← Ch.03 | Ch.05 → |
Sự việc đã bại lộ trong tình huống này, không biết rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đây?
Anh của Lã Tân Mạn vừa gấp rút trở về liền trực tiếp chỉ huy. Công việc hàng đầu chính là lập tức giúp cha mẹ quay lại bệnh viện của mình để phục vụ, sắp xếp vào ở trong phòng bệnh hạng nhất. Ông Lã là phó viện trưởng tiền nhiệm, bà Lã là giáo sư ở Học viện Y, đã dạy không ít bác sĩ của bổn viện, nên hầu hết các bác sĩ, y tá đều toàn lực chăm sóc.
Vào lúc này, Lã Tân Mạn lại ngồi thành một khối. Cô như một đứa trẻ bị lạc đường, ở trong tiếng người chẩn đoán ồn ào như nước chảy thì cô ngoan ngoãn đợi ở một góc, một góc kín đáo nhất.
Nhưng cô cũng là người ở lại phòng bệnh lâu nhất. Đến khi anh hai cô hết bận bịu mà phát hiện thấy sự khác lạ thì Lã Tân Mạn đã hơn một tuần không đi học, đều ở bệnh viện cùng cha mẹ.
Vừa điều tra xong -
Lã gia đại ca đã tức đến thiếu chút nữa điên mất!
Cô em gái nhìn như nhu thuận, hôm trước vẫn còn đi đến trường bình thường, thế mà đã bị đuổi học! Không những bị đuổi học, còn nói dối!
Cũng vì vụ ồn ào đó, mọi người trong khoa mới phát hiện, Lã chủ nhiệm chẳng những có một cô em gái yểu điệu, hơn nữa, lúc anh mắng em gái cũng y như mắng nhóm bác sĩ trong bệnh viện, hoàn toàn không lưu tình, đập bàn, rống giận đều có, cho dù cửa văn phòng chủ nhiệm khóa chặt thì bên ngoài vẫn nghe thấy tình hình chiến đấu khủng bố bên trong.
Đáng sợ nhất chính là, cô em gái này...... sao lại nhìn rất quen? Cô ấy...... đã từng tới khoa rồi, chỉ có điều, là tới tìm một người khác.
Mà đang trong thời buổi rối ren này làm gì có ai dám ở trước mặt chủ nhiệm nói nhiều một chữ, ngay đến cả Hoàng Giai Cần cũng chọn cách im lặng, trước tiên cứ giữ bí mật thì tốt hơn.
Nếu để Lã Nho Hạo biết em gái mà anh bảo hộ quản giáo nghiêm mật chu đáo thế mà lại ngang nhiên quen với tay chơi dang tiếng vang dội nhất trong bệnh viện......
Quả bom nguyên tử này mà rơi xuống thì dù là bị đuổi học, nói dối tất cả cũng đều biến thành bé nhỏ không đáng kể! Cả Lã Tân Mạn lẫn Chúc Bỉnh Quân đều sẽ vô cùng, vô cùng, vô cùng thảm, thảm đến không ai có thể tưởng tượng nổi.
"—Khoa ngoại ngữ rất khó học sao? Không cần tính toán, không cần học lịch sử, địa lý, môn tiếng Anh học từ nhỏ đến lớn vậy mà học khoa ngoại ngữ còn có thể học đến bị đuổi? Rốt cuộc em còn có thể làm gì?" Tiếng mắng tức giận truyền thẳng tới ngoài văn phòng.
Cái này nghe thế nào cũng thấy căn bản là ba đang mắng con gái! Có giống như là anh mắng em sao?
Lã Tân Mạn không biết là ấp úng trả lời cái gì đó, lại chọc giận Lã Nho Hạo!
"Không có hứng thú? Không có hứng thú thì không học sao? Vậy em có hứng thú với cái gì? Lại học được cái gì?" Có người tức đến đập bàn, "Có phải lên đại học giao du với đám bạn bè hư hỏng hay không? Em nói thật xem!"
Nhưng đúng lúc này, một thân hình thon dài tự nhiên đi qua bên cạnh mọi người đang vây quanh ở bên ngoài nghe lén, anh sải bước đi nhanh, không chút do dự hướng đến văn phòng chủ nhiệm, đưa tay chuẩn bị mở cửa -
"Chờ một chút! Bác sĩ Chúc, chủ nhiệm đang ......" Thư ký chủ nhiệm vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Chúc Bỉnh Quân căn bản như bịt tai không nghe thấy, anh mở cửa, trực tiếp đi vào.
Sau khi đi vào, anh phải dùng hết toàn bộ ý chí mới có thể khắc chế chính mình không nhìn tới cô nữ sinh nhỏ mang vẻ mặt đầm đìa nước mắt đang co rúm lại ở một bên kia.
Lã Nho Hạo đang trong cơn thịnh nộ thấy anh đi vào, cũng sửng sốt một chút, rồi lập tức lãnh nghiêm mặt, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Bác sĩ Chúc, cậu đi ra ngoài trước, tôi đang bận chút việc riêng."
"Báo cáo sơ thảo phê bình giám định trong năm nay đã xong, chủ nhiệm muốn xem trước một cái hay không?" Chúc Bỉnh Quân không nhanh không chậm, giơ một tập giấy trong tay lên.
Chuyện phê bình giám định của bệnh viện không phải là nhỏ, là buổi diễn thuyết vào đầu hàng năm, Lã Nho Hạo quả thật có hạ lệnh, kêu Chúc Bỉnh Quân phụ trách báo cáo phê bình giám định của khoa, cũng có dặn cậu ta nhất định phải cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành, không cho phép trì hoãn.
Nhưng tại thời điểm mấu chốt này lại mang báo cáo đến......
Sắc mặt Lã Nho Hạo lúc xanh, lúc trắng, đấu tranh tư tưởng một lát, rốt cục vẫn là công việc tạm thời chiến thắng phẫn nộ. Anh tức tối nói: "Đưa báo cáo lại đây."
Báo cáo vừa lấy đến trên tay, hai vị bác sĩ lập tức bắt đầu thảo luận. Lã Tân Mạn bị bỏ ở một bên đang bắt tay vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nói đúng hơn là cô không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
"Chỗ này, không phải tôi đã nói là không thể viết thế này sao?" Lã Nho Hạo vừa lật xem báo cáo, vừa nhăn mày rậm lại, còn vùi đầu sửa chữa, "Nói lại với cậu trọng điểm một lần ...... Meo Meo, em về trước đi. Có điều anh còn chưa nói xong, tối nay nói tiếp."
Nguy hiểm thật, tạm thời được giải cứu; Nhưng, hoàng tử đến giải cứu cô, ngay cả nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái.
Từ sau khi anh cô trở về, Chúc Bỉnh Quân giống như là biến mất trong thế giới của cô vậy. Hai người hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt, nói chuyện, ngay cả cô vụng trộm gọi điện thoại, gửi tin nhắn qua, cũng không có hồi âm.
Vốn cho rằng chị Giai Cần sẽ lập tức nói với anh cô về chuyện của cô cùng Chúc Bỉnh Quân; Thế nhưng, cách nhiều ngày như vậy, bùng nổ cũng chỉ là chuyện cô bị đuổi học.
Sợ hãi lâu như vậy, nhưng mà hiện tại việc đuổi học này chỉ còn là việc nhỏ, cô một chút cũng không để ý.
Ngày đó rõ ràng anh đã bỏ xuống tất cả chạy tới bên cô, rõ ràng cho cô một cái ôm gắt gao kiên định, mãi đến khi...... mãi đến khi chị Giai Cần đến.
Mãi đến khi...... anh biết thân phận của cô - em gái ruột người lãnh đạo trực tiếp của anh.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của cô càng bi thảm.
Phải, ngay từ đầu cô đã biết anh là ai, cũng biết cô không nên tiếp cận anh. Cô nghĩ rằng chỉ cần vụng trộm, cẩn thận tính chuẩn lúc anh hai không ở đây để đi gặp anh thì sẽ không có việc gì......
Đương nhiên, Lã Tân Mạn cũng không ngây thơ đến mức cho rằng có thể giấu diếm được cả đời. Mặc dù ở bên ngoài cô tỏ ra nhu thuận cố ép xuống ức chế, nhưng trong lòng vẫn còn một viên nhảy lên, thậm chí có chút phản nghịch, vô thức muốn khiêu chiến nguy hiểm.
Tuy rằng biết sẽ thực thảm nhưng cô vẫn...... giống như bị ma che mắt mà tiếp cận anh.
Anh giận sao? Giận cô lừa gạt, giấu diếm? Nếu ngay từ đầu biết cô là em gái Lã chủ nhiệm, anh nhất định sẽ giữ khoảng cách thôi, dù sao, toàn thế giới đều sợ anh trai cô......
Thực nặng nề chậm rãi trở về phòng bệnh hạng nhất của ba, Lã Tân Mạn kinh ngạc phát hiện, ngoài ba đang nghỉ ngơi ra còn có mẹ cô cũng ở đây.
Bà Lã chỉ bị vết thương nhẹ, không cần nằm viện. Mấy ngày gần đây tuy rằng trên người còn đau, nhưng cử động đã tự nhiên, với suy đoán của mọi người, giáo sư sẽ nhanh chóng về lại cương vị công tác, từ sáng sớm bận đến đêm khuya.
Thế nhưng giờ phút này bà đang ngồi ở trước giường của chồng, giống như đang ngẩn người. Trong ánh hoàng hôn, Lã Tân Mạn đột nhiên từng hồi kinh hãi - người mẹ luôn luôn giỏi giang kiên cường, vĩnh viễn tràn ngập năng lượng, thế mà lại......
Thế mà lại, thoạt nhìn rất già.
Cha cũng vậy. Tình trạng phục hồi như trước kia sau khi phẫu thuật cũng tốt, nhưng người cha trong ấn tượng luôn trong bộ đồ tây phẳng lì, trong nho nhã mang theo uy nghiêm lại tóc rối loạn, mặc bộ đồ bệnh viện, rơi vào tình cảnh ngay cả cử động cũng phải nhờ người khác nâng...... Vẫn khiến Lã Tân Mạn vô cùng rối loạn, thậm chí là sợ hãi.
"Mẹ." Cô nhỏ giọng gọi.
"A, Meo Meo." Bà Lã nghe tiếng như ở trong mộng chợt tỉnh, quay đầu nhìn con gái. Bà híp mắt nhìn thật lâu, mới thì thào nói: "Con...... đã lớn như vậy rồi."
Một câu không hiểu đầu đuôi này khiến toàn thân Lã Tân Mạn lạnh toát, "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao? Con lập tức gọi anh hai đến -"
"Không cần, anh con mà đến lại khiến mọi người lại phải khẩn trương nữa." Bà Lã mệt mỏi cười cười, "Con tới đây ngồi với ba mẹ một chút đi."
Cô đến gần, mới phát hiện, tay ba và mẹ đang nắm cùng một chỗ.
Từ khi hiểu biết được tới nay, cha mẹ vĩnh viễn là mỗi người một việc, trừ ngày lễ đặc biệt, nếu không cả nhà ngay cả cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm đều rất ít. Nhưng sau khi xảy ra tai nạn giao thông lần này, người nhà lại nhờ vậy mà được ở chung với nhau liên tục một khoảng thời gian, chẳng qua, là ở trong bệnh viện -
"Bị anh con mắng sao?" Ông Lã ngồi dựa vào đầu giường, suy yếu nhưng ôn hòa nhìn con gái duyên dáng yêu kiều, "Gần đây con cũng không đi học, ở lại bên này với ba, cũng không sao à?"
"Con...... đã bị đuổi học." Đầu cô đều không ngẩng lên được, thực khó khăn báo cáo, "Điểm thi không được tốt, sau đó...... lúc giáo viên điểm danh lại...... không tới."
Ba mẹ cũng không có vẻ kinh ngạc, đại khái đã nghe nói rồi."Như vậy a."
Vốn cho rằng sẽ là tận thế, không ngờ khi sự việc thật sự bại lộ, cũng không khủng bố như vậy.
"Vậy, chuẩn bị thi chuyển trường, hay là......" Thân là giáo sư, bà Lã tính toán, "Hay là sang năm thi lại lần nữa? Bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ, mời giáo viên đến dạy kèm, hẳn là có thể thi được điểm cao."
"Con không muốn đi học." Không biết là dũng khí ở đâu, Lã Tân Mạn đột nhiên cắt đứt lời mẹ, thốt lên.
Ông bà Lã gia đều kinh ngạc nhìn cô. Con gái nhỏ luôn luôn trầm lặng quá mức thế mà lại nói lời từ chối thẳng như vậy, vả lại còn nói như chém đinh chặt sắt, thật sự rất khác thường.
"Làm sao có thể không đi học? Nếu ngay cả đại học con cũng không tốt nghiệp -" Bà Lã không kiên nhẫn nói.
Ông Lã nắm chặt tay vợ một chút, ý bảo bà đừng vội mắng con gái, sau đó, thực từ ái nhìn Lã Tân Mạn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy con muốn làm cái gì, Meo Meo?"
Kết hôn. Cô thiếu chút đã thốt lên lần nữa.
Cô thật sự muốn kết hôn. Ở nhà giúp chồng dạy con, làm một người mẹ hàng ngày xem thấy trên phim ảnh, rất có khuynh hướng cảm xúc. Chồng bận một chút cũng không sao, đi hộp đêm vui chơi xã giao cũng không sao, chỉ cần cuối cùng anh ta vẫn trở lại bên cạnh cô, cho cô một cái mỉm cười dịu dàng là được.
Cô sẽ đối với anh ta ngoan ngoãn phục tùng, ân cần hỏi han, khúm núm cũng không sao -
Trong bất tri bất giác, cô đã xem Chúc Bỉnh Quân như nam nhân vật chính trong mộng tưởng hão huyền của chính mình.
"Con xem, ngay cả chính mình muốn làm cái gì con cũng không biết, như vậy -" Bà Lã lại không nhịn được.
Ông Lã đột nhiên thở dài một hơi, làm vợ cùng con gái giật nảy mình.
"Cần gì phải nóng nảy như vậy? Đời người dường như cũng không cần mỗi một bước đều tính toán rõ ràng, kết quả là chỉ cần xảy ra một việc ngoài ý muốn, liền tan thành mây khói." Tiếng nói của ông suy yếu lại ôn hòa.
"Ba ......"
"Mấy ngày nay ba suy nghĩ rất nhiều, cũng trò chuyện rất nhiều với mẹ con." Ông nói với con gái, "Trong nháy mắt xe ba bị đụng, ý niệm duy nhất trong đầu là, từ nhỏ đến lớn đều chưa chăm sóc các con thật tốt."
"Hiện tại ba không sao là tốt rồi!"
Ông Lã mỉm cười, khóe mắt tất cả đều là nếp nhăn hiền lành, "Con vẫn đều rất ngoan, cũng không dám để cho người lớn lo lắng; Cũng bởi vì dạng này mà chúng ta chưa bao giờ biết con rốt cuộc muốn cái gì, không vui cái gì. Meo Meo, muốn làm cái gì thì làm đi, ba mẹ sẽ ủng hộ con."
"Nhưng mà ít nhất phải tốt nghiệp đại học đã." Bà Lã cả đời quả quyết vẫn lo lắng như cũ.
"Ài, quên đi, tốt nghiệp đại học thì thế nào, một lần đụng xe, có văn bằng đại học cũng sẽ không chết chậm hơn." Ông Lã tay kia vỗ vỗ vợ, "Cùng lắm chúng ta muôi con gái cả đời, cũng không phải nuôi không nổi."
Kỳ thật chỉ là lời nói rất đơn giản, lại khiến Lã Tân Mạn chống đỡ không được, rất nhiều cảm giác mãnh liệt không ngừng dâng lên, cô đành phải tùy tiện tìm một lý do rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, muốn tìm đến một góc không có ai để trốn.
Nghiêng ngả lảo đảo, cô mờ mịt đi tới cửa sau bãi đỗ xe nhỏ bên ngoài. Ngã ngồi ở bên bồn hoa, cô đem khuôn mặt vùi vào trong lòng bàn tay, hít thở thật sâu, một chút, lại một chút -
Thiếu chút nữa cô đã mất đi cha mẹ. Vẫn cảm thấy xa cách, cho rằng cha mẹ vĩnh viễn coi trọng nhất vẫn là sự nghiệp, thậm chí từng hoài nghi tình yêu của bọn họ; Nhưng ngay tại lúc sống chết ở trước mắt thì ba cô nghĩ đến vẫn là người nhà.
Vì sao phải chờ tới tai nạn xe mới có thể nghĩ được như vậy?
Cái cô thật sự muốn, là cái gì? Có phải bắt đầu từ giờ phút này nên nắm thật chặt lấy hay không?
Một mình ngồi trong gió lạnh rất lâu, rất lâu, trào lưu tư tưởng hết sức mãnh liệt, cô không hề phát hiện có người đang yên lặng đến gần, mãi đến khi một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt điềm đạm đáng yêu.
"Vào đi thôi, ngoài này gió rất lớn, lại là nơi hàng hóa ra vào, lát nữa sẽ có xe tải đi đến."
Mà biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn của anh cũng rất nhạt, rất bình tĩnh.
Thật sự đã lâu không gặp anh, rất nhớ anh. Trong một lúc xúc động, cô đứng dậy nhào vào lòng anh -
Lại bị anh ôn hòa nhưng kiên trì mà đẩy ra.
"Không nên như vậy." Anh nhàn nhạt nói, "Meo Meo, chúng ta không thể tiếp tục nữa."
Đặc biệt đi theo cô ra đây, chỉ vì muốn nói câu này sao?
"Vì sao? Anh giận em sao? Giận em đã lừa anh?" Không nhịn được nước mắt, "Em không phải cố ý, em nghĩ rằng...... em chỉ đang chờ thời cơ thích hợp mà thôi, sẽ không tiếp tục lừa dối nữa! Thật đấy!"
Chúc Bỉnh Quân không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô rơi lệ.
Anh ác như vậy sao? Một chút cũng không đau lòng, sẽ không bỏ qua sao? Cô là thích anh như vậy -
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi......" Những ngọn đèn trong thế giới của cô giống như đang tắt dần, từ từ lâm vào một mảnh hắc ám, chỉ còn lại một ngọn đèn ý niệm yếu ớt duy nhất trong đầu, chính là xin lỗi anh.
"Đừng khóc." Cuối cùng, anh chỉ nói ngắn gọn như vậy. Còn dùng tay áo sơmi nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, động tác rất dịu dàng, nhưng lời nói ra thì lại rất cay nghiệt, "Sau này em sẽ hiểu, căn bản không cần vì loại việc nhỏ này, vì loại người như anh mà rơi lệ, không đáng."
"Vì sao anh lại nói như vậy?"
Anh không giải thích, chỉ dịu dàng mà kiên định đưa cô vào. Sau đó, để mình cô đứng trên hành lang, Chúc Bỉnh Quân im lặng rời đi.
Mới vừa nếm thử một chút ngọt ngào của tình yêu, liền lập tức tan biến, dù là Lã Tân Mạn luôn luôn cam chịu số phận cũng không có cách nào chấp nhận được.
Giữa lúc hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô nhìn theo bóng hình mặc áo blouse trắng thon dài rời đi. Trơ mắt nhìn anh trên đường đi còn đáp lại vài y tá nhiệt tình bắt chuyện, bóng lưng chân dài vai rộng vẫn là phóng khoáng như vậy, đi khỏi thế giới của cô cũng giống như lúc trước đi vào, đều đơn giản ung dung, không hề lưu luyến như vậy.
Thế giới người lớn, đều là như vậy sao. Cô...... vẫn luôn không vào được, chỉ có thể là người đứng ngoài quan sát.
Bỗng dưng đã lén lút yêu đương, rồi bỗng dưng đã thất tình. Cả người Lã Tân Mạn như là bị hút mất linh hồn, ngay cả ba xuất viện, ba mẹ bắt đầu thường xuyên ở nhà, không còn cả ngày làm việc không thấy bóng dáng như trước nữa, cô cũng không biết, cũng không chú ý tới.
Vào một buổi tối, cô bị tiếng tranh chấp trong phòng đọc sách đánh thức. Chớp chớp hai mắt đã sưng lên vì khóc nhiều, còn tưởng rằng mình vẫn còn đang nằm mơ.
Tiếng tranh chấp liên tục không ngừng, Lã Tân Mạn mơ mơ màng màng rời giường, mở cửa phòng ra.
"Con đã quản lý nó quá chặt rồi, Meo Meo cũng đã hai mươi mốt tuổi, nó có suy nghĩ riêng của mình." Ba cô đang nói, "Để tự nó quyết định rốt cuộc muốn làm cái gì đi."
"Cái đầu kia của nó có thể nghĩ ra cái gì? Để nó quyết định, nhất định cũng chỉ muốn mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp cùng bạn bè đi chơi." Tính tình nóng nảy của Lã Nho Hạo hiển nhiên là di truyền từ mẹ, anh không bằng lòng phản bác: "Meo Meo từ nhỏ đã không thông minh, đó là sự thật, nhưng ngay cả đại học cũng không tốt nghiệp được, nói ra cũng quá mất mặt đi."
Lòng bàn chân của cô cũng dần lạnh lên.
Tuy rằng biết thành tích của mình vẫn luôn không được như ý, ở bên cạnh anh trai hào quang vạn trượng thì vô cùng ảm đạm, nhưng nghe anh cô thẳng thắn nói cô ngốc như thế, vẫn như bị hung hăng đâm một nhát.
Ông Lã thở dài, "Nho Hạo, em con có lẽ không thích học -"
"Không có chuyện đó, học có gì khó, chẳng qua chỉ là tốn thời gian cùng công sức mà thôi." Người tài ba chuẩn mực mở miệng, "Dù sao một là chuẩn bị thi chuyển trường, hai là dứt khoát đưa ra nước ngoài du học. Trường học Đài Loan học không được thì ra nước ngoài ắt sẽ mua được học vị."
"Để nó một mình xuất ngoại sao? Không thể." Bà Lã nói như đinh đóng cột, "Nó phản ứng chậm, lại bẽn lẽn, rời khỏi nhà sẽ lạc đường, như vậy căn bản không có cách nào sống một mình được."
"Vậy cũng đúng ......" Ông Lã ban đầu một mình ý kiến chống lại mọi người, cũng đồng ý.
Hội nghị gia đình tiếp tục tiến hành, mà Lã Tân Mạn thật sự nghe không nổi nữa. Ở trong miệng cha mẹ, anh hai, cô ngốc đến gần giống như một kẻ kém trí; Ngay cả đại học bình thường cũng học không được, xuất ngoại cũng sẽ lập tức chết ở tha hương, ở lại trong nhà lại càng làm mất mặt đến cực điểm, thật sự là một người phiền phức chết đi được.
Nhưng mà, ít nhất trong mắt một người nào đó, cô hẳn là không phải kém như vậy chứ?
Trong đôi mắt mỉm cười của anh, cô xác định chính mình là xinh đẹp, đáng yêu. Cái ôm của anh rõ ràng là chặt như vậy, nụ cười của anh rõ ràng là sủng nịch như vậy, nhất định anh sẽ không tuyệt tình như thế -
Nghĩ đến đây, cái loại khát vọng muốn gặp anh, lại giống một ngọn lửa đốt cháy ở ngực. Lúc yêu thương một người say đắm, cái loại dục vọng điên cuồng này là không có cách nào ngăn chặn, quả thực làm cho người ta như mù, như điếc.
Cô lập tức không tiếng động quay lại phòng, nhanh chóng thay trang phục ra ngoài gọn nhẹ nhất, sau đó, ở tình trạng phòng đọc sách đang phát ra tiếng tranh chấp thảo luận, lén lút chuồn ra ngoài.
Dọc theo đường đi, tim cũng đập thật nhanh thật nhanh. Bắt taxi, đi thẳng đến bệnh viện.
Cô biết hôm nay anh trực.
Vào bệnh viện, cô đi thẳng đến phòng trực ban. Lòng tràn đầy ý nghĩ muốn gặp anh, muốn gặp anh, muốn gặp anh......
Anh quả nhiên ở đây. Ngồi ngay ngắn trước máy tính, có vẻ như đang đánh báo cáo. Lã Tân Mạn cũng không quan tâm có người thấy hay không, trực tiếp liền chạy ào vào!
"Meo Meo? Sao em lại tới đây?" Chúc Bỉnh Quân vô cùng kinh ngạc, lại theo phản xạ nhìn phía sau cô.
"Em, em không muốn chia tay với anh." Cô thốt lên, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên, lại phải đè ép hết mức mới không để nước mắt lăn xuống.
Vừa nghe cô nói vậy, vẻ mặt kinh ngạc của Chúc Bỉnh Quân từ từ giảm xuống, thay vào đó lại là bộ dạng lạnh nhạt thực xa cách kia. Anh hơi cúi mắt, lảng tránh cái nhìn chăm chú của cô.
"Đừng náo loạn, Meo Meo trễ như vậy em còn chưa về nhà, người nhà sẽ lo lắng" Anh cố ý không đề cập tới Lã chủ nhiệm, cầm lấy ống nghe của điện thoại, "Anh giúp em gọi điện kêu xe, nhanh trở về đi"
"Em không muốn!" Cô kiên quyết nói, đột nhiên, một ý niệm điên cuồng hiện lên trong đầu, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền lập tức nói ra miệng: "Chi bằng, chúng ta, chúng ta kết hôn được không?"
Chúc Bỉnh Quân lại chấn kinh lần nữa, ngón tay ấn số điện thoại cũng đứng ở trên phím, mắt phượng xinh đẹp chớp vài cái, căn bản không kịp phản ứng.
"Em muốn kết hôn? Hiện tại?"
"Ừm, kết hôn với em, được không?" Giọng cô mềm mại như đang nhờ vả, vứt bỏ tất cả, đem các loại việc nhỏ nhặt như tự tôn, kiêu ngạo toàn bộ ném ra sau đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, toàn tâm toàn ý, giống như cầu nguyện nói: "Em sẽ chăm sóc anh, em sẽ làm một người vợ thật ngoan, thật tốt. Công việc của bác sĩ em rất rõ ràng, em cũng biết cá tính của anh, sẽ không can thiệp vào tự do của anh."
Cô gái xinh đẹp thuần khiết, toàn tâm toàn ý cầu hôn anh như vậy, đây là Chúc Bỉnh Quân lưu luyến bụi hoa trong từng ấy năm tới nay, đều chưa từng gặp qua.
Cũng là vinh hạnh đặc biệt mà một người đàn ông chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Nhưng anh vẫn là phải tàn nhẫn mà quyết tâm, lắc đầu.
"Em còn nhỏ, chưa gặp nhiều người, mới có thể như vậy." Giọng điệu của Chúc Bỉnh Quân có chút thê lương, "Chúng ta quen biết không sâu, ở chung cũng không nhiều, em chỉ là nhất thời u mê mà thôi -"
"Em không có!" Cô vẫn kiên trì, thậm chí tiến lên một bước, nắm lấy tay áo anh, tỉ mỉ nhìn vào đáy mắt anh, "Anh có thích em, đúng không? Rõ ràng là anh thích em!"
"Phải, anh thích em. Nhưng chưa thích đến mức muốn kết hôn với em." Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, sau đó, nhẹ nhàng bỏ ra. Tiếng nói dịu dàng như vậy, thế nhưng lời nói ra lại sắc nhọn cay nghiệt đến thế, "Meo Meo, em như vậy...... sẽ gây rắc rối cho anh."
Anh nói hờ hững như vậy nhưng Lã Tân Mạn lại nghe hiểu tất cả.
Dù nói thế nào, Chúc Bỉnh Quân cũng là cấp dưới của anh trai cô; Dựa theo tính tình của Lã Nho Hạo, nếu biết chuyện này, ngày của Chúc Bỉnh Quân sẽ rất khó qua. Thậm chí, ngay cả công việc cũng có khả năng không giữ được.
"Em sẽ nói với anh hai là em theo đuổi anh, không liên quan đến anh -" Cô bỏ công muốn trấn an anh, "Anh hai em sẽ không trách anh, bởi vì không phải anh chủ động, thật sự không phải......"
Chúc Bỉnh Quân cười khổ. Cô thật sự quá non nớt, quá đơn thuần.
Số lần anh bị theo đuổi nhiều không đếm xuể, nếu không phải anh tự nguyện thì làm sao cô có thể cùng anh đi đến bước này? Huống chi -
Huống chi, còn rất nhiều việc cô không biết. Chúc Bỉnh Quân cũng không muốn nhiều lời.
Cứ xa nhau như vậy, đối với cả hai đều tốt, đúng vậy.
"Cho dù là ai chủ động, chúng ta vẫn là...... không nên tiếp tục nữa." Anh lại quay mặt sáng chỗ khác lần nữa, lảng tránh hai tròng mắt trong trẻo của cô, cũng lại cầm điện thoại lên lần nữa, chuẩn bị kêu taxi.
"Cho nên anh chưa từng thật lòng phải không? Anh chưa từng thích em phải không?" Đến nước này, nước mắt của cô thế mà lại không thấy giọt nào.
Anh không trả lời.
Thì ra vào lúc lòng rất đau rất đau, cả người sẽ chết lặng.
"Em sẽ bị đưa ra nước ngoài du học, như vậy cũng được sao?" Cô nghe thấy tiếng nói chính mình mờ mịt lúc có lúc không, giống như từ một nơi rất xa truyền đến, "Em sẽ không đến tìm anh nữa, sẽ không gọi điện thoại nữa, cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, như vậy cũng không có gì sao?"
Vẫn không trả lời. Lời của cô như là khói nhẹ, thổi qua liền bay đi mất rồi.
Cô không còn hơi sức mở miệng. Muốn dịu dàng xác nhận tình cảm nhưng lại vì sự trầm mặc của hai người mà chậm rãi bốc hơi lên, rồi tan biến.
Có lẽ chưa từng tồn tại. Cô như là bắt được một khúc cây, đem một chút ngọt ngào giữ lấy thật chặt, cho rằng nó có thể cứu vớt chính mình.
Đôi mắt trong suốt, lẳng lặng nhìn anh, thật lâu thật lâu sau, lửa thiêu đốt trong mắt giống như bị dập tắt.
Sau khi Chúc Bỉnh Quân nhắn lại một tiếng xong liền tiễn cô xuống lầu. Cô thực nhu thuận, thực trầm tĩnh đứng ở bên cạnh anh, im lặng như không tồn tại. Khi hai người đứng bên cửa hông chờ taxi đến, hoàn toàn không có nói chuyện với nhau.
Xe đến, anh giúp cô mở cửa. Nhìn thân hình mảnh khảnh cô độc kia yên lặng ngồi vào trong xe, tay Chúc Bỉnh Quân vẫn nắm chặt khung cửa, không thể cử động.
"Tiên sinh?" Tài xế có chút hoang mang quay đầu lại, "Anh muốn lên xe không?"
Anh lại do dự vài giây. Từ sau khi xuống lầu, Lã Tân Mạn cũng không nhìn lại anh lần nào. Hiện tại cũng vậy, im lặng ngồi ngay ngắn, sườn mặt tươi đẹp có chút mờ mịt, lại thẳng tắp nhìn về phía trước.
Coi như một lần cuối cùng đi, đưa cô trở về bình an. Chúc Bỉnh Quân cũng ngồi vào trong xe.
Ngoại trừ nói địa chỉ ra, suốt dọc đường đi Lã Tân Mạn cũng không mở miệng. Im lặng tựa như một pho tượng búp bê, khiến người ta căn bản quên là cô còn có thể hít thở, sẽ cử động, sẽ cười, cũng sẽ tan nát cõi lòng.
Cô từ nhỏ chính là như vậy, giấu mình trong cảnh vật, im lặng lớn lên.
"Về sau...... em sẽ cảm ơn anh." Trong taxi, Chúc Bỉnh Quân huých nhẹ tay cô một cái, thực dịu dàng nói như vậy.
Lã Tân Mạn hoàn toàn không có phản ứng.
Đưa cô về đến nhà, Chúc Bỉnh Quân muốn ngồi luôn xe về bệnh viện; Cô yên lặng xuống xe, chuẩn bị rời đi.
"Meo Meo." Ngay lúc cửa xe sắp đóng lại, Chúc Bỉnh Quân vẫn là không nhịn được gọi cô.
Mà cô cũng quay đầu lại. Ánh mắt lại như là xuyên qua anh, giống như dừng ở phía xa xa phía sau anh.
Cô thật sự rất đẹp, lại đẹp đến rất thuần khiết, rất non nớt, cũng rất mờ mịt.
"Tạm biệt." Cô nói ngắn gọn.
Nói xong, taxi chuyển động, cô xoay người lại định đi, lại thiếu chút nữa đụng phải một thân hình cao lớn.
Giây tiếp theo, Lã Tân Mạn bị nắm lấy thật mạnh. Cánh tay của cô bị nắm đến rất đau!
Còn có thể vừa khéo như vậy, vừa khéo bị bắt gặp!
"Em...... vì sao lại ở đây?" Tiếng nói chất vấn rét lạnh như băng.
Ngẩng đầu, ánh mắt Lã Nho Hạo sắc bén như dao, thẳng tắp bắn về phía ghế sau của chiếc taxi đang từ từ đi xa.
Trực tiếp chống lại cặp mắt phượng hoa đào cực kỳ dài nhỏ kia!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |