như thế nào mới có thể bảo vệ được nàng? Ta là hoàng đế, không gì làm không được, vậy mà hiện tại ta cũng đành bó tay?
Vì bảo vệ nàng ta đã hạ quyết tâm, Nhị cẩu tuy là bằng hữu của nàng, nhưng là nếu như hắn không chết, lăng của ta sẽ chết, mà, ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra! Nhẫn tâm hạ lệnh xử tử Nhị cẩu, ta cố ý không nhìn qua nàng đang phẫn nộ cùng rơi lệ, ta sợ sẽ yếu lòng, càng sợ nàng rời bỏ ta đi. Lăng lăng, có lỗi với nàng, đừng hận ta, ta cũng rất muốn tìm được ra kẻ đã hại Giác nhi, ta cũng rất muốn bảo vệ nàng không bị thương tổn, chỉ là ta thân là đế vương nên bất đắc dĩ, dù lòng đau đến thế nào cũng không thể so với nỗi đau hiện giờ của nàng!
Chuyện đã qua rồi ta mấy lần đi thăm nàng, kết quả đạt được chỉ là nàng không muốn gặp, ta hiểu nàng vẫn còn oán ta, hận ta, nên không trách nàng. Mãi đến buổi tối kia! Nhìn nàng đang hấp hối, ta luống cuống, ta rối loạn, tại sao, tại sao lại như vậy, ta cực khổ bảo vệ nàng đến thế, tại sao nàng lại tìm đến cái chết! Hồn xiêu phách tán, ta lại lần nữa biết đến cái gì gọi là tim và mật, muốn nứt toát ra.
Trời xanh tựa hồ cảm nhận được ta đang sợ hãi cùng đau lòng, cuối cùng nàng cũng đã tỉnh lại! Vì nàng mà ta lặng lẽ an bài Cốc thu đi chăm sóc cho nàng.
Thấy dung nhan tuyệt mỹ một lần nữa nở rộ ra nụ cười, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Vì vậy, ta càng thêm dịu dàng tử tế với nàng, hy vọng nàng quên chuyện dĩ vãng vui vẻ trở lại. Làm ta đau lòng nhất chính là thái độ của nàng đối với ta vẫn lạnh lùng như trước!
Ta là cửu ngũ chí tôn, sao có thể vì vậy mà uất ức, khả năng đúng như di nương nói, là ta cưng chiều nàng quá mức rồi! Nếu như vậy để nàng một lần nữa khuất phục trẫm. Cho nên ban thánh chỉ, ta giáng nàng xuống làm cung nô.
Nguyên bổn cho là cuộc sống khổ cực sẽ làm nàng biết điều với ta hơn, điều ta e sợ chính là, nàng không những không cam chịu mà còn cùng Vương cảnh thương lén ra khỏi cung. Nàng đối Vương cảnh thương ôn nhu dịu dàng, còn đối với ta lãnh lùng như thế, tại sao, rốt cuộc là vì điều gì để cho nàng một nụ cười thôi cũng không dành cho trẫm?
Nghe được cung nô bẩm báo, ta toàn thân tê cứng, đau lòng và phẫn nộ, ta ngay cả lâm triều cũng không để ý, liền lập tức bay đến tẩm cung của.
Nhìn hai người trên giường, ta hốt nhiên cảm giác được rất buồn cười, đồng thời, đáy lòng ủ dột cùng tổn thương sâu sắc. Ta tin tưởng nàng trong sạch, ta đang đợi nàng giải thích, đáng tiếc ta lại sai lầm rồi, cái gì cũng không có, nàng chỉ lạnh lùng nhìn ta không nói!
Ta trong cơn giận dữ, không khỏi tức giận phát tiết đến mức dùng sức giẫm lên người Vương cảnh thương, hận không thể giết chết hắn, băm vằm hắn ra! Tối hậu, tức giận khó kiềm chế nên ta, đày nàng vào lãnh cung.
Áp lực để bản thân không đi tìm nàng, nhưng cuối cùng vẫn ngăn không được vẫn nghĩ tới nàng. Đã nhìn thấy nàng ở trên giường rét run, ta thẹn thùng, đau lòng không thôi, nhanh chóng ôm nàng vào trong lòng. Đêm hôm đó, ta ngủ rất sâu, cảm giác thật lâu không được ngủ ngon như vậy, ta còn nằm mơ thấy nàng dịu dàng đứng ở bên cạnh ta, khi thì dùng ánh mắt si ngốc ngẩng đầu nhìn ta, khi thì thỏa mãn hạnh phúc nhìn cảnh vật bên cạnh ta.
Mộng đẹp kết thúc liền có ác mộng phủ xuống? Bất luận ta kêu gọi như thế nào, lay động như thế nào, thì nàng nằm trong lòng ta cung không có dấu hiệu tỉnh lại, ta nhanh chóng hiểu ngay được chuyện gì đang xảy ra, ta lại lần nữa tê dại bước ra, tại sao! Nàng đã ở lãnh cung, tại sao những người đó vẫn không chịu buông tha cho nàng, chẳng lẽ thật muốn đuổi cùng giết tận thì mới hả lòng!
Miên châm chi độc!? Nghe được Chính nghiêm đại sư hồi báo, ta cảm giác toàn thân đột nhiên tê cóng, ta hận không thể lập tức đuổi hết đám nữ nhân trong hậu cung đi, bởi vì các nàng ai cũng có khả năng làm lăng lăng của ta thương tổn! Nhờ hắc y tứ thất cầu khẩn khuyên can dưới trướng... , ta mới tức thì ổn định hừng hực liệt hỏa, đặt việc cứu sống nàng lên hàng đầu. May là, ta và máu của nàng trùng nhau, gương mặt nàng từ từ khôi phục bình thường, ta chân thành cảm tạ ông trời đã không mang nàng đi, lại lần nữa để nàng ở lại bên cạnh ta.
Ta còn không kịp xét xử hung thủ hạ độc thì di nương lại nhắc nhở ta không thể vì chuyện nhi nữ thường tình mà làm ảnh hưởng đến đại cục, nhưng ta thật có đủ dũng khí để... xuống tay với nàng sao?
Bất quá, ông trời tựa hồ muốn giúp ta lựa chọn. Nghe được nàng trong mộng gọi tên Vương cảnh thương, lòng không khỏi căng thẳng. Áp lực đáy lòng đã lâu lời nói thốt ra: "Trẫm đối với ngươi rất tốt ngươi cũng không cảm kích. Trẫm ân sủng nàng như vậy, bao nhiêu nữ nhân khát vọng, bao nhiêu nữ nhân cả đời cũng không được vậy! Vì nàng, trẫm phá vỡ truyền thống, tại sao nàng nhất định không biết cảm ơn, không an phận thủ thường? Tại sao??"
"Cho dù khắp thiên hạ chỉ còn lại 1 nam nhân, Hàn lăng cũng không nhìn đến ta!" Trả lời ta như vậy! Ngắn ngủn ba chữ, khó khăn trong ba chữ, giống như ngàn vạn ngọn núi đè xuống, không hề báo động mãnh liệt trào dâng cảm xúc ta mình đầy thương tích, ta linh hồn phiêu diêu. Ha hả, nguyên lai một mực là ta ngu ngốc tự cho là mình đúng, tự mình đa tình. Ta là hoàng đế, một hoàng đế cao cao tại thượng, tôn quý khó tả, đối tượng của bao nhiêu nữ tử tha thiết ước mơ, nhưng trong mắt nàng cũng không đáng một đồng.
Nhìn nàng khinh thường khinh miệt, ta rất muốn đánh nàng, hận không thể một chưởng đánh chết nàng, nhưng là, ta ngay cả khí lực cũng không có, coi như nàng làm ta bị tổn thương, thương tích đầy mình, ta đúng là vẫn không nỡ hạ thủ.
Vì nàng kháng nghị cùng khinh thường ta, nàng lựa chọn tuyệt thực! Tâm, đau đến không thể đau hơn, như bị trăm ngàn vết thương xuyên vào tim, như liều ma túy, ta không hề hay biết di nương nói đúng, dứt bỏ hãy dứt bỏ đi, vì vậy, ta âm thầm phối hợp để nàng chạy trốn. Nhìn nàng bước ra khỏi cửa cung ta nghe được một thanh âm vỡ nát, đó là trái tim ta đang vỡ vụn sao?
Ta âm thầm cho người theo dõi nàng, ta Vi phong, không cốt khí nam nhân, thủy chung cũng không bỏ được nàng! Nghe được hồi báo nàng mất tích, ta mới biết được, đời này, ta trốn không thoát. Vì vậy, ta công sự tư bạn, lợi dụng lần khâm sai này ý đồ đi tìm nàng.
Ông trời cũng có mắt cuối cùng cho ta gặp lại! Thật xa nhìn dung nhan tuyệt mỹ suốt đời khó quên, giọng nói dịu dàng ta không khỏi khóc thầm! Lúc này mới phát giác, ta Vi phong tưởng như kiên cường là vậy, ta, bỏ đivương miện, cũng chỉ là 1 gã phàm phu tục tử, là một nam nhân thấp hèn rơi vào lưới tình.
Cái gì?! Nàng tên là lãnh tinh, thê tử của Vưu chính hồng? Không có khả năng mà, nàng rõ ràng chính là lăng lăng của ta!
Tin tức kia làm ta giật mình, đánh chết cũng không muốn tin t, vì vậy, ta phái người đi điều tra. Tra đến kết quả tất cả đều là sự thật!
Ta còn chưa từ bỏ ý định, thừa dịp Vưu chính hồng xuất ngoại, nửa đêm lẻn vào tẩm phòng nàng. ta đã bắt gặp nàng đang tắm, còn lặn xuống nước một hồi lâu, trong thâm tâm rốt cục một lần nữa hy vọng! Nàng căn bản là lăng lăng!
Nước trong thùng là rượu, nhìn nàng say như thế này mà còn có thể gọi tên của nhiều nam nhân như vậy, hừ hừ!
Nhẹ nhàng vuốt ve, trào dâng xúc động, đến khi nhìn lại trước mắt, ta ngạc nhiên, như thế nào lại có khả năng, nàng lại là xử nữ! Chẳng lẽ nàng thật sự không phải lăng lăng?!
Ta nghĩ nên rời đi, chỉ là ta không nỡ rời bỏ, cuối cùng cũng không tự chủ được phóng túng bản thân. Một điều không ngờ là ta hưởng thụ cảm giác tuyệt vời trước nay chưa từng có, đến nay ta mới phát hiện tình dục đích thực có ý nghĩa tốt đẹp biết bao.
Dạ hồi báo, ta rốt cục khẳng định nàng không phải lăng lăng, ta vô phương quên mất nàng cho ta cảm giác quen thuộc như thế nào cho nên ta còn là không bị khống chế chú ý đến nàng. Vì nàng, ta mỗi ngày đi đến mua gối đầu, nhìn chồng gối đầu chất như núi ta cảm giác được bản thân rất ngu ngốc, đồng thời cũng phát hiện, ta thật sự rất yêu Hàn lăng, căn bản là không quên được nàng!
Ngoài ý muốn biết được Vưu chính hồng là gay ta khiếp sợ không nói thành lời, ta thử đi thăm dò, nghênh đón ta là hình ảnh vợ chồng ân ái. Ghê tởm! Sẽ có một ngày ta sẽ biến họ Vưu kia thành thái giám!
Suốt 10 ngày, ta không nhìn tới nàng, hôm nay rốt cục lại đến cửa tiệm, chỉ là nàng như thế nào không nhận ra ta.
"Vưu Nhị thiếu nãi, ngươi nói buồn nôn kén ăn sao? Chẳng lẽ ngươi mang thai?" Một phu nhân nói ra làm ta kinh hãi, nàng có thai là của ta sao? Ta nghĩ dĩ nhiên là như vậy! Nghĩ đến trong bụng nàng có hài tử của ta, lòng như tưới mật... giống như, ngọt.
Trốn ở trên nóc nhà nghe lén nàng cùng Vưu chính hồng đối thoại, ta rốt cục khẳng định hài tử là của ta, thật tốt quá, ta lại có hài tử, nhưng lại là kết tinh cùng nàng.
"Cách tốt nhất, tốt nhất đem lưu rớt!" Trong lúc ta đang mừng rỡ như điên, như vậy một câu nói thiếu chút nữa làm ta từ trên nóc nhà lăn xuống. Như thế nào có thể, này tiểu nữ nhân làm sao có thể nói như vậy. May là Vưu chính hồng khuyên nhủ nàng, hài tử mới có thể bảo toàn.
Hôm sau ta nghiễm nhiên chuẩn bị mang theo các loại thuốc bổ quý báu cho nàng, không ngờ được không những đã bị nàng quở trách, lại còn bị chồng nàng cảnh cáo, hừ! Một ngày nào đó ta sẽ để cho ngươi biến thành vưu công công cho xem!
Được biết lăng muốn đi đào nguyên thôn, ta theo sát sau đó đuổi theo, may là kịp thời tìm được nàng. Nhìn nàng thản nhiên ngủ yên lành, lòng tức thì bình tĩnh rất nhiều, nhẹ nhàng mơn trớn bụng nàng, một cảm giác hạnh phúc vô cùng, không biết hài tử sinh ra giống ai hơn.
Khi nàng tỉnh lại, nàng cư nhiên sẽ mắng to ta là sắc lang, ta giống như sao chổi, ha hả, là có như vậy thật, ai bảo nàng hấp dẫn ta, hấp dẫn quá nên ta cam nguyện đi làm sắc lang! Vì muốn nàng ở cạnh, ta thuận miệng nói dối, không nghĩ tới nàng tin.
Nằm sát bên cạnh người nàng, nhìn bộ dáng đoan trang của nàng khi ngủ, nàng... chính là lăng lăng!
"Cảnh thương..." Nàng môi đỏ mọng khẽ mở, ngâm gọi nhỏ, không lọt khỏi tai ta.
Ta thoáng chốc sững sờ, tại sao nàng gọi tên Vương cảnh thương? Nàng... Nàng thật là lăng lăng của ta! Toàn bộ lỗ chân lông trên người tựa hồ đều hưng phấn lay động ta đã tìm được nàng, nàng đang ở bên cạnh ta, chúng ta lại đang có cốt nhục, cảm tạ trời xanh, lăng của đã trở về!!!
Dìu nàng cùng trong hài tử trong bụng từ từ đi tới đào nguyên thôn, nàng hỏi ta có mệt hay không, còn lau mồ hôi cho ta, thật hy vọng có thể mãi mãi như vậy!
Cùng nàng xử lý việc ở đào nguyên thôn, nàng trước sau như một vẫn thông minh có khả năng, rất nhanh giải quyết công việc thỏa đáng.
Chỉ là, nàng cũng như trước kia sẽ không chăm sóc cho bản thân, ban đêm rời giường cũng không thèm khoác thêm y phục.
Thật tốt được ở cùng nàng, ta lại nói dối, thổ lộ với nàng tình yêu đối với"Lăng", hy vọng nàng có thể lại như xưa ở bên ta "Lăng ", nàng cảm thông làm lòng ta lý nhạc nở hoa.
Ta đưa nàng đi ngắm hoa, cùng nhau ăn cháo, mặc dù là nửa đời không quen nhưng ta cảm thấy rất thỏa mãn, ta tuyệt không có cảm giác khổ cực.
Đã nhìn thấy nàng cư nhiên chạy đi nhảy múa, lòng ta không biết từ đâu dâng tới phẫn nộ, thiệt là, chẳng lẽ nàng không nhớ bản thân đang mang bầu sao.
Ta nói nàng, nàng cư nhiên quát lại ta, bất đắc dĩ, ta lại là người đầu tiên cúi đầu nhận lỗi. Tặng nàng một xâu chuỗi bằng đậu đỏ, lăng, nàng có thể hiểu được nỗi lòng ta không? Lăng, ta hy vọng cả đời cùng nàng sống chung một chỗ, mà chỉ có năm ngày ngắn ngủi.
Vưu gia gặp nạn, lăng rất lo lắng, thậm chí vì lo cho hài tử, ta nhất thời nóng lòng nói ra ta là phụ thân của hài tử. Ta cá là, ta tin tưởng nàng yêu ta nhưng nàng cư nhiên tuyệt tình nói nàng không thương ta.
Ta nên làm cái gì bây giờ, như thế nào mới có thể trói nàng vào bên người? Càng nghĩ, ta quyết định dùng Vưu chính hồng uy hiếp nàng, thủ đoạn mặc dù hèn hạ, nhưng vì nàng, vì hài tử trong bụng, hèn hạ cũng muốn làm một lần. Tất cả như ta mong muốn, ta rốt cục mang nàng về hoàng cung. Lần này, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không buông tay, ta âm thầm thề.
Hậu cung gian trá, chỉ có địa vị cao mới có thể bảo toàn tánh mạng chính mình, vì vậy ta không để ý chúng nhân phản đối, kiên trì phong nàng làm một trong tứ phi.
Nàng tựa hồ không muốn thừa nhận bản thân là lăng, đã như vầy, ta đây cũng biết thời biết thế, tường giả không biết tốt lắm, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là đủ.
Nhìn nàng bộ dáng ngọt ngào, ta muốn ân sủng nàng, vậy mà nàng cự tuyệt vô tình. Hừ, đã vậy, ta cũng không phải không bực, hoài trứ một tia tức giận, một tia trả thù, một tia trừng phạt, vì vậy ta sai Lục công công truyền phi tử khác thị tẩm. Tuy nhiên, ta ôm nữ nhân khác, mà một tia hưng phấn cũng không có, không thú vị, trong lòng nghĩ đến người làm ta quan tâm, rồi lại cao ngạo dã man chính là nàng.
Liên tục năm ngày, ta chưa từng bồi nàng, ta đang chờ nàng thấp dáng người để van cầu ta, đáng tiếc, như thế nào cũng đợi không được! Mỗi lần tiếp lời nàng lạnh như băng coi thường, ta liền vô cùng ảo não cùng uể oải. Ghê tởm! Ta một cước đá đến cái bàn bên cạnh.
Lại lần nữa trở lại tẩm cung, phát hiện Vân phi hốt nhiên ở chỗ này, hơn nữa nhìn cục diện, hình như có chuyện gì xảy ra. Nguyên lai, là Vân phi tặng 1 túi hương cho lăng, bất quá các nàng hình như ở chung không vui.
Vì vậy, ta nắm thời cơ đối nàng thật tốt, theo nàng nói chuyện, còn vuốt ve cục cưng. Cảm giác được cục cưng tại trong tay ta đạp nhẹ, ta cơ hồ cảm động chảy nước mắt.
Trời không phụ người có lòng, buổi tối cuối cùng theo lăng lăng được ở cùng một chỗ, nhìn nàng kiều mỵ mê người - xấu hổ quá, nghe giọng nàng mà ta phấn chấn nhân tâm -chất giọng yêu kiều, ta... Lại lần nữa trầm luân!
← Ch. 132 |