Vay nóng Homecredit

Truyện:Một Đêm Ân Sủng - Chương 109

Một Đêm Ân Sủng
Trọn bộ 133 chương
Chương 109
Lại một lần nữa hồi cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Lazada


Căn phòng lớn hơn hai mươi mét vuông, đựợc xây đắp từ từng miếng từng miếng vàng mà thành, trong mỗi bốn góc của vách tường đặt một viên ngọc dạ minh châu to bằng ngón tay cái, chiếu rọi cho bên trong căn phòng phảng phất sáng rõ như ban ngày.

Trên đài cao giữa căn phòng, đặt một chiếc quan tài bằng thủy tinh chạm khắc tinh sảo đẹp đẽ, năm bên trong là một người nữ tử phong hoa tuyệt đại, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Nữ tử trên thân mặc một bộ phụng bào hoa mỹ, đôi mắt nhắm chặt, bàn tay trắng bệch mềm mại đan vào nhau đặt phía trên bụng, dung nhan tuyệt mĩ vô cùng an lành, đôi môi mĩ lệ ẩn hiện lộ ra một nụ cười vui vẻ mãn nguyện.

Quì bên cạnh quan tài thủy tinh là một nam tử thân mặc long bào màu vàng sáng chói, đôi mắt đen dán chặt vào nữ tử đang nằm trong chiếc quan tài, trong miệng đang líu ríu, "Sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám cùng quân tuyệt (Đến khi núi không còn những góc cạnh, trời đất dung hòa, mới dám đoạn tuyệt với quân-vua hoặc để chỉ chàng). Đây là lời nàng từng nói với trẫm, lời hứa của nàng vẫn còn chưa thực hiện, nàng không được đi, không được rời khỏi trẫ."

"Lăng Nhi, nàng từng nói, đợi đến khi tóc trở nên bạc phơ, cùng với trẫm trèo lên nơi cao nhất ngắm nhìn mặt trời mọc rồi lặn, những đám mây màu tràn ngập bầu trời, đẹp quá, thật sự là rất đẹp.........." lệ, lã chã rơi, trượt qua khuôn mặt tiều tụy âm u của hắn.

"Lăng Nhi, trẫm sai rồi, tha thứ cho trẫm, đừng rời xa trẫm, trở lại đi, đựợc không? Lăng Nhi............" dòng lệ rơi lách tách xuống mặt trên của chiếc quan tài thủy tinh trong suốt, ngưng đọng lại thành từng hạt từng hạt nước si tình mà buồn bã, vô cùng lóa mắt, cả căn phòng, nồng nặc quanh quẩn trong không khí một nỗi thê lương và bi ai.........

Hàn Lăng ngắm nhìn, lắng nghe, mắt trợn tròn miệng há hốc. Nàng biết đó là Vi Phong, không, chính xác mà nói, là Thác Bạt Phong, người đang năm trong quan tài thủy tinh kia cũng không phải là mình, mà là Triệu Lăng Nhi.

Không biết tại sao, nhìn thất bộ dạng đau thương khốn cùng của hắn, nội tâm nàng lại cảm thấy một trận thương xót, phảng phất như có vật gì đó đang kéo chặt nàng, khiến nàng không thể kìm lại di động bước chân, tiến gần về phía hắn.

Do luồng ánh mắt chỉ hướng về phía hắn, làm cho nàng lúc bước chân lên đến bậc thang không cẩn thận vướng chân ngã nhào, sự đau đớn khiến nàng bột phát kêu lên.......

"A-----"Hàn Lăng giật mình tỉnh dậy, cực lực chớp mắt, nhìn thấy xung quanh mọi thứ đơn xơ, mới ý thức được mới nãy vừa nằm mơ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng thường xuyên mơ thấy một cảnh tượng, chính là cái cảnh tượng lúc nãy, mỗi lần nàng tiến gần về phía bọn họ, liền bị tỉnh dậy.

Tình huống trong mơ là thất không? Hoặc là đó chỉ là do bản thân một mình tình nguyện? Có người nói, trong giấc mơ đôi khi chính là mong muốn của mình, chẳng lẽ bản thân lại quá hy vọng Thác Bạt Phong tỉnh ngộ, cho nên mới mơ thấy cảnh tượng như vậy?

Nàng luôn muốn biết, sau khi Triệu Lăng Nhi chết, Thác Bạt Phong sẽ thế nào, nếu như cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi thật sự là kết thúc của tiền kiếp, vậy thì, Triệu Lăng Nhi vẫn thật là hạnh phúc, ngước lại với Thác Bạt Phong đáng thương, mất đi rồi mới hiểu được trân trọng, chịu đau khổ cuối cùng chính là bản thân!

Nếu như có thể sớm một chút nhìn nhận thẳng thắn nội tâm, thì sẽ không đến mức phát sinh ra kết cục bi thảm đó. Cái gì mà bặc đầu răng long, cùng nhau ngắm mặt trời mọc rồi lăn, đối với hắn và Triệu Lăng Nhi mà nói, cũng không phải là không thể, chỉ tiếc là....... .

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hàn Lăng lại đột ngột phát hiện bản thân ở một nơi nào đó lại rất giống với Thác Bạt Phong, trái tim rõ ràng là rất thích Vi Phong, nhưng lại cứ cố ý không nhìn nhận và áp chế.

Sự suy nghĩ của nàng không khỏi lại quay trở về bốn năm trước khi nàng mang thai, đến lúc Vi Lạc được sinh ra, lại đến những ngày rời khỏi cung.

Không thể không thừa nhận, Vi Phong là một người đàn ông vô cùng chu đáo, dựa vào hắn là một tên quân vương thời cổ đại, đối với nàng lại yêu thương sủng nịnh đến mức như vậy, thật là không thể quá nghiêm khắc lựa chọn.

Cái chết của Vi Giác, cái chết của Nhị cẩu, Vương Cảnh Thương bị lưu đầy, kỳ thực cũng không thể hoàn toàn trách hắn, là do bản thân hơi quá kích động, chỉ nghĩ đến nguyên nhân của sự việc do hắn mà ra, nhưng lại không suy nghĩ tới việc là hắn không thể tự quyết định, là sự vô tội và bất lực của hắn.

Phu thê cần phải thành thật với nhau, bản thân cũng chưa làm được, lại có tư cách gì mà yêu cầu hắn tất cả thuận theo ý mình?

Nếu như ngay từ đầu không tâm cao khí ngạo như vậy, không tự cho là đúng như vậy, không tự cao tự đại như vậy, không vô lý gây sự như vậy, không.... .

Không ngờ tới bản thân lại có nhiều khuyết điểm như vậy! Hàn Lăng không khỏi tự diễu cợt bản thân, lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó cẩn thận từng tí một, bước xuống giường tới trước cửa sổ.

Màn đềm qua đi, bầu trời dần dần sáng lên, nhìn ngắm bầu trời cô đơn xa tít bên trên, một mong muốn trỗi dậy trong trái tim nàng, nàng quay lại phía trước gương, hơn chỉnh trang lại một chút, bước ra khỏi thị phòng.

Trời vẫn còn chưa sáng hoàn toàn, cả nha phủ vẫn còn đang yên tĩnh lặng lẽ, nàng đi đến phía cửa sau, nhje nhàng mở cửa, rời khỏi căn nhà lớn.

Cả đoạn đường hít thở không khí trong lành mát mẻ, nàng men theo đường đi chầm chậm cất bước, không đến hai khắc sau, đã đến được trung tâm của khu buôn bán.

Mới là sáng sớm thôi, khu buôn bán đã huyên náo phi phàm như vậy, đám người rì rào, rao bán khắp nơi, Hàn Lăng mua muội cái bánh bao nhân rau cải, một bát sữa đậu nành, một bên vừa uống sữa đậu nành một bên vừa đi dạo.

Nàng ngó nghiêng khắp nơi, đột nhiên phát hiện ra một vị lão nhân đang quì ở bên cạnh tường của một trà lầu, quần áo rách nánt, đôi mắt nheo nheo dường như đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, lại dường như không nhìn vào chỗ nào.

Nội tâm nổi lên một luồng cảm xúc tò mò, nàng nghiêm túc đánh giá một lúc, mới tùy bước tiến tới, chầm chậm tiến về phía trước mặt ông lão, cầm cái bánh bao rau vẫn chưa hề động vào đưa cho ông lão.

Ông lão ngẩng đôi mắt đen sâu thẳm lên, nghi hoặc nhìn Hàn Lăng, một lúc, khuôn mặt ông lão lại lộ ra vẻ kích động, miệng không ngừng gọi, "Cô nương, lão nô cuối cùng cùng tìm được người rồi, mau, mau cùng lão nô hồi cung, hoàng thượng đang đợi người kía!"

Hàn Lăng mới nghe, lại càng khẳng định sự suy đoán của mình, liền hỏi: "Lão bá có thể cụ thể kể lại sự tình ngày hôm đó cho ta không?"

Ông lão dường như không cần suy nghĩ, lập tức rủ rỉ kể, "Hôm đó, hoàng thượng bị trúng mê dược của tên yêu nữ, may mà có hộ vệ luôn đi theo bảo vệ, mới không để cho yêu nữ đó đạt được mục đích. Thuốc mê vẫn chưa được giải, hoàng thượng vẫn tiếp tục đau đớn không chịu nổi, lão nô tâm tình lo lắng như lửa đốt, chuẩn bị đi tìm đại phu, sau rồi lại ý thức được việc này của hoàng thượng không được để lộ ra ngoài, lão nô không biết làm thế nào, lại cộng thêm chạy loanh quanh cả ngày, một giọt nước cũng chưa được uống, thân thể nhất thời chịu không nổi, nên ngồi xuống bên đường nghỉ ngơi, đúng lúc gặp được một vị cô nương đi qua."

Ánh mắt ông lão bỗng chuyển thành hối hận xấu hổ, "Cô nương ban cho lão nô một bát cơm, lão nô lại lấy oán báo ơn, lão nô nhìn cô nương dịu dàng thiện lương, trong tâm liền phát sinh tà niệm, lợi dụng lúc cô nương không phòng bị, đánh ngất cô nương, sao đó khiêng cô tới căn phòng cũ nát cho hoàng thượng.......... vì muốn giữ bí mật chuyện này, tính mệnh của cô nương vốn dĩ không nên giữ lại, nhưng lão nô thật sự không nỡ nhẫn tâm, nên giữ lại tính mệnh của cô nương, không ngờ tới lại khiến cho cô nương phải chịu sự chê cười nhạo báng của thế nhân....... cũng may ông trời có mắt, cô nương là người tốt nên được trời thương, sau này sẽ được vinh hoa phú quí rồi."

Hóa ra là như vậy! Hàn Lăng không khỏi lại hỏi tiếp: "Lão bá biết cái người yêu nứ kia là ai không? Vì sao lại hạ thuốc mê hoàng thượng?"

Ông lão trầm tư một lúc, lắc lắc đầu: "Lão nô không rõ lắm, lão nô chỉ biết, cô ta võ nghệ cao cường, thỉnh thoảng cũng xuất hiện trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng trước nay lời nói và hành động cẩn thận, cho nên không chú đến ả, không ngờ tới là ả cam chịu như vậy, lại còn nghĩ ra biện pháp độc ác như vậy để hại hoàng thượng."

"Sau đó thì sao? Tên yêu nữ đó còn xuất hiện nữa không?"

Ông lão không đáp lời, đôi mắt lại bắt đầu trở nên mơ màng.

Hàn Lăng vẫn còn muốn tiếp tục dò hỏi, một vị lão phu nhân hốt nhiên chạy tới, một bên đỡ ông lão dậy, một bên vừa hướng Hàn Lăng xin lỗi, "Cô nương thật xin lỗi, đại bá nhà tôi tinh thần có chút vấn đề, nhìn thấy người nào tặng bánh bao hay là màn thầu, là lại nói liên tiếp những câu lung tung, xin thứ lỗi cho!"

Nhìn bóng dáng bọn họ dần dần khuất xa, Hàn Lăng không khỏi bồn chồn, là thật không? Ông lão đang nói năng lung tung sao?

Bốn phía xung quanh càng ngày càng huyên náo, kéo tỉnh lại tinh thần Hàn Lăng từ trong trầm tư suy nghĩ. Nhìn thấy phía đông một màu hồng lửa, nàng mới ý thức đến việc mình tự động rời phủ như vậy nhất định sẽ khiến mọi người hỗn loạn, cho nên nàng vội vàng thuê một chiếc xe ngựa, mau chóng trở về Nha môn.

Quả nhiên, trong phủ đã loạng cào cào, Liễu Đình Phái, Vương Cảnh Thương v. v đang lượn đi lượn lại trong đại sảnh, nhìn thấy Hàn Lăng cuối cùng cũng xuất hiện, thì mới thoát được nỗi lo, trái tim thấp thỏm bất an thì lại vẫn chưa thể bình tĩnh.

"Mama, người đi đâu vậy, dọa chết con rồi!" Vi Lạc nhảy xổ về vào lòng Hàn Lăng, cánh tay nhỏ xinh vừa vặn ôm chặt lấy vòng eo to lơn của nàng.

Hàn Lăng ôm lại hắn một lúc rồi nhanh chóng đẩy ra, tiếp tục hướng chúng nhân, vạn phần hối lỗi nói, "Xin lỗi, ta nhất thời cao hứng đi tới khu buôn bán một chuyến, không nói trước với mọi người, là lỗi của tâ."

Nỗi kinh hãi của chúng nhân vẫn chưa nguôi, chăm chú nhìn Hàn Lăng, dường như là có rất nhiều điều muốn nói.

"Không sao thì tốt, không sao thì tốt!" Ti Thải cất lời trước, "Mau đi rửa mặt đi, sau đó dùng bữa sáng."

"Ta mới ăn rồi." Nàng người đang mang thai, không có khẩu vị muốn ăn, mới vừa uống một bát đậu nành, bây giờ cảm thấy dạ dày chướng chướng.

"Các ngươi đi ăn đi." Hàn Lăng trong lòng vẫn thấy vô cũng tội lỗi.

Nhưng mà, mọi người đều không động đậy, tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng.

Hàn Lăng lại càng ăn năn, nhớ ra một việc gì đó, không khỏi thôi thúc Ti Thải, "Ti Thải, mau đi ăn đi, ăn hết chúng ta khởi hành hồi cung."

"Hồi cung?" Bốn giọng nói, từ bốn cái miệng khác nhau đồng thời thốt ra.

Hàn Lăng gật gật đầu.

Ti Thải nhanh chóng phản ứng lại kịp, ôm lấy Vi Lạc, "lạc Lạc, mau, chúng ta dùng xong bữa sáng, xuất phát hỗi cung rồi!"

Sau khi Ti Thải và Vi Lạc đi tới thiện phòng (phòng ăn), trong sảnh chỉ còn lại Vương Cảnh Thương và Liễu Đình Phái, Vương Cảnh Thương trong đôi mắt đen tuyền ngập nỗi tràn thương cảm và không nỡ, Liễu Đình Phái thì cả mặt âm u.

Hàn Lăng nhìn đi nhìn lại giữa hai người bọn họ, đang muốn phá vỡ sự im lặng, nhưng Liễu Đình Phái lại nhanh như là một cơn gió, vượt qua phía bên cạnh nàng, không đợi nàng phản ứng gì đã phi thẳng ra ngoài.

Ngần người nhìn ra phía cửa lớn, Hàn Lăng không kìm nổi nỗi âm u đau lòng.

Vương Cảnh Thương tiến về phía nàng, bàn tay to lơn nhấc lên, do dự một hỗi lâu, cuối cùng vẫn đặt lên đôi vao mảnh dẻ của nàng, "không sao đâu, hắn cần thời gian để bình tĩnh lại, sẽ quay trở lại nhanh thôi."

Hàn Lăng quay mặt lại, ngẩng nhìn hắn, người đàn ông trước mắt, cứ luôn thấu hiểu lòng người như vậy, nàng khồng tự chủ tiến gần tới dựa vào lòng hắn.

Vương Cảnh Thương ngẩn ra một chút, rồi vươn tay ôm chặt lấy nàng.

Không kể là tiền kiếp hay kiếp này, không kể là bốn năm trước, hay là bây giờ, khuôn ngực này luôn có thể khiến nàng cảm thấy sự ấm áp không thể nào so sánh, nàng cứ như vậy mà dựa dẫm, yên lặng dựa dẫm, có một giây nào đó, nàng lại hy vọng rằng giây phút này vĩnh viễn dừng lại.

Đôi cánh tay Vương Cảnh Thương càng ôm càng chặt, hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng, tương lai, cho dù nàng có buồn bã, thì người cho nàng dựa dẫm không còn có thể là bản thân nữa.

"Cảnh Thương, có phải ta rất xấu xa, rất không có lương tâm?" Hàn Lăng cất lời, giọng nói nghẹn ngào.

Vương Cảnh Thương mới đầu ngẩn ra, sau tiếp tục dịu dàng nói: "Làm sao có thể chứ, bất kể lúc nào, nàng cũng đều thiện lương như vậy, đơn thuần, đáng yêu......." quá nhiều ưu điểm, nhiều đến nỗi hắn nói không hết.

"Nhưng mà, ta lại làm tổn thương hăn, hắn đối với ta tốt như vậy, ta lại....... ."

"Hoàng thượng đối với nàng cũng rất tốt, cho nên, bất kể cuối cũng nàng chọn ai, đều sẽ có người đau lòng, chủ yếu nhất là, nàng không bị tổn thương."

Phải không? Bản thân không bị tổn thương sao? Mới nghĩ tới bộ dạng cảu Liễu Đình Phái, nàng đã ăn năn đau khổ không nói nên lời.

"Một mình tình nguyện rất dễ, nhưng để hai người yêu nhau thì lại rất khó, đó còn phải cần đến duyên phận, cần có tu hành, cần có dũng khí và sự hy sinh. Cho nên, nàng phải trân trọng, nhìn thẳng vào trái tim của mình."

"Cảnh Thương.......... ." Hàn Lăng ngước khuôn mặt mình lên.

Vương Cảng Thương cười nhàn nhạt, "Biết không? Vận mệnh của mỗi một con người, từ sớm đã được an bài sắp đặt sẵn. Có người nói, chỉ cần một kiếp yêu nhau, đã có thể tạo được mưoiừ kiếp phu thê, cho nên, duyên phận của nàng và hoàng thượng, sớm đã được định đoạt, và không thể thay đổi."

Hàn Lăng kinh ngạc ngẩn ra, nàng lần đầu tiên biết được, hắn lại tin tưởng vào số mệnh như vậy.

Vương Cảnh Thương thu lại nụ cười, khuôn mặt tuấn tú chuyển sang vẻ nặng nể và nghiêm túc, "Bất kể là tiền kiếp như thế nào, đều đã qua đi rồi, kiếp này mới là quan trọng nhất. Hãy nhớ, điều mà Vương đại ca hy vọng nhất đó chính là nàng vĩnh viễn hạnh phúc và vui vẻ. Ta nghĩ rằng Liễu Đình Phái cũng nghĩ như vậy."

"Vương đại ca ---"Dòng lệ không thể tiếp tục kìm giữ lại được nữa, ào ạt tràn ra khỏi hốc mắt của Hàn Lăng.

Vương Cảnh Thương lại một lần nữa ôm nàng vào lòng, đến bây giờ, cần phải triệt để buông tay rồi, chẳng những vì bản thân, mà còn là vì nàng nữa.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, cho đến khi Ti Thải dẫn theo Vi Lạc đã dùng xong bữa sáng xuất hiện.

Vi Lạc đến bên cạnh Hàn Lăng, nhẹ nhàng kéo vạt áo của nàng.

"Lăng, ngươi ngồi xuống trước đã, đứng lâu như vậy không tốt cho thai nhi." Ti Thải cũng quan tâm lên tiếng.

Vương Cảnh Thương hoàn hồn, gương mặt tuấn tú xẹt qua một tia không tự nhiên, vội vàng đỡ Hàn Lăng đến bên chiếc ghế lớn.

"Nào, uống chút nước!" Ti Thải tận tình bê cốc nước tới cho Hàn Lăng.

Hàn Lăng lúc đấy mới cảm thấy khát nước, nhận lấy cố nước một hơi uống hết, dưới sự giúp đỡ của Ti Thải, lại uống thêm hai cốc.

"Ti Thải, ngươi giúp mọi người thu xếp hành lý một chút, ta đi an bài xe ngựa!" Vương Cảnh Thương hòan tòan từ trong nỗi thương cảm hồi phục lại, lập tức bắt tay vào làm việc chính.

Hàn Lăng ngăn hắn lại, "Tạm thời không cần! Đợi Liễu Đình Phái quay lại rồi tính tiếp."

Vương Cảnh Thương thấu hiểu liền gật gật đầu, "Vậy nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi sử lý một số công vụ, có việc gì phái người đi tới Tiền Đường tìm ta bất cứ lúc nào!"

"Ừm, ngươi mau đi đi!" Nhớ lại hắn vẫn chưa ăn sáng, Hàn Lăng lại kêu lên một câu, "ĐÚng rồi, ăn sáng xong rồi hãy đi."

"Ta vẫn thường không dùng bữa sáng." Vương Cảnh Thương gửi cho nàng một ánh mắt an ủi, rồi tiếp tục dặn dò một lúc mới đi.

Sau đó, Hàn Lăng cứ như vậy ngồi đợi Liễu Đình Phái trở về, Vi Lạc dường như cũng hiểu được trái tim của nàng, nên cứ ngồi nói hết đề tài này đến đề tài khác với nàng, cố gắng làm nàng vui vẻ. Ti Thải ngoài việc thỉnh thoảng đi làm việc, thời gian còn lại cũng âm thầm bầu bạn bên cạnh nàng.

Cho tới khi trời gần tối, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Liễu Đình Phái đâu.

"Không bằng chúng ta phái người đi tìm hắn." Vương Cảnh Thương mới vừa hết bận việc công vụ trở vể thấy Liễu Đình Phái đi một ngày chưa thấy trở về, không kìm được cũng có chút sốt ruột.

Hàn Lăng lắc lắc đầu, nàng vô cùng hiểu rõ Liễu Đình Phái, trừ phi hắn tự mình xuất hiện, nếu không không ai tìm được hắn.

"Vậy chúng ta ăn cơm tối trước đã, nàng đang mang thai, không thể đói được." Vương Cảnh Thương đỡ nàng tiến về phòng ăn.

Hàn Lăng không muốn ăn, nhưng dưới sự khuyên bảo và van nài của chúng nhân, mới miễn cưỡng uống một bát canh, ăn được nửa bát cơm.

Thơi gian từng giờ qua đi, bên ngoài tiếng trống canh hai đã kêu lên, Hàn Lăng nằm trên giường, không có chút buồn ngủ nào, trong đầu cứ hiển hiện bộ dạng phẫn nộ của Liễu Đình Phái lúc sáng nay khi rời đi.

"Đình Phái, xin lỗi, xin lỗi......." mắt nhìn hướng về phía đỉnh màn, nàng không khỏi bắt đầu thấp giọng sụt sịt.

"Ngươi vẫn chưa xin lỗi ta!" Hốt nhiên, trong không khí truyền lại sự phàn ứng.

Giọng nói quen thuộc khiến Hàn Lăng vui mừng, nhìn thấy bóng người cao lớn đứng thằng ở phía trước giường nàng, nàng nhanh chóng quay người ngồi dậy.

Liễu Đình Phái vội vàng tiến lên hai bước, cẩn thận từng tí một đỡ nàng dậy.

Nước mắt của Hàn Lăng không khống chế được, liền tràn ra ngoài.

"Xin lỗi!" Liễu Đình Phái ngồi xuống bên cạnh giường.

"Không, là ta nên nói lời xin lỗi!" Để tránh đánh thức Vi Lạc, Hàn Lăng cực lực kìm nén, không để bản thân khóc quá to tiếng.

"Tình yêu không có sai hay đúng, thì làm sao lại phải xin lỗi!" Liễu Đình Phái lại thở dài một hơi, đôi mắt đen lấp lánh như những vì sao trong bầu trời đêm, trong bóng tối đôi mắt ấy lại lấp lánh đến dị thường.

"Nhưng mà....... ."

"Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải ngồi xe nữa."

"Ngồi xe?"

"Ừm, quay về kinh thành!"

"Đình Phái -----"Hàn Lăng không biết nói gì cho đúng.

"Ngủ ngon!" Liễu Đình Phái đứng dậy, nhìn nàng một cách sâu săc, rồi hướng về phía cửa đi ra.

"Ngươi....... . sẽ cùng ta trở về sao?"

Bàn chân mới nhấc được một nửa, đột nhiên dừng lại, "Phải!" rất nhanh, bước tiếp, vượt qua bậu cửa.

Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng lại khôi phục sự yên lặng, nếu như không phải mới nãy chỗ hắn ngồi còn lưu lại một chút hơi ấm, nàng suýt chút nữa cho rằng là mình đang nằm mơ.

Nằm xuống trở lại, lại trầm tư một lúc, cho tới khi mi mắt càng ngày càng nặng, Hàn Lăng cuối cùng mới ngủ thiếp đi.... .

O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Ngày thứ hai, trời cao trong xanh, trên cành cây lớn truyền đến những tiếng chim hót véo von, dường như là đang hát lên những lời tống biệt cho người đi xa.

Liễu Đình Phái cẩn thận từng tí một đỡ lấy Hàn Lăng, bước xuống từng bậc từng bậc cầu thang, bước lên xe ngựa.

"Lăng, bảo trọng!" Vương Cảnh Thương chuyển hướng sang Liễu Đình Phái, "Xin ngươi hãy chăm sóc tốt cho nàng!"

"Ừm!" Liễu Đình Phái mặc dù trả lời vô cũng ngắn gọn lạnh nhạt, nhưng trái tim của Vương Cảnh Thương lại cảm thấy một sự yên ổn không thể so sánh.

"Cảnh Thương thúc thúc, tạm biệt!"

"Vương đại nhân, bảo trọng!"

Dưới sự tiễn biệt lưu luyến, chiếc xe ngựa men theo con đường rộng lớn từ từ phi nước đại....... .

Trên cả đoạn đường, trừ phi cần thiết, Liễu Đình Phái đều trầm mặc như hải (lầm lỳ ít nói), Hàn Lăng nhiều lần muốn nói chuyện với hắn, nhưng lại phát hiện, bọn họ từ trước tới nay không có gì mà không thể nói, nay lại không tìm được một đề tài để nói chuyện.

May mắn có Vi Lạc, nên quãng đường này không đến nỗi quá im lặng và nặng nề.

Do lo lắng cho Hàn Lăng đã mang thai trong mình, nên mọi người cứ đi như vậy gần nửa tháng mới về được đến kinh thành.

Trước cửa cung, Liễu Đình Phái gọi phu xe dừng lại, "Ta đi đây, ngươi......... bảo trọng!"

"Sau đây ngươi sẽ đi đâu? Ta làm thế nào mới có thể tìm được ngươi? Lời hẹn hai năm của ngươi với nghĩa phụ vẫn chưa hết." Đối với việc cáo biệt đột ngột của hắn, Hàn Lưng cảm thấy không quen lắm.

Liễu Đình Phái ngắm nhìn nàng chăm chú, mãi một lúc sau, mới đau buồn trầm giọng ngâm:

"Nhân sinh khắp nơi biết được đâu

Ứng tự phi Hồng (chim nhạn hồng) đạp bùn tuyết

Trên bùn ngẫu nhiên lưu dấu chân

Hồng phi ná phúc kê đông tây

Sự việc tương lai, ai nào biết" (Tạm dịch: cuộc đời con người trong nhân gian, nay chỗ nọ, mai lại chỗ kia, ngẫu nhiên lưu lại ở nơi nào đó một chút vết tích, giống như là một chú chim Hồng Nhạn di cư, ngẫu nhiên dừng lại ở một vùng đất đầy tuyết rơi. Hồng Nhạn đã lưu lại trên nên tuyết đó vết chân của mình, đó cũng là một sự việc ngẫu nhiên, bởi vì Hồng Nhạn bay lượn khắp nơi căn bản là không một điểm dừng chân nhất định. Chắc ý anh của anh ấy là hành tung của anh ấy trôi nổi bất định, anh ấy đang than thở cho thân phận mình. )

"Đình Phái -----"

"Nhớ ký! Nhất định phải vui vẻ!" Đôi mắt đen thăm thẳm Đình Phái nhắm chặt lại, sau đó dùng khinh công, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Hàn Lăng.

"Đình Phái, Đình Phái............" Hàn Lăng men theo hướng mà hắn biến mất, đuổi theo mười mấy bước.

Ti Thải liền vội vàng chạy theo, đỡ lấy nàng.

Hàn Lăng ngơ ngẩn đứng đó, thất thần nhìn vào khoảng không, nước mắt không thể khóc thành tiếng âm thầm chảy qua hai bên má.

"Lăng Lăng!"

Đợi khi nàng hoàn hồn, kinh ngạc nhận ra bản thân đáng ngã vào khuôn ngực rắn chắc ấm áp, nhìn rõ cái khuôn mặt tuấn mỹ đó, nàng theo phản xạ đấy người đó ra, "Ngươi...... ngươi không phải bện nặng, nguy hiểm đến tính mạng sao?

"Không........."

Không đợi Vi Phong trả lời, nàng lại phẫn nộ quát: "Thật là chết cũng không đổi tính, chỉ vì lừa gạt ta quay lại, ngươi không tiếng dùng tính mệnh của mình để đùa? Đáng ghét!" Cho rằng bẳn thân đã bị gạt, nàng phẫn nộ giơ tay hướng về phía hắn ta đẩy mạnh.

Vi Phong không kịp phòng bị, lập tức ngã nhào xuống đất, vốn dĩ khuôn mặt hơi xanh xao, nay lại càng trở nên trắng bệch, lại còn mồ hội lạnh toát ra đầm đìa, đôi môi cũng đột nhiên chuyển xanh, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập....... .


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-133)