Ngày cấm (4)
← Ch.06 | Ch.08 → |
"Ân... nhanh... quá... ân..."
"Cô gái... em quá chặt... hự... thả lỏng đi..."
Trịnh Liệt vì hạ bộ bị cô cắn nuốt chặt chẽ mà nhíu mày, cảm giác như muốn n·ổ t·υⓝ·🌀.
Tay hắn khẽ vỗ vào chiếc 𝐦ô●ռ●🌀 tròn trịa của cô vài cái phát ra tiếng "bốp bốp" giòn tan.
"A..."
Do cảm giác, do đau, do thoải mái mà cô "a" lên một tiếng, ưỡn lưng lên.
Cái loại cảm giác đau nhưng lại đưa đến cho người ta 𝖐_𝒽_𝑜_á_ℹ️ 𝒸ả_𝐦 đến điên người.
Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng, lại lần nữa mạnh mẽ luật động ra vào.
Tiếng va đập giữa hạ bộ hai người vang lớn trong căn phòng ngập mùi tình dục.
Ái dịch của cô tràn ra ngày càng ướt đẫm, chảy dọc theo bờ cong xuống 𝐦●ô𝓃●ⓖ, ướt đẫm một vùng đệm.
Tiếng 𝖙𝐡.ở ◗ố.c ma mị tràn ra.
Dù ⓟ𝒽-â-ⓝ тh-â-п đang hoạt động không ngừng nghỉ, ngón tay hắn vẫn không ngại xoa nắn nơi huyệt đạo ướt đẫm đang ɱ-ú-t chặt của hắn.
A... quá chặt.
Ngón tay xoay quanh, một vòng lại một vòng vuốt nơi nhạy cảm.
"Ân... a..." Vừa ra vào vừa bị xoa nắn như thế khiến cơ thể mẫn cảm của Lâm Vĩnh Túc không chịu đụng nổi lại ưỡn cao hơn phần eo.
Nơi hạ bộ lại sáp nhập sâu hơn.
"A... em muốn tôi c♓ế_✞ vì sung ş●ư●ớ●ⓝ●ɢ sao? Hảo. Chiều ý em."
Nói xong, Trịnh Liệt xoay người Lâm Vĩnh Túc lại, để lưng cô quay về phía mình, cái m.ôⓝ.🌀 tròn trắng muốt như tuyết chĩa về hắn, bàn tay to lớn liền nắm lấy hai vùng tuyết trắng mà đặt thẳng hạ bộ mình, đẩy mạnh một cái, ρ_𝖍â_𝖓 ✞_h_â_𝓃 to lớn lập tức đâ-〽️ sâu vào trong cơ thể Ⓜ️_ề_Ⓜ️ Ⓜ️ạ_ı.
Lần đầu tiên Lâm Vĩnh Túc trải qua loại cảm giác này. 𝒦.h.𝐨á.❗ 𝖈ả.ⓜ đến tột cùng, cô ngẩng cao đầu khóc không ra tiếng, chỉ biết cắn chặt răng mà ngâm nga những âm điệu "ân ưm" đủ nhịp thăng trầm.
Trịnh Liệt là quá khích vì làm theo kiểu này mà âm đ*o vốn đã nhỏ hẹp của cô lại như thít chặt hơn, bấu víu lấy nam căn của hắn như muốn nuốt gọn rồi đóng lại không cho ra ngoài nữa.
Lâm Vĩnh Túc sớm đã bị 🎋ⓗ⭕·á·i 𝖈·ả·𝖒 che hết lý trí không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lớn tiếng, hai chân vì quá ⓚ●í●↪️●♓ ⓣ●𝐡í●𝐜●♓ mà hơi kẹo chặt hơn nhưng lại bị bàn tay 〽️·🅰️ q·υ·á·❗ của Trịnh Liệt giữ lấy, cứng rắn tách ra để hắn có thể tiến công dễ dàng kịch liệt hơn.
Hắn lại lần nữa đi vào thật mạnh, vừa mạnh vừa sâu, va chạm khiến cho cả hai đều không kiềm được mà rên lên khoái đạt cao vút.
"Sâu quá... sâu quá rồi... ân... Liệt... ân... nhẹ chút..."
Lâm Vĩnh Túc khuôn mặt đặt lên nệm, chĩa m·ô·𝐧·ɢ về phía hắn, ngón tay thon dài nắm chặt lấy ga trải giường mà kêu lên.
Κ♓_𝑜_á_ℹ️ 𝖈_ả_m liên tục đánh sâu vào từng ngõ nghách giác quan của cô, nhưng là người đàn ông này quá dũng mãnh, hết lần này đến lần khác lại đưa cô tới cực hạn k*𝐡oá*𝒾 🌜ả*ɱ.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, thật thoải mái. Chỉ muốn khiến cho cô lập tức 𝒸h*ế*t đi vì dễ chịu.
Đột nhiên hắn dừng lại.
Đang lúc cao trào mà hắn lại dừng lại?
Lâm Vĩnh Túc liếc đôi mắt ướt nhìn Trịnh Liệt, chỉ thấy hắn một mặt đen như than.
Đôi mắt sắc như dao đang nhìn nơi ɢ-ı-@-🔴 𝐡-ợ-🅿️ của hai người mà phóng ra tia lửa điện.
Bỗng hắn cúi người xuống, ghé sát tai cô trầm thấp giọng: "Tiểu 𝒹â_ⓜ đ_ã_ⓝ_🌀, bà con đến thăm, em có muốn tiếp tục?
← Ch. 06 | Ch. 08 → |