← Ch.501 | Ch.503 → |
Đặc biệt là học sinh của học viện quang giáp Thần Châu, bọn họ vẫn nhớ nỗi lo lắng lúc đó của giáo viên hướng dẫn của bọn họ là Trì Dư.
Kết quả bây giờ vừa nhìn, Bái Tinh không xảy ra chuyện gì, ngược lại hải tặc tinh tế trên tinh tế gần như tuyệt chủng cả.
Đây rốt cuộc là một tinh cầu như thế nào!
Thôi Chấn Xuyên, Mã Đức Đồng và Hồ Thường Tại đã bị ép làm thuê ở Bái Tinh một thời gian, bọn họ biết rất rõ đám người (người chơi) ở Bái Tinh đều là những kẻ biến thái.
Ba người này đã không còn có cảm giác gì nhiều.
Học sinh của hai trường này đã lớn tới vậy rồi mà chỉ nhìn thấy hải tặc tinh tế trên tranh ảnh chứ chưa biết hình dáng thực sự của hải tặc tinh tế ra sao, mọi người đều chưa nhìn thấy.
Các học sinh năn nỉ giáo viên cho phép bọn họ được tham gia triển lãm một trăm đoàn hải tặc tinh tế.
Giáo viên tìm người liên hệ, đây quả thực là một cơ hội tốt để các học sinh học hỏi, không thể bỏ lỡ.
Các học sinh đứng chờ tại chỗ, người qua kẻ lại trên đường đã hấp dẫn tầm mắt của bọn họ.
Những người này đều là cư dân của Bái Tinh, sinh sống ở Bái Tinh.
Người nào người nấy đều tinh thần sáng ngời, không giống như trên tinh cầu quê hương Thần Châu Tinh của bọn họ, người dân ở đó ai nấy cũng mang theo vẻ mặt mệt mỏi và vội vàng trải qua từng ngày.
Phía đối diện có vài người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đang đi tới, nếu như ở những tinh cầu khác, bọn họ ăn mặc như vậy chắc chắn sẽ bị mọi người xem như kẻ dị hờm. Các học sinh vội vàng che mắt mình lại: "Á!"
Người phụ nữ đi ngang qua trên đường tặng cho các học sinh một cái hôn gió, phong thái của bọn họ tự tin bước đi trên đường, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau những chuyện việc thú vị hoặc khó khăn trong công việc.
Cũng có những người thích mặc trang phục nghiêm túc hoặc quần áo kỳ dị, đối với bọn họ, quần áo chỉ là những vật trang sức bình thường khoác lên trên người mà thôi, cho dù là ai, bọn họ muốn mặc gì cũng có thể tự do thoải mái mặc lên người.
Bọn họ nhìn thấy một cặp nam nữ đang cãi nhau, người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất khóc sướt mướt, người phụ nữ thì vô cùng bất đắc dĩ.
Ánh mắt của các học sinh nhìn về phía người đàn ông nọ bất giác trở nên khinh thường, đàn ông sao có thể nhu nhược như thế chứ, đã thế khóc lóc trước mặt đám đông, thật làm mất mặt đấng nam nhi.
Các học sinh vừa lộ ra ánh mắt như vậy liền bị người phụ nữ chỉ tay vào mũi mắng: "Mấy người nhìn bạn trai của tôi như vậy làm gì, thú cưng mà anh ấy nuôi từ nhỏ tới lớn là Tiễn Tiễn đã c. h. ế. t rồi, chẳng lẽ anh ấy không thể đau lòng một chút à? Mấy người là người của tinh cầu khác đúng không? Lại dám nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Người đàn ông vội vàng đứng lên kéo người phụ nữ lại, nói: "Em đừng như vậy, chúng ta phải thân thiện với người từ tinh cầu khác tới, môi trường bên ngoài đều như vậy."
Hắn lại xin lỗi các học sinh: "Thật xin lỗi, bạn gái của tôi chỉ là muốn bảo vệ tôi mà thôi, cô ấy không có ác ý gì, nếu mọi người có điều gì không hài lòng, cứ nhằm vào tôi là được."
Các học sinh ngơ ngác lắc đầu, chỗ bọn họ dừng lại vừa hay chính là khu vực trung gian giữa khu dân cư và khu buôn bán.
Ở đây có những bà nội trợ hoặc ông nội trợ đi chợ mua thức ăn hoặc dắt con đi dạo, bọn họ đứng lại thảo luận với nhau những cẩm nang tiết kiệm tiền, mẹo dọn dẹp, hay làm thế nào để con cái giữ im lặng...
Cũng có những cặp vợ chồng trẻ chọn cách cân bằng giữa gia đình và công việc, bọn họ học hỏi những kỹ năng sống từ những gia đình khác, lúc có người chia sẻ những mẹo vặt này, một số người vội vàng lấy sổ điện tử ra ghi lại, để thuận tiện sau này khi nào dùng tới sẽ lấy ra đọc.
Rất nhiều người tới Bái Tinh, cho dù là nam hay nữ, tài nguyên mà bọn họ nhận được từ nhỏ tới giờ đều có hạn, nền giáo dục mà họ được học cũng có hạn, trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới việc liệu quyền lợi của bọn họ có bị đàn áp hay không.
← Ch. 501 | Ch. 503 → |