Vay nóng Tima

Truyện:Một Đêm Ân Sủng - Chương 066

Một Đêm Ân Sủng
Trọn bộ 133 chương
Chương 066
Hoàng đế cũng không lạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-133)

Siêu sale Lazada


Ý thức được phía sau có khí tức khác thường, hắc y nhân nhanh chóng quay đầu lại, nhưng bóng đêm dày đặc làm hắn không nhìn rõ cảnh vật quanh mình, chỉ đại khái biết người trước mắt là một nữ nhân!

"Xin hỏi, ngươi vừa rồi nói cái gì?" thanh âm Hàn Lăng có vẻ chần chừ, không dám chắc, còn có một ít khiếp ý vì người này một thân hắc y, vóc người cao lớn, mang đến cho nàng một cảm giác áp bách khó hiểu.

"Hả? Cái gì nói cái gì?" Thứ duy nhất hắn có thể thấy là đôi mắt sáng của đối phương.

"Chính là câu ngươi nói khi vừa chạm đất, cái gì shit!"

"Ách, ta nói hư thoát, rớt được ta cả người hư thoát." Hắn gặp quỷ hay sao, mọi nơi đều là truy binh, hắn cần phải lập tức tìm một chỗ tránh né mới đúng, như thế nào còn lãng phí thời gian nói chuyện tào lao với nàng.

Thật không? Hàn Lăng đầy bụng nghi ngờ. Hắn nói rất rõ ràng, nàng cũng nghe được rõ ràng từ "shit" mà!

Một hồi âm thanh ồn ào từ xa vọng lại làm cho Hàn Lăng không thể tìm tòi nhiều hơn, trong đám âm thanh hỗn độn còn mơ hồ nổi lên vài tiếng nói.

"Thích khách hình như chạy đến Quý Hoa cung!"

"Đó là cung điện của Tinh phi nương nương, chúng ta có nên vào không?"

"Đương nhiên, Tinh phi nương nương là sủng phi của hoàng thượng, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chắc chắn chúng ta đầu lìa khỏi cổ."

Hàn Lăng càng nghe càng không ổn. Không khỏi phân trần địa kéo Hắc y nhân, "Đi theo ta!"

Hắc y nhân hơi khựng lại, một lát sau mới tùy nàng kéo vào trong điện.

"Nương nương, nương nương thỉnh mở cửa!"

Chi - một thanh âm vang lên, cửa phòng bị mở ra, Hàn Lăng người khoác áo ngủ, ngoại bào màu tím, đôi mắt buồn ngủ nhìn chúng nhân trước mặt.

"Chuyện gì thế?" Đôi mắt to mỹ lệ một mảnh mờ mịt, phảng phất vừa bị đánh thức.

"Xin lỗi nương nương, vừa rồi có người nhìn thấy thích khách chạy tới hướng cung này, vì an toàn của nương nương, ty chức cả gan, không thể làm gì khác hơn là đánh thức nương nương!" một ngự lâm quân cung kính bẩm báo.

"Thích khách?" Hàn lăng lập tức giả vờ sợ hãi, "Vậy đã bắt được chưa?"

"Còn chưa!" Ngự lâm quân vừa nói, hai mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong phòng.

"Bổn cung luôn luôn đóng cửa khi ngủ, đêm nay trời lại nổi gió nên cả cửa sổ cũng không mở. Thích khách kia chắc là không có ở đây." Hàn Lăng nhìn về phía một tên thái giám, nghiêm giọng phân phó, "Khâu công công, dẫn bọn họ tới chính điện, phòng thuốc, phòng ăn, hoa viên... tỉ mỉ lục soát, quyết không thể để thích khách kia trốn thoát!"

"Dạ, nương nương!" Khâu công công ứng một câu.

"Vậy ty chức đi trước!" Ngự lâm quân chắp tay, hướng Hàn lăng gật đầu, đi theo Khâu công công đi ra đại điện.

Sau khi bọn họ đi khỏi một lúc Hàn Lăng mới đóng cửa phòng, trở lại trước giường, "Đi ra đi!"

Hàn Lăng vừa dứt lời, một người bịt mắt đi từ sau tấm màn ra, nhờ ánh sáng nến, hắn nhìn rõ dung nhan mỹ lệ thoát tục của Hàn Lăng, con ngươi đen hiện lên một tia kinh ngạc, còn có cả kinh hãi.

"Ngươi là người phương nào?" Hàn Lăng dõi theo hắn nhìn không chớp mắt.

"Ta sao?" Nhìn giai nhân xinh đẹp trước mắt, hắn tự nhiên muốn đùa bỡn nàng, "Từ Trung Quốc!"

"Trung Quốc?"

"Đúng! Một nơi xa xôi ở Đông Phương, Trung Quốc!" Trong đôi mắt đen lóe lên một tia hứng thú.

Hàn lăng kích động dị thường, không khỏi run giọng vấn: "China?"

"Ngươi..." Lần này, đến phiên hắc y nhân mở to hai mắt, sẽ không trùng hợp như thế chứ? Oh God!

"Ta không thích nói chuyện với một tấm vải!" Sau khi khẳng định hắn cũng đến từ hiện đại, Hàn Lăng khôi phục tính cách thẳng thắn.

Không chút do dự, những ngón tay thon dài màu đồng cổ vòng qua tai, nhẹ nhàng tháo tấm khăn xuống, một khuôn mặt nam tính, tuấn tú hiện ra trước mặt Hàn Lăng.

Oa, thật là đẹp trai!

Thiên đình ôm trọn, mày kiếm anh tuấn, quýnh mắt hữu thần, đường nét khuôn mặt cứng rắn, cái mũi đúng kiểu nàng thích nhất - mũi ưng, cao mà thẳng, phối hợp tuyệt hảo với nước da màu cổ đồng. Tuyệt đối có tư cách phân tranh cao thấp với Vi Phong!

"Mỹ nữ, sao rồi, mê hoặc?" Trước đây, nhìn thấy nữ nhân mãnh liệt chìn chăm chú bản thân khán, hắn liền cảm thấy phi thường yếm ác, khả hiện tại, hắn dĩ nhiên có cảm giác về sự ưu việt, có thể nói là thích thú.

Hàn Lăng hoàn hồn, nói: "Ta, Lãnh Tinh, ngươi?"

"Ta, Liễu Đình Phái!" Hắn vốn không dễ dàng làm cho người ta biết danh tính thật của mình, lần này lại không hề giấu diếm.

"Ngươi xuyên qua từ bao giờ?"

"Tám năm trước!" Năm đó, hắn vừa tròn mười tám tuổi, học lái xe xong lại được tặng ngay một chiếc BMW trị giá hơn trăm vạn vào ngày sinh nhật liền phóng lên núi hóng gió, lúc đến một khúc cua hắn không khống chế được tay lái, liền cả người cả xe rơi xuống vực, một dòng nước xoáy nơi đáy vực cuốn hắn và chiếc xe vào đường hầm thời không.

"Ngươi thì sao?" Hắn hỏi Hàn Lăng.

"Khoảng bốn năm!" Hàn Lăng đột nhiên nhớ ra việc vừa rồi, vì vậy hỏi: "Khuya khoắt thế này ngươi đến hoàng cung làm gì?"

Liễu Đình Phái ngẩn người, tiện đà nói: "Có thể không trả lời không?"

Hàn Lăng ngẩn ra, gật đầu, "Tùy ngươi! Bất quá, mặc kệ ngươi làm cái gì, xin đừng thương tổn người vô tội, đừng làm ra bất cứ việc gì gián tiếp thương tổn dân chúng."

"Hảo, ta đáp ứng ngươi!" Liễu đình phái lại là không chút do dự. Đối mặt với người 【 đồng hương 】trước mắt này, hắn tựa hồ phá rất nhiều lệ thường.

Nhớ ra chuyện nghe thấy lúc trốn trong chăn, hắn cũng tò mò hỏi: "Ngươi thì sao, sao lại làm lão bà của hoàng đế?"

"Có thể cự tuyệt trả lời sao?" Hàn lăng học hắn.

"Ách, có thể!"

Tiếp theo, hai người bèn nhìn nhau cười.

Liễu Đình Phái nhìn thoáng bốn phía xung quanh, nói: "Xem ra, tình cảnh của ngươi cũng không tốt, thất sủng? Bằng vào trí tuệ của thế kỷ hai mươi mốt mà sao lại không đấu lại những nữ nhân cổ đại ngu xuẩn này?"

Hàn lăng chỉ cười không nói.

"Nếu không thì hãy đi theo ta, dù sao hoàng đế cũng không cần ngươi."

"Nữ nhân cũng không nhất định cần nam nhân!" Hàn Lăng giảo hoạt nhìn hắn.

"Cũng đúng! Ta... muốn, mới vừa rồi, cám ơn ngươi!"

"Chờ một lát, Ngự lâm quân có lẽ vẫn còn lục soát, ngươi hiện tại đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."

Thấy bộ dáng cẩn thận cùng bối rối của nàng, hắn cười: "Theo đạo lý, ngươi cần phải sai người bắt ta, ngươi không những không làm thế mà còn lo lắng cho ta, tại sao?"

"Ngươi không phải đã nói rồi sao? Hoàng đế không để ý tới ta, lạnh nhạt ta, sao ta phải giúp hắn?"

"Ha ha ha! Thú vị!" Liễu Đình Phái nhịn không được, cười to.

"Suỵt!" Hàn Lăng đưa tay lên môi, rồi chỉ vào cái ghế lớn bên cạnh, "Ngươi ngồi xuống nghỉ một chút. Ta mệt rồi, ta đi ngủ trước."

"Được!"

Không gian khôi phục yên lặng, nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ từ trên giường truyền đến, Liễu Đình Phái đứng dậy, nhẹ nhàng tới trước giường, yên lặng một lúc lâu rồi mới đến bên cửa sổ, mở ra, tung người nhảy ra ngoài.

Liễu Đình Phái mới vừa đi không lâu, Hàn Lăng tỉnh lại, nhìn chiếc ghế trống không, lại nhìn cánh cửa sổ khép hờ, ý thức được hắn đã đi.

Xuống giường, phủ lên người một tấm áo khoác, nàng lặng lẽ rời khỏi tẩm phòng, đi tới căn phòng nhỏ bên cạnh, dè dặt bò lên chiếc giường nhỏ, nằm xuống bên người Vi Lạc...

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

"Hoàng thượng!" Lục công công vượt qua cửa ngự thư phòng, cung kính đi tới trước mặt Vi Phong.

"Nương nương không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, tiểu hoàng tử cũng không sao." Lục công công dừng lại thoáng cái, nhìn Vi Phong, chần chờ nói: "Hoàng thượng, nô tài cả gan, nếu ngài trong lòng nghĩ tới nương nương, sao không để nàng và tiểu hoàng tử trở về? Quý Hoa cung thô ráp đơn sơ, nương nương cùng tiểu hoàng tử thân kiều thịt quý, không thích hợp ở lại."

"Phóng tứ!"

"Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!" Lục công công cả người cứng lại.

"Đi ra ngoài đi!"

"Dạ, Hoàng thượng!" Lục công công cúi đầu, bước đi, tốc độ tự nhiên nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Vi Phong kinh ngạc nhìn phương hướng Lục công công biến mất, trong đầu hiện ra khuôn mặt mỹ lệ của Hàn Lăng.

Tối hôm qua, vửa nghe có thích khách chạy tới Quý Hoa cung, hắn kinh hãi, chỉ hận không thể lập tức bay qua nhìn xem nàng có việc gì không, nhưng vừa chạy đến cửa Dụ Nhân cung, sự tôn nghiêm lại kéo hắn trở lại.

Tối hậu, cũng nhịn không được, mệnh Lục công công đi thăm dò tin tức, mãi đến cả hoàng cung một lần nữa an tĩnh lại, sau khi Lục công công trở về bẩm báo nói nàng không có việc gì, sự thấp thỏm bất an trong hắn mới dịu đi. Nằm ở trên giường, lật qua lật lại đến canh tư vẫn không ngủ được, chỉ nghĩ đến nàng cùng nhi tử.

Rốt cục, khiên quải chiến thắng tự ái, hắn phủ thêm một kiện ngoại bào rồi vội vã tới Quý Hoa cung. Lúc thấy tẩm phòng không một bóng người, tim hắn như ngừng đập, mãi mới nhớ tới căn phòng bên cạnh.

Suốt một canh giờ, hắn cứ đứng ngây ngốc như vậy, tham lam mà si mê ngắm nhìn nàng và nhi tử đang say ngủ, cho đến khi tiếng gà gáy truyền đến mới lưu luyến rời đi.

Lục công công nói không sai, hắn chính xác là rất muốn nàng, từ sau khi nàng rời khỏi hắn, ban đêm hắn không thể ngủ ngon, lần nào cũng là nửa đêm mới miễn cưỡng chợp mắt, chưa đến canh năm đã tỉnh lại, bàn tay rờ đến vị trí trống rỗng bên cạnh, tâm hắn lại tràn ngập phiền muộn, thất lạc cùng hư không.

Chẳng lẽ bản thân thật sự muốn hạ mình hàng quý, tự mình đón nàng trở vê? Nhưng nếu chuyện này truyền đi, hắn còn mặt mũi nào nữa, long uy của hắn còn đâu nữa?

Chủ yếu nhất là, nếu như bản thân thật sự làm như vậy, nàng sau này khẳng định càng thêm vô pháp vô thiên, không đem bản thân để vào mắt ...

Đột nhiên, một tiếng "kẹt" rất nhỏ, nhỏ như tiếng mọt đục gỗ từ giá sách truyền đến, nhưng Vi Phong nội lực thâm hậu lại nghe được rõ ràng, hắn nhanh chóng nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói: "Đi ra!"

"Oanh" - nhất hưởng, giá sách tự động mở ra, 【 Dạ 】 đi ra, quỳ xuống trước mặt Vi Phong.

"Tình hình thế nào?"

"Ngoài vài tiểu lâu la gây rối ra thì giang hồ gần đây cũng không có biến cố gì. Tuy nhiên, Hỏa Minh hội đã làm một giao dịch lớn."

"Giao dịch cái gì? Người giao dịch là ai?"

"Thuộc hạ tạm thời chưa điều tra ra, chỉ biết là giao dịch lần này xuất động đến phó minh chủ Hỏa Minh hội Liễu Đình Phái, cho nên tầm quan trọng của giao dịch lần này phải rất lớn."

Vi Phong nghe xong, trong lòng cảm thấy một hồi bối rối.

"Hoàng thượng, tối hôm qua hoàng cung có thích khách?"

"Ân, Ngự lâm quân, tinh kỵ, cơ hồ toàn bộ xuất động, nhưng cuối cùng vẫn để cho hắn chạy."

"Hoàng cung đề phòng sâm nghiêm, đã nhiều năm không xuất hiện qua thích khách, lần này đột nhiên như thế, có thể hay không..." Khuôn mặt tuấn tú của Dạ hiển hiện vẻ lo lắng, "Hoàng thượng, có muốn gọi bọn Phong trở về?"

"Tạm thời không cần. Trẫm đã tăng thêm thủ vệ, thích khách kia phỏng đoán không dám quay lại nhanh như vậy. Ngươi tiếp tục giám thị Hỏa Minh hội, có bất cứ tin tức gì, lập tức bẩm báo cho trẫm."

"Tuân mệnh! Thuộc hạ lui xuống trước!"

"Từ từ!" Vi Phong đột nhiên gọi hắn lại, nhìn kỹ hắn rồi hỏi, "Trí nhớ của ngươi ra sao?"

"Dạ, ngoài năm năm gần đây ra, còn lại thì trống rỗng."

"Không có việc gì, đi xuống đi!"

"Dạ, Hoàng thượng!"

o(∩_∩)oo(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)o

Bầu trời trong trẻo không mây, một chiếc diều hình con heo hồng và một chiếc hình tiểu phi long sắc vàng đang bay lượn.

"Tiểu phi long, mau đuổi theo con heo nhỏ đi!" Cốc Thu vừa chạy trên cỏ vừa hét lên.

"Lạc nhi, mau lên, chúng ta nhất định phải vượt qua con heo nhỏ kia!" Hàn Lăng tay phải ôm nhi tử, tay trái giật sợi dây diều.

Bọn họ chơi mê mải, không phát hiện ra một bóng dáng cao lớn đang đứng xa xa.

Mắt thấy con heo nhỏ sắp bỏ xa tiểu phi long, Hàn Lăng không khỏi khẩn cấp, nhất tâm muốn chạy thật nhanh, không lưu ý để gấu váy mắc vào một tán cây bụi, cả thân thể hốt nhiên mất thăng bằng, cả người lao về phía trước.

Hàn Lăng kinh hãi, vội vàng đưa nhi tử ra phía sau, chuẩn bị để mình ngã xuống dưới.

Đúng lúc này, một cánh tay kịp thời vươn ra đỡ lấy nàng, rất tự nhiên đặt đúng vị trí tròn đầy phía trước nàng.

"Phụ... hoàng!" Vi Lạc nhìn thấy phụ thân, hưng phấn mà kêu to.

Hàn Lăng thấy Vi Phong thì vô cùng kinh ngạc, sau ý thức được bàn tay hắn đang để trước ngực mình thì lập tức mất tự nhiên mà giãy ra. Hỗn đản, ngay cả cứu người cũng dùng cái phương thức như vậy.

"Lạc nhi vừa nói cái gì? Ngươi gọi phụ hoàng phải không? Gọi lại một lần, mau đi!" Nghe được âm thanh phát ra từ miệng Vi Lạc, Vi Phong kích động.

"Phụ hoàng!" Vi lạc mở cái miệng nhỏ nhắn.

"Bảo bối! Ngươi cuối cùng cũng biết gọi phụ hoàng!" Vi Phong càng thêm hưng phấn, ôm lấy hắn từ trong tay Hàn Lăng, "Ngoan, gọi mẫu phi đi!"

"Mẫu... phi!"

"Cáp, Tinh Tinh, ngươi nghe thấy không? Lạc nhi đang gọi đấy, hắn biết gọi phụ hoàng cùng mẫu phi." Vi phong vừa mừng vừa sợ, theo bản năng địa lắc lắc cánh tay Hàn Lăng.

Hàn Lăng hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Có gì lạ sao?"

Ánh mắt Vi Phong tối lại, bất đắc dĩ nhìn nàng, mãi đến khi Vi Lạc lại gọi hắn, hắn mới khôi phục như cũ, lại chú ý đến nhi tử.

Lúc này, Cốc Thu vội vã chạy tới, "Hoàng thượng!"

"Ân!" Vi Phong gật đầu với nàng, đặt Vi Lạc lên cỏ, bản thân cũng ngồi xuống, lấy từ trong ngực áo ra một bộ bài pu-khơ, "Lạc nhi, phụ hoàng dạy ngươi chơi đấu địa chủ."

Ánh mắt của hắn, giống như vô tình liếc về phía Hàn Lăng.

Hàn Lăng cả kinh, nhưng cũng bảo trì trấn định, yên lặng nhìn.

Phát hiện ra Vi Lạc đưa một quân bài vào miệng, nàng lập tức ngồi xuống, kéo tay hắn, "Lạc nhi, vật này rất bẩn, mau nhả ra!"

"Ngô..." Vi Lạc lại cho quân bài pu-khơ là một món ngon, dĩ nhiên không chịu buông ra.

"Lạc nhi!" Hàn Lăng lớn tiếng quát, "Ngươi dám không ngoan, không nghe mẫu phi nói?" Nói xong, nàng dùng sức cạy hai hàm răng của hắn ra, thật vất vả mới đưa được miếng bài pu-khơ dính đầy nước miếng ra.

"Oa oa... mẫu phi phá hư... phá hư!" Vi Lạc lập tức khóc lớn. Hàn Lăng thường xuyên tại trước mặt của hắn nói Vi Phong phá hư, không nghĩ tới Vi Lạc thông minh hiểu được lại còn học được cách dùng. Ha ha.

Nhìn thấy nhi tử đỏ bừng mặt vì khóc, Vi Phong đau lòng không thôi, vội vàng ôm lấy hắn, ôn nhu dỗ: "Lạc nhi ngoan, đừng khóc, đừng khóc, phụ hoàng yêu, yêu." Sau đó chuyển ánh mắt sang Hàn Lăng, "Sao ngươi lại nổi nóng với hắn, hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử."

Kỳ thật, thấy nhi tử khóc như vậy, Hàn Lăng cũng vô cùng đau lòng, nàng đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu Vi Phong, cho rằng đều là lỗi của hắn, "Đều là tại ngươi, sao lại đưa thứ đồ hư này cho hắn xem."

"Thứ đồ hư? Ngươi dám nói ngươi không thích?" Vi phong cũng nổi giận.

"Thứ đồ ác tâm như vậy, ta thích mới là lạ!"

"Ngươi thực sự cảm giác được ác tâm? Hãy để tay lên ngực tự hỏi mình xem, rồi hãy nói lại cho ta nghe." Hắn không tin đây là lời nói thật tâm nàng. Những quân bài pu-khơ này đều là nàng tự tay tạo ra, hắn vĩnh viễn nhớ vẻ chuyên chú và vui vẻ lúc nàng chơi bài.

"Bệnh thần kinh!" Mệt chết đi, nàng rủa nhỏ một câu rồi bế lại Vi Lạc từ tay hắn, "Lạc nhi ngoan, là mẫu phi nhất thời nóng giận, mẫu phi là suy nghĩ cho sức khỏe của Lạc nhi, vật kia rất bẩn, ăn vào sẽ sinh ra nhiều tiểu côn trùng ở trong bụng nha. Nào, mẫu phi đưa ngươi đi thả diều! Chúng ta lần này nhất định thắng được con heo nhỏ kia."

Nói xong liền nhặt lấy con diều tiểu phi long, gọi Cốc Thu, cũng không thèm nhìn tới khuôn mặt đen ngòm của Vi Phong.

"Hoàng thượng, hay là ngài cùng chơi đi." Cốc Thu muốn tìm cơ hội để bọn họ hòa hảo.

"Cốc Thu, ai bảo ngươi bao đồng, nếu không lại đây, sau này ta không để ý đến ngươi nữa." Hàn Lăng vừa nghe, lập tức quát nàng.

"Ngươi đi đi." Vi Phong nói với Cốc Thu, con ngươi đen gắt gao nhìn bóng lưng Hàn Lăng, nội tâm chẳng những giận dữ mà còn bất đắc dĩ buồn bã.

Mãi một lúc sau hắn mới thu hồi tầm mắt, nặng nề lê bước rời khỏi Vân Tiêu đảo...

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

"Ân ngô..." trong giấc mơ, Hàn Lăng không tự giác ngâm lên.

Dần dần, nàng cảm thấy nhiệt độ toàn thân nhanh chóng tăng lên, nàng vội vàng mở mắt.

Nhìn thấy tuấn nhan tà mị của Vi Phong, nàng không khỏi nhẹ giọng tả oán, "Hỗn đản, sao lại chạy vào giấc mơ của ta?"

Nghe thấy từ "lại", Vi Phong nhếch môi lên, khóe miệng lộ ra nụ cười phi thường mê hoặc nhân tâm.

"Bại hoại, sao lại mê người như vậy chứ!" Nhìn hắn, Hàn Lăng lại nỉ non một câu, "Ta đã quyết tâm quên ngươi rồi, cho nên hãy mau chóng cút ra khỏi giấc mơ của ta."

"Ngươi trong hiện thực không muốn thấy trẫm, vậy thì để trẫm gặp ngươi trong mộng đi, chẳng lẽ ngươi không thích trẫm trong mộng sao?" Tiếng nói trầm thấp, tràn ngập dụ dỗ cùng mị hoặc.

"Ngươi trong mộng đích xác là khả ái hơn hiện thực nhiều." Hàn Lăng vẫn một bộ dáng ngây thơ, ánh mắt mê mang nhìn thẳng vào Vi Phong.

Bộ dáng ngây thơ của nàng, lời nói làm say lòng người của nàng... làm cho Vi Phong nhiệt huyết dâng trào...

"A!" Hàn Lăng không tự chủ kêu to một tiếng, cảm giác này sao mà chân thật, không giống như là mộng.

Đầu óc hỗn độn lập tức thanh tĩnh, ánh mắt mê mang trở nên tỉnh táo, lúc nàng nhìn rõ tất cả trước mắt, lập tức kêu to lên, "Cút ngay!"

Vi Phong tạm thời dừng lại, hống trứ nàng, "Ngoan, đừng như vậy, để trẫm ái ngươi thật tốt."

"Ta không cần!" Hàn Lăng nói. Tên hoàng đế này, dĩ nhiên nhân lúc nửa đêm nàng ngủ chạy tới tẩm phòng xâm phạm nàng. Ghê tởm!

Vi Phong cuồng vọng cười một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ tự tin. Thanh nộn như nàng, làm sao có thể là đối thủ của bản thân.

Trong khoảnh khắc, thiên băng địa liệt, đất rung núi chuyển. Tất cả mọi thứ xung quanh phảng phất đô đình chỉ, chỉ có tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc của hai người bọn họ...

O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O

"Tinh Tinh, trẫm rất nhớ ngươi, không có ngươi bên người, buổi tối trẫm không thể ngủ được!"

"Hừ, ban đầu là ai vô tình đem ta trục xuất Dụ Nhân cung, ném vào cái... nơi bỏ đi này?"

"Trẫm vốn chỉ muốn làm giải tỏa nhuệ khí của ngươi, không nghĩ tới ngươi lại bướng như vậy, không chịu thỏa hiệp lấy một chút, trẫm kim khẩu nhất khai, nếu thu hồi lại sẽ mất hết mặt mũi."

"Mặt mũi quan trọng hay là ta quan trọng?"

"Đương nhiên là ngươi! Ngoan, đừng giày vò trẫm, theo trẫm trở về được không? Nơi này, không phải chỗ cho người ở."

"Ngươi muốn ta đi thì ta đi, muốn ta trở về ta cũng trở về, không phải là ta rất không có chủ kiến sao? Ta mặc kệ, trừ phi ngươi dùng ô tô chở ta về!"

"Ô tô? Đó là cái gì?"

"Không biết coi như thất bại!"

"Ngươi! Xem ra, trẫm chỉ có như vậy mới có thể lệnh ngươi nghe lời!"

"A!! Hỗn đản!!"

...

Người nằm trên giường hai mắt khép hờ, vẻ mặt thỏa mãn, vừa nhìn cũng biết là đang nằm mơ, hơn nữa, giấc mơ này không hề tầm thường.

Rốt cục, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, duỗi người, phát hiện cánh tay mát mẻ khác thường, nàng mới giật mình tỉnh, bản thân... sao lại cởi bỏ y phục?

"Ngươi tỉnh?" Một tiếng nói từ tính đột nhiên vang lên.

Ánh mắt nhìn sang phải, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nàng lại hét chói tai, "Ngươi... ngươi sao lại xuất hiện ở đây?"

Liễu Đình Phái xuất ra một nụ cười mà hắn tự cho là... mê người nhất, "Hôm đó còn chưa nói lời từ biệt đã bỏ đi, ta vẫn cảm thấy băn khoăn."

Nhìn thấy những dấu hôn trên cổ tay nàng, hắn chế nhạo nói: "Xem ra, lão công hoàng đế đó vẫn chưa hoàn toàn quên ngươi a."

"Ngươi..." khuôn mặt Hàn Lăng ửng hồng, trong đầu lập tức hiện lên tình cảnh tối hôm qua.

"Ta đã nói, ngươi thiên sinh lệ chất, chỉ cần ngươi hạ chút thanh kính, nhất định sẽ thắng những cổ nhân này."

Hàn Lăng lại lườm hắn.

"Hoàng thượng, nương nương có lẽ còn chưa tỉnh ngủ." Hốt nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm của cung nữ.

Thiên, Vi Phong sao lại tới đây? Nhìn Liễu Đình Phái trước giường, Hàn Lăng một hồi kinh hoàng.

Liễu Đình Phái cũng biến sắc, chuẩn bị nhảy lên giường.

"Uy, lần này không được!" Hàn Lăng vội vàng ngăn hắn lại. Bản thân dưới chân chính là không một mảnh vải, để hắn vào chẳng phải là để hắn chiếm tiện nghi sao!

Liễu Đình Phái kịp thời thu chân lại, nhanh chóng nhìn xung quanh, cuối cùng chạy đến trước tủ quần áo, mở cửa ra, lách người vào.

Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Vi Phong một thân long phục tôn quý, thần thái sáng láng đi đến.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-133)