Vay nóng Tima

Truyện:Mộ Phần Trái Tim - Chương 085

Mộ Phần Trái Tim
Trọn bộ 102 chương
Chương 085
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Siêu sale Shopee


Sau đêm đó, Hạ Nghị nghĩ sẽ là một khởi đầu mới, ít nhất anh đã tìm thấy cảm giác yêu cuồng nhiệt. Buổi sáng, lúc anh tỉnh lại, chăn vẫn đắp trên người, chỉ là người trên sô pha sớm đã không biết bóng dáng. Được rồi, anh không so đo nhiều như vậy, coi như cô thẹn thùng đi! Dù sao, anh cũng là người rất nhiệt tình và lãng mạn, câu "Hạ phu nhân, ngủ ngon, anh yêu em" Ẩn dấu biết bao tình cảm, anh nghĩ, thông minh như cô chắc sẽ biết.

Bây giờ anh vô cùng chắc chắn, Hạ phu nhân đã bước vào trái tim anh, làm cho anh muốn có được cái ôm của cô đến thế. Nhưng mà, khát vọng của anh càng lớn, bắt đầu càng phát hiện ra khác thường, bởi vì, thậm chí ngay cả cơ hội để anh nói thêm câu "Hạ phu nhân, ngủ ngon, anh yêu em" nữa cũng không có.

Đêm nay, thể xác và tinh thần của anh mỏi mệt từ bệnh viện về. Ở trong bệnh viện, thái độ cố chấp của mẹ làm cho anh tức giận, chẳng thể không kích động.

Anh vội vã muốn gặp Hạ phu nhân, cho dù cô không dịu dàng, nhưng mà, có thể trông thấy cô, tâm hồn anh được an ủi đôi chút rồi. Nhưng mà, anh đợi thật lâu thật lâu, thậm chí đã gần 12h, vẫn không thấy bóng dáng Dư Vấn đâu. Tịch mịch vô hạn không biên giới thổi qua người Hạ Nghị, khiến anh hoảng hốt.

Cô đi đâu rồi? Lúc 8h anh đã gọi điện cho cô, trong điện thoại, cô nói với anh là mình đang tăng ca, buổi tối có thể sẽ không về. Lúc này mà còn tăng ca, hơn nữa buổi tối không về nhà, sao có thể nói được chứ? Hơn nữa anh không nhớ gần đây công ty có dự án gì mà cần tăng ca muộn như thế! Anh mơ hồ cảm thấy cô nói miễn cưỡng, lừa gạt anh, nhưng mà, anh không muốn nghĩ sâu hơn.

Lúc 11 giờ, anh thật sự không nhịn được, gọi điện thoại cho trợ lý, biết là 4h chiều cô đã rời công ty rồi. Cho nên, cuối cùng cô đã đi đâu? Bây giờ anh bấm số gọi cô, điện thoại đã tắt máy!

Bụng anh rất đói, lo lắng rất nhiều, sở dĩ vội vã về từ viện chỉ là muốn có một bữa tối ấm áp với cô. Anh không nhớ rõ họ đã bao lâu rồi không dùng chung bữa, trong một ngày ngắn ngủi, anh nhận ra trước kia mình đã xem nhẹ cô quá nhiều. Từ khi chẳng còn Thụy Thụy nữa, trong nhà đã bao lâu rồi chưa từng bay ra hương cháo? Nhà này không có cô, đáng sợ trống rỗng.

Đến sáng, vẫn không liên lạc được với cô.

Hạ Nghị nhíu mày, anh lo lắng ra ngoài tìm kiếm, lái xe đến công ty. Quả nhiên, trong phòng làm việc tối đen. Chứng minh cô nói dối. Nhưng mà, anh vẫn sợ lạc cô, lại chạy nhanh về nhà, trong phòng vẫn im ắng.

Cứ như vậy, anh đợi một đêm, Dư Vấn vẫn không trở về. Sáng sớm hôm sau, anh đến công ty, đợi cả buổi sáng ở công ty, cũng không thấy bóng dáng Dư Vấn. Có phải có chuyện chẳng lành không? Anh bắt đầu lo lắng an nguy của cô.

Mơ hồ nhớ rõ trước kia, cô cũng từng biến mất ba ngày, anh lại có xúc động muốn báo cảnh sát. Nhưng mà, trợ lý đang làm việc, tất cả đều là nội dung cô dặn dò lúc giữa trưa nay. Cho nên, chỉ là cô đang trốn anh? Sao lại kỳ lạ như thế?

Cô sẽ không đột nhiên khôi phục trí nhớ chứ? Khi ý niệm nảy ra trong đầu làm cho lòng anh căng thẳng, tim đập mạnh. Khiến anh không yên, tiếp theo, còn có sóng gió gì nữa?

...

Lại qua một ngày một đêm, Hạ phu nhân vẫn không về nhà.

Buổi chiều khi ở phòng bệnh, vài tên bạn của anh nghe nói mẹ anh bệnh đến thăm hỏi. Trước khi đi.

"Anh Nghị, anh ra đây lát, tôi có việc muốn nói." A Lôi mỉm cười.

Anh đi đến cửa phòng bệnh, lập tức đã bị kéo đi.

"Anh và Tống Dư Vấn sao lại thế này? Vẫn quyết định ly hôn à?" A Lôi tò mò hỏi.

Dù sao, Tống Dư Vấn biến mất hai tháng, anh lo âu tuyệt không có dáng vẻ muốn ly hôn.

"Không, làm sao tôi có thể muốn ly hôn!" Hạ Nghị hiểu hiện dáng vẻ khó hiểu.

"Như vậy à..." A Lôi kéo dài giọng, có chút muốn nói lại thôi.

Thấy thế, Tiểu Hoa nói rõ cho anh, "Đêm qua chúng tôi gặp chị dâu ở quán bar."

Hạ Nghị ngây ngẩn cả người.

Quán bar? Anh nghe lầm sao?

"Tống Dư Vấn cùng một gã đàn ông xa lạ rời quán bar... dáng vẻ khá thân mật..." Khi A Lôi nói cho anh, đầu anh nhất thời trống rỗng.

Không thể nào?

Buổi tối, vẫn không liên lạc được với Hạ phu nhân, chín giờ, Hạ Nghị thật sự không nhịn được, đến quán bar. Lâu lắm không đến chơi, khi vừa bước vào, âm nhạc ầm ĩ làm cho Hạ Nghị có chút không thể thích ứng trong khoảng thời gian ngắn.

"Anh Nghị, đã lâu không tới chơi." Vài bồi bàn quen anh trước kia chào hỏi.

Tâm tình anh rất phiền chán, thuốc lá đặt trên quầy bar, rút một cây, bật lửa, giữa động tác, chỉ có khói bay ra khỏi miệng. Nhìn thấy thế, bồi bàn không nói, hiểu rõ cười mờ ám.

Một lát sau, điếu thuốc thứ nhất còn chưa hút xong, một cô gái trang điểm đậm mặc áo hồng thân mật ôm vai anh: "Cưng à, để em châm cho!" Vừa dứt lời, cô gái áo hồng liền tự động ân cần vươn ngón tay, đang định rút nửa điếu thuốc kia ra.

Anh chụp một tiếng, tay cầm hộp thuốc lá, lưu loát đẩy thuốc về, sau đó lãnh đạm giơ hộp thuốc lên ý nói không thấy hứng thú với đối phương, ngăn cản việc cô gái quấy rầy. Chết tiệt, anh quên quy tắc trong quán bar, mọi người đều biết, nếu muốn tình một đêm, cứ dựa theo lúc trước, đốt thuốc: Có muốn em gái đốt lửa cho anh đêm nay không.

Sắc mặt cô áo hồng không vui, nhưng vẫn biết điều tránh ra. Anh tiếp tục ngồi ở quầy bar, gọi rượu mạnh.

Đợi trong chốc lát, một bóng hình vừa đi vào quán bar, hấp dẫn ánh mắt của anh. Ánh mắt Hạ Nghị mở to, trên mặt xinh đẹp động lòng người, đó là một người phụ nữ mặc áo váy đen bó sát thấp ngực, dưới ánh đèn mờ ảo, dáng người quyến rũ, vô cùng xinh đẹp, phác nên đường cong nữ tính không bỏ sót, chỉ cần là đàn ông, dưới tác dụng của cảm giác và cồn, lúc này cũng sẽ bị dụ hoặc đến kích động.

Mà anh, cũng xúc động, nhưng mà, là trong cơn giận dữ. Người phụ nữ vừa tiến vào, liền gọi một ly cà phê nóng, sau đó đặt túi xuống cạnh cà phê, dùng thìa tao nhã quấy không ngừng. Là sói đều biết đó là có ý gì!

Quả nhiên, bên cạnh đã có bốn năm sói đói bắt đầu ra tay!

*****

Hạ Nghị ép mình vững vàng, không nghĩ nhiều nữa, dù sao, hôn nhân của anh bây giờ giống như đang biểu diễn xiếc trên dây, không chịu nổi một chút xúc động dưới áp lực đó. Nhưng nhìn cô nhận lấy rượu đỏ một gã sói đưa đến, anh nhìn cô đưa ly lên môi bắt đầu uống từng ngụm, trái tim anh bắt đầu kích động theo nhịp điệu khác thường.

Đúng vậy, cô gái với từng cử chỉ hấp dẫn ánh nhìn kia chính là Hạ phu nhân. Hạ phu nhân vứt bỏ mặt nạ lạnh lùng thật sự rất đẹp, cô giống tất cả phụ nữ trong quán bar, nhẹ nhàng chống trán, khi nháy mắt quyến rũ, dụ tình có thể dễ dàng câu mất hồn phách đàn ông. Hạ Nghị kinh ngạc nhìn dáng vẻ thay đổi cách đó không xa, là Hạ phu nhân hoàn toàn xa lạ.

Đặt ly xuống, ly kia lại được quấy hờ hững, làm các gã bên cạnh rực lòng, rối rít mời rượu. Mà cô, lại chẳng từ chối một ai. Cho dù biết rõ tửu lượng của cô khá tốt, song, Hạ Nghị cũng dần mất kiên nhẫn.

Bây giờ quán bar đã thay đổi, nhạc jazz say đắm, trong chốc lát, Hạ phu nhân lộ ra nụ cười quyễn rũ, dần có cảm giác "say". Có một gã hơi béo không biết đã nói gì bên tai cô, cô lại bị chọc cười, cao giọng cười vang, làm hại anh tý nữa là bóp nát ly rượu.

Ly rượu đỏ đầy của cô không ngừng tràn mấy lần, hé ra màu hồng tuyệt đẹp trên hai má, hai mắt long lanh mê muội, mê người nói chẳng nên lời, gần như hút các gã xung quanh lại. Cô bây giờ vẫn như một nữ vương, bên cạnh có rất nhiều nô bộc nằm rạp xuống, đầu hàng trước vẻ đẹp của cô.

Nếu không phải anh có thể chắc chắn Hạ phu nhân không phải người ở nơi đây, thiếu chút nữa là bị thủ đoạn tán tính quen thuộc "mỗi người đều có cơ hội, mọi người đều không nắm chắc" này của cô lừa rồi. Quanh mình, A Lôi và Tiểu Hoa cũng phóng đến ánh mắt đầy đồng tình với anh, làm lòng anh càng chìm xuống thấp.

Hạ Nghị lại thấy có một người đàn ông khá lưu manh bưng một ly rượu đỏ đến gần cô, tán tỉnh cô. Gã kia Hạ Nghị từng gặp ở quán bar vài lần, mặt đào hoa rất kém, nhưng lại là một gã vô lại.

"Anh Nghị, tôi đã nghe giúp anh, người đàn ông hôm qua vợ anh đi cùng chính là gã..." A Lôi mới nói một nửa, đã bị cắt ngang, bởi vì Hạ Nghị thật sự không bình tĩnh được nửa, anh sải bước đến chỗ Hạ phu nhân.

"Theo anh về nhà!" Anh kéo lấy cô, đã muốn đưa cô đi khỏi chỗ ngồi.

Nơi này không phải nơi cô có thể đùa! Sắc mặt xanh mét của anh quá khó nhìn, lũ sói bên cạnh cô vừa thấy anh thì tỏ vẻ bất mãn của Trình Giảo Kim, nhìn anh nhìn một vòng, bắn ra ánh lửa giết người, tất cả mọi người sợ run một chút, không còn ai dám tiến lên ngăn cản nữa.

Nhìn thấy anh, Dư Vấn cố ý lộ ra nét mặt bất ngờ, sau đó, cô lãnh đạm gạt tay anh, tao nhã ngồi vào chỗ một lần nữa.

"Nếu tới nơi này, mọi người đều tìm việc vui, chúng ta cùng chơi, không cần thiết phải quản người khác chứ?" So với gã tán tỉnh vừa rồi, cô nói chuyện với anh rất lạnh nhạt.

Hạ Nghị nghẹn cơn tức, lại không có cách nào khác phát tác.

"Về nhà đi, Hạ phu nhân, em muốn chơi gì, anh chơi với em, độ phối hợp của anh rất cao." Anh mặt dày ra vẻ thoải mái mà vui cười khuyên nhủ.

Trước kia, cho tới bây giờ chỉ có Hạ Nghị anh phóng đãng không biên giới, không chịu bó buộc, bây giờ anh đã kìm chế rồi, chỉ hy vọng cô đừng làm mọi chuyện lớn hơn. Nhưng cô bất động, chỉ gõ nhẹ lên quầy bar, gã vô lại bên cạnh kia do dự một chút, vẫn đưa rượu của mình lên.

"Tôi đang chờ người." Cho nên, anh có thể cút.

"Em chờ ai?" Hạ Nghị truy hỏi.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao thì đó không phải anh!" Cô không khách sáo cho anh một gáo nước lạnh.

Hạ Nghị cứng đờ, không kịp ngăn lại, Dư Vấn vừa nói xong, đã ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. Rượu vừa mới xuống cổ, Dư Vấn lập tức liền nhận thấy được sự khác thường, nhưng muốn nôn ra đã không thể rồi. Cô lạnh lùng quét mắt sang bốn phía, phát hiện gã kia đã không còn bóng dáng. Đến loại địa phương này, cô luôn luôn cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn thế.

"Anh làm cho tôi thật mất hứng, tôi nghĩ tôi nên đi nơi khác!" Cô buông ly rượu, trấn định tự nhiên đứng dậy.

"Em không sao chứ?" Hạ Nghị ngăn cô lại.

"Tôi có thể có chuyện gì?" Dư Vấn nhíu mày hỏi lại.

Hôm nay Hạ phu nhân đặc biệt ương bướng, không hề che giấu, giống hệt như lúc trước khi cô mất trí nhớ.

"Không phải chờ ai à?" Hạ Nghị che giấu mất mát, khóe môi vẫn nhếch lên, ra vẻ vui vẻ, kiên nhẫn chờ đợi.

"Tôi đến đây." Một giọng nhỏ đáp lại, một người đàn ông ăn mặc hợp mốt chen ra từ sàn nhảy, "Chị Tống, xin lỗi, để chị chờ lâu." Nói rồi, gã lộ ra nụ cười mê người điên đảo chúng sinh.

Nụ cười này khiến Hạ Nghị có cảm giác bất thường, lăn lộn nhiều năm như thế, anh tự dưng biết loại người này dựa vào bán rẻ tiếng cười mà sống. Dưới ánh đèn mờ, gã càng đến gần họ, Hạ Nghị càng nhìn càng thấy rõ, mày càng nhíu sâu. Tên lòe loẹt này, rất trẻ, gọi hai chữ "đàn ông", còn phải cân nhắc. Hơn nữa, sao anh thấy người này rất quen? Hình như là gã ba tháng trước bị anh đánh thành mặt lợn.

"Anh Nghị, anh, đêm qua vợ anh đi cùng nó đấy." Chẳng biết từ lúc nào A Lôi đã đứng phía sau anh, thấp giọng nói, "Gã này thật ra anh cũng quen, mấy tháng trước, anh còn cho nó một trận ở đây! Nó gọi là hoàng tử bờ cát, là trai bao ở đây!" Quả nhiên, anh không nhận nhầm người, đây là một cái chảo nhuộm lớn, đã biến một chàng trai không tên thành lòe loẹt, cũng chẳng có gì kỳ quái.

"Tôi vừa hỏi thăm qua, tối nay nó đến xin bỏ việc, nghe nói nó rất được khách thích, nó cũng được một bà chị tỷ phú bao rồi, muốn chuyển qua ở..."

Không cần nói thêm gì đi nữa, Hạ Nghị đã biết vị tỷ phú kia là ai, Dư Vấn khoác lên vai đối phương, khiến anh như một cái tát trước mặt mọi người, hóa đá tại chỗ.

A Lôi, Tiểu Hoa và vài người bạn anh quen cũng mặt lộ vẻ lúng túng. Trong cảm nhận của mọi người, Hạ Nghị chỉ có thắng phụ nữ? Đúng là truyền thuyết bất bại, nhưng hôm nay... nón xanh này... đúng là sáng quá!

"Chị dâu, anh Nghị trước kia đã làm sai chuyện gì, nhưng đó đã là quá khứ, bỏ qua đi được không?" Tiểu Hoa cười hì hì hoà giải.

Đùa à, chuyện này liên quan đến vấn đề mặt mũi của đàn ông đấy!

Nhưng Dư Vấn chẳng nể mặt mũi ai nửa phần. Trước mặt mặt mọi người, cô lấy một chùm chìa khóa trong túi, ném qua. Hoàng tử bờ cát đón được.

"Đây là nhà tôi mua cho cậu, về sau cậu sẽ ở đây!" Nói xong, Dư Vấn xoay người bước đi.

"Hạ phu nhân!" Hạ Nghị kéo lấy tay cô, lửa giận tiến đến tận tim gầm nhẹ. Đừng tra tấn anh nữa, được không.

"Chuyện gì?" Cô lãnh đạm xoay người.

"Hạ phu nhân, chúng ta về nhà đi!" Anh gượng ép mỉm cười, coi như màn vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nhưng mà.

"Về sau ba năm bảy tôi sẽ về nhà, hai tư sáu tôi sẽ ở nhà cậu kia, hôm nay là thứ sáu." Đừng để cô nói rõ nhé.

Trong quán, tất cả bạn bè của anh cũng không nhịn được nữa. Đời này Hạ Nghị chưa từng bị ai làm nhục như thế!

"Ngoan, đừng cáu kỉnh!" Anh lộ nụ cười mất tự nhiên, tiến lên ôm eo cô, nói dịu dàng bên tai cô.

Đến gần rồi anh lập tức nhận thấy sự khác thường, nhiệt độ da thịt cô hơi cao, quả nhiên, gã vừa rồi là mặt người dạ thú. Chỉ là, sự lui bước của anh chẳng có kết quả gì. Cô vẫn không nhượng bộ, xoay người bước đi.

"Anh đã sai rồi, em hãy tha thứ cho anh, được không?" Anh tiếp tục quấn quít lấy cô, người đã thấp đền bùn, chỉ xin cô đừng tức giận nữa.

Ba năm bảy, hai tư sáu, lời này, là anh nói trước kia, cho nên, anh có thể chắc chắn bây giờ mình đang bị trả thù! Trái tim anh rất hoảng, bởi anh rõ Hạ phu nhân tuyệt không phải người phụ nữ chỉ biết nói rồi thôi. Cô đã cương lên thì có thể mất cả mạng người.

Tiến bộ, vậy mà cũng không xúc động không tức giận! Ánh mắt Dư Vấn rất lạnh, trong cơ thể có một ngọn lửa nóng thiêu cháy mãnh liệt.

"Vợ chồng cãi nhau thôi mà, cãi nhau thôi mà! Được rồi, không có việc gì nữa, cũng tan cuộc đi!" A Lôi đã cất cao giọng, muốn cứu vát chút thể diện cho anh.

Không có việc gì? Tan cuộc? Khóe môi Dư Vấn khẽ nhếch cười lạnh.

"Hạ Nghị, tôi nói cho anh biết, tôi đã nhớ ra một phần chuyện rồi!" Nhìn ánh mắt anh, cô nói ra từng chữ.

Một câu này khiến hơi thở anh nghẹn lại.

"Em lừa anh! Em và Đỗ Hiểu Văn làm sao...!"

Trái tim bị đập mạnh, Hạ Nghị cảm thấy đau, lời cô nhắc đến tiếp theo, anh sớm đã dự đoán được. Quả nhiên, lòng anh bất ổn chẳng phải không có lý, đúng là có một trận bão lớn đang chờ anh.

"Hạ phu nhân, anh yêu em!" Không dám đối mặt với gương mặt âm tình bất định của cô, vội vàng đã muốn dùng nụ hôn để giải nhiệt cho cô.

Tuy anh chưa từng dùng loại thuốc bẩn này với phụ nữ, nhưng anh biết trong mười phút thuốc sẽ có tác dụng. Anh muốn đưa Hạ phu nhân về nhà, giải thuốc cho cô, nếu không loại thuốc này sẽ tra tấn cô. Nhưng mặt Dư Vấn nghếch lên, nụ hôn của anh chỉ dừng trên cổ cô.

"Hạ Nghị, tình yêu của anh rất rẻ mạt, không đáng giá một phân!" Cô lui vài bước, khẽ thở nhẹ, chịu được càng ngày càng nén xúc động, lạnh lùng nói.

Ánh mắt Hạ Nghị đau nhức. Quả nhiên, chỉ là chưa tới thời điểm mà thôi. Nhưng anh vẫn bi thương, bởi là anh thật tình, ba chữ anh yêu em, chỉ là muộn mà thôi, nó không rẻ mạt!

"Hạ Nghị, tôi hỏi anh một vấn đề, anh phải thành thật trả lời!" Trong thân thể như có một ngọn lửa bắt đầu cào xé, nhưng đầu cô vẫn rất tỉnh táo.

"Em hỏi đi." Mặc dù có dự cảm, vấn đề này chắc chắn sẽ đưa anh đến cái chết.

"Anh và Đỗ Hiểu Văn đã làm mấy lần?" Dư Vấn cười lạnh hỏi.

Anh cứng đờ, một thoáng không rõ, vì sao cô muốn học Hiểu Văn truy hỏi vấn đề "ngây thơ" như vậy?

Nhưng mà, anh không thể không trả lời. Ngập ngừng, anh tránh nặng tìm nhẹ, "Anh và Hiểu Văn ở Nghiễm Châu... chỉ ngủ một đêm..." Xong rồi!

"Một, đêm, mấy, lần?" Cô lại muốn anh trả lời vấn đề này!

"Ba lần." Hạ Nghị Nhắm mắt, khi thừa nhận, anh biết mình chết chắc rồi.

Đêm hôm đó, anh và Đỗ Hiểu Văn quả thật làm ba lần, bù lại tiếc nuối.

"Một đêm ba lần, con số rất kích tình!" Trong mắt Dư Vấn hiện lên mỉa mai.

Anh bị châm chọc đến đóng băng.

Dư Vấn tiếp tục dùng giọng bình tĩnh nhẹ nói, "Như vậy không nhiều không ít, đêm nay tôi cũng làm ba lần!"

Cả lưng Hạ Nghị lạnh giá, bởi vì, anh đã đoán được lời tiếp theo của cô...

"Đáng tiếc, đối tượng không phải anh!" Cô đẩy anh ra thật mạnh, đẩy anh rất xa.

Cô đã nói rồi, anh bên ngoài một lần, cô sẽ vượt tường một hồi! Ba đấu ba, rất công bằng! Nói xong, Dư Vấn kéo tay hoàng tử bờ cát, xoay người bước đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-102)