Vay nóng Homecredit

Truyện:Mối Tình Đầu (Vũ Tình) - Chương 09

Mối Tình Đầu (Vũ Tình)
Trọn bộ 11 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Tác giả: Lâu Vũ Tình

Convert: Bichan

Edit: Yoohy

Giải quyết xong việc chuyển nhà, rồi mở tiệm, Hà Tất Sinh lại không thấy cô đâu. Sáng sớm đến Phạm gia tìm, vốn định mang cô đi ra ngoài một chút, nhưng lại gặp Phạm Như Diễn vẻ mặt kỳ quái nói:

"Không đi tìm cậu sao? A Vấn vừa mới tới đón Tranh Tranh, tôi tưởng đi tìm cậu."

Không có. Anh trên đường đi không thấy, về nhà đợi cả một ngày cũng không thấy.

Qua đi một tuần, anh tâm huyết dâng trào, mang một đống đồ ăn đến Phạm gia, tính cùng cô ăn lẩu.

Đến nơi, cô lại chuẩn bị ra ngoài.

"Em muốn đi ra ngoài?"

Cô gật đầu.

"Với ai?"

"...... A Vấn." Cô khẽ trả lời.

"Rất quan trọng? Không thể để lần khác sao? Lâu rồi anh không có ăn cơm với em." Anh cố ý lộ ra biểu tình làm nũng tựa như con cún con bị vứt bỏ, tranh thủ đồng tình.

Cô khó xử trầm mặc hồi lâu."......thực xin lỗi."

Cô thật sự đi rồi!

Cho dù anh mua một đống đồ cô thích ăn đến lấy lòng, cô vẫn lựa chọn đi cùng A Vấn, không muốn ở lại cùng anh ăn dù chỉ một chút.

Lần này, anh thực không thể xem như không có gì, cái loại cảm giác tựa như bị người khác qua mặt, rất khó chịu.

"Bọn họ gần đây rất hay đi cùng nhau, như vậy... hình như không tốt lắm." Ngay cả thần kinh tối thô, tối vô tâm như Phạm Như Sâm cũng phát hiện.

Anh hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.

Anh có thể nói cái gì?

Một người là đệ đệ cùng anh vào sinh ra tử, một người là nữ nhân anh muốn dùng cả đời thương yêu, che chở.

Anh không muốn suy nghĩ nhiều, cả hai đều là những người quan trọng nhất, quan trọng hơn cả tính mạng anh, anh thật không biết, nếu xảy ra tình huống kia, anh nên xử lý như thế nào.

Nhưng sự thật là... anh cùng với Tranh Tranh đang từ từ xa cách. Sự thật là, Tranh Tranh đã không còn ỷ lại vào anh.

Anh thật sự vui khi cô càng ngày càng độc lập, nhưng sâu trong lòng lại mơ hồ có chút mất mát.

Nhưng giờ, người cô dựa vào là A Vấn, rất nhiều việc luôn hỏi ý kiến của anh trước, lời nói của A Văn cũng có chút ảnh hưởng đối với cô.

Mà anh, dần dần đã bị cô lãng quên.

Có lúc anh thực hoài nghi, tình cảm giữa hai người rốt cuộc là như thế nào? Tình yêu, anh tình nguyện yêu cô, cứ cho là phải đi? Tỉnh tỉnh mê mê như cô, hiểu được cái gì là tình yêu sao? Gần đây, những lúc một mình, anh thường xem tập tranh của cô, cẩn cẩn thận thận nhìn. Bắt đầu từ lúc anh bảo vệ cô, chủ động xuất hiện bên cạnh cô, không để người khác bắt nạt cô, khi cô khóc có bờ vai của anh dựa vào, anh kinh hãi phát hiện, anh cùng anh em Phạm gia không có gì khác biệt.

Đó là chẳng qua là cảm giác ỷ lại, anh làm cho cô có cảm giác an toàn, không muốn xa rời anh, nhưng là, loại cảm giác này ai cũng có thể thay thế, không nhất định cứ phải là anh.

Anh cảm nhận không được hương vị tình yêu trong đó.

Cho nên, một khi anh không thể mỗi lúc mỗi nơi ở bên người cô, vị trí của anh, đã có người thay thế, chỉ cần người kia làm được những chuyện anh đã làm....

Không có nhớ nhung, đau lòng, không tiếc nuối, và cả nước mắt.

Bởi đó không phải là tình yêu.

Bác sĩ cũng nói, người mắc bệnh này không dễ dàng đặt tình cảm vào người khác...... Anh làm sao có thể nghĩ đến, tình cảm cô dành cho anh là loại tình yêu khắc cốt ghi tâm? Anh em Phạm gia nhất định không phát hiện, trong lòng Tranh Tranh, anh cùng cha cô có bao nhiêu tương tự. Cũng dáng người cao lớn hoang dã, cũng ôm cô vỗ về, bờ vai vững chãi để cô tựa vào mỗi khi khóc, cũng mua kem dỗ cô mỗi khi cô buồn, cũng nhường cô ăn hết phần lạc vụn trên đó trước.

Những việc anh làm cũng hệt như người cha trong trí nhớ của cô, chính mình cũng không biết, cứ cho rằng cô yêu anh, chẳng qua cũng chỉ là vọng tưởng...

Anh có thể nào ngốc đến như vậy, đến bây giờ mới phát hiện!

Sau, anh đi tìm Nhạc San San, đem vấn đề này nói cho cô biết, còn hỏi cô nếu đó là sự thật, thì nên làm thế nào?

Khi đó cô trầm mặc rất lâu, sau đó trả lời anh: "Sự tình không nhất định giống như anh nghĩ, nếu anh muốn xác định được tình cảm của Tranh Tranh với mình, vậy thì hỏi cô. Nếu anh muốn biết rõ quan hệ giữa A Vấn và Tranh Tranh, vậy thì hỏi A Vấn. Trước khi có câu trả lời, em thật không biết phải trả lời anh thế nào."

Có lẽ cô nói đúng. Sau, anh lại đến Phạm gia, cô lại không có nhà. Kỳ thật, anh cũng đã quen tìm không thấy cô. Sợ anh suy nghĩ nhiều, Phạm Như Sâm nói: "Tranh Tranh một mình đi ra ngoài. Hiện tại Tranh Tranh đã có thể tự mình đi loanh quanh, thật sự độc lập rất nhiều."

"Như vậy, thực tốt." Anh gượng ép cười, rời đi.

Sau đó anh lại đến chỗ A Vấn.

Nhưng mỉa mai thay là, ở nơi này, anh lại gặp được cô.

"Tiếng đàn tôi nhẹ bay theo gió, thổi qua khung rèm, tiếng lòng tôi như dòng nước chảy xuôi, mãi mãi thổ lộ cùng em. Hàng dừa cao chót vót, che không nổi tấm chân tình của tôi, ánh trăng sang soi rọi tâm hồn......"

A Vấn vừa đàn ghitôi, vừa hát. Khi anh học đại học thường xuyên dùng chiêu này tán gái, làm xiêu lòng không biết bao nhiêu mỹ nữ...... Tranh Tranh cười vô cùng sáng lạn, lấy tập nhạc đánh anh.

"Không cần, em không hát được."

"Được rồi, vì sao không cần, em rõ ràng cũng rất thích hát, anh hát một mình rất mệt a, em cũng hát một câu cho anh nghe đi."

"Không cần! Anh thực phiền nha!"

"Bằng không học hát tình ca nhé? Là lá la, em là đóa hoa của tôi, tôi muốn có được em, nâng niu trong lòng bàn tay. Là lá la, em là đóa hoa của tôi, tôi muốn bảo hộ em, cả đời đều bình yên.."

A Vấn vừa hát vừa nhảy, còn kéo cô cùng tham gia, chọc cho cô bật cười.

"Tránh ra!" Tranh Tranh hất tay anh ra, cười đến gập cả lưng.

"Quá mất mặt, anh mới không cần —-"

Bọn họ thoạt nhìn...... thực vui vẻ.

Hà Tất Sinh không kinh động bất luận kẻ nào, yên lặng xoay người rời đi.

Như vậy, anh còn muốn hỏi cái gì? Chứng thật cái gì?

Ngày đó, anh cả đêm không ngủ, ngồi bên cửa sổ xem tập tranh của cô, suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ thật lâu......

Hôm sau, anh lại đến Phạm gia, cô đang vùi đầu trước bàn vẽ, thấy anh đến, vội khép lại.

"Đừng khẩn trương, anh không xem đâu." Rốt cuộc...... cũng không nhìn.

Trái tim khẽ nhói đau, anh cố cười thật tự nhiên: "Tranh Tranh, em có thể... có thể cùng anh nói chuyện chút không?" Cô suy nghĩ một chút, gật đầu.

"Nào, sang đây ngồi." Anh chỉ chỗ trống bên cạnh, cô có chút chần chừ, sau lại ngồi ở đầu bên kia ghế, cách xa anh.

Bọn họ...... đã xa lạ đến thế sao?

Anh cười khổ, có chút khó chịu: "Anh hai của em nói, em gần đây rất độc lập, không còn khiến mọi người phải lo lắng nữa, chủ động nói chuyện với mọi người, biết tự mình đi ra ngoài, em cố gắng như vậy, là muốn cho ai xem a?"

Bị khích lệ đến, cô lộ ra nho nhỏ e lệ tươi cười."Như vậy, có tốt không?"

"Tốt lắm a, rất tốt...... cũng làm anh không phải lo lắng cho em."

"n." Cô gật đầu, giống như đứa trẻ vừa được cho kẹo."Em cũng vậy."

Cô cũng là nghĩ như vậy, cô đã không cần, cũng không muốn anh lo lắng.

Hà Tất Sinh trái tim một chút đau đớn.

"Em dạo gần đây rất hay đi cùng với A Vấn?"

Cô gật gật đầu."Là A Vấn dạy."

Những điều này đều do A Vấn dạy cô, dạy cô học cách sử dụng xe buýt, học cách giao tiếp với mọi người, học cách không đắm mình trong im lặng, học cách nhớ nhiều tuyến đường khác nhau, học cách đi đến nhiều nơi khác nhau, học cách tự chăm sóc bản thân......

Cô học được thật nhiều, tất cả đều do A Vấn dạy, anh không có khả năng giúp cô thay đổi, nhưng A Vấn có thể. A Vấn so với anh tốt hơn, có tiền đồ hơn, biết làm cho cô vui, so với anh... so với anh, A Vấn càng có thể cho cô hạnh phúc......

Cho dù không muốn nhưng vẫn phải đối mặt sự thật, ở bên cạnh A Vấn, quả thật là tốt nhất với cô.

Cô, A Vấn, đều là những người quan trọng nhất với anh, bọn họ hạnh phúc, so với hạnh phúc của anh còn quan trọng hơn. Anh vẫn cho là như vậy.

Đối mặt với điều này, nội tâm thật rất đau, nhưng anh vẫn thành toàn cho bọn họ.

Thành toàn bọn họ có lẽ là tốt nhất.

Ngày đó, cô ở chỗ A Vấn, như vậy vô tư, như vậy vui vẻ, anh vẫn không thể quên được.

"Tranh Tranh, nói cho anh biết, ở bên cạnh A Vấn có vui không?"

"n." Cô vô tâm gật đầu, A Vấn đùa rất vui, mỗi lần đều khiến cô cười đến đau cả bụng.

"Em tin tưởng A Vấn đúng không?"

"Đúng ạ." A Vấn dạy cô rất nhiều thứ, cô không nghĩ làm một người vô dụng, A Vấn có thể giúp cô, cô thật sự không biết nếu không có A Vấn, cô sẽ ra sao, có rất nhiều việc cô không biết, cần phải học nhiều.

"Vậy em có thích A Vấn không?"

"Thích a!" A Vấn rất tốt, sao lại không thích?

Anh nhắm mắt, hít sâu, hỏi vấn đề cuối cùng: "Tranh em vẽ... em không cho anh xem tranh, A Vấn có biết không? Em cho A Vấn xem đúng không?"

Cô kỳ quái nhìn anh, tựa hồ cũng phát hiện câu hỏi của anh có chút không bình thường.

Nhưng là, anh không muốn chờ câu trả lời của cô, tiếp tục nói: "Em không cho anh biết em nghĩ gì, nhưng lại cho A Vấn biết, đúng không? Em giữ khoảng cách với anh, nhưng lại ở bên cạnh A Vấn đúng không? Lời A Vấn nói thì em nghe, nhưng lại không để ý lời anh nói đúng không? Em ở bên cạnh A Vấn vui vẻ hơn ở bên cạnh anh, cho nên em muốn ở bên cạnh A Vấn đúng không?"

Anh hỏi rất nhiều, rất nhanh, cô chưa kịp hiểu câu này, anh đã hỏi sang câu khác, từng lời từng lời anh nói cứ như những sợi len rối rắm quấn vào nhau, cô không thể nào hiểu được, mờ mịt nhìn anh.

Cô trầm mặc, khiến anh tâm lạnh, buông tha chờ mong. Nhạc San San muốn anh hỏi rõ ràng, như vậy, đã rõ ràng chưa?

"Em yên tâm, tranh này anh sẽ không xem, em cứ giữ cho A Vấn xem". Anh cầm tập tranh cô giấu ở sau lưng, cùng với tập tranh lúc trước của cô, nhập lại thành một, toàn bộ giao lại cho cô.

Sau này sẽ có người khác quan tâm đến cô, không phải anh.

Đứng lên, cảm giác có người níu lại, anh cúi đầu, thấy một bàn tôiy nhỏ bẻ đang níu chặt vạt áo anh.

Anh cố gắng để cho bản thân có thể tự nhiên mỉm cười, nhưng lại chỉ cảm thấy thật chua sót: "Từ giờ trở đi, em là em, anh là anh, em hiểu ý anh không?"

Cô là cô, cô có thể tự do lựa chọn người đem lại hạnh phúc cho cô.

"Không còn...... ở cùng nhau sao?" Cô vi hoảng, mở lớn mắt nhìn anh.

Anh cười khổ."Không còn."

"Nhưng là, nhưng là......" Cô rất muốn nói, nhưng do quá nóng vội nên lại không thể biểu đạt được."Vì sao......không còn? Em...... làm sao bây giờ? Mình em...... làm sao bây giờ?"

Không có anh, cô rất sợ...

"Sẽ có người quan tâm đến em." Hà Tất Sinh xoa nhẹ lên mặt cô.

"Yên tâm, em sẽ không có một mình, không phải sợ." Anh sẽ đi tìm người kia, khiến anh làm bạn cô, cho cô cảm giác an toàn, cả đời bảo hộ cô.

Anh kéo tôiy cô, kiên định xoay người rời đi.

Lại không phát hiện, cô hoang mang bối rối, ngã ngồi xuống đất, tập tranh vẽ rớt xuống người, nhưng cô lại không cách nào lên tiếng.

Cô không hiểu! Anh không phải nói, muốn cùng nhau sống đến bạc đầu, buổi tối cùng nhau nằm trên giường ngắm sao, còn có, còn có......

Anh rõ ràng đã nói thật nhiều, cô mới có thể cố gắng đuổi theo anh như vậy......

Vì sao, hiện tại lại đột nhiên không cần?

Cô không nghĩ ra, ngẩn ngơ ngã ngồi trên đất vẫn không nhúc nhích, suốt cả ngày.

Rời khỏi Phạm gia, anh trực tiếp đến chỗ A Vấn.

"Anh cả, anh chờ một chút, em đang tắm..."

Một lúc sau, một tiếng nói tinh nghịch phát ra:

"Anh có muốn cùng tắm không?"

Hà Tất Sinh lúc này không có tâm tình cùng anh đùa, "Nhanh chút! Có việc cần nói."

"Dạ." A Vấn tắm rửa xong, tùy tiện quấn khăn tắm bên hông đi ra, mở tủ lạnh cầm chai nước uống.

"Cậu không thể mặc quần áo vào à?"

A Vấn mắt cũng không thèm nhìn anh nói: "Mông em lúc trước anh cũng đã nhìn qua, có gì mà ngại?"

Mặc kệ A Vấn đùa đùa giỡn giỡn, anh trực tiếp đi vào trọng tâm."A Vấn, có phải gần đây Tranh Tranh đều ở cùng với cậu?"

"Anh cả, thật sự em không thể nói, anh đi hỏi Tranh Tranh đi! Em đã hứa, để chính Tranh Tranh tự nói với anh......"

"Cậu không cần phải nói cái gì, tôi đã hỏi qua Tranh Tranh."

"Di? Tranh Tranh đã nói với anh?" Mấy ngày trước cô rõ ràng còn nói chờ thêm một thời gian nữa...... quái.

Cho nên...... là thật?

"Vì sao muốn gạt tôi?"

Anh cả nhìn có vẻ... không thích lắm?

"Không phải đâu anh cả, chuyện này...... A Tranh Tranh đã nói, muốn để tự anh phát hiện, hơn nữa... nói như thế nào a? Là......" Đây là vấn đề bất ngờ a, nếu nói sớm sẽ mất đi ý nghĩa.

Khó có thể mở miệng, phải không?

Anh hít sâu một hơi, "Không sao cả, tôi muốn cậu nghiêm túc trả lời tôi mấy vấn đề."

"Ha?" Làm chi vẻ mặt nghiêm túc.

"Cậu thật cho rằng, Tranh Tranh là phiền toái, gánh nặng sao?"

"Đương nhiên không phải, Tranh Tranh đã tiến bộ rất nhiều, hơn nữa cô ấy cũng muốn đi làm, tương lai chỉ có thể tốt hơn, sẽ không tệ hơn." Anh cả làm sao vậy? Không phải đang xác định quyết tâm của mình à? Như thế nào lại giống như đang nghi ngờ? Anh nha! Đường đường nam tử hán đại trượng phu, sao lại có thể làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy!

"Cậu sẽ ở bên cạnh Tranh Tranh, không bao giờ bỏ rơi cô ấy?"

"Đương nhiên sẽ không a! Nếu em không có lương tâm như vậy, anh cứ chém chết em đi!" Chuyện vô tình vô nghĩa như vậy, A Vấn anh đương nhiên cũng không làm được.

"Nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay!" A Vấn nói, sẽ không bỏ rơi Tranh Tranh, như vậy anh an tâm.

A Vấn cùng Tranh Tranh trưởng thành, anh hoàn toàn có khả năng mang lại cho Tranh Tranh hạnh phúc, mà chính mình cái gì cũng đều không hiểu, đọc một đống sách tìm cảm mà vẫn chưa thể hiểu hết, chỉ biết mù quáng yêu chiều cô, nhưng lại không thể giúp cô trở nên tốt hơn.

Anh cảm thấy chính mình, thực vô dụng.

Nếu hiện tại Tranh Tranh chỉ quan tâm đến A Vấn, chỉ muốn ở cạnh anh, mà A Vấn cũng có ý muốn chăm sóc cô cả đời, giúp hai người bọn họ toại nguyện anh còn có thể làm được.

A Vấn, mới là người thích hợp với Tranh Tranh nhất.

"Được! Những lời tôi sắp nói đây, cậu phải nghe cho kỹ. Tranh Tranh lúc ăn cơm, nhất định phải có một chén canh, bằng không sẽ ăn không vô. Chân của Tranh Tranh rất nhỏ, giầy chỉ mang size 22, không được nhầm. Da cũng rất mẫn cảm, trang sức nhất định phải là vàng hoặc bạc. Tranh Tranh thích màu xanh da trời, ghét màu đỏ, nó dễ liên tưởng đến bệnh viện. Tranh Tranh rất dễ bị bỏng nắng, ra ngoài nhớ phải mang dù. Lúc Tranh Tranh buồn, chỉ cần mua kem cho cô, Tranh Tranh thích nhất là kem sô cô la, loại có rắc lạc vụn phía trên... Đúng rồi, tôi biết cậu không thích nuôi chó, từ hôm nay trở đi cậu tốt nhất nên tập thích nghi, bởi vì Tranh Tranh rất thích chó. Đều nhớ hết rồi chứ?"

"Chờ, chờ chút, chờ chút! Anh nói với em chuyện này để làm gì?" A Vấn rốt cục cũng phát hiện có chỗ không thích hợp.

Anh dường như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Tôi với Tranh Tranh cũng chưa có gì, chỉ mới nắm tay, ôm mà thôi, nhiều nhất cũng là hôn nhẹ một cái, chỉ là môi chạm môi, trên cơ bản có thể xem như chưa hôn, tôi cũng không có làm chuyện gì quá mức với Tranh Tranh, cậu có thể yên tâm."

"Điều này em biết!"

Tranh Tranh rất hồn nhiên, đối với chuyện nam nữ cứ tỉnh tỉnh mê mê, nếu vì vậy mà lợi dụng cô thì anh cũng không phải là Hà Tất Sinh, làm huynh đệ bao nhiêu năm còn không hiểu anh sao? Nhưng là... anh muốn buông tha cái gì? A Vấn không hiểu gì cả, càng nghe càng thấy kỳ lạ.

"Anh cả, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Tôi nghĩ, tuy rằng Tranh Tranh đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể thích ứng với hoàn cảnh mới, tôi đã nói rõ với Tranh Tranh, từ hôm nay trở đi, tôi là tôi, cô ấy là cô ấy, nếu các cậu muốn ở chung, thì qua căn phòng mới mua mà ở, tôi sẽ chuyển ra ngoài. Nếu để cho biết cậu không đối xử tốt với Tranh Tranh, khiến cho cô ấy chịu ủy khất, chúng tôi cũng không cần làm huynh đệ nữa, A Vấn, tôi nói được làm được!"

A Vấn rốt cuộc cũng biết vấn đề ở chỗ nào!

"Ai, ai ai ai muốn ở cũng một chỗ với ai! Anh cả, anh không cần đùa như vậy a!"

"Tôi nếu đã nói, nhất định sẽ làm được, thành toàn cho hai người các cậu tôi có thể làm được, cậu không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần cậu toàn tâm toàn ý yêu Tranh Tranh là được." Nói xong, anh cũng không dừng lại, xoay người rời đi.

"Này, anh cả, anh chờ một chút!" Vì vội vàng nên khăn tắm rơi cả xuống đất, toàn bộ nửa người dưới trong phút chốc phơi bày. A Vấn vội dừng lại, tức giận quát "shit", dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng mặc quần áo, lúc ra, đã không thấy bóng dáng anh cả anh đâu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)