Vay nóng Homecredit

Truyện:Mộng Hồi Đại Thanh - Chương 052

Mộng Hồi Đại Thanh
Trọn bộ 122 chương
Chương 052
Quyết đoán (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Siêu sale Shopee


Lý thị mặt tươi cười đi tới, hài tử trong lòng bị tơ lụa quấn lấy, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt đen láy di chuyển nhìn xung quanh."Tiểu Vi, đây là Tam a ca của chúng ta, mới được hai tháng tuổi." Tôi ngẩn ra, không nghĩ tới Nữu Hỗ Lộc thị một bên đã nói, không tự kìm được quay đầu nhìn nàng, thấy nàng cười khanh khách, khuôn mặt lạnh nhạt lúc nãy đã biến mất. Trong lòng không kịp lại nghĩ lại, chỉ là quay đầu cười nhìn Lý thị nói: "Đúng là một hài tử có tướng phúc." Lý thị mặt mày hớn hở mà xoa mặt hài tử, lại giương mắt nhìn tôi cười nói: "Tiểu Vi, ngươi ôm thử đi."

"A." Tôi khốn đốn, khô khô mà cười cười, "Ta không dám ôm, chỉ sợ làm nó bị thương..." Lời còn chưa dứt, Lý thị sớm cười ôm hài tử đưa tới: "Sớm muộn gì ngươi cũng phải ôm, hôm nay luyện tập trước đi, lại nói đứa nhỏ này cũng không đến nỗi yếu ớt."

Kỳ thật ở thế kỷ hai mốt tôi không biết đã ôm không biết bao nhiêu trẻ con, bạn bè thân thích đếm không hết, chỉ là trong lòng bản năng đối với hài tử của Lý thị có chút không thoải mái. Vừa nói, hài tử đã đưa tới trong lòng tôi, tôi có chút luống cuống tay chân mà nhận lấy, điều chỉnh một chút tư thế, mới cúi đầu nhìn kỹ đứa nhỏ này. Mặt như trăng tròn, màu da trắng nõn, khuôn mặt có chút giống Lý thị, chỉ là đôi mắt đen nhánh kia có phần giống Tứ gia, nó tò mò mà nhìn tôi, lại một tay nắm lấy kỳ vây của tôi, nhìn cặp mắt kia tôi không khỏi có chút hoảng hốt, nhưng nghĩ lại kết cục sau này của đứa bé này, trong lòng có chút lạnh......

"Tiểu Vi?" Lý thị khẽ chạm chạm vào tôi."A." Tôi run run, giương mắt nhìn lại, Lý thị cùng Nữu Hỗ Lộc thị đang có chút kỳ quái mà nhìn tôi: "Làm sao mà hốt hoảng vậy, đang nghĩ gì vậy?" Lý thị thấy tôi nhìn nàng, liền cười hỏi tôi. Tôi âm thầm định thần, mỉm cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ này thật tốt, thơm tho mềm mại giống như điểm tâm vậy."

"Ha ha." Lý thị các nàng đều bật cười, "Nếu thích như vậy thì mau sinh một hài tử giống vậy đi, cùng Thập tam gia con đàn cháu đống. Cổ nhân có câu " trong ba tội bất hiếu thì không có con nỗi dõi là lớn nhất" sao." Tôi mặt đỏ lên, " ha ha " cười ngây ngô hai tiếng, liền lảng sang chuyện khác. Nữu Hỗ Lộc thị cũng ở một bên cười đùa, chỉ là ý cười lại không tới đáy mắt.

"Yo, sao ở đây lại náo nhiệt vậy." Thanh âm kiều mị truyện tới, mọi người bỗng ngừng cười, không khí bỗng yên tĩnh lại. Tôi quay đầu lại, thấy Niên thị đang vịn tay vào một tiểu nha đầu, chậm rãi đi tới. Lý thị đem tiểu hài tử trong tay giao lại cho nhũ mẫu, cười nói: "Muội muội, sao muội lại tới đây, hôm nay gió lớn, nên để ý không kẻo trúng gió."

"Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm, tiểu a ca vẫn còn nhỏ, sợ là không chịu được gió, vẫn nên đừng đem ra ngoài." Niên thị đi tới, cười nửa miệng đối Lý thị mà nói. Lý thị sắc mặt cứng lại, rồi bật cười: "Muội muội nói đúng, Lưu gia, mau đưa tiểu a ca về phòng, cẩn thận chăm sóc." Nhũ mẫu hành lễ, mang theo bọn nha đầu thái giám lui xuống, tôi cùng Nữu Hỗ Lộc thị liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu được ngụ ý của Niên thị, đơn giản là giễu cợt Lý thị vì có con trai mà đi khắp nơi khoe khoang, kỳ thật nàng ta cũng chẳng khác gì, mang theo cái bụng đi khắp nơi đó thôi. Tôi nhấp nhấp khóe miệng, xoay mắt hướng một bên liễu rủ, lúc này chỉ cần giả ngu giả ngơ cũng được.

"Trắc phúc tấn, hôm nay ngọn gió nào lại thổi ngươi tới đây vậy?" Tôi khựng lại, quay đầu, thấy Niên thị đang nhìn chằm chằm mình, vừa định khách khí cười, mắt đảo qua, lại thấy bụng nàng ta đã to lên, cau mày lại. Niên thị thấy ánh mắt tôi đặt ở trên bụng nàng, cười cười, cố tình nhéo nhéo eo, nhìn tôi nói: "Mang thai đúng là trên người có chút nhức mỏi, sau này ngươi có thì cũng sẽ hiểu." Tôi nhàn nhạt cười cười: "Thật sao?" Nói xong tôi đi lên trước một bước, rành mạch nói, "Đức phi nương nương khẩu dụ, mong người tĩnh dưỡng cho tốt, cơ thể nặng nhọc, trong thời kì này không cần phải hành lễ xã giao, đến cung của Đức phi thỉnh an." Niên thị sửng sốt, vội đến khom lưng hành lễ: "Thần thiếp đã biết, làm nương nương để tâm, mong trắc phúc tấn thay ta tạ ơn." Tôi thấy nàng khom lưng cong đến vất vả, trong lúc nhất thời thật muốn khiến nàng khó chịu một lát, nhưng cuối cùng là làm không được, chỉ là nhẹ giọng nói: "Nương nương phân phó, người không cần đa lễ." Nha đầu đỡ nàng đứng lên, Niên thị trên mặt cực đắc ý, vốn dĩ nàng ta trước mặt Đức phi không có địa vị gì, lúc này được Đức phi hỏi thăm, với nàng đó là một vinh hạnh lớn, thể diện nàng ta được nâng cao, một bên Lý thị, Nữu Hỗ Lộc thị, trên mặt là ngượng ngùng, có chút đố kị.

Ta đột nhiên hiểu rõ vì sao Lý thị ở trước mặt Đức phi rất được sủng ái, không riêng bởi vì nàng dung nhan mĩ mạo, càng là bởi vì nàng đã sinh cho Tứ gia con trai. Càng nghĩ ở hiện đại cũng có nhiều người vì muốn sinh con trai mà tán gia bại sản, càng nghĩ ở thời cổ đại cái thời mà trọng nam khinh nữ, không sinh được con trai thì người phụ nữ cái gì cũng không có, trước kia tôi chưa bao giờ khắc sâu cảm nhận này, nếu như tôi không sinh được con trai, thì Dận Tường hắn...... Nhịn không được mà nhíu mày.

"Trắc phúc tấn nghĩ gì vậy?" thanh âm sắc bén của Niên thị truyền tới, làm tôi giật cả mình, giương mắt nhìn nàng ta đang đắc ý, "Nhìn ngươi sắc mặt không tốt, có điều gì không thoải mái cứ nói ra, mọi người tâm sự, giữ mãi trong lòng cũng không hay......" Nghe nàng lải nhải, một cảm giác chán nản nổi lên trong lòng tôi, tôi điềm đạm mà ngắt lời nàng: "Cũng không có gì, thỉnh trắc phúc tấn nghỉ ngơi sớm, nói nhiều sẽ không tốt cho cơ thể." Niên thị mặt trắng đi, ngực liên tục phập phồng, nhưng lại không nói được lời nào. Một bên Lý thị sắc mặt có chút hả giận, trên mặt vẫn là điệu bộ quan tâm: "Nếu như vậy, muội muội mau về nghỉ ngơi sớm đi, thân thể quý trọng, ở đây đã có chúng ta lo rồi." Nói xong xoay đầu cười hỏi tôi cùng Nữu Hỗ Lộc thị, "Nếu không có gì mời muội muội đến Giáng Tuyết hiên ngồi. Phúc tấn chắc cũng chưa về đâu huống chi muội lâu lắm mới tơi thăm nay ở đây lâu một lát." Tôi gật gật đầu, một bên Lý thị lại dặn dò Niên thị vài câu, liền đưa tôi tới hoa viên đằng trước, Nữu Hỗ Lộc thị từ trước đến nay ít nói, cũng chỉ im lặng đi theo chúng tôi, để lại Niên thị một bên ở đó. Niên thị đã sớm nhìn tôi không vừa mắt, tôi với nàng ta hảo ý không tốt, có kính nể có bất kính, trong lòng nàng ta cũng chẳng khác mấy, cho nên tôi không có để ý bất kính với nàng ta hay không, nhưng kỳ thật biểu hiện của Lý thị bên ngoài làm tôi có chút bất ngờ. Bên tai vẫn nghe thấy tiếng Lý thị và Nữu Hỗ Lộc thị bàn việc nhà, trong lòng cũng âm thầm cảnh giác chính mình, trăm lần không thể biến thành bộ dạng nữ nhân thời này như các nàng, luôn cảm thấy dạo này cuộc sống có chút gò bó, chẳng lẽ chỉ cần rơi vào hố phân một chút là sẽ vĩnh viễn không thể rửa sạch sao......

"Tiểu Vi." Nữu Hỗ Lộc thị gọi tôi một tiếng.

"A?"

Nữu Hỗ Lộc thị nhìn tôi ngơ ngác, không khỏi cong môi cười: "Lại đang nghĩ gì vậy, lúc nào cũng thấy muội như vậy, người thì ở đây mà hồn lại bay đầu mất rồi." Tôi xấu hổ mà cười, còn chưa nói chuyện, Lý thị cười: "Vậy mà cũng hỏi à, chắc là bay tới chỗ Thập Tam gia rồi." Chung quanh mọi người đều bật cười. Tôi còn đang không biết nói gì mới vừa, một tiểu nha đầu đi từ cửa nguyệt môn, hành lễ với chúng tôi, tiến tới chỗ Lý thị nói thầm vào tai mấy câu, liền lui qua một bên. Lý thị quay đầu lại nhìn tôi cười nói: "Muội muội, ta xin phép phải lui trước, tiểu a ca có chút chuyện, ta phải qua ghé xem." Tôi vội xua tay: "Tỷ tỷ xin cứ tự nhiên, không cần khách khí." Lý thị gật gật đầu, nhìn Nữu Hỗ Lộc thị nói: "Vậy muội muội hãy ở đây, về bữa tối thì......" Nữu Hỗ Lộc thị tao nhã cười: "Có ta ở đây, tỷ mau đi đi." Lý thị lại nhìn tôi gật gật đầu, mang theo bọn nha đầu đi.

Nữu Hỗ Lộc thị đưa tôi tới Giáng Tuyết hiên, đám nha đầu đem trà, cầm chút trái cây tới, chúng tôi liền ngồi nói chuyện, cũng không có nói chuyện gì quan trọng, chỉ là ngồi nói chuyện phiếm, đơn giản là về chủ đề ăn mặc, trang điểm, thêu thùa, ẩm thực, trong lòng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Một lát sau, Nữu Hỗ Lộc thị muốn đi xem việc chuẩn bị bữa tỗi, tôi là người được Đức phi phái tới, bữa tối không thể làm qua loa, nàng liền đi trước. Tôi nhất thời không có việc gì để làm, phân phó đám nha đầu đem hết đồ đi, dọn dẹp lại hết trước khi chúng tôi rời đi. Tôi một mình đi dạo ở hoa viên, cũng không để đám nha đầu đi theo. Lần trước tới cũng không có để ý kĩ, chỉ là nhìn thoáng qua, lúc này mới có thể nhìn kĩ lại, mới phát hiện Ung Hòa cung ở đây so với hiện đại rẩt khác biệt, so với miếu thờ hiện đại đầy trang nghiêm, thì ở đây lại nhu hòa tươi đẹp hơn.

Không quen thuộc đường, cũng không dám đi loạn, đi dạo trong chốc lát tôi lại quay về, chỉ là thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn bốn phía kì hoa dị thảo, rồi tới trước cửa Giáng Tuyết hiên, bên trong không có một bóng người, xem ra mấy nha đầu kia dọn dẹp xong thì đã lui xuống, chỉ có một số thái giám còn đứng ở bên ngoài. Tôi đi qua bên mặt hắn, rồi hắn thấy tôi trước mặt, không khỏi hoảng sợ, vừa định thỉnh an, bị tôi xua tay ngăn lại. Tôi đang muốn đi vào, bên trong chợt có bóng người, tôi dừng lại, thăm dò bên trong, là một nha đầu đang bày dọn đồ trên bàn. Tôi cũng không để ở trong lòng, cất bước đi vào, đế giày đạp một tiếng trên nền, "Cách" một tiếng, "A!" Nàng lắp bắp kinh hãi, như sấm đánh, xoay người lại nhìn tôi, hai tay nắm chặt muốn chết, làm tôi cũng giật mình, tôi đột nhiên dừng bước nhìn nàng, "Làm sao vậy?" Tôi hỏi nàng. Nàng sắc mặt trắng bệch, sau liền trấn tĩnh lại, nhìn tôi mà khom người: "Nô tỳ thỉnh an phúc tấn."

"Ân, đứng lên đi." Tôi giơ tay, nhưng trong lòng cảm thấy kì kì, nàng thấy tôi vẫn nhìn nàng, cười: "Mới vừa rồi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của phúc tấn, dọa nô tì một phen."

"À." Tôi gật gật đầu, "Ở đây có cái gì vậy, làm ngươi kinh ngạc như vậy." Tôi mỉm cười đi qua, đột nhiên thấy bên cạnh có giá sách, liền đi tới."Phúc tấn." Sau lưng truyền đến đến tiếng của tiểu nha đầu."Hử?" Tôi thuận miệng đáp lại một câu, quả nhiên trên kệ sách thì thấy《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, tôi rất thích thú, vội đến rút ra xem."Mới vừa rồi người dặn dò sắp xếp và phân phát điểm tâm, hiện tại......"

"Ta biết, cứ làm theo những gì được phân phó đi. Chỉ là để những thứ của phúc tấn ở lại, ta sẽ tự đem đi." Tôi quay đầu lại nhìn nàng cười cười, lại quay đầu tiếp theo xem sách."Vâng, nô tỳ đã biết." Bên tai nghe thấy tiếng nàng gọi người vào đem đồ đi, cũng không để ở trong lòng. Cũng không biết xem bao lâu, cảm thấy có chút khát, liền đi tới cạnh bàn, vừa muốn cầm lấy chén trà uống, khóe mắt lại thấy trên khay điểm tâm có vật gì màu trắng, không khỏi sửng sốt, cúi đầu nhìn xem, là chút bột phấn, dùng ngón tay quệt thử, cảm giác chẳng có gì, ngửi cũng không có hương vị gì. Đang định gọi người vào hỏi, phía tây phòng ở bên kia đột nhiên có tiếng ồn ào, tôi sửng sốt, đi tới cửa nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy được gì, ngoài cửa chỉ có hai nha đầu, thấy tôi thì hành lễ."Ở đó là đâu vậy?" Tôi hỏi một nha đầu có vẻ ngoài hoạt bát. Nàng cung kính trả lời: "Phúc tấn, đó là thúy viên của Nhị phúc tấn." Tôi gật đầu, thì ra đó là khu phòng của Lý thị, vẫy tay cho các nàng lui xuống, tôi lại quay về chỗ cũ. Về lại bàn thì đột nhiên nhớ tới nha đầu vừa rồi, trong lòng ngẩn ra, chẳng lẽ...... Không thể nào, ai lại đi làm chuyện đó, lấy đồ Đức phi ban thưởng để làm chuyện đó... Tôi nắm chặt quyển sách trong tay, lặng ngồi xuống ghế.

Mồ hôi lạnh tuôn ra, áo bên trong dính sát vào người, tim tôi đập liên tục, trong đầu như có tiếng gió thổi ù ù. Nếu tôi đoán sai thì tốt, nhưng hình như tôi sắp đoán đúng...... Chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà. Hãm hại người chắc hẳn sẽ không ra tay tàn nhẫn, chỉ là hất chút nước bẩn lên người tôi, rốt cuộc đồ vật đều là từ chỗ Đức phi nương nương ban thưởng tới, làm đến mức lửa lớn thì chắc chắn sẽ dẫn đến họa thiêu thân...... Nhưng nếu đúng như tôi nghĩ, mượn tay tôi để diệt trừ tiểu a ca, vậy...... Cẩn thận ngẫm lại không đúng, trong lịch sử Hoằng Thời là bị Ung Chính ban chết, 24 tuổi cũng không thể coi là chết non, nghĩ lại thì thấy trong lòng cũng bớt lo hơn. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, liền lẳng lặng mà ngồi ở ghế chờ, nếu đúng như tôi suy đoán, thì các nàng...... Một lát sau, tâm thanh ầm ĩ từ phía xa hướng về chỗ tôi, tôi không khỏi cười khổ, không biết nên cười chính mình thần toán, hay là nên khóc chính mình xui xẻo......


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-122)