Tiệc mừng thọ (2)
← Ch.057 | Ch.059 → |
"Ha ha...... Ha ha......" Một trận cười to."Ha ha, Thập tam đệ muội đúng là thú vị." Đại bối lặc cười đến chảy nước mắt, lấy khăn lau khóe mắt, Tam gia cười đến ho khan, lẩm bẩm nói câu: "Trách không được......" Trong phòng mọi người đều cười, ngay cả Tứ gia mặt lạnh, Cửu gia khuôn mặt âm trầm cũng đều nhịn không được, trong mắt mang theo ý cười. Chỉ có Thập gia sắc mặt cổ quái, sau khi mọi người cười xong thì mới bày ra sắc mặt suy nghĩ sâu xa, làm tôi cảm thấy không khí không bằng trước kia.
Sắc mặt Dận Tường mang theo ý cười, khóe miệng cong lên, trong mắt chứa sự dịu dàng, phía dưới tay áo nắm lấy tay tôi, có chút đau, nhưng lại ngọt ngào. Trong phòng tiếng cười dần dần dịu xuống, tôi suy nghĩ, nhìn Dận Tường nói: "Ta đi trước, chỗ nương nương ta còn chưa qua." Dận Tường dừng lại, hiển nhiên là không hiểu vì sao tôi chưa tới chỗ Đức phi, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ cười gật gật đầu, tôi hành lễ với mọi người, liền muốn lui ra. Một bên Thập gia ngồi thẳng người vươn tay qua đỡ tôi, ánh mắt mang theo sự khó chịu có chút ý khác khó hiểu, lòng tôi khó hiểu một chút, hắn lại muốn cái gì. Thập a ca ha hả cười: "Không cần đi vội vã chứ, lát nữa qua cung Đức phi thỉnh an, đi cùng nhau cũng được." Tôi ngẩn ra, thế này ra thể thống gì nữa. Đi cùng Dận Tường một người còn chưa tính, còn đi theo một đám nam nhân đi mừng thọ, tuy nói là trên danh nghĩa huynh đệ, nhưng cũng quá đáng... còn chưa biết sẽ có hậu quả gì, qua miệng người này người kia đồn thổi sẽ còn khó nghe hơn nhiều.
Biết rõ hắn vì chuyện vừa rồi nên mới kiếm chuyện. Không nghĩ hắn lại có thể nghĩ ra cái này, tôi trấn định một chút, nhếch nhếch miệng: "Không cần, ta vẫn nên đi trước thì tốt hơn, nữ nhân chân đi chậm, đỡ gây phiền toái cho mọi người." Thập gia lạnh lùng hừ một tiếng, hai chân bắt chéo: "Trắc phúc tấn cần gì phải khách khí, ta chỉ là thật lòng mời, lấy lễ đối đãi, nói trắc phúc tấn tri thư đạt lễ, lòng hiểu tam tòng tứ đức. Sao bây giờ lại chẳng hiểu gì rồi."
Khí tức xông từ ngực lên tận đầu, hai tai tôi nóng bừng, nghe hắn nói tới "Trắc phúc tấn", khiến tôi không khỏi nghĩ tới chuyện trên thuyền, khi đó hắn lớn tiếng nói Dận Tường "Mệnh mang sát, không nên cưới sớm", cho nên tôi mới trở thành trắc phúc tấn...... Dận Tường đột nhiên nắm chặt tay, hắn tức giận, toàn thân đều lạnh lẽo, khí lạnh trong tay truyền tới tôi. Tôi giận dữ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, Thập a ca sửng sốt, tôi nhàn nhạt mà cười nói: "Thập gia nói chính là nữ nhân nên tuân theo tam tòng tứ đức mới là...... hiện tại a mã ta không ở đây, trượng phu của ta cũng chưa nói cái gì, vậy chỉ còn lại có......" Tôi dừng một chút, khóe miệng nhếch lên: "Thập gia nếu muốn ta nghe theo, ta đây cũng sẽ nghe ngài dặn dò."
"Phụt!" Tam a ca phun ra ngụm trà, "Ha ha......" Trong phòng tiếng cười càng lớn, Thập gia tím mặt, cái gì cũng không nói lên lời, hai cánh mũi liên tục phập phồng, thở hổn hển, trên đầu gân xanh cũng hiện lên. Tay Dận Tường đã ấm lại, tôi hơi thả lỏng năm ngón tay. Cùng tay hắn đan lại, hắn dừng một chút, liền dùng lực mà nắm lại, cảm giác ấm áp lại tới, theo ánh mặt trời chiếu len tay rồi đến trong lòng tôi. Tiếng cười trong phòng như cách xa, hư ảo mà vang bên tai, duy nhất chỉ có đôi tay chúng tôi nắm chặt......
"Két" tiếng cửa phòng mở, đánh thức tôi, trong phòng âm thanh cũng dịu đi."Ở đây có chuyện gì vậy, nói gì mà cười vui như vậy, ta đứng từ xa cũng nghe thấy." Một giọng nói truyền tới, lòng tôi lại traqfm xuống, chậm rãi xoay đầu nhìn qua......
Mặt vuông dài, lông mày đậm nét, mũi thẳng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, dáng vẻ ôn hòa, đúng là đương triều Thái tử, Nhị a ca Dận Nhưng. Thấy hắn tiến vào, trong phòng lập tức yên lặng, mỗi người đều đứng lên thỉnh an, Thái tử mỉm cười đáp lại, ánh mắt trong lúc lơ đãng dừng ngay tay tôi và tay Dận Tường đang nắm chặt, không khỏi nao nao. Theo bản năng tôi đang muốn thu tay, Dận Tường đã nhẹ nhàng buông ra, tiến một bước, hành lễ: "Thần đệ thỉnh an Thái tử gia." Thái tử cười, duỗi tay đỡ: "Thập tam đệ, mau đứng lên." Dận Tường hì hì cười, thuận thế đứng dậy, ánh mắt Thái tử dừng trên người tôi. Lòng tôi nhảy dựng, không kịp nghĩ nhiều, theo tiềm thức tiến lên hành lễ: "Thỉnh an Thái tử gia, Thái tử gia cát tường." Thái tử ha ha cười: "Đệ muội mau đứng lên, nhiều ngày không gặp, nghe nói thân thể ngươi không khỏe, đã ổn hơn chưa?" Tôi đứng dậy, đáp: "Vâng, đã tốt hơn nhiều, khiến ngài nhọc lòng để tâm."
Thái tử gia lại nhìn tôi, rồi quay đầu hướng Dận Tường cười nói: "Xem ra đệ muội được chăm sóc không tồi, so với trước kia tốt hơn nhiều." Một lời của hắn thốt ra, trong phòng mọi người đều ngẩn ra, tuy rằng là có nửa phần nói đùa, nhưng lời này cũng vẫn là có chút không lịch sự, ánh mắt Dận Tường lóe lên, nhưng rồi cũng cười nói: "Nàng ấy thân thể không khỏe, chỉ có thể dùng cả tấm lòng để chăm sóc." Trong lòng tôi cảm giác như vừa ăn phải ruồi. Các a ca đang ngồi ở đây vẻ mặt âm trầm, nhìn không ra nguyên do, chỉ có ánh mắt Thập tứ a ca lộ rõ vẻ khinh thường, thấy ánh mắt tôi nhìn qua, hắn dừng lại, dường như lại chuyển ánh mắt trở về dáng vẻ hung dữ như ban đầu, tôi giật cả mình, vội chuyển tầm mắt. Liền nghe thấy Thái tử đang hỏi vừa nãy có chuyện gì, chuyện gì mà buồn cười như vậy. Có thể kể cho hắn nghe cùng không. Lời này vừa hỏi ra, sắc mặt mọi người lại là biến đổi, muốn cười lại không cười được, Thập gia lại quay ra nhìn tôi, biểu tình trên mặt có chút khó coi. Cứ vậy ngươi chờ ta, ta lại nhìn ngươi. Nghĩ không thể đắc tội với Thập gia, nhưng Thái tử hỏi thì không thể không trả lời.
Cứ vậy sau một lúc lâu, Thái tử cang nghi ngờ, hắn đang muốn mở miệng, một bên Tam gia đi lên trước hai bước, thấp giọng nói với Thái tử cái gì đó, Thái tử đầu tiên ngẩn ra, liếc qua tôi, trên mặt mang theo ý cười, lại có vài phần kinh ngạc. Tôi nhìn hắn mà cười, giả bộ tươi cười. Hắn lại đảo mắt nhìn Thập a ca, Thập gia nhìn qua lão Đại, sắc mặt đỏ lên. Thái tử rõ ràng muốn cười, nhẹ nhàng nói, giả ho khan:"Được, được, nói đùa xong rồi, cũng phải làm chuyện chính thôi." Hắn quay đầu nhìn đồng hồ bên trên bàn dài "Cũng không còn sớm nữa, Đại ca và các vị đệ đệ cùng ta đi chúc thọ Đức phi thôi." Nói xong lại quay đầu nhìn Tứ gia và Thập tứ gia: "Tứ đệ, Thập tứ đệ, hai đệ đi trước báo nương nương một tiếng, nói chúng ta sẽ đến ngay." Tứ gia bọn họ khom người tuân theo. Đức phi là ngạch nương ruột của bọn họ, khi mừng thọ vốn nên ở bên cạnh. Quy tắc của Thanh triều, hoàng tử sinh ra lập tức đem đi, có chuyên gia khác dạy dỗ, mẫu tử một năm gặp nhau không có nhiều. Huống chi hôm nay tới mừng thọ, tông thất đại thần gia quyến nhất định là không ít, đi trước thông báo cũng là chuyện thường tình.
Tôi cũng mượn cơ hội cáo lui, có Thái tử ở chỗ này, Thập gia sẽ không dám làm khó tôi, hắn dù có trừng mắt nhìn tôi cũng là chuyện của hắn, tôi không có hứng thú ở đây với hắn so xem ai mắt lớn hơn. Dận Tường lo lắng tôi, đưa tôi tới trước cửa, tuy tôi cảm thấy không cần thiết, nhưng vẫn gật đầu với hắn. Thứ nhất là hắn có ý tốt, thứ hai trước mặt người ngoài tôi cũng không muốn làm mất mặt hắn, tôn trọng danh dự của trượng phu cũng là một điều tốt. Với cả tôi cũng không muốn bị đặc biệt quá, thời đại này nữ nhân ở bên ngoài không có tiếng nói. Tôi nào dám lơ đãng mấy chuyện này, vì vậy lúc nào cũng nhắc mình phải cẩn thận chú ý, cũng không phải vì sao tôi không thích đưa ra cửa, thật sự là vì quá áp lực......
Tôi hành lễ với đám người Thái tử, tiểu thái giám bên ngoài chạy vào vén rèm cho tôi. Tôi xoay người đang muốn ra cửa, một bóng người vụt qua, một tiểu thái giám khác thấy tôi muốn ra cửa, vội cười đi lên hai bước, "Phúc tấn, hoa mai của người."
- --
"Tiểu Vi."
"A?" Tôi xoay đầu, nhìn về phía bên cạnh tôi là Nữu Hỗ Lộ thị, nàng mỉm cười rồi giơ bình rượu bạc nhỏ ra hiệu cho tôi, tôi vội bưng một chén rượu nhỏ qua, nàng nhẹ nhàng rót rượu, tức khắc mùi vị rượu hoa tiêu bay tới."Được rồi, nửa ly là đủ rồi, tỷ cũng biết ta không uống được nhiều mà." Tôi cười xua xua tay. Nữu Hỗ Lộc thị cười, đem chén rượu của mình vừa đổ đầy đưa qua cho nha hoàn bên cạnh, nàng nhìn tôi rồi nâng ly rượu qua, tôi đáp lễ, nhìn nhau cười rồi uống một ngụm.
"Chúng ta đã hai tháng chưa gặp nhau rồi." Nàng dùng khăn tay lau miệng. Tôi gật đầu, "Đúng vậy, tháng trước định cùng tỷ và Mân tỷ gặp nhau nói chuyện phiếm, nhưng đám nô tài nói tỷ đã đi Thủy Vân am rồi." Nữu Hỗ Lộc thị mỗi năm đều đi Thủy Vân am hai lần, nói là ăn chay niệm phật, cung phụng Bồ Tát. Kỳ thật tôi cũng hiểu, nàng sinh non hai lần, sinh ra một tiểu cách cách thì chết yểu năm một tuổi, đi cũng chỉ muốn xin Phật phù hộ, hy vọng thành tâm cảm động trời xanh, sớm sinh quý tử. Nữu Hỗ Lộc thị cười, đang muốn mở miệng, bỗng một tiếng động vang lên. Sân khấu đối diện đã bắt đầu diễn, nàng nhanh chóng bị hấp dẫn, tôi vươn tay gắp một miếng thịt vịt, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai.
"Mâm ngọc uyển chuyển ngập sương lạnh, hoa liễu phấp phới nơi nào xem...", một câu hát vang lên đầy thanh thoát, "Hay......" một tràng pháo tay khen ngợi vang lên. Tôi đảo mắt nhìn lên trên. Triệu Phương Sơ dáng người uyển chuyển như càng liễu. Miếng thịt vịt trong miệng giống như lông vịt, sáp sáp mà dính ở trong cổ họng, tôi dùng sức nuốt xuống, lại đưa tay lấy chén rượu uống một ngụm. Nhìn mọi người xem không chớp mắt, tôi nhịn không được liếc mắt qua nhìn Thái tử. Hắn đang cười nói với Đại a ca chuyện gì đó, một bên Tam gia, Thất gia cũng gật đầu, tôi lặng lẽ thở ra, ngẫm lại chuyện vừa nãy, trên người vẫn rùng mình, chỉ cảm da gà nổi lên vô số.
"Chủ tử, hoa..." Tiểu thái giám thấy tôi ngơ ngác mà không nói lời nào, không khỏi thắc mắc vì sao, nhưng phía sau tôi Dận Tường cười nói một câu "Hoa mai trắng rất đẹp." Tôi giật mình, đầu óc lập tức tỉnh táo lại. Tôi xoay người nhìn Dận Tường cười nói: "Đúng vậy, nương nương thích nhất là hoa mai, mỗi năm tới mừng thọ của người cũng là thời điểm hoa nở đẹp nhất, ta đều hái đem tới tặng cho người." Một bên Tam a ca đi lên, duỗi tay cầm hoa mai mà đánh giá qua: "Ừm...... Cành khô cứng cáp, cánh hoa lại kiều diễm nhu mị, cành hoa mai này ngắt cũng đúng thời điểm, có chút hương của nước mực." Nói xong nhìn tôi cười, "Đệ muội thật có mắt nhìn." Tôi hơi mỉm cười, cúi đầu nói: "Tam gia quá khen." Ánh mắt quét tới, góc áo động đậy, Thái tử gia đã đi tới, tôi hít sâu một hơi, điềm nhiên mà ngẩng đầu, Thái tử nhìn cành hoa mai trong tay Tam gia mà suy nghĩ gì đó. Sắc mặt hắn vẫn tốt, chỉ là có chút tái nhợt, đột nhiên hắn quay đầu nhìn tôi, lòng tôi như có tiếng lộp bộp, nhưng vẫn thản nhiên nhìn Thái tử, lại theo quy củ hạ mắt xuống.
"Hoa này ngươi hái ở đâu?" Thái tử ôn hòa hỏi, tôi hạ mắt mỉm cười trả lời, "Chính là hoa viên nhỏ của nương nương, từ phía bắc cửa nách đi vào, liếc mắt qua là thấy."
"À......" Thái tử kéo dài tiếng, trong giọng nói có chút kiên định, tôi cố ý nói là từ hướng bắc có thái giám canh ở đó."Hoa mai này quả thật kiều diễm xinh đẹp......" Thái tử cười nhìn tôi, nói một tiếng, liền đem hoa mai trả về, tôi duỗi tay tiếp nhận, lại cười nói: "Đúng vậy, vừa mới hái còn chưa lâu đâu." Thái tử gia gật gật đầu, hắn và Tiểu Xuân hẹn hò so với thời điểm hiện tại cũng đã một khoảng thời gian, trong lòng hắn tuy chưa tin hẳn. Nhưng cũng không ai ngốc mà lại đi xem chuyện không nên nhìn, còn muốn đem chuyện không nhìn đi lan truyền khắp nơi, với lại sắc mặt tôi cũng thản nhiên, nói thẳng xuất xứ của hoa mai không có nửa phần giấu giếm gì, cũng khiến hắn cảm thấy chỉ là trùng hợp.
Sở dĩ tôi ngắt cành mai này là để phòng có người thấy hành tung của tôi, Thái tử phong lưu như vậy tôi tin là trong cung mọi người đều biết, trên đời không có gì là tuyệt đối. Đừng nói các cung nhân trong hoàng cung nội viện, ngay cả các a ca đều có tai mắt trong Tử Cấm thành, việc nhỏ nhặt đều không qua được mắt họ, huống chi là nhất cử nhất động của Thái tử. Nếu là người không có ý tốt, đem chuyện tôi đi đâu kể cho Thái tử, hậu quả thật không dám nghĩ, càng liên lụy Dận Tường và Tứ gi. Hiện tại tôi nhanh chóng ra tay, tự mình thừa nhận đã đi qua vườn hoa. Nơi này nhiều người như vậy, đều nghe thấy lời tôi nói, sau này Thái tử muốn làm khó tôi cũng sẽ phải cân nhắc lại. Chẳng qua ban đầu định chờ thời cơ để hành sự, lại không nghĩ thời cơ tới nhanh như vậy.
Nghĩ vậy, tôi nhịn không được cười khổ, nhìn thoáng qua Tiểu Xuân đang ngồi trong đám cung nhân cấp thấp đằng kia, nàng đang cùng mọi người nói chuyện cười đùa, thần thái nhu mì. Tôi biết gần đây nàng được sủng hạnh, cũng coi như có chút thánh quyến, chỉ tiếc người mang lại thay đổi lớn của nàng ta không phải Khang Hi hoàng đế. Tôi không tiếng động mà thở dài, Tiểu Xuân cũng được, Triệu Phương Sơ cũng được, đều là bom hẹn giờ...
"Tiểu Vi, Triệu Phương Sơ này hát hay thật, nhất cử nhất động đều lôi cuốn người xem vào vở kịch, muội nói có phải hay không?" Nữu Hỗ Lộc thị đột nhiên dùng tay khẽ đẩy tôi "Đúng không?"
"A, đúng, đúng, hát hay thật." Tôi thuận miệng khen cho có lệ, kịch của chính mình tôi còn không hiểu, huống chi chuyện xưa lật tới lật lui, có chẳng có gì thú vị. Nữu Hỗ Lộc thị liếc tôi một cái: "Muội đó, xem diễn cũng không để ý, còn không thể uống nhiều rượu, chẳng biết rốt cuộc muội thích cái gì." Tôi ha hả cười, đang muốn mở miệng, phía sau truyền đến một tiếng cười: "Phúc tấn, không muốn kịch không muốn rượu, cho người hai quyển sách thì đều đủ hết." Nữu Hỗ Lộc thị nghe vậy bật cười. Tôi quay đầu cười trừng mắt nhìn Đông Liên từ đâu tới: "Ngươi không tới chỗ nương nương hầu hạ còn tới chỗ này trêu ta." Đông Liên làm mặt quỷ: "Là chủ tử kêu ta xuống tìm ngươi, dùng chức vị phúc tấn để trấn áp thì ta đây đi là được thôi." Thấy nàng làm bộ muốn đi, tôi vội vàng kéo lại: "Được rồi, được rồi, bà cô của ta, là ta sai, có gì dặn dò?" Đông Liên cười: "Ngươi theo ta là được." Tôi gật gật đầu, quay đầu lại nhìn Nữu Hỗ Lộc thị, nàng cười tỏ vẻ đã biết, tôi lại đi qua hai bước, nói một tiếng với Tứ phúc tấn đang nói chuyện với Thái tử phi, nàng cười gật đầu, lại dặn dò tôi hai câu, tôi đồng ý rồi lui xuống.
Theo Đông Liên đi ra ngoài, một ánh mắt quét qua đây, tôi thuận thế nhìn lại, Niên thị đang nhìn chằm chằm tôi, tôi nhìn nàng cười cười, nàng ngẩn ra, lại nhanh chóng quay đầu lại cùng với một phu nhân nào đó nói chuyện. Trong lòng tôi buồn cười, mới lúc nào thấy nàng ta ôm tiểu cách cách mới sinh đi khoe, thấy tôi tới thăm chỉ theo quy củ hành lễ thăm hỏi, nhìn con của nàng không có gì hứng thú, nàng ta liền đi tới nói này nọ. Tôi nhìn đứa bé kia trắng trẻo đáng yêu, chỉ là mẹ của nó nhìn thật đáng ghét, tôi thuận miệng khen hai câu cứ nghĩ sẽ được yên. Nàng ta lại không buông, lại nói với tôi Tứ gia rất thích đứa bé này, so với con trai thương hơn, ngày ngày nhớ thương vân vân. Một bên Nữu Hỗ Lộc thị các nàng không vui, cũng chỉ có thể nghe. Lại chẳng hiểu sao, cứ nhắc tới đứa trẻ chết non của Nữu Hỗ Lộc thị. Mắt thấy Nữu Hỗ Lộc thị đã có chút đau xót, Niên thị lại cứ không buông tha, lòng tôi chán ghét cùng cực, liền cười nhìn nàng nói: "Nếu Tứ gia đã thích con gái như vậy, ta đây cũng mong người sẽ luôn hoài thai con gái. Hạ sinh cũng vẫn là con gái. Tốt nhất là sinh thật nhiều con gái để Tứ gia càng vui."
"Xì" một bên Lý thị nhịn không được mà bật cười, lại vội che miệng, mọi người đều cố nén cười, ra vẻ không có việc gì. Tôi lười để ý ánh mắt muốn lồi ra của Niên thị, liền tìm lấy cớ cùng Tứ phúc tấn cáo lui, nàng cũng sợ tôi ở lại gây chuyện, vội đồng ý, nhưng thật ra Nữu Hỗ Lộc thị cùng tôi đi ra. Trên đường Nữu Hỗ Lộc thị đã hả giận, lại sợ tôi đắc tội Niên thị, nhưng thật ra tôi chỉ cười an ủi nàng một phen. Nói thật ra, tôi cũng không biết vì cái gì, nhưng tôi và Niên thị cũng sẽ không thể cười một cái mà quên đi thù, dù nhiều hơn một chuyện cũng chẳng làm sao.
"Sao ngươi lại đắc tội nàng ta?" Đi ra ngoài khuôn viên, Đông Liên nhẹ giọng hỏi tôi một câu, tôi ngẩn ra, lúc này mới nghĩ đến Đông Liên các nàng nhìn mặt đoán ý, sao có thể nhìn ra tôi và Niên thị không vừa mắt nhau? Tôi sờ mũi: "Ai biết, tùy nàng ta thôi." Đông Liên cười, cũng không hề truy hỏi: "Ngươi phải cẩn thận." Tôi cười gật đầu, mới vừa rồi Đông Liên bảo Đức phi có đồ muốn tôi tới xem, nên kêu tôi tới, chúng tôi liền sóng vai đi tới tẩm điện của Đức phi, dọc đường đi trò chuyện với nhau.
"Hôm qua nghe chủ tử nhắc tới, sang năm Hoàng thượng muốn đi săn ở Nhiệt hà, hy vọng lúc đó có thể đem theo các cung phi. Nói như vậy, chúng ta lại có thể đi ra ngoài một chút." Đông Liên nhảy nhót mà nói, tôi dừng lại."Tiểu Vi?" Đông Liên thấy tôi đi chậm, xoay đầu nhìn tôi.
"À, tới đây." Tôi ngẩn ra, vội bước nhanh đuổi kịp, Đông Liên lại nói cái gì, tôi cũng không nghe rõ. Trong lòng chỉ là nghĩ, sang năm Hoàng thượng muốn đi săn ở Thừa Đức, nếu tôi nhớ không sai thì phế Thái tử chính là năm sau...
← Ch. 057 | Ch. 059 → |