Vay nóng Tinvay

Truyện:Một Đêm Ân Sủng - Chương 080

Một Đêm Ân Sủng
Trọn bộ 133 chương
Chương 080
Chân tình lưu lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Shopee


#Dây dưa cuốn#

Trong tẩm phòng của Vi Phong, không khí cực kỳ khẩn trương.

Một chậu nước trong mang vào phòng, lúc đem ra đã hóa thành màu đỏ.

Vi Phong gục trên giường, vẫn đang hôn mê, phía sau lưng là một vết thương sâu hoắm, nhìn thấy ghê người.

Thái y Tô Chí Huy nín thở ngưng thần, dè dặt xử lý vết thương. Bởi vì vết đâm quá sâu nên phải đắp rất nhiều thuốc, băng bó rất lâu, máu mới miễn cưỡng ngừng chảy.

Hàn Lăng lấy một chiếc ghế dựa lớn, ngồi ở trước giường, một mực yên lặng nhìn, dung nhan lộ vẻ lo lắng bối rối, hai mắt ngấn nước, cho thấy nội tâm nàng đang lo lắng, rối loạn.

Cả Vi Lạc đang ngồi trên đùi nàng cũng nhìn chăm chú vào người trên giường.

Hàn Lăng vốn lo lắng, không muốn cho một đứa trẻ như Vi Lạc phải nhìn thấy hình ảnh này nên đã gọi cung nô đưa hắn về, nhưng nói gì hắn cũng không chịu nghe, đòi vào bằng được.

Trải qua một tràng chém giết, nếu là tiểu hài tử khác, chỉ sợ đã sớm sợ đến ngất xỉu, nhưng Vi Lạc lại không hề e ngại, kiên trì nhìn thái y làm sạch vết thương cho Vi Phong, cầm máu, rịt thuốc.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngoài vẻ lo lắng ra thì cũng không tỏ ra bối rối, so ra còn bình tĩnh hơn cả Hàn Lăng.

Đứa nhỏ này, không phải là kiên cường thông thường, dù sao trong người hắn cũng lưu chảy dòng máu đế vương.

"Bệ hạ, vết thương trên lưng Thánh Tông quân quá sâu, hơn nữa máu lại chảy quá nhiều, vi thần e..." Tô thái y sắc mặt trầm trọng, lắc đầu liên tục.

Hàn Lăng thấy thế, lập tức để Vi Lạc xuống, đứng lên hỏi, "Thái y, ngươi e cái gì, rốt cục thì hắn bao lâu nữa sẽ tỉnh lại?"

"Hàn Lăng, đừng nóng vội, để thái y nói!" Nữ vương ổn định Hàn Lăng. Vi Phong vừa được đưa vào hoàng cung, nàng đã được bẩm báo ngay.

"Bệ hạ, Hàn thái phó, về việc Thánh Tông quân bao giờ thì tỉnh lại, vi thần tạm thời cũng không thể cam đoan, nếu như hắn có thể bình yên vượt qua chiều nay, vậy sẽ không có việc gì; nếu không..."

Đó chính là sống chết không rõ! Hàn Lăng nghe thấy thì cơ hồ tim gan nứt ra, cả người lảo đảo.

Nữ vương kịp thời kéo nàng một cái, đưa cho nàng một ánh mắt an ủi -, tiện đà hỏi Tô thái y, "Không có biện pháp nào khác sao?"

"Vi thần ngu muội!"

Tâm trạng nữ vương trầm xuống. Y thuật của Tô thái y đứng đầu trong hoàng cung, ngay cả hắn cũng nói như vậy thì e rằng đó thật sự là thiên mệnh, tất cả phải xem vận số của Vi Phong ra sao.

"Tuy nhiên bệ hạ, trong những tình huống như thế này thì dựa vào quá trình đấu tranh của ý chí, nghị lực người bệnh với tử thần. Vi thần cảm thấy được ý chí của Thánh Tông quân phi thường cao, hắn đang đấu tranh, vi thần tin tưởng, tất cả đều sẽ tốt đẹp."

Nữ vương gật đầu, "Ngươi lui trước. Hôm nay tạm thời ở đây, tùy lúc sẽ gọi ngươi, ngừa có chuyện gì xảy ra."

"Dạ!" Tô thái y nhấc cái hòm thuốc lên, chầm chậm bước ra khỏi tẩm phòng.

"Hàn Lăng, đừng như vậy, ngươi phải tin tưởng hắn, không có việc gì, nhất định không có việc gì!" nữ vương kéo tay Hàn Lăng, nói cho Hàn Lăng nghe, tựa hồ cũng là an ủi bản thân.

Nước mắt Hàn Lăng vẫn không ngừng chảy.

Lúc này, Vi Phong nằm ở mép giường quay ra nói nhỏ với Vi Phong, "Thúc thúc, ngài nhất định phải chống đỡ, ngày mai nhất định phải tỉnh lại, Lạc Lạc còn chờ ngài chơi chọi dế nữa. Còn nữa, nếu như ngài cứ bất tỉnh thì mụ mụ sẽ rất thương tâm."

Nghe những lời khích lệ này, nước mắt Hàn Lăng càng tuôn ra nhiều hơn, không để ý nữ vương đang ở đay, cũng ngồi xổm xuống trước giường, nắm lấy tay Vi Phong.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Liễu Đình Phái xông vào.

"Phụ thân!" Nhìn thấy hắn, Vi Lạc đứng lên, nhào vào trong lòng hắn như một tia chớp.

Liễu Đình Phái ôm lấy hắn, kiểm tra thân thể hắn một lượt mới bớt lo lắng: "Lạc Lạc, ngươi không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!"

"Ân, ta không sao, nhưng thúc thúc thì có, hắn vì cứu mụ mụ mà đỡ một kiếm của người xấu." Vi Lạc đứng thẳng người, chỉ tay về hướng giường lớn.

Thấy bộ dạng đau đớn của Hàn Lăng, Liễu Đình Phái cũng thấy đau trong lòng, nhưng cũng cố nén lại, chậm rãi đi tới bên người Hàn Lăng, đỡ nàng lên.

"Đình Phái, ngươi cũng tới?"

"Ân!" Liễu Đình Phái hơi hơi gật đầu, liếc mắt nhìn Vi phong, tiếp tục nói với Hàn Lăng, "Giằng co lâu như vậy, ngươi cũng đói bụng, đi ăn một chút gì đã."

Nữ vương cũng khuyên nhủ, "Hàn Lăng, ngươi đưa Lạc Lạc trở về trước, nơi này giao cho thái y và cung nô là tốt rồi."

"Không, ta muốn ở lại, ta phải đợi hắn tỉnh lại." Hàn Lăng cự tuyệt.

"Tô thái y mới vừa rồi cũng nói, Thánh Tông quân nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể tỉnh lại, ngươi ở lại này cũng không có tác dụng gì, không bằng trở về, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trở lại."

Hàn lăng mặc dù không nói nhưng nhìn vẻ mặt nàng là biết sẽ không đi.

Đúng lúc này, Vi Lạc nói, "Phụ thân, ngài để mụ mụ ở lại đi, thúc thúc liều mình cứu mụ mụ, mụ mụ lưu lại cũng là điều cần thiết. Ta theo ngài đi về trước. Còn có bệ hạ nãi nãi, ngài cũng trở về đi thôi."

Liễu Đình Phái thần sắc phức tạp, nhìn Hàn Lăng một lát rồi ôm lấy Vi Lạc, hành lễ với nữ vương rồi lui ra ngoài.

Nữ vương lại nhìn về phía Hàn Lăng, "Ngươi có thể lưu lại, nhưng cơm không thể không ăn, quả nhân sẽ sai người chuẩn bị bữa tối cho ngươi."

Hàn Lăng cảm kích nói, "Đa tạ bệ hạ!"

Sau khi nữ vương rời đi, Hàn Lăng lại trở lại trước giường, nhìn Vi Phong, nước mắt nàng lại không khống chế được chảy ra...

Màn đêm buông xuống, một cây nến được đốt lên, ánh sáng nhu hòa soi rọi tận góc phòng.

Hàn Lăng không nhúc nhích, tựa đầu vào trụ giường, ngơ ngác nhìn Vi Phong đang hôn mê bất tỉnh, ngón tay thi thoảng lại dò dưới mũi hắn, tìm hơi thở của hắn.

Mặc dù Tô thái y nói sẽ không sao nhưng nàng vẫn không yên lòng, rất sợ hắn cứ như vậy mà đi.

Bôn ba cả ngày, hơn nữa lại phải lo lắng hãi hùng, nàng đã mỏi mệt không chịu nổi, vậy mà lại không hề cảm thấy buồn ngủ, cứ như vậy si ngốc nhìn hắn, đầu óc hỗn loạn lại ngẫu nhiên nghĩ thông rất nhiều thứ.

Hắn yêu nàng, điều này không thể phủ nhận. Mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn đều lo lắng cho nàng trước tiên, giống như hôm nay, hắn không tiếc sinh mệnh bảo vệ nàng.

Nàng thì sao? Liệu có phải giống như Vi Lạc nói, nàng thương tâm, khổ sở, kiên trì ở lại chỉ bởi vì cảm kích? Không, nàng rất rõ ràng, ngoài cảm kích ra thì còn có yêu.

Thời gian và khoảng cách cũng không xóa được tình yêu của nàng với hắn. Bình thường không phát hiện ra là do nàng tận lực xem nhẹ nó, chỉ đến những lúc như hôm nay cảm giác đó mới hiển lộ.

"Ngô..." đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Vi Phong nhăn lại, hơi thở hổn hển, phỏng đoán là vết thương lại gây đau đớn.

Hàn Lăng thấy thế thì liền cởi giầy, nằm xuống cạnh hắn. Bởi vì nằm thấp hơn hắn nên nàng chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt, tay nàng cũng chỉ có thể xoa dịu nửa bên mặt này của hắn.

"Phong, ngươi nhất định phải đứng vững, nhất định phải tỉnh lại. Ngươi không phải muốn ta tha thứ cho ngươi sao? Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ theo ngươi trở về."

Nàng thủ thỉ với hắn. Cả đêm nàng cứ như vậy nhìn hắn, thủ thỉ không ngừng...

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

Vi Phong mở mắt, sau lưng truyền lại đau đớn khiến hắn rên lên vài tiếng.

Hơi cựa quậy người, hắn thấy bên cạnh có một người, là nàng! Nàng đang ngủ say, những ngón tay nhỏ dài vẫn đang nắm tay hắn.

Mừng rỡ như điên, Vi Phong thiếu chút nữa chảy nước mắt vì kích động. Rốt cục hắn cũng đợi được, bảo bối của hắn cuối cùng đã trở về!

Hắn lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Tay kia dò lên mặt nàng, ôn nhu đẩy vài sợi tóc lăng loạn trên trán nàng.

Sắc mặt tái nhợt, vành mắt sưng đỏ, vẫn còn lưu lại dấu lệ ngân, nàng tối hôm qua nhất định rất thương tâm! Một cỗ đau lòng nổi lên, hắn tới gần nàng, chuẩn bị hôn nàng.

Ai ngờ, cử động này đã động đến vết thương sau lưng, đau nhức khiến cho hắn ai kêu lên.

Hàn Lăng thoạt đầu tỉnh, thấy hắn nhếch miệng nhe răng, vội vàng hỏi: "Phong, ngươi làm sao vậy?"

Nghe được nàng gọi tên mình, lại thấy nàng lo lắng cho mình, Vi Phong càng thêm vui sướng, lập tức mỉm cười, thấp giọng an ủi nàng, "Trẫm không sao!"

Hàn Lăng dường như nhớ lại gì đó, bỗng nhiên cả người trở nên hưng phấn, "Ngươi tỉnh, ngươi đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, điều đó cho thấy ngươi sẽ không chết!" Kích động khiến nàng chảy nước mắt.

Vi Phong đau lòng lau đi nước mắt cho nàng, "Hôm qua ngươi nhất định là rất sợ hãi, rất lo lắng, rất khổ sở đi."

Hàn Lăng không nói gì, khóe môi cong lên, đôi mắt ngấn nước nhìn chăm chú vào hắn.

Vi Phong giống như trúng tà, nắm tay nàng, kéo nàng lại gần, đôi môi chụp lên môi nàng.

Hàn Lăng kinh ngạc khẽ nhếch miệng, còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi hắn đã xông vào, nhiếp trụ nàng.

Đầu óc lập tức trống rỗng, nàng không hề cự tuyệt mà còn phối hợp với hắn.

Vi Phong càng thêm hoan hỉ, hôn càng nồng nhiệt hơn. Vết thương sau lưng đã sớm bị hắn ném lên đến chín tầng mây.

Rất lâu rất lâu sau, mãi đến khi hai bên đều cảm thấy khó thở mới lưu luyến rời ra.

Hàn Lăng khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt đẹp mờ mịt mê ly, thổ khí như lan, phi thường mê người.

Vi Phong thở thở, nụ hôn vừa rồi làm nhiệt độ toàn thân hắn tăng lên, lại nhìn thấy dáng vẻ mê người của nàng, phía bụng dưới lửa thiêu càng vượng. Nếu không lo lắng cho vết thương, hắn đã áp chế nàng ở dưới thân rồi.

Nhìn ánh mắt cực nóng như muốn nuốt bản thân của hắn, Hàn Lăng ngượng ngùng cúi đầu, tránh né ánh mắt hắn.

"Lăng Lăng, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi tha thứ trẫm, cám ơn của ngươi hồi tâm chuyển ý!" Vi Phong tại nàng bên tai thở dài một câu.

Hàn lăng thân thể đột nhiên cứng đờ! Tha thứ hắn? Hồi tâm chuyển ý? Vậy là sao? Đó là đại biểu cho việc bản thân phải trở về hoàng cung nhai người không nhả xương kia sao?

Hốt nhiên, cửa phòng mở ra, người đầu tiên vọt tới trước giường chính là Vi Lạc, khi hắn thấy Vi Phong đã tỉnh thì hưng phấn mà hô lên, "Thúc thúc rốt cục tỉnh, thúc thúc rốt cục tỉnh!"

Tiếp theo, nữ Vương và Tô thái y cũng đi lên đến đây, còn có cả Liễu Đình Phái, khi hắn thấy Hàn Lăng nằm bên cạnh Vi phong thì trong con ngươi đen nhanh chóng hiện lên một tia khác thường.

Hàn Lăng vội vàng ngồi dậy, mặt mày không được tự nhiên nhảy xuống đất.

Tô thái y cũng là một nhân sĩ chuyên nghiệp, đôi mắt làm như không nhìn thấy tình huống trước mặt, lập tức bắt mạch cho Vi Phong, nhìn lại vết thương, cuối cùng khoan bẩm báo: "Thánh Tông quân cát nhân thiên tướng, hồng phúc Tề Thiên, nguy hiểm đã qua, sau này chỉ cần dùng thuốc đúng giờ cùng điều dưỡng thì sẽ khôi phục rất nhanh."

Rốt cục, tất cả mọi người đều có thể thở phào.

Liễu Đình Phái kéo Hàn lăng đi tới một bên, thấp giọng nói: "Hàn Lăng, ngươi không phải..."

Hàn lăng đang không biết giải thích như thế nào thì Vi phong bỗng nhiên quát to một tiếng, "Hàn thái phó!"

Nàng ngẩn người, nhìn Liễu Đình Phái, không biết làm sao.

"Hàn Lăng, Thánh Tông quân gọi ngươi đấy!" Nữ vương cũng hô lên.

Hàn Lăng lúc này mới xoay người, trở lại trước giường. Liễu Đình Phái tự nhiên cũng theo lại đây.

Vi Phong âm u địa nhìn thoáng qua Liễu Đình Phái, rồi lập tức chuyển hướng Hàn Lăng, mỉm cười mà nói: "Đa tạ Hàn thái phó đã bồi trẫm cả đêm qua."

"Không cần... Không cần khách khí!" Rồi hình như sợ bị người khác hiểu lầm, Hàn Lăng lại vội vàng bỏ thêm một câu, "Thánh Tông quân liều mình cứu ta, tính mạng mới bị đe dọa, tri ân báo đáp, ta thủ hộ một đêm, là điều nên làm."

Vi Lạc cũng nói theo: "Mụ mụ là thiện lương nhất, vĩ đại nhất, lần trước ta cảm mạo, nàng cũng thủ ta một ngày một đêm, cũng không ngủ."

"Đó không giống, địa vị của thúc thúc làm sao giống với ngươi trong cảm nhận của mụ mụ ngươi được?" Vi Phong cố ý trêu đùa Vi Lạc.

"A?" Vi Lạc không biết trả lời thế nào.

Tô thái y âm thầm kinh ngạc, nữ vương đôi mắt đầy ý cười, Liễu Đình Phái thì một mực bình tĩnh.

Hàn Lăng cảm thấy mất tự nhiên không thôi, suy tư một hồi, nói: "Thánh Tông quân nếu tỉnh lại, ta cũng yên tâm!"

Nói xong nàng hành lễ với nữ vương rồi ôm lấy Vi Lạc lao ra ngoài. Liễu Đình Phái theo sau, trước khi đi còn không quên nhìn Vi Phong một cách khiêu khích.

Sắc mặt Vi Phong hóa đen, mãi đến khi Tô thái y nhắc nhở hắn thay thuốc, hắn mới nặng nề hồi phục tinh thần.

Tất cả diễn biến này đều lọt vào mắt nữ vương.

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

"Hàn Lăng..." vừa vào nhà, Liễu Đình Phái liền không thể chờ đợi được gọi nàng lại.

Hàn Lăng một vừa đặt Vi Lạc xuống vừa nói:" Giờ việc ta muốn làm nhất là tắm rửa rồi ngủ một giấc, ngươi có chuyện, chờ ta tỉnh ngủ rồi nói, được không?"

Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của nàng, Liễu Đình Phái không thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Ngươi đi tắm rửa đi, ta nấu canh cá cho ngươi ăn. Ngươi chắc chắn là đói rồi, ăn xong rồi ngủ."

"Cám ơn ngươi, Đình Phái!" Sự quan tâm của hắn làm lòng Hàn Lăng ấm áp.

Liễu Đình Phái buồn bã nhìn nàng, sau đó xoay người tiến vào phòng bếp.

"Lạc Lạc, ngươi ngồi đây, mụ mụ đi tắm rửa nha."

"Mụ mụ, ta muốn đi thăm thúc thúc!"

Hàn Lăng run rẩy, lập tức nói: "Thúc thúc có thương tích trong người, cần phải nghỉ ngơi, ngươi đi sẽ quấy rầy đến hắn."

"Nhưng mà..."

"Đợi mấy ngày nữa cho vết thương của thúc thúc khá lên rồi mụ mụ đưa ngươi đi, được không?"

"Vậy... Được rồi!" Vi Lạc ấm ức không vui đáp lại một câu, đi tới bên cạnh chiếc ghế dựa.

Hàn Lăng suy nghĩ, nhìn hắn một hồi rồi mới nặng nề bước về tẩm phòng...

Lại một đêm trăng sáng, Liễu Đình Phái và Hàn Lăng song song bước trên mặt cỏ.

"Ngươi đã động tâm với hắn, ngươi muốn theo hắn trở về, phải không?" Liễu Đình Phái gấp gáp nói, đi thẳng vào vấn đề mà hắn lo nghĩ đã một ngày.

"Ta..." Hàn Lăng nhất thời không biết phản ứng thế nào.

"Ta nghe được chuyện ngày hôm qua, ta cho rằng tất cả việc này là khổ nhục kế do Vi Phong bày ra."

"Khổ nhục kế?"

" Trị an của Xinh Tươi quốc luôn luôn cực tốt, rất ít xuất hiện đạo tặc linh tinh. Mặt khác, ngươi tới nơi này không lâu, cũng không gây thù chuốc oán với ai. Cho nên, ngày tràng đuổi giết hôm qua rõ ràng là được sắp đặt sẵn."

Hàn Lăng nghe xong, mãnh liệt chấn trụ. Đúng vậy, những kẻ đó võ nghệ cao cường, vô thanh vô tức xuất hiện, không nói một lời, liền trực tiếp tập kích, mà mục tiêu bọn họ là bản thân.

Sau khi Vi Phong bị thương, bọn họ cũng không đuổi tận giết tuyệt, mà lại rút lui. Chẳng lẽ tất cả đúng như Liễu Đình Phái nói, đều là khổ nhục kế của Vi Phong? Những người bịt mặt là do hắn an bài? Vì cầu được bản thân tha thứ, hắn không tiếc mang tính mạng ra đánh cuộc?

"Nếu như những kẻ bịt mặt đó là do hắn bố trí thì cũng không cần phải làm thật đến vậy chứ? Chỉ cần tùy ý đâm một kiếm vào tay là được rồi, cần gì phải đùa với tính mạng như vậy?" Hàn Lăng không khỏi nêu ra nghi vấn.

"Ai biết! Hoặc là những sát thủ này vô tình hạ thủ quá nặng; lại hoặc là, hắn muốn chắc chắn đạt hiệu quả. Dù sao, ngươi cũng đã bị cảm động, không phải sao?"

Hàn Lăng á khẩu không trả lời được. Đích xác, nàng tối hôm qua từng nghĩ tới việc đợi thương thế của Vi Phong tốt lên sẽ theo hắn trở về.

Liễu Đình Phái thấy thế, khổ sáp cười, "Trăm phương ngàn kế mang ngươi đi ra, còn tưởng rằng đây là ý muốn của ngươi, không ngờ được, là ta nhất sương tình nguyện, là ta phá hủy tình yêu của ngươi và hắn! Thật xin lỗi!"

"Đình Phái!" Hàn Lăng vội vàng gọi lại hắn, "Không phải, không hoàn toàn là như vậy!"

"Mặc kệ trước kia như thế nào, ngươi hiện tại cũng đang thương hắn. Hàn Lăng, ta sẽ không bao giờ ngăn cản ngươi nữa, ngươi muốn như thế nào thì như thế đi!" Nói xong những lời này, Liễu Đình Phái tiếp tục cất bước về phía buồng, không quay đầu lại.

Hàn lăng ngơ ngác đứng đó, đầu óc một mảnh hỗn loạn, không biết làm thế nào cho phải.

Rất lâu sau, đến lúc cảm thấy người hơi lạnh, nàng mới ý thức được, đêm đã khuya...

"Mụ mụ, dậy thôi!"

Hàn Lăng đang mơ màng, nghe thấy tiếng gọi của Vi Lạc thì chậm rãi mở mắt.

"Mụ mụ, ta đã đói bụng!"

"Phụ thân không phải nấu bữa sáng sao?" Hàn Lăng đáp một câu, tối hôm qua lại là một đêm mất ngủ, làm cho nàng bây giờ vẫn còn mệt mỏi.

"Không có! Không có bữa sáng, phụ thân cũng không thấy!"

"Cái gì?" Hàn Lăng cuối cùng tỉnh táo lại, lập tức xuống giường, đi tới đại sảnh, chiếc bàn cơm vẫn sạch sẽ, trống rỗng.

Nàng đi đến xem xét phòng bếp, lại tới phòng ngủ của Đình Phái, bên trong cũng trống rỗng, căn bản không thấy tăm hơi của hắn.

Hàn Lăng lia mắt khắp phòng, phát hiện trên bàn có để một tờ giấy, nàng chần chừ cầm lấy, chỉ thấy viết ngắn gọn vài chữ: "Ta có việc phải rời khỏi, xong xuôi sẽ trở lại, có lẽ, đến lúc đó cũng không cần trở về nữa a!"

Làm việc? Hắn muốn làm chuyện gì? Đây là Xinh Tươi quốc, hắn căn bản là không có việc gì để làm.

Chẳng lẽ là tổ chức? Nhưng hắn đã nói rằng hắn có ba năm tự do, hiện tại mới chưa được hai năm, cho nên cũng không có khả năng.

Chẳng lẽ là...

"Mụ mụ, phụ thân đi đâu?" Vi Lạc diêu kéo cánh tay Hàn Lăng.

Hàn Lăng mắt nhìn hắn, lúng ta lúng túng đáp, "Phụ thân đi rồi, bị mụ mụ làm cho tức giận bỏ đi."

"Hách? Vậy bao giờ phụ thân trở về?"

"Bao giờ trở về? Hàn Lăng nhìn lại tờ giấy trong tay. Hắn nhất định cho rằng bản thân sẽ đi theo Vi Phong nên mới nói không cần trở về. Dù sao hắn ở đây cũng là vì bản thân.

"Mụ mụ, phụ thân đi rồi, ai nấu cơm cho chúng ta ăn?" Vi Lạc lại hỏi một câu.

Bởi vì hai người lúc không có việc gì làm thường nói những chuyện ở thế kỷ 21 nên để tránh người khác biết, Liễu Đình Phái đề nghị không cần hạ nhân, hắn bình thường cũng không có việc gì làm nên xử lý luôn việc nhà.

Bởi vậy, cho tới nay, chỗ này chỉ có Đình Phái, nàng và Vi Lạc. Hôm nay hắn đi rồi, ăn cơm bỗng trở thành một vấn đề.

"Mụ mụ, ta rất đói bụng!" Thấy mẫu thân lo lắng mãi, Vi Lạc tựa hồ đã hơi nóng lòng.

"Mụ mụ nấu đồ cho ngươi ăn!" Hàn Lăng để tờ giấy xuống, không yên lòng đi ra khỏi phòng ngủ của Liễu Đình Phái, chạy đến phòng bếp.

Nàng loay hoay trong bếp suốt một canh giờ mới tráng được hai quả trứng và một bát cháo nhỏ.

Nàng, bình thường chỉ có việc ăn nên giờ mới hiểu được nấu cơm là một quá trình gian nan như thế.

Cổ đại không có than, muốn làm gì thì dùng củi, riêng việc nhóm lửa đã tiêu tốn của nàng không ít thời gian. Lúc nàng đi ra khỏi phòng bếp thì mồ hôi đã đổ đầm đìa, tóc tai lăng loạn, mặt đầy khói bụi.

Càng buồn khổ hơn chính là, khổ cực một canh giờ mà đồ làm ra lại không thể ăn được.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Vi Lạc, nàng ôn nhu dỗ dành: "Ngoan, cố ăn một ít đi."

"Khó ăn như vậy làm sao mà cố đây! Phụ thân nói đồ ăn chẳng những phải dinh dưỡng mà còn phải ngon miệng nữa, dạ dày là của bản thân, tuyệt đối không thể ngược đãi!" Vi Lạc tức giận.

Nàng đương nhiên biết, vấn đề là nàng làm không được!

Cuối cùng, nàng mang theo Vi Lạc tới tẩm cung của nữ vương.

Nhìn bộ dạng lang thôn hổ yết của Hàn Lăng và Vi Lạc, nữ vương cười nói, "Từ từ ăn, cẩn thận nghẹn."

"Bệ hạ nãi nãi, ngài cũng không biết, ta rất đói!" Vi Lạc trong miệng đầy thức ăn, nói không rõ tiếng.

"Ta không phải đã làm bữa sáng sao? Là ngươi không chịu ăn mà thôi!" Hàn Lăng trợn mắt nhìn hắn, đồng thời gắp thêm một miếng cá muối.

"Đồ ngài nấu không phải cho người ăn!" Vi Lạc vừa tả oán vừa nuốt canh cá ừng ực.

Hàn Lăng không khỏi hơi giận, "Lạc Lạc, ngươi nói cái gì? Ngươi đây là ghét bỏ mụ mụ?"

Lạc Lạc lè lưỡi, hắc hắc cười, "Mụ mụ, ngài cũng cảm thấy rất khó ăn, không phải sao?"

Bị hắn vừa nói như thế, Hàn Lăng tức thì cứng họng. Đúng vậy, bởi vì để lửa không đúng nên trứng thì cháy; cháo thì một nửa là gạo, một nửa là cơm.

Nhìn hai mẫu tử đấu võ mồm, nữ vương ngồi một bên không khỏi cười nhẹ ra.

Hàn Lăng nhận thấy, cảm thấy mất tự nhiên, "Để bệ hạ chê cười rồi."

"Không có việc gì, mẫu tử ôn nhu như vậy, bao nhiêu người làm không được!" Nữ vương vừa nói, nhìn về phía Vi Lạc, đôi mắt đen nhánh tràn đầy thương yêu.

Hàn Lăng thản nhiên cười một tiếng, lập tức hỏi: "Bệ hạ, Thanh vương gia có đến gặp người không?"

"Gặp quả nhân?" ánh mắt nữ vương trở nên cô đơn, "Quả nhân còn sống cũng không dám có hy vọng xa vời này."

Hàn Lăng nghe thấy thì âm thầm mắng Lý Dật Thanh. Hừ, tên đáng chết này, nàng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hán, nhất định phải đòi lại "nhân tình" kia!

"Được, bình thường đều là Đình Phái nấu cơm cho các ngươi ăn, hôm nay tại sao lại đói thành như vậy, hắn ở đâu?" Nữ vương chuyển đề tài.

Hàn Lăng còn đang nghĩ ngợi xem có nên nói thật hay không thì Vi Lạc đã trả lời thay, "Phụ thân đi rồi! Bị mụ mụ làm cho tức giận bỏ đi!"

Nữ vương kinh ngạc, "Có phải vì chuyện tối hôm qua ngươi ở cùng với Thánh Tông quân?"

"Ách..."

"Không có việc gì, ăn cơm trước đi!" Thấy Hàn Lăng khó xử, nữ vương cũng không hỏi nữa.

Hàn Lăng cúi đầu, thức ăn trong tay bỗng trở nên vô vị.

Sau khi ăn xong, nữ vương phân phó cung nô chăm sóc cho Vi Lạc, một mình mang theo Hàn Lăng đi tới tẩm phòng.

Đứng trước gương trang điểm, nữ vương đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ mặt nạ, một khuôn mặt trắng trẻo mỹ lệ lập tức chiếu vào trong gương.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, Hàn Lăng lập tức ngây người!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-133)