← Ch.024 | Ch.026 → |
Từng có thời gian ba năm, cô như chỉ sống trong thể xác của mình.
Thế giới hỗn loạn bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến cô, cô ở trong căn phòng cao cấp Hoàng Tiên sinh mua, nhưng trong căn phòng này không có một góc nhỏ nào có thể khiến cô có cảm giác tồn tại.
Mỗi đêm khi tắt đèn, cảm thấy thế giới này thật u tối, không có một tia sáng nào, nó làm cô thật sự rất sợ hãi.
Cô chưa bao giờ cười, bởi vì trong lòng không vui vẻ, cô cũng không chảy nước mắt, vì trong thế giới một người nước mắt chẳng đáng một đồng.
Hoàng tiên sinh bận nhiều việc, chạy đi lại giữa Nghiễm Châu và Ôn Châu, khi vợ ông quản chặt, một tháng chỉ có thể đến mấy ngày mà thôi.
Mà mấy ngày đó, cô càng im lặng.
Cô cô độc, cô rất ít khi mở miệng nói chuyện với mọi người, cả ngày chỉ vẽ vẽ, chỉ có chăm chú vào thế giới sắc màu, cô mới có thể cảm thấy có ánh sáng.
Kỹ năng vẽ tranh của cô bỗng tăng lên, dưới ngòi bút của cô hình thành thế giới rực rỡ, nhưng cuộc sống của cô lại vô cùng u ám.
Cô tha thiết dịu dàng, giống như tấm bèo trôi không rễ.
Cô hướng tới tự do, nhưng mà, cô lại mắc cạn ngoài cửa thế giới này.
Thế giới của cô không có xuân hạ cùng thu đông, thời gian ba năm cứ thế trôi qua, cho đến một ngày, cô phát hiện, mình đã mang thai.
......
Sáng sớm, Đỗ Hiểu Văn giật mình tỉnh lại.
Dưới tầng rất ồn ào.
Vị trí bên cạnh giường đã sớm lạnh, nhưng lại không khiến cô hoảng hốt nữa.
Mặc kiểu áo nam dài đến đầu gối, cô khẽ chạy đến đầu cầu thang, vịn lan can nhìn xuống tầng dưới.
Đêm qua, một mình ở nhà cực kỳ sợ hãi, cứ nhắm mắt lại lại hiện lên dáng vẻ muốn cắn xé cô của Hoàng Phu nhân, còn có những lời đó của Dư Vấn.
Cô thừa nhận, nhiều năm qua như vậy, cô chưa từng suy nghĩ đến tâm tình của Hoàng Phu nhân, cô chỉ nhìn qua mặt ngoài mà thôi.
Vì thế giới từ bỏ cô, cho nên, cô cũng từ bỏ chính mình.
Cô sai rồi, giờ sửa chữa còn kịp không?
Đột nhiên, rất muốn rất muốn gặp Sĩ Thành.
Khi cô tìm đến nhà anh đã là hơn mười giờ tối, với người thường mà nói có lẽ chỉ là vừa sống về đêm, nhưng chồng chưa cưới của cô đã sớm đi vào giấc nồng.
Khi anh mở cửa ra. cả người mơ mơ màng màng.
Anh lấy kính sát tròng xuống, mắt cận khá nặng.
"Sao lại đến muộn vậy?" Anh xoa xoa mắt, dưới ánh sáng choáng váng mờ mờ, không chú ý tới trên mặt cô có mấy vết hồng.
Cô hít vào, "Đêm nay, em có thể ngủ ở đây không?" Chỉ còn một tháng nữa là kết hôn, bọn họ cũng trang hoàng nhà mới xong rồi.
Anh nhìn một chút, tầm mắt có điểm mông lung đã thấy túi va li nhỏ của cô.
Cuối cùng anh cũng trả lời, "Được rồi......" Sao bỗng nhiên muốn đến đây ở? Nhưng mà, nếu anh hỏi ra dường như có điểm không ổn.
"Vào đi." Anh nghiêng người để cô đi vào.
......
Đêm qua, cô không về nhà, cảm giác ngủ cùng anh, thật ra căn bản chỉ là 'ngủ' thôi, không hề có nghĩa ẩn.
Cuộc sống của anh rất quy củ, nếu như trước kia cô chưa từng ngủ lại, vậy tại sao chỗ này lại có bóng dáng mấy đồ áo mưa này? Mà kế hoạch sống của anh, trang trí nhà cửa xong, để tránh bụi bẩn và foodmandhit (1), một năm sau mới sinh con.
(1) H2CO một loại chất thải độc
Anh chính là là người như vậy, không chuẩn bị chu đáo, sẽ không xằng bậy.
Lại nói, làm việc trong phòng khám, chuyện nam nữ cho dù ở tầng trên tầng dưới, người bảo thủ như anh cũng cảm thấy không tự nhiên.
......
Bên ngoài phòng khám tuy có nhiều người đứng, nhưng bên trong vẫn chưa mở cửa, Sĩ Thành đang kiểm tra chất lượng thuốc mới chuyển đến.
Thảo dược không ghi rõ thời hạn sử dụng như thuốc tây, điều kiện bảo quản cũng rất quan trọng với tính chất thuốc, nếu để bị ẩm sẽ biến chất, thảo dược bị biến đổi, chẳng những không thể chữa bệnh, ngược lại sẽ tăng thêm bệnh.
Giờ bác sĩ vô tâm nhiều lắm, mà anh làm việc luôn nghiêm ngặt, rất có trách nhiệm với từng sinh mệnh nhỏ.
Đỗ Hiểu Văn tựa vào lan can, nhìn Triệu Sĩ Thành nghiêm túc làm việc.
Trái tim cô có sự bình yên trước nay chưa từng có.
Cô va va chạm chạm, luôn đi kiếm tìm một người đàn ông có thể dùng tình cảm thật lòng của mình để đối đãi.
Anh không cần dùng ngôn ngữ mật ngọt, chỉ cần trong mắt anh có mình cô thôi.
Hiện tại, cuối cùng cô cũng tìm được rồi, đúng không? Trong lòng, chắc phải có cảm giác hạnh phúc mới đúng, nhưng sao khi nhắm mắt lại chỉ hiện lên một bóng hình khác, dáng vẻ anh vội vã chạy đi tìm con gái, làm lòng cô dâng lên cảm giác chua xót.
......
Hạ phu nhân khá nóng tính.
Cô dường như gặp chuyện không thoải mái, mà hiển nhiên, người làm cho cô không thoải mái, hình như là anh.
Tuy rằng, anh cảm thấy khó hiểu đến kỳ diệu.
"Hạ Nghị, nói bao nhiêu lần rồi, đừng ném tất bừa bãi nữa!"
Nào có nói bao nhiêu lần? Rõ ràng anh vẫn luôn thế, trước kia cô cũng trực tiếp nhìn như không thấy, không rên một tiếng mà.
"Hạ Nghị, khi tắm vòi sen phải đóng cửa, đừng làm ướt cả nhà tắm chứ!"
Nhìn đi, lại nữa.
Hơn nữa, giọng điệu còn cao hơn trước!
"Hạ Nghị, đừng mặc quần nhỏ đi đi lại lại trong nhà, dù dáng người có đẹp nhưng anh cũng không phải đi bán thịt!"
Anh mặc quần tam giác đi ra khỏi phòng uống miếng nước, cũng bị mắng.
"Hạ Nghị, giờ em không muốn nhìn thấy anh, trở về phòng đi!" Cô hung ác.
Anh chỉ về nhà sớm thôi, lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô và con gái, đã bị cô mắng như dạy cún rồi?
Quan hệ mới hơi tốt hơn một tý, cô đã coi anh thành cái gì thế?
"Hạ phu nhân, tôi là cún em nuôi à?" Vì thế, anh rất không thích.
Cảm xúc của cô hôm nay viết rõ ràng trên mắt, đàn ông các người thật đáng ghét, thật ghê tởm!
"Hạ phu nhân, buổi tối dỗ Thụy Thụy ngủ rồi, đến phòng anh đi, chúng ta bàn một chút!" Anh ngoài cười nhưng trong không cười, lành lạnh nói.
Thật ra, trái tim thấy bất ổn không xác định.
Anh sao lại chọc cô khó chịu? Là vì cô nhìn thấy Đỗ Hiểu Văn ở lớp vẽ hôm nay? Nhưng nếu anh đã hạ quyết tâm coi tất cả là quá khứ, cô lại như thế với anh có phải là quá đáng không?
Thụy Thụy chẳng biết gì, ở bên thấy ba mẹ "Hòa hợp" như thế, vẫn cười trộm.
Hơn mười giờ, Thụy Thụy ngủ rất say, cuối cùng cô cũng đến phòng anh.
Cô vào phòng đã bị ôm chặt từ sau, quấn lấy hôn sâu.
Cứng ngắc một chút, cuối cùng cô cũng ôm cổ anh, hôn đáp lại anh.
"Hạ phu nhân, em thật sự coi mình là nữ vương à?" Hai người hôn đến thở hồng hộc, buông cô ra, anh lại có biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười.
Cô nhất thời khẽ nhếch môi.
"Xem ra, chúng ta thật sự cần phải khai thông rồi!" Anh ra vẻ tỉnh ngộ.
Vì thế, anh lại ôm cô, cho cô nụ hôn nồng nhiệt đến mặt đỏ tim đập.
Phía sau là giường lớn, tất cả như tự nhiên, chăn gối lẫn lộn, tay chân dây dưa, nhiệt độ kéo dài dâng lên.
Nhưng mà.
"Em không muốn làm với anh!"
Cô đột nhiên cảm thấy phiền chán ngồi dậy.
Anh tưởng cô đùa, ngược lại khó nhịn nhíu mày.
Đến đây còn kêu ngừng, cô muốn mình sống anh chết à?
"Hạ phu nhân, hôm nay em làm sao vậy? Anh chọc em bất mãn ở đâu, để em hoàn toàn không muốn cho anh lên?"
Dư Vấn nhìn anh.
Chuyện của Đỗ Hiểu Văn cô tuyệt đối không nói với anh, nếu không anh sẽ điên mất.
Cô là phụ nữ, cho nên, cô có ích kỷ.
"Không muốn để anh lên, vậy thì em ở trên, thế nào?" Anh bĩu môi nói đùa.
Đêm nay Hạ Phu nhân là do buồn phiền hay cố ý gây sự, là do áp lực công việc quá lớn, hay là......
Nghĩ lại, Hạ Nghị đúng là ngốc mới chủ động đi hỏi.
Bị anh đè lên như thế, hoàn toàn ngoài dự kiến của anh, cô lại quay người áp đảo anh, chân dài bước qua, bỗng chốc làm anh nóng rực.
Vẻ mặt anh kinh ngạc vài giây rồi, cúi đầu mỉm cười, "Hạ phu nhân, vậy thì, chúc em bay vui vẻ!"
Thái độ hoàn toàn phối hợp.
Nào biết, cô kẹp chặt chân, nghênh đón rất sâu, anh hừ nhẹ, xấu hổ ngâm thành tiếng.
Đáng chết, người phụ nữ này quả thực rất thích hợp làm nữ vương!
Anh vừa mới phát ra âm thanh, môi đã bị hung hăng cắn nát, không cho anh hưởng lạc.
"Hạ phu nhân, em là nữ vương SM sao?" Anh kêu to.
Bị liếc một cái rồi, sau đó, tần số chặt chẽ càng thâm trầm, anh tiếp tục hoàn toàn trở thành vật thể bị phát tiết.
Thái độ của cô quá kiêu ngạo, anh nên bất mãn. Nhưng mà, chết tiệt, anh lại thích.
Đã bao lâu rồi? Trước kia khi yêu nhau, hai người đấu võ mồm, khi cô đấu không lại anh, cũng thường đùa giỡn tiện chiêu này làm anh hoàn toàn khuất phục.
Cảm giác tự tại mà hai người ở chung trước kia, dường như hoàn toàn đã trở lại.
......
Chăn gối lẫn lộn,
Cô tạm nghỉ một chút, liền rời giường bắt đầu mặc quần áo, chuẩn bị trở về phòng.
"Hạ phu nhân, anh cũng cần em yêu thương, được không?!" Anh giữ chặt cô, tức giận.
Thụy Thụy cũng đang ngủ, không thể ở thêm cùng anh sao?
Cô sửng sốt một chút, cuối cùng, vẫn cúi mắt xin lỗi:
"Xin lỗi, hôm nay tâm tình em không tốt." Rất muốn đánh người, cho nên bọn họ giữ khoảng cách này thì tốt hơn.
Hôm nay, sau khi chia tay với Đỗ Hiểu Văn, cô nhớ đến rất nhiều chuyện quá khứ, tình bạn cô từng có với Đỗ Hiểu Văn, tình yêu anh từng có với Đỗ Hiểu Văn, còn có ngày hôn lễ kỳ quái đó, tâm tình cũng rất phiền muộn.
Đột nhiên, không biết rốt cuộc mình có làm sai hay không.
Vai nữ phản diện trong truyện thường dùng trăm phương nghìn kế để có được nam chính rồi, ba người cũng không thể tìm được hạnh phúc, quả nhiên là đúng.
Vì một thứ, vì cái gọi là tôn nghiêm, cô hại một người thê thảm.
Chỉ là.
Nếu đã chọn con đường này rồi, vì con gái, cô cũng sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ hối hận.
......
Cho nên, làm sao anh lại chọc cô khó chịu?
Anh sửng sốt một chút.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Toàn bộ quá trình vừa rồi, cô không thể khống chế được, trả thù lại cắn lại gặm, vô cùng nhiệt tình, thì ra vừa rồi thật sự không chỉ là "Nữ vương" mà thôi.
Suy nghĩ một chút, cô gạt tay anh, lựa chọn, "Không liên quan đến việc của anh, công chuyện mà thôi."
Cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi phòng.
Cô hỏi đáy lòng mình một lần lại một lần, cuối cùng vẫn lựa chọn, thật ra, cô và Hoàng phu nhân có gì khác nhau?
......
Hạ Nghị cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân làm tâm tình Hạ phu nhân khó chịu.
"Em ký hợp đồng thất bại với trang sức Hồng Lan?" Qua miệng trợ lý, nghe được tin này, anh cũng rất ngạc nhiên.
Hạ phu nhân luôn chắc chắn làm sao có thể làm hỏng? Đây căn bản không giống tác phong của cô!
"Giám đốc Tống bảo chúng tôi đừng quấy rầy Hoàng phu nhân, về sau cũng không hợp tác nữa." Trợ lý lo lắng nói.
Giám đốc Tống hình như đắc tội với Hoàng phu nhân, tình hình chắc rất tệ.
Anh vuốt cằm khêu gợi.
Trách không được cảm xúc của Hạ phu nhân thấp như thế.
"Tôi quen Hoàng tiên sinh, chuyện này để tôi!" Anh ra tay bắt đầu bấm điện thoại.
Anh và Hoàng tiên sinh tuy không phải rất quen thuộc, nhưng mà, đối phương cũng là người thích chơi, như bạn bè, cũng coi là người trong cùng phạm vi.
Điều này, chắc chắn anh có thể thu phục.
Cho nên, xem như anh tạo cho Hạ phu nhân một bất ngờ lớn đi!
← Ch. 024 | Ch. 026 → |