Tai họa bất ngờ
← Ch.054 | Ch.056 → |
"Tinh, ngươi có khỏe không?"
"Phu quân, ngươi không sao chứ?"
Cửa lớn nhà họ Vưu, Vưu Chính Hồng và Hàn Lăng bốn mắt nhìn nhau.
"Hài tử có làm ngươi mệt không?" Vưu Chính Hồng lo lắng hỏi.
"Không có." Hàn Lăng cúi đầu nhìn cái bụng vẫn bằng phẳng, mặt đầy nhu tình, "Hắn trái lại rất bình yên nằm trong bụng ta." Còn chưa được hai tháng, hắn nhiều nhất cũng chỉ là một cái phôi thai nho nhỏ thôi.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
"Được rồi, vậy chân của ngươi không sao chứ?" Lúc nàng xuống xe ngựa thì phát hiện hắn đi tập tễnh.
"Đã không còn gì đáng ngại nữa, giờ đang phục hồi như cũ." Vưu Chính Hồng lúc này mới chú ý đến Vi Phong, "Cám ơn ngươi!"
"Lần này may mắn có Vương công tử hỗ trợ."
"Vương công tử, nếu không chê, không bằng đến nhà ta một chuyến để Vưu mỗ có thể đáp tạ ngươi thật tốt!" Vưu Chính Hồng nói.
Vi phong nhìn thoáng qua Hàn lăng, lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần!" Sau đó, xoay người rời đi.
Hàn Lăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, mãi đến Vưu Chính Hồng gọi nàng mới lấy lại tinh thần, theo hắn đi vào bên trong.
"Thật là thoải mái!" Hàn Lăng tắm rửa xong, thay vào y phục sạch sẽ. Lúc gặp kẻ đuổi giết, bao nhiêu y phục vẫn ở trong xe, nàng hai bàn tay trắng đi Đào Nguyên thôn, bộ quần áo này cũng phải mặc được sáu ngày rồi. (ặc, thế mà anh Phong ôm kinh thế!)
"Xin lỗi, đã để ngươi chịu khổ!" Vưu Chính Hồng bưng một bát cháo gà tới trước giường, cẩn thận đưa cho nàng.
Hàn Lăng đón lấy, nói đúng một câu, "Ngon quá!". Ở Đào Nguyên thôn, thức ăn đều là rau cỏ, bát cháo gà ngấy mỡ mà nàng từng chán ghét giờ xem ra phi thường ngọt ngào, phi thường ngon miệng.
"Mấy ngày hôm nay chắc là đói bụng lắm!" Vưu Chính Hồng đau lòng nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của nàng.
"Chỗ bác Vương cơm canh mặc dù không phong phú nhưng không đến mức đói bụng đâu. Được rồi, đã tra ra lai lịch đám sát thủ chưa?"
"Là Hồ Duệ!" nhu tình trong mắt Vưu Chính Hồng tức thì biến mất, lộ ra hung quang cùng phẫn hận.
"Xác định là hắn sao? Ta còn tưởng rằng là đại ca ngươi."
"Đại ca bình thường đúng là âm hiểm hẹp hòi, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là thích bới móc bí mật của ta để bêu xấu mà thôi chứ sẽ không thuê người giết ta đâu. Hồ Duệ là kẻ khả nghi nhất, động cơ của hắn rất rõ ràng! Thanh trừ ta rồi, hắn có cơ hội ngồi trên chiếc ghế quản sự thương hội."
"Chính Hồng, có chuyện ta đang lo lắng, ngoài một vài hạ nhân trong phủ ra thì chỉ có Tu Tinh Khiết là biết chúng ta sẽ đi Đào Nguyên thôn, Hồ Duệ làm sao lại biết được? Chẳng lẽ trong phủ có nội gian?"
"Những hạ nhân này đều là những người ở Vưu gia lâu rồi, mấy người mới nhất thì cũng đã được vài năm, bọn họ nhất định sẽ không bán đứng ta. Còn như Tu Tinh Khiết thì càng không có khả năng, hắn đã từng liều mình cứu ta, làm sao có thể đem ta vào chỗ chết."
"Nhưng việc này thật sự rất quỷ dị. May mắn có Vương công tử cứu giúp, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi."
"Được, vậy Vương công tử rốt cuộc là người thế nào? Sao hắn lại nguyện ý cùng đi với ngươi tới Đào Nguyên thôn?"
"Hắn..." Hàn Lăng thoáng suy tư, quyết định không nói hết, "Ta cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ hắn đúng là thuộc loại anh hùng trượng nghĩa trong truyền thuyết, thấy việc bất bình là ra tay cứu giúp."
"Ta cảm giác được lai lịch của hắn không nhỏ, tuyệt không phải người bình thường. Mấy ngày nay ta phái người điều tra nhưng không thể tra được bất cứ đầu mối nào, chỉ biết là hắn mới xuất hiện ở thành Vĩnh Châu."
"Ta nghĩ, hắn đối với chúng ta vô hại, nếu không cũng sẽ không cứu ngươi, lại càng không giúp chúng ta mua thóc."
"Ân! Mấy ngày này chắc ngươi ngủ không ngon, trước tiên hãy chợp mắt một chút đã, đến bữa tối ta sẽ đánh thức ngươi."
"Được!" Hàn Lăng đưa chiếc bát không cho hắn rồi xốc chăn, nằm xuống.
Vưu Chính Hồng lại liếc mắt nhìn nàng rồi mới đi ra khỏi phòng, khuôn mặt anh tuấn vẫn đầy trầm tư.
"Chủ tử, ngài có khỏe không?" Dạ ân cần nhìn người trước mắt.
"Không có việc gì!" Vi Phong ngả người trên ghế, hai chân duỗi ra, từ từ buông lỏng toàn thân, "Điều tra đến đâu rồi?"
"Cũng không ngoài sở liệu của ngài, những sát thủ này đúng là do Hồ Duệ phái tới." Dạ yên lặng nhìn Vi Phong, chần chừ nói ra những nghi hoặc trong lòng, "Chủ tử, thuộc hạ cả gan, vì sao ngài lại làm nhiều việc cho Vưu gia như vậy?"
Thấy Vi Phong tựa hồ không muốn đáp lại, Dạ tiếp tục nói: "Mấy ngày ngài đi Đào Nguyên thôn, thuộc hạ rất lo lắng, lo ngài ở dó không được an toàn, lại sợ ngài sẽ phát sinh ra việc ngoài ý muốn. Kỳ thật, ngài chỉ cần một đạo thánh chỉ, lập tức điều tra Hồ Duệ, ngự phong Vưu Chính Hồng làm quản sự thương hội Giang Nam, không được sao? Cần gì phải tự mình mạo hiểm mệt nhọc."
Vi Phong trầm mặc một hồi, thấp giọng nói một câu: "Ngươi không hiểu!"
"Nhưng mà..."
"Đi ra ngoài đi, nơi này không có việc của ngươi. Hãy nhớ tiếp tục lưu ý hành động của Hồ Duệ."
"... Thuộc hạ tuân mệnh!"
Sau khi Dạ rời đi, Vi Phong đứng lên cầm lấy hai cái gối rồi trở lại giường.
Vừa nằm xuống thì trong đầu lại hiện lên cảnh lúc chiều tại cửa Vưu gia, tuấn mục tức thời hiện lên một tia tối tăm cùng không cam lòng.
Cố gắng nhiều ngày như vậy, làm bạn với nàng thời thời khắc khắc, che chở nàng, thương yêu nàng, chăm sóc cho nàng, nhưng hình như cũng chỉ là hư không. Hắn còn tưởng rằng chuyện sẽ có một ít đột phá, không ngờ rằng tất cả đều là uổng phí.
Rõ ràng là cốt nhục của bản thân mà chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác quan tâm nàng, quan tâm tới hài tử của nàng.
Vi Phong càng nghĩ càng giận, chiếc gối trong tay đã sớm bị hắn vo thành một nắm.
Trở mình liên tục mà không buồn ngủ chút nào, hắn đứng dậy vọt ra khỏi cửa số, biến mất giữa màn đêm.
****** một đêm ân sủng ******
"Tinh, Tinh..."
"Hả?" Hàn Lăng phục hồi tinh thần lại.
"Ngươi sao vậy, mấy hôm nay cứ như mất hồn vậy, hay hài tử làm ngươi mệt? Hay là có vấn đề gì với cửa hàng?" Vưu Chính Hồng nghi hoặc ân cần hỏi.
"Ách, không phải!" Hàn Lăng lắc đầu. Sau khi đóng cửa mấy ngày, lúc mở lại thì khách tăng thêm rất nhiều, nói chung là buôn bán tốt gấp hai lần bình thường. Nàng lẽ ra phải cao hứng mới đúng, tuy nhiên nàng thường xuyên thấy tinh thần hoảng hốt, trong mắt có tia chờ đợi, hai mắt luôn lơ đãng nhìn ra phía cửa.
"Nhị thiếu gia, có chuyện lớn rồi, có rất nhiều quan sai tới Khánh Phong Hành." Hốt nhiên, một tiểu tử trẻ tuổi bối rối chạy vào.
Vưu Chính Hồng vừa nghe, sắc mặt đại biến, bái biệt Hàn lăng, vội vã rời đi.
Hàn Lăng cũng thất kinh, sau khi Vưu Chính Hồng rời đi không lâu cũng đóng cửa tiệm đi theo.
Ở đó có một đoàn quan sai, còn có rất nhiều người dân đang vây lại xem náo nhiệt.
"Kiều thống lĩnh, xin hỏi có chuyện gì vậy?" Vưu Chính Hồng đang nói chuyện với tổng quản quan sai.
"Có người mật báo, nói trong gạo của Khánh Phong Hành các ngươi có độc, người ăn phải sẽ bị chết." Kiều tổng quản mặt mũi nghiêm túc, "Chúng ta là phụng mệnh Huyện lệnh đại nhân đến đây điều tra rõ."
"Việc này, việc này sao có thể! Khánh Phong Hành chúng ta là cửa hiệu lâu đời, uy tín rất tốt, gạo của chúng ta mọi người ở đây đều biết."
"Đúng vậy, chúng ta luôn luôn ăn gạo của Khánh Phong Hành, làm sao có thể có độc." Vưu Chính Hồng vừa dứt lời, vài người dân đứng xem cũng lên tiếng ủng hộ.
"Rốt cuộc là đúng hay không, chỉ cần kiểm tra là biết. Vưu thiếu gia, đắc tội!" Kiều tổng quản chỉ huy các quan sai khác, lấy một ít gạo trong một chiếc bao ra cho một con mèo ăn, chưa đầy một tuần trà, con mèo liền lăn ra đất, toàn thân co giật, miệng sùi bọt, sau đó tắt thở.
Bốn phía lập tức truyền đến từng trận kinh hô huyên náo, trên mặt mọi người lộ ra vẻ sợ hãi cùng bối rối.
Vưu Chính Hồng hai mắt mở to, khó tin nhìn vào xác con mèo.
Hàn Lăng một hồi buồn nôn, thân thể run run vài cái.
"Vưu thiếu gia, xin theo ta về nha môn giúp đỡ điều tra." Kiều tổng quản thiết diện vô tư nhìn Vưu Chính Hồng.
Vưu Chính Hồng cự tuyệt, "Không, ta không tin! Không có khả năng như vậy, vấn đề nhất định là ở chỗ khác. Hoặc là, con mèo này vốn bị bệnh!"
"Hoang đường! Đây là mèo nha môn chúng ta nuôi nhiều năm."
"Dù sao thì gạo của Khánh Phong Hành tuyệt đối không thể có vấn đề!" Vưu Chính Hồng nói lớn.
"Xem ra, không dùng người sống để kiểm tra thì Vưu thiếu gia ngài vẫn không chịu thừa nhận." Kiều tổng quản đột nhiên xoay người về phía dân chúng đang chen chúc, "Có ai muốn lên thử nghiệm không?"
Đám người đang xôn xao huyên náo lập tức câm như hến, các khuôn mặt đều lộ vẻ khủng hoảng, dù sao, làm gì có ai chịu mang tính mệnh của mình đi đánh cuộc?
"Vưu thiếu gia, đại nhân chúng ta còn tiếp nhận được mật báo, nói gạo của ngài lần này không phải đến từ Lô Châu, nói cách khác, gạo này là không rõ nguồn gốc."
Vưu Chính Hồng nghe xong thì vô cùng chấn động. Việc đến Đào Nguyên thôn mua gạo, ngoài hắn, Lãnh Tinh và Tu Tinh Khiết ra thì không có ai biết nữa cả. Tin tức này làm sao lại truyền tới tai Huyện lệnh đại nhân? Chẳng lẽ là tên Vương Trác cổ quái kia?
"Kiều tổng quản, không có chứng cứ rõ ràng, thỉnh ngài đừng vội định đoạt, đây chính là việc có quan hệ đến danh tiếng của Khánh Phong Hành chúng ta." Hàn Lăng thấy tình thế không ổn liền đứng ra biện hộ.
"Tinh, sao ngươi lại tới đây?" Vưu Chính Hồng dè dặt đỡ lấy nàng.
"Các vị hương thân, tất cả mọi người đều biết lịch đại mễ nghiệp của Vưu gia cũng như tên tuổi của Khánh Phong Hành, uy tín như thế nào không cần nói chắc mọi người đều biết. Cho nên, việc con mèo này trúng độc chắc chắn không liên quan gì đến Khánh Phong Hành."
"Đúng vậy, từ nhỏ ta đã ăn gạo của Khánh Phong Hành, hôm nay đã lớn như vậy, đừng nói đến trúng độc, ngay cả đau bụng cũng không có."
"Ân, gạo của Khánh Phong Hành chẳng những giá cả hợp lý mà mùi vị cũng rất thơm ngon."
"Kiều tổng quản chắc là nhầm lẫn rồi, việc mèo chết không chừng đúng là trùng hợp."
Trong đám người, dần dần nghị luận mở ra. Đại bộ phận phân mọi người đều tin tưởng Khánh Phong Hành.
"Kiều tổng quản, ngài cũng thấy đấy. Thỉnh ngài đưa những vị quan sai này đi đi, để chúng ta tiếp tục buôn bán. Mặt khác, xin hãy chuyển lời tới Huyện lệnh đại nhân, Vưu mỗ hai ngày sau nhất định sẽ đến phủ bái phỏng..."
Kiều đại nhân ngắt lời Vưu Chính Hồng, "Đại nhân có lệnh, hôm nay bất luận thế nào cũng phải giải ngươi về nha môn chờ thẩm tra. Người đâu, đưa hắn đi!"
Vài tên quan sai nhanh chóng đi tới, chuẩn bị áp giải Vưu Chính Hồng.
"Buông ra, để ta tự đi!" Vưu Chính Hồng trước báo cho hạ nhân một tiếng rồi sau đó nhìn về phía Hàn Lăng, "Đừng lo lắng, ngươi về nhà trước, ta sẽ rất nhanh trở về."
"Ân!" Hàn Lăng lòng đầy lo lắng, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Quan binh vừa đi, đám người vây xem cũng lập tức giải tán. Hàn Lăng cũng không về nhà ngay mà đi vào trong điếm, lấy một ít túi giấy nhỏ, bỏ vào một ít gạo rồi mới rời khỏi Khánh Phong Hành.
****** một đêm ân sủng ******
Ngoài phòng, bóng đêm tràn ngập; bên trong phòng, đèn dầu sáng rỡ.
Hàn lăng thấp thỏm bất an, trong lòng nóng như lửa đốt đi đi lại lại.
Vưu Chính Hồng đi theo Kiều đại nhân từ giữa trưa vẫn chưa thấy trở về, nàng đã phái người đi nha môn dò hỏi thì biết được tin tức Vưu Chính Hồng bán gạo trái pháp luật, trong gạo có độc, tạm thời tống vào ngục chờ xét xử.
Thật không ngờ ý tốt của bản thân lại làm hại Vưu Chính Hồng, sự thông minh của bản thân ở chỗ này dĩ nhiên lại thành hồ đồ lỗ mãng. Bản thân không hề biết luật pháp của triều đại này, làm hỏng hết việc của Vưu Chính Hồng.
Càng làm nàng khiếp sợ hơn chính là trong gạo của Khánh Phong Hành thực sự có độc. Lúc chiều nàng đã mang gạo này cho mấy con gà ăn, chúng cũng rất nhanh sùi bọt mép mà chết, bệnh trạng giống hệt như con mèo lúc trưa.
Thóc là mua từ Đào Nguyên thôn, nàng đã ở Đào Nguyên thôn mấy ngày, đều là ăn gạo này, tại sao đến lúc vào thành mới nảy sinh vấn đề? Chẳng lẽ thật sự có gian tế?
Thôn dân Đào Nguyên thôn đều rất thuần phác đơn thuần, lại cực ít khi ra khỏi thôn, khả năng hung thủ là bọn họ là không thể có.
Là Tu Tinh Khiết sao? Nhưng nếu Chính Hồng gặp chuyện không may hắn cũng không thể sống tốt, cho nên không thể là hắn.
Chẳng lẽ là... Nghĩ tới đây, đầu óc nàng bỗng dưng hiện lên một nhân ảnh cao lớn.
"Người có bầu không thể thức đêm, cũng không thể lo lắng, suy nghĩ quá nhiều." Nương theo một tiếng nói quen thuộc, Hàn Lăng chợt cảm thấy thân thể ấm áp, trên vai đã có thêm một tấm áo khoác.
Nàng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy một người đã lâu không thấy rốt cục xuất hiện, không khỏi nóng lòng lớn tiếng nói, "Ngươi còn dám xuất hiện?"
"Tính khí của ngươi cũng không thay đổi, như vậy rất dễ dàng ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng." Vi Phong mày kiếm nhất túc, đỡ lấy nàng, chuẩn bị đi hướng giường lớn.
Hàn Lăng hất tay hắn ra, căm tức nói, "Ngươi cũng biết Chính Hồng bị giam vào nhà giam!"
"Ta biết!" Mấy ngày vừa rồi hắn đi một chuyến tới Tần Châu, đến đêm nay mới trở lại Vĩnh Châu, Dạ liền bẩm báo với hắn chuyện xảy ra hôm nay với Khánh Phong Hành.
"Là ngươi! Thật không ngờ ngươi lại là người như vậy, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!" Hàn Lăng lửa giận bừng bừng.
"Có ý tứ gì? Nhìn nhầm ta cái gì?" Vi Phong không hiểu ra sao.
"Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại hãm hại Vưu gia? Ngươi có quan hệ gì với Hồ Duệ? Có phải là hắn phái ngươi tới?"
"Ta hãm hại Vưu gia lúc nào?"
"Ngươi đã sớm có dự mưu, lúc trước là đến cửa hàng gối quấy rầy ta, sau lại cố ý cứu Chính Hồng, theo ta đi Đào Nguyên thôn, còn... còn giả vờ đối xử tốt với ta. Trong gạo có độc, khẳng định cũng là kiệt tác của ngươi?" Hàn Lăng vừa tức giận vừa hổ thẹn, càng cảm thấy hối hận với hành vi ngu ngốc của mình.
Nàng dĩ nhiên tin vào chuyện ma quỷ hắn bịa ra, cho hắn là một nam nhân si tình, còn thiếu điều... Mấy ngày nay, tinh thần nàng có chút không tập trung, kỳ thật là trong lòng thấy nhớ hắn, buồn bực vì sao hắn không đến tìm nàng. Không nghĩ tới bản thân chỉ là một kẻ ngốc bị hắn đùa bỡn.
Đôi mắt sâu thẳm của Vi Phong đầu tiên là hiện lên một tia đau đớn, nhưng lại khôi phục bình thường ngay, trầm giọng nói: "Vì sao ngươi không nghi ngờ Tu Tinh Khiết?"
"Tu Tinh Khiết? Đó là không có khả năng!"
"Không có khả năng? Hừ, một kẻ vì đố kỵ làm mờ mắt thì chuyện gì cũng có thể làm ra được." Ánh mắt Vi Phong tối lại, nàng, mặc kệ là ở đâu, trong tình huống nào cũng đều không tin tưởng bản thân, chẳng lẽ bản thân nhất định là vô phương chiếm giữ lòng nàng!
"Đố kỵ? Tu Tinh Khiết thích Chính Hồng như vậy, sao lại đố kỵ?"
"Đúng, trước kia hắn là thuần túy thích Vưu chính hồng. Nhưng hiện tại, hắn là vừa yêu vừa hận!"
"Không thể nào!"
"Muốn biết nguyên nhân không? Đó là vì ngươi!" Vi Phong đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, "Bởi vì Vưu Chính Hồng bắt đầu thích ngươi, đương nhiên Tu Tinh Khiết từ yêu biến thành hận, bị người ta lợi dụng mới làm ra việc hãm hại Vưu Chính Hồng!"
Trời, làm sao có thể như vậy! Chính Hồng rõ ràng là rất bài xích nữ tính, có thể ở chung với bản thân đã xem như là cực hạn, hắn làm sao có thể thích bản thân! Hàn Lăng không thể tin, thật sự vô phương tin!
"Mau ngủ đi, có chuyện gì ngày mai nói." Vi phong tâm tình kích động dần dần bình phục.
Hàn lăng ngơ ngác để mặc hắn đỡ tới trước giường.
"Vậy ngươi là ai? Ngươi là chân tâm trợ giúp chúng ta sao? Hay là... cũng có ý đồ khác?" Hàn Lăng vừa ngồi xuống giường, vội vàng ngẩng mặt nhìn hắn.
"Ta..." trên mặt Vi Phong hiện lên thần sắc phức tạp, lúng ta lúng túng nói: "Ta là Vương Trác, chuyện của ta thì ta đã nói cho ngươi nghe lúc ở Đào Nguyên thôn rồi."
Hàn lăng lại lần nữa cúi đầu.
"Ngoan, muộn quá rồi, ngươi không mệt thì tiểu hài tử trong bụng cũng muốn nghỉ ngơi."
"Ngươi sao luôn quan tâm tới hài tử của ta như vậy?" Hàn Lăng lại ngẩng đầu lên, hồ nghi phòng bị nhìn hắn.
"Ta... Kỳ thật, ta luôn hy vọng trong lòng... nàng ấy, có thể vì ta sinh con dưỡng cái, nhưng mà..."
"Ta hiểu!" Lại là người bạn gái đã chết kia! Không hiểu tại sao, trong lòng Hàn Lăng xẹt qua một tia không vui, nàng phiền muộn nằm xuống, đắp chăn lên, nhắm mắt lại.
Vi Phong tiếp tục đứng nghiêm trước giường, rất lâu sau, khi nghe được tiếng hít thở vững vàng truyền ra hắn mới cẩn thận an tĩnh ngồi xuống mép giường, mặt có chút suy nghĩ nhìn xuống nàng, sau đó lấy ngón tay xoa lên khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Không biết trải qua bao lâu, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng gà gáy, hắn mới đứng dậy, quyến luyến nhảy ra ngoài cửa sổ mà đi.
****** một đêm ân sủng ******
"Nhị thiếu nãi, mau tỉnh lại, thỉnh ngài mau tỉnh lại!"
Trong mộng Hàn Lăng nghe thấy một thanh âm dồn dập, không khỏi mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, nhìn Thúy Trúc, "Làm sao vậy?"
"Bọn thái công tới, đang chờ ở đại sảnh, đại thiếu gia bảo nô tỳ đi gọi người tới."
Các trưởng bối của Vưu gia? Chẳng lẽ bọn họ đến vì việc xảy ra với Chính Hồng? Đầu óc Hàn Lăng lập tức thanh tĩnh, phân phó Thúy Trúc chuẩn bị cho nàng thật nhanh, rồi rời khỏi phòng ngủ, đi tới đại sảnh.
"Tiện nhân này, rốt cục cũng xuất hiện." Hàn Lăng còn chưa đứng lại đã nghe thấy tiếng nhục mạ của Mạc Bích Liên.
"Đại tẩu, các vị thúc bá đều ở đây, thỉnh người chú ý dáng vẻ cùng lời nói."
"Đừng có mà làm bộ làm tịch nữa, bọn họ đã sớm biết sự xấu xa của ngươi rồi." Mạc Bích Liên khinh thường hừ lạnh.
Hàn Lăng không để ý tới nàng ta, ánh mắt chuyển hướng về phía mấy vị lão nhân đang ngồi trên ghế, khom mình hành lễ, "Tam thúc công, Nhị thúc bá, Ngũ thúc, các ngài đại giá quang lâm, con dâu không thể kịp thời tiếp đón, xin thứ tội."
Ánh mắt sắc bén của ba lão nhân nhất tề bắn lên người Hàn Lăng, Tam thúc công nói: "A Tinh, nghe nói ngươi mang thai?"
Hàn Lăng ngẩn người, lập tức cười nói, "Tiểu oa nhi còn yếu ớt, vốn nghĩ đợi sau ba tháng mới bẩm báo với các vị trưởng bối, không ngờ các ngài tin tức lại nhanh như vậy."
"Hài tử trong bụng ngươi không phải là của Vưu gia chúng ta!" Nhị thúc nói, giọng gọn gàng dứt khoát, phi thường nghiêm túc, mơ hồ hàm chứa mấy phần tức giận.
Hàn Lăng lại chấn động, "Nhị thúc bá, ngài nghe lời đồn ở đâu vậy, hài tử trong bụng ta đương nhiên là con cháu Vưu gia."
"Ngươi còn giảo biện?" Lúc này, Vưu Chính Hoa từ nãy vẫn một mực tĩnh mặc lên tiếng, "Nhị đệ không hề có hứng với nữ tử, hài tử trong bụng ngươi sao có thể là của hắn?"
"Không sai, ngươi rõ ràng là không tuân thủ nữ tắc, mang về dã chủng." Mạc Bích Liên nói năng hùng hồn.
"Các vị trưởng bối, xin đừng nghe bọn hắn nói bậy, nếu như ta thật sự mang dã chủng, phu quân chỉ sợ đã sớm nổi điên." Hàn Lăng tiếp tục cãi.
"Đó là Nhị đề giúp ngươi che giấu, đồng thời cũng là che giấu hành vi không biết xấu hổ của hắn." Vưu Chính Hoa gật đầu với lão nhân bên cạnh hắn, "Cố đại phu, ngươi hãy bẩm báo chi tiết cho bọn họ nghe."
Lão nhân nhìn Vưu Chính Hoa một chút, rồi lại nhìn nhìn mấy vị đang ngồi trên ghế, êm tai nói, "Mười lăm năm trước, Vưu lão gia từng gọi lão phu chẩn bệnh cho nhị thiếu gia, lão phu vô tình phát hiện, nhị thiếu gia đã mất đi khả năng sinh dục. Lúc ấy Vưu lão gia dặn dò lão phu không được nói ra ngoài, cho đến nửa tháng trước, đại thiếu gia tìm được lão phu. Vưu lão gia khi còn sống đối với lão phu ân trọng như núi, lão phu tuyệt đối không thể làm cho Vưu gia hổ thẹn, cứ thế nuôi dưỡng dã chủng của người khác."
Nghe xong, tâm Hàn Lăng phảng phất như rơi xuống đáy vực sâu. Tại sao lại có thể như vậy? Những điều Cố đại phu nói đều là thật sao?
"A Tinh, ngươi còn gì để nói không!" Nhị thúc bá đập bàn, tức giận quát lên, "Thật uổng phí chúng ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại không biết liêm sỉ, làm ra việc bại hoại đạo đức."
"Chính Hồng đối với ngươi ôn nhu thể thiếp, ngươi không toàn tâm toàn ý với hắn lại còn thâu nhân bên ngoài, còn châu thai ám kết. Xem ra hôm nay ta muốn thay tam ca giáo huấn ngươi." Ngũ thúc không nhịn được cũng phát hỏa.
Đối mặt với sự chỉ trích, lên án mạnh mẽ của chúng nhân, Hàn Lăng không biết làm sao, đầu óc không ngừng xoay chuyển, hy vọng có thể nghĩ ra một biện pháp tốt tạm thời bình ổn chuyện này.
"Tam thúc công, các ngài ngàn vạn lần không được mềm lòng, tốt nhất là hỏa thiêu con tiện nhân kia để tế tổ tiên Vưu gia." Mạc Bích Liên nhân cơ hội thêm dầu vào lửa.
"Các vị trưởng bối, con dâu ngày thường là người thế nào, các ngài cũng rõ. Chuyện không giống như các ngài nghĩ đâu, hôm nay phu quân không có ở đây, ta có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Phu quân ta bị oan uổng, bị bắt vào nhà giam, các ngài cần nghĩ cách cứu phu quân ra, đó mới là việc cấp bách liên quan đến cơ nghiệp Vưu gia. Còn như việc này, đợi phu quân ta về sẽ định đoạt, van cầu các ngài!" Hàn Lăng rốt cục nghĩ ra kế hoãn binh.
Nàng không thể biết Cố đại phu có nói thật hay không, tất cả phải đợi Chính Hồng về mới có thể kết luận được. Hơn nữa, cũng chỉ khi Chính Hồng ở đây mới có thể bảo vệ được tính mạng của mình và cục cưng.
"Các trưởng bối xin đừng nghe nàng nói bậy, nàng rõ ràng là ở trì hoãn thời gian, để có thể trốn đi."
"Đại tẩu, Vưu gia đang trong lúc nguy cấp, nàng cần phải suy nghĩ xem làm sao để cứu phu quân ta mới đúng, hay là ngươi căn bản chủ tâm muốn nhìn phu quân ta ngồi tù?" Hàn Lăng hận hận liếc mắt nhìn Mạc Bích Liên, sau đó lại chuyển sang mấy vị lão nhân, "Ta nguyện mang tính mạng ra đảm bảo sẽ không trốn đi, xin các thúc bá yên tâm."
"Được, bọn ta tạm thời tin tưởng ngươi, tin ngươi sẽ không dám trốn." Nhị thúc công ra quyết định cuối cùng, "Đợi Chính Hồng được thả sẽ tra hỏi rõ ràng, nếu như ngươi làm ra việc làm hại đến danh tiếng Vưu gia thì ngươi và dã chủng trong bụng ngươi không thể bảo toàn tính mạng!"
← Ch. 054 | Ch. 056 → |